Chương 23
Về phía Từ Khải Tuyên hắn sao khi chém đầu Tùy Hưng thì được lệnh truyền vào cung diện kiến. Vừa vào tới hoàng cung thì đã bị triều thần văn võ hai bên bắt đầu xôn xao bàn tán. Tấn vương về kinh không bao lâu đã cho trảm Tùy Hưng chẳng khác nào đang giết gà doạ khỉ. Hắn mặc triều phục theo đúng thân phận hướng Từ Đức Uy hành lễ.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Bình thân.
- Tạ phụ hoàng.
- Lão tam, có người dâng tấu bảo con lợi dụng chức quyền vu oan cho Tùy Hưng chuyện này là có không?
- Khởi bẩm phụ hoàng việc này hoàn toàn vu cáo. Tùy Hưng ***** *** dân nữ, sai khiến kẻ khác giết người, ỷ lại thân phận đích tử thứ sử không ngừng làm xằng làm bậy. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ tội trạng đã định không sai.
Từ Đức Uy nghe xong sắc mặt ngày càng đen, từ trên long ỷ cầm một sấp tấu chương ném thẳng xuống dưới đại điện. Lạnh giọng quát
- Thứ sử sao những thứ Tấn Vương vừa nói này trẫm không thấy nhắc đến trong tấu chương?
Lúc này có thêm vài tên quan viên trong hàng bước ra cùng đồng thanh hô.
- Bẩm hoàng thượng những lời này toàn bịa đặt, người đã chết khó có bằng chứng xác thực.
Không khí đại điện lại trở nên căng thẳng Tiêu Diệp lúc này từ trong hàng bước ra cung kính trầm giọng nói
- Bẩm hoàng thượng, vi thần xin lấy đầu ra đảm bảo cho những gì Tấn Vương gia nói là sự thật. Tùy Hưng cưỡng đoạt dân nữ, lợi dụng thân phận có phụ thân là thứ sử đương triều đã vơ vét không ít tài sản còn sai quan phủ thành Thanh Nam giết người diệt khẩu. Tội chồng tội tất cả còn có chứng cứ xác thực hơn nữa người ra tay cứu được Thúy Ngọc cô nương và cũng là nhân chứng lần này là nữ nhi của thần Tiêu Ân. Người chịu trách nhiệm lấy lời trai của sát thủ là Tiêu tướng quân. Quả thật lần này tội của Tùy Hưng không thể dung thứ. Nếu vì mấy tấu chương này mà định tội Tấn Vương thần xin dâng thủ cấp để can gián minh quân, trao trả lại binh phù của Tiêu Tướng Quân giải giáp quy điền, Tiêu gia đời sau sẽ về sơn lâm ẩn dật không tham dự triều chính mong hoàng thượng minh xét.
Tiêu Diệp vừa dứt lời liền quỳ xuống bái lạy, Tiêu Hoàng Nguyên theo phụ thân cũng cùng quỳ xuống. Lời của Tiêu Diệp vừa thốt ra cả Kim Loan Điện lần nữa chìm trong im lặng, Thừa tướng đương triều vừa là thầy của Tấn Vương, cũng là quan nhất phẩm của triều đình lại có tiếng là người trung thực. Tiêu gia không tham quyền quý từng được tiên đế không ngớt lời khen ngợi nay lại dám đem đầu ra đảm bảo cho Tấn Vương. Từ Đức Uy một phen kinh ngạc, triều thần chỉ còn vẻ mặt trợn tròn mắt nhìn Tiêu Diệp đúng là bị một phen này doạ cho biến sắc. Tiêu Hoàng Nguyên với Từ Khải Tuyên thì như hai huynh đệ lớn lên bên cạnh nhau cùng vào sinh ra tử mấy lần không thể làm ngơ khi hắn bị vu oan được.
