Chương 8: Ta gặp phải tên cặn bã
Hắn thấy nàng xúc động có chút bất ngờ. Tình yêu là gì có lẽ bản thân hắn cũng không rõ. Sinh ra là cốt nhục hoàng thất làm gì có sự lựa chọn, làm gì có cái gọi là tình yêu thật sự.
" Những lời ngươi vừa nói, bổn vương không hiểu.''
Ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lẽo.
Làm sao mà hiểu được với cái bộ óc người cổ đại đó! Có lẽ Vương gia của một triều đại như ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu.
Nàng chửi rủa trong lòng.
" Không còn sớm nữa,ta trở về Vương Phủ. Bổn vương mang đến hai nha hoàn này để chỗ ngươi, sẽ có lúc ngươi cần dùng đến."
Hai nha hoàn từ lúc nào chợt xuất hiện sau lưng hắn.
Nàng liếc nhìn qua hai nữ nha hoàn, liền biết được 2 nàng đều là võ nhân Sơ Đẳng. Có vẻ như Thần Vương muốn để hai nàng ở lại để bảo vệ cho ta.
" -Vậy thì Sơ Nhiễm phải cảm tạ Thần Vương rồi."
Món quà lợi như vậy, sao có thể từ chối được. Hơn nữa ta cũng muốn xem thử hắn có ý đồ gì nữa khi để hai nha hoàn này ở chỗ ta.
Thần Vương rời đi, chỉ còn hai nha hoàn quỳ dưới đất.
" -Hai ngươi tên là gì? ". Sơ Nhiễm lên tiếng.
" - Bẩm tiểu thư nô tỳ là A Tuyết, còn nàng ấy là Thu Nguyệt."
Nàng ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh nhìn hai nữ nhân quỳ trên sàn.
" Được, A Tuyết, Thu Nguyệt! hai ngươi nghe rõ đây. Ta không cần biết trước đây các ngươi là người của ai. Nhưng nếu đã vào đây, thì tuân thủ mọi mệnh lệnh của ta, bằng không đều có kết cục bi thảm, hãy nhớ lấy! ".
Hai nha hoàn cảm nhận được trong cơ thể vị tiểu thư này ẩn giấu một sức mạnh vượt trội. Tuy bên ngoài nàng ấy lại trông khá mỏng manh, yếu đuối. Sức mạnh có thể bị nàng chế ngự, không bộc phát khiến người nhìn vào không nghĩ đến nàng ta là một võ nhân.
" Nô tỳ nguyện chết cũng không phản bội chủ tử ".
Cả hai nữ nha hoàn đồng thanh trả lời. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, nữ nhân yếu đuối kia không rõ vì điều gì.
Đêm đó nàng loay hoay mãi mà chẳng thể ngủ được. Nàng ngồi bật dậy gọi An Bích:
" - An Bích! Ngươi đã ngủ chưa? mau vào đây."
An Bích mắt nhắm mắt mở từ ngoài đi vào:
" - Tiểu thư người có gì căn dặn?''
"- Ta muốn ra ngoài đường chơi, mau nhanh chóng thay y phục cho ta."
"- Tiểu thư người có đang trêu nô tỳ không? Đã khuya vậy người còn muốn đi đâu? "
An Bích tròn mắt, ngạc nhiên nhìn nàng.
" - Ban đêm trong kinh thành sẽ có rất nhiều thứ để vui chơi, ta ở trong phủ buồn chán đến sắp điên rồi, cùng ta ra ngoài một chút thôi."
Nàng không để An Bích từ chối, vội kéo nàng ta đến giúp mình thay quần áo. Nàng mặc một bộ y phục trắng, che mạn, trên tóc chỉ điểm xuyến một chiếc trâm cài hoa mai đơn giản nhưng lại rất tinh tế. Trên người toát ta khí chất cao quý, thanh cao hiếm ai có được.
" Ngươi nhanh chân lên, đừng phát ra tiếng động ".
Nàng thúc giục An Bích.
Tường trong phủ thừa tướng cao và thật kiên cố. Nhìn lên tường An Bích liền lắc đầu:
" Tiểu thư! Tường thành này cao quá, không thể trèo lên được đâu."
" - Ai nói nói với ngươi rằng ta sẽ trèo qua? "
Nàng nói rồi liền ôm lấy eo của An Bích nhún người một cái đã có thể bay qua tường.
" - Oa! Tiểu thư người thật cường đại! ". An Bích lần đầu trông thấy tiểu thư dùng khinh công, liền vỗ tay tán thưởng.
