Chương 27
Tờ mờ sáng hôm sau nàng đã bị Lục Ngọc lôi dậy từ trong chăn. Y vẫn như trước đây đạp tung cửa phòng nàng mà lôi đi, Tiêu Ân nửa tỉnh nữa mê vội gạt tay y sang một bên
- Sư...à không đại lão gia à, ta hiện tại là bổ khoái ngài làm ơn giữ chút hình tượng thuần khiết cho ta đi.
- Ta chưa hỏi con sao lại làm cái bộ mặt đầy tàn nhang này đâu đấy.
- Để tiện hành động thôi, dung mạo quá bắt mắt rất dễ gây chú ý đấy. Đây không phải người dạy cho ta sao mà mặt này của người là sao đấy.?
Tiêu Ân ra sau bình phong khoác thêm mấy lớp áo ngoài mà nói vọng ra. Lục Ngọc bỏ qua câu hỏi của nàng mà lại nằm cổ tay nàng lôi đi.
- Đi, mau lên. Hôm qua con đã chuẩn mạch ra gì rồi.
- Là Mị Nguyệt bên cạnh đó còn có Hồng Liên hoa.
- cách đây không lâu có vài tên lên ổ của ta trộm sách mà chả hiểu bọn chúng mắt mũi để đâu trộm ngay mấy quyển mà lúc rảnh rỗi ta đem ra điều chế với con.
- Nhưng cuốn đó là vô dụng nhất trong đống sách y của người mà.
- Đúng là như vậy nhưng mà nó hơi phiền phức về cách giải.
Vừa đi vừa nói cả hai đã đến được nơi cách ly người dân. Từ Khải Tuyên đứng đấy từ sáng sớm, y vừa thấy hay người nắm tay nhau không khỏi chán ghét cố tình đi vào giữa tách hai người ra đưa tay chỉ về hai bên.
- Bên đây thì thần trí bình thường, bên kia đã hoá điên dại.
Lục Ngọc chú ý hành động của hắn từ hôm qua tới giờ cũng dần như đã nhận ra được gì liền quay sang nhìn về phía Tiêu Ân thì phát hiện nàng đang nhìn hắn không rời
- ôi sao ở đây có mùi giấm chua quá nhỉ không biết có vị đại thẩm nào làm đổ bình giấm không nữa? Nếu có thì mong vị đại thẩm đó dẹp bình giấm đấy sang một bên tránh cho không khí không còn trong lành.
Tiêu Ân từ lúc tới nơi đã không ngừng nhìn sang Từ Khải Tuyên quầng thâm và bọng nước ở dưới mắt hắn chứng tỏ đêm qua y đã không ngủ. Tiêu Ân nhét vào tay hắn miếng mứt hoa quả.
- Ngài phát lương cho thuộc hạ, nhất định không được có chuyện gì.
- Ôi lão già này lại nuôi ong tay áo rồi. Các ngươi nhanh lên rồi qua phụ ta.
Lục Ngọc nhìn một cảnh này lắc đầu rời đi. Từ Khải Tuyên nhận lấy cũng nhanh chóng cho vào miệng. Theo sự chủ đạo của Lục Ngọc rất nhanh mọi thứ đã được ổn thoả, y nhìn sang Tiêu Ân ra hiệu ra bên ngoài. Tiêu Ân thấy vậy cũng lén chạy ra gặp y
- Lão nhân gia, Người cho gọi ta?
- Thiếu một vật dẫn?
- Không biết là thứ gì?
- Máu của người đã dùng hai loại độc và giải dược của hai loại này.
- hiện tại người đó ở đâu?
- là ngươi đó, quên là bản thân dùng bao nhiêu loại độc rồi à?
- A.... Ta nhớ ra rồi, không được, ta sợ đau.
Tiêu Ân định quay người bỏ chạy thì đã bị Lục Ngọc điểm huyệt lúc này nang mới để ý trên tay y cầm sẵn thanh thủy chủ và chiếc bát nhỏ. Thủ pháp nhanh chóng của Lục Ngọc khiến Tiêu Ân trở tay không kịp chỉ đành mắng lão chết tiệt này trong lòng.
- Yên tâm huyêth đạo sau một canh giờ sẽ tự giải, lần này ngươi sẽ thành ân nhân của cả huyện.
Từ Khải Tuyên sau khi lo việc phát lương thực tiếp tế khi quay lại không gặp Tiêu Ân đâu nên đã đi xung quanh tìm người, vừa ra phía sau gian nhà liền thấy nàng đang đứng bất động bộ dạng khó coi cực kì trên tay còn được băng bó. Hắn tiến lên giải huyệt ánh mắt dò xét nhìn nàng.
- Sao lại thành thế này?
- Thuộc hạ chỉ là cá cược với lão nhân gia thôi, không có gì. Đa tạ ngài đã giải huyệt Vương gia tìm thuộc hạ có gì sai bảo?
Tiêu Ân vừa được giải huyệt vừa xoay cổ tay đang mỏi của nàng vừa nhìn vào vết rạch trong lòn bàn tay.
- Đêm nay cùng ta lên núi điều tra sơn tặc nhớ mặc thường phục
- Thuộc hạ đã rõ.
