Chương 6
- "Ngươi không đi cũng được, xét thấy ngươi yếu như vậy ta đang tính đem ngươi tới bên quân lính huấn luyện cũng đành không được rồi!"
Nằm dưới đất nàng đành bật lên, đi thì đi. Nàng còn sợ chắc, giờ nàng hóa trang xấu như vậy tên vương gia kia nhận ra mới lạ!
- "Không cần, tiểu nhân đi! Tiểu nhân không yếu, chỉ là lúc nãy đi đường có chút mệt mỏi nên mới nằm xuống đó mà thôi! Chúng ta đi nào, xông lên!"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt khinh bỉ nhìn nàng nhưng cũng rất hài lòng vui vẻ rời đi.
Nàng đi sau lưng hắn tới đại điện, Tứ vương gia đã sớm ở đó đợi. Thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt tới Tứ vương gia đứng dậy, đương nhiên sẽ là Dạ Nguyệt Tu Kiệt cùng cô hành lễ, dù sao người kia cũng là vương gia mà!
- "Dạ Nguyệt công tử không cần đa lễ!"
Hành lễ xong nàng cũng rất ngoan ngoãn đứng ké Dạ Nguyệt Tu Kiệt, cảm nhận ánh mắt Lang Minh Triết liếc qua nàng cũng không có bất cứ dấu hiệu chột dạ hay sao cả.
- "Không biết hôm nay Tứ vương gia rồng tới nhà tôm có chuyện gì?"
Lang Minh Triết thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt lên tiếng đành thu hồi tầm mắt, không sai. Chính là Lang Minh Triết để ý tới nàng, Nhã Tịnh tuy loạn cào cào trong lòng nhưng nàng tin. Chỉ cần nàng không có dấu hiệu đáng nghi hắn cũng không thể bắt bẻ.
- "Nếu thiếu chủ đã có lời, ta đây cũng không tiện dài dòng. Phía Bắc đang có loạn tặc, bọn chúng bắt nguồn từ sơn tặc ra. Theo ta điều tra có không ít người của các ngươi ở đó, ta được Hoàng Thượng giao trọng trách tới đó dẹp phản loạn, nên tới đây muốn mượn thêm người của các ngươi cùng ta lên đó!"
- "Quân của triều đình cũng không ít, tại sao ngài lại nhờ tới sơn trại nhỏ bé này?"
- "Không giấu giếm ngươi, phía Tây đang có giao chiến với một số nước lân cận. Quân triều đình cử đi không ít, giờ thù trong giặc ngoài như vậy điều tiên quyết là bảo vệ giang sơn, con dân bách tính. Há phân sơn tặc hay người thường?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe vậy chỉ mỉm cười ngả người ra sau, tay cầm ly trà nhấp một ngụm.
- "Nhưng Tứ vương gia chớ quên, sơn trại cũng có giới hạn. Hơn nữa, nơi đây cũng có những quy định không được phá vỡ!"
- "30 vạn lượng hoàng kim!"
- "Haha, vương gia cũng thật hào phóng. Chỉ là người muốn lấy bao nhiêu binh? Một cái giá như vậy, để đôi nhiều quân không rõ thiệt hơn?"
- "Ta chỉ cần 500 bộ binh, nhưng với 30 vạn lượng kia, cái ta cần là bộ binh tinh nhuệ nhất, kèm theo 100 thủy binh tinh nhuệ!"
Nếu tính chi li sơn trại vẫn có lãi, không thiệt. Chỉ là...sơn trại này còn có kiểu đánh thuê như vậy sao? Vào lâu rồi nàng mới biết, quả thực là mở rộng tầm mắt.
- "Được, ta sẽ cho người đi soạn thảo khế ước, chúng ta cứ vậy làm theo!"