" Nàng dùng tay chỉ vào trán An Bích hất nhẹ.
" -Ngươi đó, cũng dẻo miệng lắm. Nhưng ta còn rất nhiều thứ khác cho ngươi trầm trồ hơn nữa, cứ chờ đợi đi ".
Sau đó nàng kéo tay An Bích lui đến con phố náo nhiệt nhất ở hoàng thành. Quả nhiên giống như lời đồn, kinh thành phồn hoa, đèn đóm thắp sáng, người qua lại rất nhộn nhịp. Nàng dừng chân trước một cửa hiệu bán trang sức. Sau hồi lâu tìm kiếm, nàng cầm lên một chiếc trâm cài bằng ngọc bích. Tuy cây trâm trông khá đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo, nhìn qua cũng đoán được là vật có giá trị, nàng khá ưng ý. Từ đâu một đôi nam nữ đi đến, nam nhân kia giật lấy cây trâm trên tay nàng, quay sang bảo chưởng quỹ.
" - Bổn thiếu gia muốn lấy cây trâm này! Hinh Nhi, nàng thích phải không?"
Hắn ôm lấy nữ tử bên cạnh, sủng nịnh nàng ta.
" Đa tạ tam thiếu gia, người thương Hinh Nhi quá đi à."
Ả ta nũng nịu trong vòng tay của gã nam nhân kia, trông thật nhức mắt.
Đôi nam nữ chả quan tâm đến sự xuất hiện của Sơ Nhiễm. Nàng đi đến giật lấy cây trâm từ trong tay tên thiếu gia kia.
'- Vị thiếu gia này..cây trâm này là ta chọn trước mà!".
" Ngươi trông nghèo hèn vậy, liệu có thể mua được không?".
Nữ nhân kia lấy tay che miệng cười chế giễu nàng.
An Bích thấy tình hình không tốt bèn khuyên ngăn.
/
"- Tiểu thư hay là ta chọn cái khác đi, tranh giành chúng ta sẽ gặp phiền phức đó tiểu thư ".
" - Đúng rồi đó, ả nha hoàn này biết lựa đường mà lui đấy, ngươi cũng nên biết điều chút đi!".
Nữ nhân kia lại tiếp tục đả kích đến nàng.
"- Không sao đâu, An Bích. Ngươi xem bổn tiểu thư ra tay đây."
Nàng bước gần đến nữ nhân kia, khoanh tay lại nhìn ả ta.
" Những lời ngươi vừa nói, bổn vương không hiểu.''
Ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lẽo.
Làm sao mà hiểu được với cái bộ óc người cổ đại đó! Có lẽ Vương gia của một triều đại như ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu.
Nàng chửi rủa trong lòng.
" Không còn sớm nữa,ta trở về Vương Phủ. Bổn vương mang đến hai nha hoàn này để chỗ ngươi, sẽ có lúc ngươi cần dùng đến."
Hai nha hoàn từ lúc nào chợt xuất hiện sau lưng hắn.
Nàng liếc nhìn qua hai nữ nha hoàn, liền biết được 2 nàng đều là võ nhân Sơ Đẳng. Có vẻ như Thần Vương muốn để hai nàng ở lại để bảo vệ cho ta.
" -Vậy thì Sơ Nhiễm phải cảm tạ Thần Vương rồi."
Món quà lợi như vậy, sao có thể từ chối được. Hơn nữa ta cũng muốn xem thử hắn có ý đồ gì nữa khi để hai nha hoàn này ở chỗ ta.
Thần Vương rời đi, chỉ còn hai nha hoàn quỳ dưới đất.
" -Hai ngươi tên là gì? ". Sơ Nhiễm lên tiếng.
" - Bẩm tiểu thư nô tỳ là A Tuyết, còn nàng ấy là Thu Nguyệt."
Nàng ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh nhìn hai nữ nhân quỳ trên sàn.
" Được, A Tuyết, Thu Nguyệt! hai ngươi nghe rõ đây. Ta không cần biết trước đây các ngươi là người của ai. Nhưng nếu đã vào đây, thì tuân thủ mọi mệnh lệnh của ta, bằng không đều có kết cục bi thảm, hãy nhớ lấy! ".
Hai nha hoàn cảm nhận được trong cơ thể vị tiểu thư này ẩn giấu một sức mạnh vượt trội. Tuy bên ngoài nàng ấy lại trông khá mỏng manh, yếu đuối. Sức mạnh có thể bị nàng chế ngự, không bộc phát khiến người nhìn vào không nghĩ đến nàng ta là một võ nhân.
