Chương 10: Ta xuất giá rồi!
Nàng ta là đang muốn thách đấu ăn mì sao?
" - Được thôi, nhưng ta có một điều kiện! "
" - Cô nương cứ nói? " Đồng Tuyết vui vẻ.
"- Người nào thua sẽ phải mất một ngàn lượng bạc, Đồng Tuyết cô nương có đồng ý không?"
Nàng thản nhiên nhìn Đồng Tuyết, mỉm cười.
"- Ta đồng ý! Nhưng ta sẽ ra luật nhé!."
"- Đồng Tuyết cô nương cứ ra luật." Nàng gật đầu.
" - Được. Rất đơn giản, trong vòng đúng một canh giờ ai ăn được nhiều bát mì nhất sẽ là người chiến thắng."
Cuộc thi đã bắt đầu, nhiều người tò mò cũng ghé xem. Hai nữ tử ngồi ở hai bàn đang hì hục ăn mì. Sơ Nhiễm không vội vàng mà ăn rất từ tốn. Một canh giờ cũng trôi qua, Đồng Tuyết ăn được 10 bát mì, còn Sơ Nhiễm ăn được 15 bát mì. Phần chiến thắng cuối cùng thuộc về Sơ Nhiễm.
Đồng Tuyết không hề tức giận mà lại tỏ thái độ vô cùng ngưỡng mộ Sơ Nhiễm.
" Cho ta được biết danh tính của cô nương đây có được không?".
Đối với một nữ nhân ôn hoà, vui vẻ như vậy, nàng ta cư nhiên cũng dịu dàng với nàng:
" Ta là Trương Sơ Nhiễm, gọi ta là Nhiễm Nhiễm cũng được ".
" Cô nương chính là vị nhị tiểu thư đó sao? Ta nghe thiên hạ nói, người ở trên đường vặt mặt tỷ tỷ xấu xa rất oai phong, là nữ nhân kiệt xuất, có một không hai ".
" Thiên hạ quá lời rồi, ta chỉ đòi lại chút công đạo mà thôi."
Nàng vừa nói vừa nghĩ đến người dân cổ đại cũng thật là nhiều chuyện, cũng rất biết thêu dệt vẽ vời nữa.
" Như thế này đi, ta và ngươi kết thành tỷ muội tốt có được không?".
Đồng Tuyết hồ hởi nhìn nàng.
Nàng có chút gượng gạo, không muốn nhận. Nhưng nhìn ánh mắt vô tư, hồn nhiên của Đồng Tuyết mà nàn không thể nào từ chối được.
Đồng Tuyết đưa cho nàng một ngọc bội và nói đây chính là tín vật giữa ta và nàng ấy rồi rời đi.
Sơ Nhiễm cũng cảm thấy buồn ngủ mà trở về phủ tướng.Chuyện đêm qua, đều được hai nữ nha hoàn kia theo dõi và bẩm báo với Thần Vương.
" - Nàng ta thật kì lạ, có vẻ như ta vẫn chưa hiểu hết về vị vương phi của ta rồi. Các ngươi về quan sát Trương Sơ Nhiễm, đừng để nàng ta phát hiện ".
" Rõ thưa chủ tử! ".Cả hai kính cẩn rời đi.
Khi hai nha hoàn đi rồi, chỉ thấy hắn đứng bên bậu cửa sổ nhìn vào không trung rất lâu, trong lòng đang suy tính điều gì đó.
Thời gian trôi đi thật nhanh, cũng đã đến ngày nàng phải xuất giá rồi. Nàng nhìn mình trong gương với bộ y phục màu đỏ, mũ phượng tinh xảo, trông xinh đẹp như một nữ thần. Ta sắp trở thành Thần Vương Phi sao? Không nghĩ được mình sắp phải kết hôn với một người mình không yêu. Nếu là ở hiện đại, nàng sẽ chửi đổng rồi bỏ đi. Nhưng ở thời cổ đại này, lệnh vua không thể kháng, dù cho cường đại cũng phải có quy cũ. Nhưng xem ra trở thành Vương Phi ta sẽ được dựa vào uy quyền của hắn. Cũng không quá tồi, xem như đại nghĩa diệt thân vậy.
" Ngươi qua đó phải biết lễ nghi, không được hồ đồ nữa, có rõ chưa? Đừng đem nhục nhã cho nhà họ Trương ".
Lão thừa tướng bước đến dặn nàng trước khi lên kiệu hoa.
" Cha! Trước khi rời khỏi phủ ta chỉ muốn hỏi người một câu. Người là cha của ta đã bao giờ yêu thương ta như con gái của người chưa?".
Có vẻ như lão cũng nhận thấy những khổ cực nàng phải trải qua, nhưng cũng chỉ im lặng.
