Chương 45
Từ Đức Uy vừa mở hộp gấm ra liền thấy bên trong vài bản cáo trạng và quyển sách dược. Từ Đức Uy chậm rãi nói
- Tấu chương của Thanh Lương, Cáo trạng của Lý Dũng, Tấu chương của Tấn Vương, đơn thuốc và bã thuốc.
- Khởi bẩm hoàng thượng trên tấu chương của quan huyện Ô Nhai đều có để thời gian, ngài ấy không ngừng dâng tấu lên triều đình nhưng đều bị thứ sử đại nhân sai người giết nha dịch truyền tấu. Lý tướng quân dâng cáo tố cáo thứ sử mưu đồ tạo phản. Còn đơn thuốc và bã thuốc là độc mà thứ sử đã sai người hạ lên thôn dân.
Từ Đức Uy mở tấu chương Từ Khải Tuyên ra xem thì bên trong đã rơi ra tờ giấy nhỏ. “Tha tội Tiêu Ân” Từ Đức Uy hơi nhướng mày nhìn lại nữ tử bên dưới. Hắn đập tay lên bàn quát lớn.
- Tùy Đức, trẫm giao khanh giữ chức thứ sử hưởng bổng lộc triều đình chưa bao giờ bạc đãi.
- khởi bẩm hoàng thượng mấy nữ tử này không rõ lai lịch sao có thể làm chứng ?
Tiêu Ân quỳ một bên nhìn bộ dạng của Tùy Đức, tay nắm chặt thành quyền bình tĩnh, bình tĩnh Từ Khải Tuyên còn chưa rõ tung tích vào những lúc thế này nàng không thể mất bình tĩnh được. Từ Đức Uy nhìn Tiêu Ân bộ dạng tức giận không thể phát tiết cũng chỉ khẽ thở dài. Thanh Lương lúc này mới tiến lên quỳ rạp xuống đất
- Bẩm hoàng thượng, những nữ tử này lai lịch hay thân phận đều rõ ràng bọn họ là dân nữ của huyện Ô Nhai.
Thái sư sắc mặt trắng bệch nhìn Thứ sử đầy tức giận tên phế vật này có bao nhiêu đó cũng không xử lý xong. Đám thích khách hắn cho đi ám sát Từ Khải Tuyên thì không rõ tung tích.
Mấy nữ tử kia không ngừng khóc lóc, thân hình run rẩy như có thể lập tức ngất xỉu trên đại điện.
Từ Đức Uy đập tay lên bàn lạnh giọng nói
- Thứ sử ngươi còn gì để nói?
Tùy Đức sắc mặt trắng bệch, khó thốt thành lời. Hắn quỳ sụp xuống không ngừng cầu xin tha mạng.
Từ Đức Uy hừ lạnh nhìn hắn: “Trẫm hỏi ngươi, sau lưng ngươi còn ai sai khiến. Ngươi câu kết với tên nào ở triều đình?”
Đột nhiên Tùy Đức cười lớn tiếng, hắn đứng dậy ánh mắt trừng lớn chỉ thẳng mặt Từ Đức Uy mà nói.
- Hoàng thượng thắng làm vua, thua làm giặc. Chỉ là kế hoạch của bản quan lại bị một bổ khoái nhỏ bé phá hủy, suốt ngày ta phải đi cung kính một tên nhóc miệng còn hôi sữa chỉ vì nó dòng dõi hoàng thất. Ngươi là Tiêu Ân đúng không dù ta có chết cũng sẽ thành ma mà quấn lấy ngươi.
Hắn dứt lời liền cười lạnh, tiếng cười lớn giòn giã vang vọng khắp đại điện. Tiêu Ân nhìn hành động của hắn có phần không đúng lắm, nàng đạp chân xuống đất phút chốc đã đúng bên cạnh Tùy Đức, tay nắm chặt yết hầu không cho hắn nuốt xuống. Giọng trong trẻo của nàng chậm rãi vang lên.
- Đại nhân, ngài chưa chết được, ngài còn cần phải cầu nguyện với các vị bồ tát và Đức Phật ngày nào Tấn Vương gia Từ Khải Tuyên chưa trở về thì thuộc hạ sẽ tận tâm chăm sóc ngài ngày đó.
Cả đại điên còn đang kinh ngạc hành động của thứ sử thì chỉ thấy một bóng đen lướt qua trước mặt. Giọng nói của nàng chầm chậm vang lên giữa đại điện, khiến người khác không khỏi rùng mình. Lúc này mọi người mới ý thức được bóng đen vừa rồi là của vị nữ bổ khoái này. Từ Đức Uy từ trên long ngai nhìn xuống đánh giá nàng một lượt, thân thủ này đủ nhanh nếu lão tam có may mắn trở về nữ tử này sẽ là cánh tay đắc lực của hắn.
Đám người cấm vệ quân và đoàn người đi cùng Tiêu Ân cũng không bất ngờ lắm về thân thủ và thủ đoạn của nàng. Tùy Đức mắt trợn tròn, lúc này trong mắt hắn tràn ngập kinh hãi. Tiêu Ân không dám chậm trễ mới hướng Từ Đức Uy khai ngôn
- Khởi bẩm hoàng thượng tội thứ sử khó tránh khỏi tru di cửu tộc nhưng vi thần cúi xin hoàng thượng để mạng của thứ sử lại cho vi thần.
Trương Khải và Vô Ảnh vừa nghe như vậy liền thay hắn cầu phúc. Thủ đoạn của nàng ngoại trừ người quen thì đối với kẻ thù chỉ có thể dùng từ độc ác hình dung. Từ Đức Uy nhanh chóng nói
- Tiêu Ân tiếp chỉ, Thứ sử mưu đồ tạo phản, vu oan cho Thanh Lương quan huyện. Giả truyền lệnh vua. Cấu kết Quân Kim, bắt giam vô cớ Lý tướng quân. Hạ độc thôn dân huyện Ô Nhai, hại dân nữ trong huyện. Truyền chỉ Tru di cửu tộc riêng Thứ sử sẽ do Tiêu Ân tiêu bổ khoái hành hình. Gia hạn trong một tháng sẽ bêu đầu thị chúng.
- Vi thần tuân chỉ
- Thanh Lương, Lý Dũng tấm lòng trung nghĩa không vì lợi trước mắt mà quên đi chữ trung ban thưởng tăng phẩm cấp quan.
- Chúng thần tuân chỉ.
Giọng the thé của công công tổng quản vang lên một lần nữa
- Bãi triều.
Cả đại điện đồng loạt quỳ xuống hô to.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Tiêu Ân lúc này chỉ cười lạnh nhìn sang Tùy Đức như đang nhìn con mồi trong tay mặc sức nàng trêu đùa. Một thán này quá đủ cho hắn rồi. Nàng điểm huyệt trên người hắn rồi cho Vô Ảnh và Trương Khải mang về Lục Phiến Môn. Dù sao nơi đó cũng thích hợp hơn Cẩm Y Vệ. Hoàng thượng vừa tời đi đại điện nhất thời ổn ào một phen. Ánh mắt như vô tình của Tiêu Ân liếc nhìn sang Thái Sư.