Tùy Đức tức giận nắm tay lại thành quyền. Nhìn sang lão Thái Sư. Hắn vốn muốn lợi dụng quan hệ ép hoàng thượng xử phạt y nào ngờ lại có một Phủ thừa tướng đứng ra bảo lãnh. Đại điện lâm vào khoảng im lặng có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của từng người lúc này Từ Đức Uy lại lên tiếng giọng nói trầm thấp nên uy nghiêm của bậc đế Vương
- tất cả Đứng lên đi, những người dâng tấu vu cáo trung thần lãnh hai mươi trượng, thu hồi binh phù của Tấn vương gia, truyền Tấn Vương chịu trách nhiệm mọi việc của hình bộ và Cẩm Y Vệ không cần quan tâm đến binh bộ. Phong Tiêu tướng quân là Đại Nguyên soái chịu trách nhiệm binh bộ. Bãi triều. Tấn Vương, Liễu thống lĩnh Lục Phiến Môn và Thừa tướng sau khi bãi triều sang ngự thư phòng.
- Vi thần tuân chỉ.
- Nhi thần tuân chỉ
Từ Đức Uy đứng dậy rời đi, thái giám thân cận cầm theo vài quyển cáo trạng nối đuôi sau hắn.
Ngự thư phòng tĩnh lặng đương kim hoàng đế ngồi phê duyệt từng bản tấu chương, thái giám bên ngoài nhanh chóng tiến vào bên trong bẩm tấu
- Bẩm hoàng thượng Tấn Vương, Liễu thống lĩnh và Thừa tướng đang ở bên ngoài đợi triệu kiến.
- Cho vào đi
- Cho truyền Tấn Vương gia, Thừa tướng.
Hai người sau khi đi vào thì theo quy củ mà hành lễ
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng
- Vi thần tham kiến hoàng thượng.
Lúc này Từ Đức Uy mới chậm rãi lên tiếng cho bình thân, hắn dò xét hai người bên dưới ánh mắt sắc lạnh thị uy cho hai người. Liễu Khiêm chỉ đứng bên cạnh thầm cầu phúc cho hai người.
- Tấn Vương con có giận trẫm thu hồi binh phù của con không?
- Bẩm hoàng thượng, nhi thần không dám.
- Tiêu Thừa tướng, trẫm thu hồi binh phù Tấn Vương gia khanh có ý kiến gì không?
- Bẩm hoàng thượng, vi thần không dám.
Từ Đức Uy hơi nhíu mày cân nhắc hồi lâu sau đó mới đứng dậy đi về phía hai người. Khẽ gật đầu vài cái, thần sắc nghiêm trọng nói.
- Khá khen cho hai ngươi một xướng, một hoạ. Từ khi nào mà lại ăn ý nhịp nhàng đến vậy.
Ngưng lại một lát, Từ Đức Uy mới tiếp tục cao giọng.
- Tấn Vương, Liễu Khiêm tiếp chỉ. Huyện Ô Nhai đang có nạn hạn hán và dịch bệnh kéo dài bên cạnh đó còn có tin đồn quan huyện tham ô lợi dụng chức quyền truyền Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn phối hợp tra xét rõ ràng, tuân theo hình luật mà xử lý, xét xử công tâm."
Dứt lời bọn họ mới biết là đang truyền chỉ đi điều tra án ở Ô Nhai. Vội dập đầu tuân chỉ
- Lão tam lần này con đi theo giám sát tiện thể đem hàng cứu trợ đến còn Thừa tướng đó giờ chưa nghe nói đến khanh có nữ nhi
- Bẩm hoàng thượng nữ nhi của thần từ nhỏ đã được cho ra ngoài rèn luyện nay mới trở về phủ chưa lâu.
- Vậy khanh cho tiểu cô nương đó theo điều tra vụ án lần này đi biết đâu có thể trợ giúp được lão Tam.
Nghe đến đây Liễu Khiêm vội cúi đầu hành lễ
- Bẩm hoàng thượng Tiêu tiểu thư đang ở Lục Phiến Môn làm bổ khoái.
- Trùng hợp vậy sao? Lần này cử cô ấy theo đi trẫm cũng khá tò mò về Tiêu cô nương này. Từng nghe y thuật và võ công cao minh nên cũng muốn tận dụng nhân tài trước khi đi cho cô ấy vào cung diện kiến đi.
- Bẩm hoàng thượng, nữ nhi xuất thân giang hồ nên hiện tại không có mấy thiện cảm với hoàng cung. Mong hoàng thượng thứ tội.
Từ Đức Uy lại gần đỡ Tiêu Diệp đứng dậy nhét vào tay hắn tờ giấy nhỏ. Tiêu Diệp hiểu ý nhận lấy
- Thừa tướng khanh về nghỉ ngơi sớm đi, có tuổi cả rồi. Các ngươi cũng về cả đi chuẩn bị ngày mai lên đường xuất phát.