" Nô tỳ nguyện chết cũng không phản bội chủ tử ".
Cả hai nữ nha hoàn đồng thanh trả lời. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, nữ nhân yếu đuối kia không rõ vì điều gì.
Đêm đó nàng loay hoay mãi mà chẳng thể ngủ được. Nàng ngồi bật dậy gọi An Bích:
" - An Bích! Ngươi đã ngủ chưa? mau vào đây."
An Bích mắt nhắm mắt mở từ ngoài đi vào:
" - Tiểu thư người có gì căn dặn?''
"- Ta muốn ra ngoài đường chơi, mau nhanh chóng thay y phục cho ta."
"- Tiểu thư người có đang trêu nô tỳ không? Đã khuya vậy người còn muốn đi đâu? "
An Bích tròn mắt, ngạc nhiên nhìn nàng.
" - Ban đêm trong kinh thành sẽ có rất nhiều thứ để vui chơi, ta ở trong phủ buồn chán đến sắp điên rồi, cùng ta ra ngoài một chút thôi."
Nàng không để An Bích từ chối, vội kéo nàng ta đến giúp mình thay quần áo. Nàng mặc một bộ y phục trắng, che mạn, trên tóc chỉ điểm xuyến một chiếc trâm cài hoa mai đơn giản nhưng lại rất tinh tế. Trên người toát ta khí chất cao quý, thanh cao hiếm ai có được.
" Ngươi nhanh chân lên, đừng phát ra tiếng động ".
Nàng thúc giục An Bích.
Tường trong phủ thừa tướng cao và thật kiên cố. Nhìn lên tường An Bích liền lắc đầu:
" Tiểu thư! Tường thành này cao quá, không thể trèo lên được đâu."
" - Ai nói nói với ngươi rằng ta sẽ trèo qua? "
Nàng nói rồi liền ôm lấy eo của An Bích nhún người một cái đã có thể bay qua tường.
" - Oa! Tiểu thư người thật cường đại! ". An Bích lần đầu trông thấy tiểu thư dùng khinh công, liền vỗ tay tán thưởng.
" Nàng dùng tay chỉ vào trán An Bích hất nhẹ.
" -Ngươi đó, cũng dẻo miệng lắm. Nhưng ta còn rất nhiều thứ khác cho ngươi trầm trồ hơn nữa, cứ chờ đợi đi ".
Sau đó nàng kéo tay An Bích lui đến con phố náo nhiệt nhất ở hoàng thành. Quả nhiên giống như lời đồn, kinh thành phồn hoa, đèn đóm thắp sáng, người qua lại rất nhộn nhịp. Nàng dừng chân trước một cửa hiệu bán trang sức. Sau hồi lâu tìm kiếm, nàng cầm lên một chiếc trâm cài bằng ngọc bích. Tuy cây trâm trông khá đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo, nhìn qua cũng đoán được là vật có giá trị, nàng khá ưng ý. Từ đâu một đôi nam nữ đi đến, nam nhân kia giật lấy cây trâm trên tay nàng, quay sang bảo chưởng quỹ.
" - Bổn thiếu gia muốn lấy cây trâm này! Hinh Nhi, nàng thích phải không?"
Hắn ôm lấy nữ tử bên cạnh, sủng nịnh nàng ta.
" Đa tạ tam thiếu gia, người thương Hinh Nhi quá đi à."
Ả ta nũng nịu trong vòng tay của gã nam nhân kia, trông thật nhức mắt.
Đôi nam nữ chả quan tâm đến sự xuất hiện của Sơ Nhiễm. Nàng đi đến giật lấy cây trâm từ trong tay tên thiếu gia kia.
'- Vị thiếu gia này..cây trâm này là ta chọn trước mà!".
" Ngươi trông nghèo hèn vậy, liệu có thể mua được không?".
Nữ nhân kia lấy tay che miệng cười chế giễu nàng.
An Bích thấy tình hình không tốt bèn khuyên ngăn.
/
"- Tiểu thư hay là ta chọn cái khác đi, tranh giành chúng ta sẽ gặp phiền phức đó tiểu thư ".
" - Đúng rồi đó, ả nha hoàn này biết lựa đường mà lui đấy, ngươi cũng nên biết điều chút đi!".
Nữ nhân kia lại tiếp tục đả kích đến nàng.
"- Không sao đâu, An Bích. Ngươi xem bổn tiểu thư ra tay đây."
Nàng bước gần đến nữ nhân kia, khoanh tay lại nhìn ả ta.