Nhận được sự đồng ý thoải mái của Dạ Nguyệt Tu Kiệt, Lang Minh Triết không mỉm cười mà chuyển tầm mắt nhìn nàng. Nàng có cảm nhận như nàng sắp bị hắn điểm danh tới nơi, cũng may hắn lại thu hồi tầm mắt.
Cuối cùng Lang Minh Triết sẽ ở lại đây, chính hắn sẽ tham gia lựa chọn duyệt binh, sau đó sẽ cùng lên đường đi tới phía phía Bắc.
Chỉ là....
- "Vương phi, nàng xem chúng ta có duyên như vậy hay nàng quay về cùng ta đi?"
- "Vương gia ngài có lẽ đã nhầm lẫn rồi, ta đây không hiểu người nói gì. Tiểu nhân là nam, hơn nữa còn là một tên sai vặt của Dạ Nguyệt Sơn Trang sao có thể là vương phi cao quý chứ!"
- "Nếu nàng còn cứng miệng, nơi đây âu cũng là phòng của ta, ta không ngại lột sạch nàng đâu!"
Được rồi, nàng chịu thua. Sao hắn có thể nhận ra nàng chứ? Cố dãy khỏi vòng tay của hắn, nàng thở dài.
- "Nếu vương gia đã biết, vậy...tạm biệt!"
Nàng nói xong muốn tông cửa chạy đi, chỉ là vừa mới bước một chân ra ngoài nàng liền thấy hai tên giữ cửa đem đao kéo ra. Nàng liền ngoan ngoãn lăn vào, việc này đành phải nghĩ lại một tiếng trước.
Sau khi bàn xong công việc Lang Minh Triết lại rất nhàn nhã muốn nàng đem hắn đi tham quan nơi này. Hắn lại muốn đem nàng biến thành hầu cận cho hắn, vậy mà Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại sảng khoái gật đầu thật khiến nàng muốn bổ não hắn. Sau khi đem Tứ vương gia đi dạo một vòng, nàng đành đưa hắn về lại phòng nghỉ. Tiếp đó chính là một màn ở trên, nhìn nữ nhân thành thật lăn về trước mặt Lang Minh Triết bên môi nhếch lên cười.
- "Không phải nàng rất giỏi chạy sao? Chạy đi?"
- "Vương gia ta sai rồi! Xin người có thể coi như không quen biết ta có được hay không? Ta với người dù sao cũng là do bị ép buộc, hơn nữa người hẳn cũng không thích ta. Người có thể kiếm bừa một cái xác nào đó coi như ta, sau đó chúng ta liền cứ vậy tách nhau ra không phải tốt hơn là làm khó nhau hay sao?"
Lang Minh Triết nghe vậy nhướng mày cười.
- "Ngươi là đang dụ dỗ ta làm trái thánh chỉ?"
Là thánh chỉ thì nàng có vẻ không xong rồi, đây là lệnh của Hoàng Thượng liên quan tới cả bên phủ tướng quân và cả mẫu thân của nàng.
Nghe thấy nàng không còn động tĩnh cũng không ăn nói linh tinh nữa hắn mới nhếch môi, tối hôm trước khi hắn lên đường phủ tướng quân đã đưa hắn bức họa của nàng. Chỉ là không ngờ tới lại gặp nàng trong hoàn cảnh này, không ngờ tới một nữ nhân lại dám cải nam trang vào trong sơn trại đi làm sơn tặc như vậy.
- "Nàng thấy một tháng nay nếu đồn ra ngoài là nàng cố ý chạy trốn, lại chạy tới đây làm sơn tặc thì phủ nàng cơ hội sống sót sẽ là bao nhiêu?"
Nghe Lang Minh Triết nói nàng có chút lạnh trong lòng, hắn là muốn tóm thóp nàng cũng như phủ tướng quân.