Nàng cũng không muốn nghe ông ta nói nữa, mà liền lướt qua nhanh chóng.
Nàng bước lên kiệu hoa, hướng về Thần Vương Phủ. Ở bên ngoài, Thần Vương và đoàn rước dâu đã chờ sẵn ở cửa rồi.
Tiếng kèn trống âm vang, rầm rộ khắp nẻo đường. Sắc đỏ ngập tràn trong kinh thành.
Lễ bái đường cũng đã hoàn tất, mọi người bên ngoài náo nhiệt, chúc mừng tân lang tân nương. Còn trong phòng tân hôn, một mình nàng ở đó mà buồn chán.
" Nóng chết mất thôi! ".
Nàng giật khăn che xuống, lúc này bụng cũng cảm thấy đói meo, liền lập tức kêu An Bích vào nhà bếp tìm đồ ăn đem đến phòng.
Nàng vừa ăn vừa uống rượu đến khi no say mà ngủ thiếp đi. Mở mắt ra đã nhìn thấy Thần Vương xuất hiện trước mặt từ lúc nào.
" Sao ngươi lại vào đây?". Nàng giật bắn người.
" Vương phi thật nhanh quên, ta với ngươi không phải đã thành phu thê rồi còn e dè gì chứ!.
Hắn tiến sát lại gần nàng khiến cho nàng có chút sợ hại. Hắn ép nàng vào tường, nâng cằm nàng lên, đem mặt hắn sát lại khuôn mặt của nàng.
'' A! Vương gia ta bị đau bụng rồi, hôm nay chắc không thể được đâu."
" Ngươi bị đau bụng sao? Vừa hay trong phủ mới đem về một loại thuốc trị đau bụng khá tốt, chỉ cần uống vào không đến nửa canh giờ sẽ khỏi. Khỏi rồi thì ta tiếp tục những thứ phu thê cần làm đi."
Thấy hắn có âm mưu đen tối,nàng sợ hãi
" Đừng... đừng mà Vương gia...ta...
Nàng lúng túng không biết phải đối phó với hắn như thế nào thì hắn lại như dội gáo nước vào mặt nàng. Hắn cười khinh bỉ nàng:
" Ngươi cho rằng có thể quyến rũ được bổn vương sao? Nên nhớ bổn vương cưới ngươi vì ta muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu phi.
Phòng này giường của bổn vương thì bổn vương sẽ ngủ, ngươi ngủ ở kia!
Tay hắn chỉ đến chiếc ghế dài bên cạnh.
" - Được thôi, nhưng ta có một điều kiện! "
" - Cô nương cứ nói? " Đồng Tuyết vui vẻ.
"- Người nào thua sẽ phải mất một ngàn lượng bạc, Đồng Tuyết cô nương có đồng ý không?"
Nàng thản nhiên nhìn Đồng Tuyết, mỉm cười.
"- Ta đồng ý! Nhưng ta sẽ ra luật nhé!."
"- Đồng Tuyết cô nương cứ ra luật." Nàng gật đầu.
" - Được. Rất đơn giản, trong vòng đúng một canh giờ ai ăn được nhiều bát mì nhất sẽ là người chiến thắng."
Cuộc thi đã bắt đầu, nhiều người tò mò cũng ghé xem. Hai nữ tử ngồi ở hai bàn đang hì hục ăn mì. Sơ Nhiễm không vội vàng mà ăn rất từ tốn. Một canh giờ cũng trôi qua, Đồng Tuyết ăn được 10 bát mì, còn Sơ Nhiễm ăn được 15 bát mì. Phần chiến thắng cuối cùng thuộc về Sơ Nhiễm.
Đồng Tuyết không hề tức giận mà lại tỏ thái độ vô cùng ngưỡng mộ Sơ Nhiễm.
" Cho ta được biết danh tính của cô nương đây có được không?".
Đối với một nữ nhân ôn hoà, vui vẻ như vậy, nàng ta cư nhiên cũng dịu dàng với nàng:
" Ta là Trương Sơ Nhiễm, gọi ta là Nhiễm Nhiễm cũng được ".
" Cô nương chính là vị nhị tiểu thư đó sao? Ta nghe thiên hạ nói, người ở trên đường vặt mặt tỷ tỷ xấu xa rất oai phong, là nữ nhân kiệt xuất, có một không hai ".
" Thiên hạ quá lời rồi, ta chỉ đòi lại chút công đạo mà thôi."
Nàng vừa nói vừa nghĩ đến người dân cổ đại cũng thật là nhiều chuyện, cũng rất biết thêu dệt vẽ vời nữa.
" Như thế này đi, ta và ngươi kết thành tỷ muội tốt có được không?".
Đồng Tuyết hồ hởi nhìn nàng.
Nàng có chút gượng gạo, không muốn nhận. Nhưng nhìn ánh mắt vô tư, hồn nhiên của Đồng Tuyết mà nàn không thể nào từ chối được.