Bọn họ quy củ hành lễ, lùi ra vài bước rồi mới quay người rời đi.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Bình thân.
- Tạ phụ hoàng.
- Lão tam, có người dâng tấu bảo con lợi dụng chức quyền vu oan cho Tùy Hưng chuyện này là có không?
- Khởi bẩm phụ hoàng việc này hoàn toàn vu cáo. Tùy Hưng ***** *** dân nữ, sai khiến kẻ khác giết người, ỷ lại thân phận đích tử thứ sử không ngừng làm xằng làm bậy. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ tội trạng đã định không sai.
Từ Đức Uy nghe xong sắc mặt ngày càng đen, từ trên long ỷ cầm một sấp tấu chương ném thẳng xuống dưới đại điện. Lạnh giọng quát
- Thứ sử sao những thứ Tấn Vương vừa nói này trẫm không thấy nhắc đến trong tấu chương?
Lúc này có thêm vài tên quan viên trong hàng bước ra cùng đồng thanh hô.
- Bẩm hoàng thượng những lời này toàn bịa đặt, người đã chết khó có bằng chứng xác thực.
Không khí đại điện lại trở nên căng thẳng Tiêu Diệp lúc này từ trong hàng bước ra cung kính trầm giọng nói
- Bẩm hoàng thượng, vi thần xin lấy đầu ra đảm bảo cho những gì Tấn Vương gia nói là sự thật. Tùy Hưng cưỡng đoạt dân nữ, lợi dụng thân phận có phụ thân là thứ sử đương triều đã vơ vét không ít tài sản còn sai quan phủ thành Thanh Nam giết người diệt khẩu. Tội chồng tội tất cả còn có chứng cứ xác thực hơn nữa người ra tay cứu được Thúy Ngọc cô nương và cũng là nhân chứng lần này là nữ nhi của thần Tiêu Ân. Người chịu trách nhiệm lấy lời trai của sát thủ là Tiêu tướng quân. Quả thật lần này tội của Tùy Hưng không thể dung thứ. Nếu vì mấy tấu chương này mà định tội Tấn Vương thần xin dâng thủ cấp để can gián minh quân, trao trả lại binh phù của Tiêu Tướng Quân giải giáp quy điền, Tiêu gia đời sau sẽ về sơn lâm ẩn dật không tham dự triều chính mong hoàng thượng minh xét.
Tiêu Diệp vừa dứt lời liền quỳ xuống bái lạy, Tiêu Hoàng Nguyên theo phụ thân cũng cùng quỳ xuống. Lời của Tiêu Diệp vừa thốt ra cả Kim Loan Điện lần nữa chìm trong im lặng, Thừa tướng đương triều vừa là thầy của Tấn Vương, cũng là quan nhất phẩm của triều đình lại có tiếng là người trung thực. Tiêu gia không tham quyền quý từng được tiên đế không ngớt lời khen ngợi nay lại dám đem đầu ra đảm bảo cho Tấn Vương. Từ Đức Uy một phen kinh ngạc, triều thần chỉ còn vẻ mặt trợn tròn mắt nhìn Tiêu Diệp đúng là bị một phen này doạ cho biến sắc. Tiêu Hoàng Nguyên với Từ Khải Tuyên thì như hai huynh đệ lớn lên bên cạnh nhau cùng vào sinh ra tử mấy lần không thể làm ngơ khi hắn bị vu oan được.
Tùy Đức tức giận nắm tay lại thành quyền. Nhìn sang lão Thái Sư. Hắn vốn muốn lợi dụng quan hệ ép hoàng thượng xử phạt y nào ngờ lại có một Phủ thừa tướng đứng ra bảo lãnh. Đại điện lâm vào khoảng im lặng có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của từng người lúc này Từ Đức Uy lại lên tiếng giọng nói trầm thấp nên uy nghiêm của bậc đế Vương
- tất cả Đứng lên đi, những người dâng tấu vu cáo trung thần lãnh hai mươi trượng, thu hồi binh phù của Tấn vương gia, truyền Tấn Vương chịu trách nhiệm mọi việc của hình bộ và Cẩm Y Vệ không cần quan tâm đến binh bộ. Phong Tiêu tướng quân là Đại Nguyên soái chịu trách nhiệm binh bộ. Bãi triều. Tấn Vương, Liễu thống lĩnh Lục Phiến Môn và Thừa tướng sau khi bãi triều sang ngự thư phòng.