- "Vương gia quá lời rồi, nếu ngài đã nhắc tới ta cũng không ngại nói. Ta hiện là người của phủ tướng quân cũng chưa hẳn là người của người, phủ tướng quân có bao nhiêu binh mã dưới trướng ta cũng không cần nói hẳn người hiểu. Nếu vì một việc này người làm quá lên, phủ tướng quân ta bao nhiêu người hi sinh cho con dân bá tánh hẳn có phục? Người nhằm tới binh mã nhà ta mới nhất quyết cưới ta đi? Ngài an tâm, ta cũng không thể cho ngài thứ ngài muốn nhưng ta vẫn sẽ theo người về. Chỉ là xin người tạm thời đừng nói ra thân phận của ta, chờ ngày chúng ta ra quân dẹp loạn đám phản loạn ta tìm một cớ chết sau đó sẽ khôi phục lại danh phận. Chỉ là mong người hãy cho ta một ân huệ, cho ta sống thoải mái từ giờ tới lúc đó!"
Nghe lời nàng nói Lang Minh Triết nhướng mày.
- "Ngươi nói xem, tại sao ta lại phải đồng ý?"
- "Người muốn tiếng xấu đồn xa sao? Ta thân là vương phi lại giao lưu với đám sơn tặc, còn từng ở đây một đoạn thời gian. Nói ra sẽ khiến hoàng thất xấu mặt, hơn nữa sẽ không ít người lời ra tiếng vào, ảnh hưởng tới cả danh dự của người!"
- "Ngươi suy tính không tồi, không hổ là con của tướng quân. Được rồi, việc này ta có thể tạm thời đồng ý. Nhưng ngươi phải luôn theo phụ ta cả ngày không rời bước, hơn nữa ta muốn sau khi về chúng ta sẽ tính toán thêm. Bởi việc lần này, ta đã lỗ khá nhiều."
- "Được!"
Nàng sảng khoái đáp lời, dù sao nàng chạy cũng không thoát đành trong thời gian này cố tìm ra cách khác vậy. Sống nơi vương phủ đáng sợ, một đứa ngáo ngơ như nàng vào đó có khác vào hang cọp đâu. Để nàng đấu với đám oanh yến của hắn, thì thà nàng đóng vai người chết còn hơn.
Nằm dưới đất nàng đành bật lên, đi thì đi. Nàng còn sợ chắc, giờ nàng hóa trang xấu như vậy tên vương gia kia nhận ra mới lạ!
- "Không cần, tiểu nhân đi! Tiểu nhân không yếu, chỉ là lúc nãy đi đường có chút mệt mỏi nên mới nằm xuống đó mà thôi! Chúng ta đi nào, xông lên!"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt khinh bỉ nhìn nàng nhưng cũng rất hài lòng vui vẻ rời đi.
Nàng đi sau lưng hắn tới đại điện, Tứ vương gia đã sớm ở đó đợi. Thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt tới Tứ vương gia đứng dậy, đương nhiên sẽ là Dạ Nguyệt Tu Kiệt cùng cô hành lễ, dù sao người kia cũng là vương gia mà!
- "Dạ Nguyệt công tử không cần đa lễ!"
Hành lễ xong nàng cũng rất ngoan ngoãn đứng ké Dạ Nguyệt Tu Kiệt, cảm nhận ánh mắt Lang Minh Triết liếc qua nàng cũng không có bất cứ dấu hiệu chột dạ hay sao cả.
- "Không biết hôm nay Tứ vương gia rồng tới nhà tôm có chuyện gì?"
Lang Minh Triết thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt lên tiếng đành thu hồi tầm mắt, không sai. Chính là Lang Minh Triết để ý tới nàng, Nhã Tịnh tuy loạn cào cào trong lòng nhưng nàng tin. Chỉ cần nàng không có dấu hiệu đáng nghi hắn cũng không thể bắt bẻ.
- "Nếu thiếu chủ đã có lời, ta đây cũng không tiện dài dòng. Phía Bắc đang có loạn tặc, bọn chúng bắt nguồn từ sơn tặc ra. Theo ta điều tra có không ít người của các ngươi ở đó, ta được Hoàng Thượng giao trọng trách tới đó dẹp phản loạn, nên tới đây muốn mượn thêm người của các ngươi cùng ta lên đó!"