Đồng Tuyết đưa cho nàng một ngọc bội và nói đây chính là tín vật giữa ta và nàng ấy rồi rời đi.
Sơ Nhiễm cũng cảm thấy buồn ngủ mà trở về phủ tướng.Chuyện đêm qua, đều được hai nữ nha hoàn kia theo dõi và bẩm báo với Thần Vương.
" - Nàng ta thật kì lạ, có vẻ như ta vẫn chưa hiểu hết về vị vương phi của ta rồi. Các ngươi về quan sát Trương Sơ Nhiễm, đừng để nàng ta phát hiện ".
" Rõ thưa chủ tử! ".Cả hai kính cẩn rời đi.
Khi hai nha hoàn đi rồi, chỉ thấy hắn đứng bên bậu cửa sổ nhìn vào không trung rất lâu, trong lòng đang suy tính điều gì đó.
Thời gian trôi đi thật nhanh, cũng đã đến ngày nàng phải xuất giá rồi. Nàng nhìn mình trong gương với bộ y phục màu đỏ, mũ phượng tinh xảo, trông xinh đẹp như một nữ thần. Ta sắp trở thành Thần Vương Phi sao? Không nghĩ được mình sắp phải kết hôn với một người mình không yêu. Nếu là ở hiện đại, nàng sẽ chửi đổng rồi bỏ đi. Nhưng ở thời cổ đại này, lệnh vua không thể kháng, dù cho cường đại cũng phải có quy cũ. Nhưng xem ra trở thành Vương Phi ta sẽ được dựa vào uy quyền của hắn. Cũng không quá tồi, xem như đại nghĩa diệt thân vậy.
" Ngươi qua đó phải biết lễ nghi, không được hồ đồ nữa, có rõ chưa? Đừng đem nhục nhã cho nhà họ Trương ".
Lão thừa tướng bước đến dặn nàng trước khi lên kiệu hoa.
" Cha! Trước khi rời khỏi phủ ta chỉ muốn hỏi người một câu. Người là cha của ta đã bao giờ yêu thương ta như con gái của người chưa?".
Có vẻ như lão cũng nhận thấy những khổ cực nàng phải trải qua, nhưng cũng chỉ im lặng.
Nàng cũng không muốn nghe ông ta nói nữa, mà liền lướt qua nhanh chóng.
Nàng bước lên kiệu hoa, hướng về Thần Vương Phủ. Ở bên ngoài, Thần Vương và đoàn rước dâu đã chờ sẵn ở cửa rồi.
Tiếng kèn trống âm vang, rầm rộ khắp nẻo đường. Sắc đỏ ngập tràn trong kinh thành.
Lễ bái đường cũng đã hoàn tất, mọi người bên ngoài náo nhiệt, chúc mừng tân lang tân nương. Còn trong phòng tân hôn, một mình nàng ở đó mà buồn chán.
" Nóng chết mất thôi! ".
Nàng giật khăn che xuống, lúc này bụng cũng cảm thấy đói meo, liền lập tức kêu An Bích vào nhà bếp tìm đồ ăn đem đến phòng.
Nàng vừa ăn vừa uống rượu đến khi no say mà ngủ thiếp đi. Mở mắt ra đã nhìn thấy Thần Vương xuất hiện trước mặt từ lúc nào.
" Sao ngươi lại vào đây?". Nàng giật bắn người.
" Vương phi thật nhanh quên, ta với ngươi không phải đã thành phu thê rồi còn e dè gì chứ!.
Hắn tiến sát lại gần nàng khiến cho nàng có chút sợ hại. Hắn ép nàng vào tường, nâng cằm nàng lên, đem mặt hắn sát lại khuôn mặt của nàng.
'' A! Vương gia ta bị đau bụng rồi, hôm nay chắc không thể được đâu."
" Ngươi bị đau bụng sao? Vừa hay trong phủ mới đem về một loại thuốc trị đau bụng khá tốt, chỉ cần uống vào không đến nửa canh giờ sẽ khỏi. Khỏi rồi thì ta tiếp tục những thứ phu thê cần làm đi."
Thấy hắn có âm mưu đen tối,nàng sợ hãi
" Đừng... đừng mà Vương gia...ta...
Nàng lúng túng không biết phải đối phó với hắn như thế nào thì hắn lại như dội gáo nước vào mặt nàng. Hắn cười khinh bỉ nàng:
" Ngươi cho rằng có thể quyến rũ được bổn vương sao? Nên nhớ bổn vương cưới ngươi vì ta muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu phi.
Phòng này giường của bổn vương thì bổn vương sẽ ngủ, ngươi ngủ ở kia!
Tay hắn chỉ đến chiếc ghế dài bên cạnh.