Chương 47
Khi Lục Ngọc mang người đến kinh thành đã là chuyện của bảy ngày sau sau đó. Lúc hai người bước vào thành đều thấy trên thành có đầy xác của Tùy gia. Hai bóng người một trước một sau, một già một trẻ đều mang mạn sa che mặt cả hai lúc này đang đứng trước phủ thừa tướng. Lục Ngọc tiến lên hướng thị vệ uy nghiêm đang đứng canh gác hai bên dõng dạc nói.
- Ngươi mau vào trong báo lại có người họ Lục tìm Tiêu tiểu thư.
Thị vệ nghe có người đến tìm tiểu thư nhà hắn thì cũng nhanh chóng vào trong bẩm lại, đến khi người trở ra thì nhận được câu trả lời nàng đang ở Lục Phiến Môn. Lục Ngọc lần nữa dẫn Từ Khải Tuyên đến Lục Phiến Môn trước cửa Lục Phiến Môn đã nghe bên trong phát ra âm thanh la hét thất thanh. Từ Khải Tuyên đi sau lưng từ lúc bước vào thành hắn đã nghe không ít lời đồn về Tiêu Ân. Mi mâu cũng hơi nhíu lại gì mà “Độc nhất nữ nhi thừa tướng.” rồi còn Tùy Đức rơi vào tay nàng thì sống không bằng chết.
Lục Ngọc như sớm biết được tính khí của nha đầu Tiêu Ân nên đã không còn xa lại, hắn vừa đi vừa nói với Từ Khải Tuyên.
- Tiểu tử sao bao nhiêu người, ngươi lại quên Tiêu nha đầu chứ? Ngươi xem nó vì ngươi đã thành bộ dạng gì rồi?
Từ Khải Tuyên cúi gầm mặt đi sau lưng Lục Ngọc không lên tiếng. Tiêu Ân lúc này còn đang ở ngục thất của Lục Phiến Môn chăm sóc tận tình cho Tùy Đức thì được nha dịch thông báo. Nàng vội vàng chạy ra tới cổng Lục Phiến Môn, Từ Khải Tuyên nhìn bộ dạng lâu ngày không gặp của nàng có phần hốc hác tiều tùy hơn trước. Tiêu Ân vừa thấy Lục Ngọc đã nhào tới trước ôm lấy y.
- Sư phụ.
Tiêu Ân vừa thốt lời, Từ Khải Tuyên bên cạnh có chút cứng đờ người này là sư phụ của nàng vậy mà lúc ở Ô Nhai trấn hắn lại kiếm cớ gây sự vô lý. Lục Ngọc vỗ nhẹ lên vai nàng.
- Nha đầu, xem kìa đã lớn rồi không nên ôm lão như vậy, con xem ta mang ai đến cho con nè.
Tiêu Ân lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người, nàng liền nhìn qua người bên cạnh sao tướng người này lại có chút quen mắt giống Từ Khải Tuyên thế vậy.
- Là tên tiểu tử đi cùng con ở Ô Nhai trấn đấy. Lão phu nhặt hắn ở bìa rừng, tiện thể nhặt lại nửa cái mạng của hắn.
Tiêu Ân không khỏi sửng vội kéo mạn che xuống, dung mạo quen thuộc trước mặt nàng, vì hắn mất ngủ mấy đêm, tay nàng không an phận vô thức vuốt nhẹ lên hai gò má của hắn. Nước mất vô thức rơi xuống. Tiêu Ân vội hướng Lục Ngọc quỳ sụp xuống đất.
- Đa tạ sư phụ đã cứu mạng ngài ấy, đồ nhi sau này nhất định báo đáp.
- Lão phu với con còn tính chi ơn nghĩa nữa mau đứng dậy đi. Ta vớt lại được hắn nữa cái mạng nhưng về thần trí hiện tại không được tỉnh táo cho lắm hắn hiện tại không nhớ mọi thứ về con và bản thân.
- Không sao, không sao. Người về là tốt rồi.
Lục Ngọc vừa đỡ nàng dậy vừa nói sơ qua tình hình. Tiêu Ân vừa nói vừa nghĩ bác sĩ khoa ngoại như nàng nhất định sẽ nhặt lại mớ thần trí kia của hắn. Tiêu Ân vội vàng mời hai người vào trong Lục Phiến Môn. Nàng dẫn bọn họ đến thẳng chỗ thư phòng của Liễu Khiêm.
Liễu Khiêm vừa nhìn thấy Từ Khải Tuyên liền theo quy củ mà hành lễ. Thấy hắn không phản ứng Liễu Khiêm cũng không dám đứng dậy Tiêu Ân đúng một bên mới vội vàng lên tiếng giải thích.
- Thống lĩnh, trần trí của Vương gia hiện tại chưa được tỉnh táo ngài đứng lên cái đã.
Liễu Khiêm đứng dậy nhìn Từ Khải Tuyên ánh mắt đầy nghi hoặc hỏi.
- Vương gia, ngài biết ngài tên gì vài năm nay nhiêu tuổi không?
Hắn làm bộ dạng ngơ ngác nhìn lại Liễu Khiêm
- Ngươi hỏi ta sao? Vị lão bá này có nói ta là Tấn vương gia năm nay 18 tuổi. Mà ngươi là ai? Ngươi biết người nào tên Từ Đức Uy không?
Nghe hắn gọi thẳng tên của đương kim hoàng thượng những ngươi trong phòng nhất thời cả kinh. Tiêu Ân nhanh chóng lên trước giai thích
- Vương gia, người đó là phụ thân ngài còn là đương kim thánh thượng. Hôm nay ngày về phủ thừa tướng nghỉ ngơi đi thuộc hạ sẽ cho người báo lại với phụ thân thuộc hạ để người sớm gặp lại phụ thân.
- Còn ngươi là ai?
- Thuộc hạ là Tiêu Ân nữ nhi của Thừa tướng Tiêu Diệp.
Từ Khải Tuyên làm ra một bộ dạng sợ sệt lùi về sau. Bộ dạng né tránh.
- Từ lúc vào thành ta có có nghe nói “Độc nhất nữ nhi thừa tướng” ra là nói cô à, tránh ra ta sợ.
Bàn tay nàng đang đưa lên không trung định vỗ vai trấn an hắn liền bị hành động né tránh của hắn dừng lại giữa không trung. Liễu Khiêm nhịn Không được cũng lên tiếng giải thích cho nàng
- Tiêu bổ khoái thành như vậy cũng không phải vì ngài sao? Ngài hỏi cả cấm vệ quân và người của Huyện Ô Nhai đi hôm đấy đã xảy ra chuyện gì? Không phải do ngài rơi xuống vực cô ấy nhất thời kích động vì báo thù cho ngài nên đã xử lý hết đám thích khách, vì tìm ngài mà cả tuần lễ không ngủ đủ giấc hay sao?
Từ Khải Tuyên cúi đầu đáy mắt khẽ thay đổi nhưng rất nhanh đã biến mất. Tiêu Ân cũng cười khổ vội xua tay.
- Đại nhân, không sao đâu thuộc hạ dẫn ngài ấy về phủ trước chuyện này cần báo lại với phụ thân và hoàng thượng.
- Được các người đi đi nhớ bảo vệ vương gia.
- Ta đã rõ.
Tiêu Ân theo quy củ cúi người rời đi, nàng không quên nắm lấy tay hắn mà rời khỏi Lục Phiến Môn. Tiêu Ân vừa nghĩ tới chỉ cần nàng buông tay hắn lại lập tức biến mất ngay trước mặt nàng lần nữa thì chắc nàng không chịu nổi.