- "Quân của triều đình cũng không ít, tại sao ngài lại nhờ tới sơn trại nhỏ bé này?"
- "Không giấu giếm ngươi, phía Tây đang có giao chiến với một số nước lân cận. Quân triều đình cử đi không ít, giờ thù trong giặc ngoài như vậy điều tiên quyết là bảo vệ giang sơn, con dân bách tính. Há phân sơn tặc hay người thường?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe vậy chỉ mỉm cười ngả người ra sau, tay cầm ly trà nhấp một ngụm.
- "Nhưng Tứ vương gia chớ quên, sơn trại cũng có giới hạn. Hơn nữa, nơi đây cũng có những quy định không được phá vỡ!"
- "30 vạn lượng hoàng kim!"
- "Haha, vương gia cũng thật hào phóng. Chỉ là người muốn lấy bao nhiêu binh? Một cái giá như vậy, để đôi nhiều quân không rõ thiệt hơn?"
- "Ta chỉ cần 500 bộ binh, nhưng với 30 vạn lượng kia, cái ta cần là bộ binh tinh nhuệ nhất, kèm theo 100 thủy binh tinh nhuệ!"
Nếu tính chi li sơn trại vẫn có lãi, không thiệt. Chỉ là...sơn trại này còn có kiểu đánh thuê như vậy sao? Vào lâu rồi nàng mới biết, quả thực là mở rộng tầm mắt.
- "Được, ta sẽ cho người đi soạn thảo khế ước, chúng ta cứ vậy làm theo!"
Nhận được sự đồng ý thoải mái của Dạ Nguyệt Tu Kiệt, Lang Minh Triết không mỉm cười mà chuyển tầm mắt nhìn nàng. Nàng có cảm nhận như nàng sắp bị hắn điểm danh tới nơi, cũng may hắn lại thu hồi tầm mắt.
Cuối cùng Lang Minh Triết sẽ ở lại đây, chính hắn sẽ tham gia lựa chọn duyệt binh, sau đó sẽ cùng lên đường đi tới phía phía Bắc.
Chỉ là....
- "Vương phi, nàng xem chúng ta có duyên như vậy hay nàng quay về cùng ta đi?"
- "Vương gia ngài có lẽ đã nhầm lẫn rồi, ta đây không hiểu người nói gì. Tiểu nhân là nam, hơn nữa còn là một tên sai vặt của Dạ Nguyệt Sơn Trang sao có thể là vương phi cao quý chứ!"
- "Nếu nàng còn cứng miệng, nơi đây âu cũng là phòng của ta, ta không ngại lột sạch nàng đâu!"
Được rồi, nàng chịu thua. Sao hắn có thể nhận ra nàng chứ? Cố dãy khỏi vòng tay của hắn, nàng thở dài.
- "Nếu vương gia đã biết, vậy...tạm biệt!"
Nàng nói xong muốn tông cửa chạy đi, chỉ là vừa mới bước một chân ra ngoài nàng liền thấy hai tên giữ cửa đem đao kéo ra. Nàng liền ngoan ngoãn lăn vào, việc này đành phải nghĩ lại một tiếng trước.
Sau khi bàn xong công việc Lang Minh Triết lại rất nhàn nhã muốn nàng đem hắn đi tham quan nơi này. Hắn lại muốn đem nàng biến thành hầu cận cho hắn, vậy mà Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại sảng khoái gật đầu thật khiến nàng muốn bổ não hắn. Sau khi đem Tứ vương gia đi dạo một vòng, nàng đành đưa hắn về lại phòng nghỉ. Tiếp đó chính là một màn ở trên, nhìn nữ nhân thành thật lăn về trước mặt Lang Minh Triết bên môi nhếch lên cười.