- Vi thần tuân chỉ.
- Nhi thần tuân chỉ
Từ Đức Uy đứng dậy rời đi, thái giám thân cận cầm theo vài quyển cáo trạng nối đuôi sau hắn.
Ngự thư phòng tĩnh lặng đương kim hoàng đế ngồi phê duyệt từng bản tấu chương, thái giám bên ngoài nhanh chóng tiến vào bên trong bẩm tấu
- Bẩm hoàng thượng Tấn Vương, Liễu thống lĩnh và Thừa tướng đang ở bên ngoài đợi triệu kiến.
- Cho vào đi
- Cho truyền Tấn Vương gia, Thừa tướng.
Hai người sau khi đi vào thì theo quy củ mà hành lễ
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng
- Vi thần tham kiến hoàng thượng.
Lúc này Từ Đức Uy mới chậm rãi lên tiếng cho bình thân, hắn dò xét hai người bên dưới ánh mắt sắc lạnh thị uy cho hai người. Liễu Khiêm chỉ đứng bên cạnh thầm cầu phúc cho hai người.
- Tấn Vương con có giận trẫm thu hồi binh phù của con không?
- Bẩm hoàng thượng, nhi thần không dám.
- Tiêu Thừa tướng, trẫm thu hồi binh phù Tấn Vương gia khanh có ý kiến gì không?
- Bẩm hoàng thượng, vi thần không dám.
Từ Đức Uy hơi nhíu mày cân nhắc hồi lâu sau đó mới đứng dậy đi về phía hai người. Khẽ gật đầu vài cái, thần sắc nghiêm trọng nói.
- Khá khen cho hai ngươi một xướng, một hoạ. Từ khi nào mà lại ăn ý nhịp nhàng đến vậy.
Ngưng lại một lát, Từ Đức Uy mới tiếp tục cao giọng.
- Tấn Vương, Liễu Khiêm tiếp chỉ. Huyện Ô Nhai đang có nạn hạn hán và dịch bệnh kéo dài bên cạnh đó còn có tin đồn quan huyện tham ô lợi dụng chức quyền truyền Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn phối hợp tra xét rõ ràng, tuân theo hình luật mà xử lý, xét xử công tâm."
Dứt lời bọn họ mới biết là đang truyền chỉ đi điều tra án ở Ô Nhai. Vội dập đầu tuân chỉ
- Lão tam lần này con đi theo giám sát tiện thể đem hàng cứu trợ đến còn Thừa tướng đó giờ chưa nghe nói đến khanh có nữ nhi
- Bẩm hoàng thượng nữ nhi của thần từ nhỏ đã được cho ra ngoài rèn luyện nay mới trở về phủ chưa lâu.
- Vậy khanh cho tiểu cô nương đó theo điều tra vụ án lần này đi biết đâu có thể trợ giúp được lão Tam.
Nghe đến đây Liễu Khiêm vội cúi đầu hành lễ
- Bẩm hoàng thượng Tiêu tiểu thư đang ở Lục Phiến Môn làm bổ khoái.
- Trùng hợp vậy sao? Lần này cử cô ấy theo đi trẫm cũng khá tò mò về Tiêu cô nương này. Từng nghe y thuật và võ công cao minh nên cũng muốn tận dụng nhân tài trước khi đi cho cô ấy vào cung diện kiến đi.
- Bẩm hoàng thượng, nữ nhi xuất thân giang hồ nên hiện tại không có mấy thiện cảm với hoàng cung. Mong hoàng thượng thứ tội.
Từ Đức Uy lại gần đỡ Tiêu Diệp đứng dậy nhét vào tay hắn tờ giấy nhỏ. Tiêu Diệp hiểu ý nhận lấy
- Thừa tướng khanh về nghỉ ngơi sớm đi, có tuổi cả rồi. Các ngươi cũng về cả đi chuẩn bị ngày mai lên đường xuất phát.
Bọn họ quy củ hành lễ, lùi ra vài bước rồi mới quay người rời đi.