Tiêu Ân cúi đầu hành lễ rồi mới ra trước tiếp tục giải độc cho nạn nhân phía trước.
- Sư...à không đại lão gia à, ta hiện tại là bổ khoái ngài làm ơn giữ chút hình tượng thuần khiết cho ta đi.
- Ta chưa hỏi con sao lại làm cái bộ mặt đầy tàn nhang này đâu đấy.
- Để tiện hành động thôi, dung mạo quá bắt mắt rất dễ gây chú ý đấy. Đây không phải người dạy cho ta sao mà mặt này của người là sao đấy.?
Tiêu Ân ra sau bình phong khoác thêm mấy lớp áo ngoài mà nói vọng ra. Lục Ngọc bỏ qua câu hỏi của nàng mà lại nằm cổ tay nàng lôi đi.
- Đi, mau lên. Hôm qua con đã chuẩn mạch ra gì rồi.
- Là Mị Nguyệt bên cạnh đó còn có Hồng Liên hoa.
- cách đây không lâu có vài tên lên ổ của ta trộm sách mà chả hiểu bọn chúng mắt mũi để đâu trộm ngay mấy quyển mà lúc rảnh rỗi ta đem ra điều chế với con.
- Nhưng cuốn đó là vô dụng nhất trong đống sách y của người mà.
- Đúng là như vậy nhưng mà nó hơi phiền phức về cách giải.
Vừa đi vừa nói cả hai đã đến được nơi cách ly người dân. Từ Khải Tuyên đứng đấy từ sáng sớm, y vừa thấy hay người nắm tay nhau không khỏi chán ghét cố tình đi vào giữa tách hai người ra đưa tay chỉ về hai bên.
- Bên đây thì thần trí bình thường, bên kia đã hoá điên dại.
Lục Ngọc chú ý hành động của hắn từ hôm qua tới giờ cũng dần như đã nhận ra được gì liền quay sang nhìn về phía Tiêu Ân thì phát hiện nàng đang nhìn hắn không rời
- ôi sao ở đây có mùi giấm chua quá nhỉ không biết có vị đại thẩm nào làm đổ bình giấm không nữa? Nếu có thì mong vị đại thẩm đó dẹp bình giấm đấy sang một bên tránh cho không khí không còn trong lành.
Tiêu Ân từ lúc tới nơi đã không ngừng nhìn sang Từ Khải Tuyên quầng thâm và bọng nước ở dưới mắt hắn chứng tỏ đêm qua y đã không ngủ. Tiêu Ân nhét vào tay hắn miếng mứt hoa quả.
- Ngài phát lương cho thuộc hạ, nhất định không được có chuyện gì.
- Ôi lão già này lại nuôi ong tay áo rồi. Các ngươi nhanh lên rồi qua phụ ta.
Lục Ngọc nhìn một cảnh này lắc đầu rời đi. Từ Khải Tuyên nhận lấy cũng nhanh chóng cho vào miệng. Theo sự chủ đạo của Lục Ngọc rất nhanh mọi thứ đã được ổn thoả, y nhìn sang Tiêu Ân ra hiệu ra bên ngoài. Tiêu Ân thấy vậy cũng lén chạy ra gặp y
- Lão nhân gia, Người cho gọi ta?
- Thiếu một vật dẫn?
- Không biết là thứ gì?
- Máu của người đã dùng hai loại độc và giải dược của hai loại này.
- hiện tại người đó ở đâu?
- là ngươi đó, quên là bản thân dùng bao nhiêu loại độc rồi à?
- A.... Ta nhớ ra rồi, không được, ta sợ đau.
Tiêu Ân định quay người bỏ chạy thì đã bị Lục Ngọc điểm huyệt lúc này nang mới để ý trên tay y cầm sẵn thanh thủy chủ và chiếc bát nhỏ. Thủ pháp nhanh chóng của Lục Ngọc khiến Tiêu Ân trở tay không kịp chỉ đành mắng lão chết tiệt này trong lòng.
- Yên tâm huyêth đạo sau một canh giờ sẽ tự giải, lần này ngươi sẽ thành ân nhân của cả huyện.
Từ Khải Tuyên sau khi lo việc phát lương thực tiếp tế khi quay lại không gặp Tiêu Ân đâu nên đã đi xung quanh tìm người, vừa ra phía sau gian nhà liền thấy nàng đang đứng bất động bộ dạng khó coi cực kì trên tay còn được băng bó. Hắn tiến lên giải huyệt ánh mắt dò xét nhìn nàng.
- Sao lại thành thế này?
- Thuộc hạ chỉ là cá cược với lão nhân gia thôi, không có gì. Đa tạ ngài đã giải huyệt Vương gia tìm thuộc hạ có gì sai bảo?
Tiêu Ân vừa được giải huyệt vừa xoay cổ tay đang mỏi của nàng vừa nhìn vào vết rạch trong lòn bàn tay.
- Đêm nay cùng ta lên núi điều tra sơn tặc nhớ mặc thường phục
- Thuộc hạ đã rõ.
Tiêu Ân cúi đầu hành lễ rồi mới ra trước tiếp tục giải độc cho nạn nhân phía trước.