- "Không phải nàng rất giỏi chạy sao? Chạy đi?"
- "Vương gia ta sai rồi! Xin người có thể coi như không quen biết ta có được hay không? Ta với người dù sao cũng là do bị ép buộc, hơn nữa người hẳn cũng không thích ta. Người có thể kiếm bừa một cái xác nào đó coi như ta, sau đó chúng ta liền cứ vậy tách nhau ra không phải tốt hơn là làm khó nhau hay sao?"
Lang Minh Triết nghe vậy nhướng mày cười.
- "Ngươi là đang dụ dỗ ta làm trái thánh chỉ?"
Là thánh chỉ thì nàng có vẻ không xong rồi, đây là lệnh của Hoàng Thượng liên quan tới cả bên phủ tướng quân và cả mẫu thân của nàng.
Nghe thấy nàng không còn động tĩnh cũng không ăn nói linh tinh nữa hắn mới nhếch môi, tối hôm trước khi hắn lên đường phủ tướng quân đã đưa hắn bức họa của nàng. Chỉ là không ngờ tới lại gặp nàng trong hoàn cảnh này, không ngờ tới một nữ nhân lại dám cải nam trang vào trong sơn trại đi làm sơn tặc như vậy.
- "Nàng thấy một tháng nay nếu đồn ra ngoài là nàng cố ý chạy trốn, lại chạy tới đây làm sơn tặc thì phủ nàng cơ hội sống sót sẽ là bao nhiêu?"
Nghe Lang Minh Triết nói nàng có chút lạnh trong lòng, hắn là muốn tóm thóp nàng cũng như phủ tướng quân.
- "Vương gia quá lời rồi, nếu ngài đã nhắc tới ta cũng không ngại nói. Ta hiện là người của phủ tướng quân cũng chưa hẳn là người của người, phủ tướng quân có bao nhiêu binh mã dưới trướng ta cũng không cần nói hẳn người hiểu. Nếu vì một việc này người làm quá lên, phủ tướng quân ta bao nhiêu người hi sinh cho con dân bá tánh hẳn có phục? Người nhằm tới binh mã nhà ta mới nhất quyết cưới ta đi? Ngài an tâm, ta cũng không thể cho ngài thứ ngài muốn nhưng ta vẫn sẽ theo người về. Chỉ là xin người tạm thời đừng nói ra thân phận của ta, chờ ngày chúng ta ra quân dẹp loạn đám phản loạn ta tìm một cớ chết sau đó sẽ khôi phục lại danh phận. Chỉ là mong người hãy cho ta một ân huệ, cho ta sống thoải mái từ giờ tới lúc đó!"
Nghe lời nàng nói Lang Minh Triết nhướng mày.
- "Ngươi nói xem, tại sao ta lại phải đồng ý?"
- "Người muốn tiếng xấu đồn xa sao? Ta thân là vương phi lại giao lưu với đám sơn tặc, còn từng ở đây một đoạn thời gian. Nói ra sẽ khiến hoàng thất xấu mặt, hơn nữa sẽ không ít người lời ra tiếng vào, ảnh hưởng tới cả danh dự của người!"
- "Ngươi suy tính không tồi, không hổ là con của tướng quân. Được rồi, việc này ta có thể tạm thời đồng ý. Nhưng ngươi phải luôn theo phụ ta cả ngày không rời bước, hơn nữa ta muốn sau khi về chúng ta sẽ tính toán thêm. Bởi việc lần này, ta đã lỗ khá nhiều."
- "Được!"
Nàng sảng khoái đáp lời, dù sao nàng chạy cũng không thoát đành trong thời gian này cố tìm ra cách khác vậy. Sống nơi vương phủ đáng sợ, một đứa ngáo ngơ như nàng vào đó có khác vào hang cọp đâu. Để nàng đấu với đám oanh yến của hắn, thì thà nàng đóng vai người chết còn hơn.