Chương 22: Hủy tam quan, nhất lộ sinh
“Đúng vậy thiếu gia, trong Lâm gia điều là ta phân phối tài nguyên, nhưng trước đó điều phải qua các trưởng lão trong tộc xét duyệt!” Lâm Thành An đôi mắt không dám nhìn đông nhìn tây, trung thực nói
Vương Tu cười một cách ẩn ý, lại cầm bút trên bàn, tìm tờ giấy trắng nhanh chống viết lên đó, sau là cho vào một phong thư đưa cho Lâm Thành An
“Tốt, từ mai dẫn họ đi lấy tài nguyên, tất cả chuyển hết đến đây thung lũng Hắc Long cho ta!” Vương Tu gõ gõ bàn nói
“Cái này…” Lâm Thành An kinh sợ
Vương Tu ném cái ly vào đầu Lâm Thành An, khiến lão theo theo phản xạ né tránh, kinh sợ cũng bị phân tán
“Hừ, mang thư rồi lập tức lên đường, nói với lão cha ta một tiếng, nếu muốn sống thì giao ra chìa khóa bảo khố, còn sổ sách, ngươi biết thế nào qua mặt đám lão già trong tộc đi!”
“Vâng, các ngươi theo ta!” Lâm Thành An cắn răng liền gọi theo Nhạc Ninh, Lục Khiếu, Hoa Ngũ, Lý Sơn, bốn người lập tức rời đi
“Thiếu gia, chuyện này rốt cuộc là sao?” Lâm Chiến thấy bọn họ rời đi, liền không nhịn được mà hỏi
“Đương nhiên là nuôi binh, ngươi nghĩ thực lực hiện nay của chúng ta có thể chống lại Phong Ma Trại và đám người Vương gia, Lâm Khôn hay sao, được rồi, đi xuống cho người dừng lại tất cả hoạt động khai thác, cho bọn họ già trẻ điều tiến hành huấn luyện chính quy, ngày mai ta muốn thấy một đội quân, chứ không phải một đội khai thác” Vương Tu nói xong liền lập tức rời đi
“Đây là thiếu gia trong miệng người đời bàn tán, củi mục, nhu nhược, rõ là làm việc vô cùng quyết đoán, ha… ha ha…” Lâm Chiến tại phòng nghị sự đột nhiên hưng phấn cười to, xong liền vội vàng theo Vương Tu nói mà làm
Lâm gia
Lúc này Lâm Thành An đã âm thầm đưa người đến thư phòng Lâm Mộ Thường
“Các ngươi làm sao vội vã hồi phủ như thế, lẽ nào bên kia có chuyện gì?” Lâm Mộ Thường kinh sợ đứng lên
“Gia chủ, xin ngài xem qua!” Lâm Thành An dâng lên lá thư do Vương Tu viết, với việc Vương Tu đã xem qua bút tích của Lâm Vũ, việc mô phỏng chữ viết cũng không có gì lạ, Lâm Mộ Thường hoàn toàn tin đây thực là thư của con hắn Lâm Vũ
“Hủy tam quan, nhất lộ sinh” Lâm Mộ Thường khó hiểu nhìn đám người
“Gia chủ, cái gì hủy tam quan, nhất lộ sinh?” Lâm Thành An gãi đầu nói
“Hít” chỉ có Hoa Ngũ là tại đó kinh sợ không thôi
“Nói, hắn bảo các ngươi trở về, còn nói gì nữa không?” Lâm Mộ Thường trở lại ghế, uy nghiêm hỏi
“Ho ho! Hừ, mang thư rồi lập tức lên đường, nói với lão cha ta một tiếng, nếu muốn sống thì giao ra chìa khóa bảo khố, còn sổ sách, ngươi biết thế nào qua mặt đám lão già trong tộc đi! Gia chủ, thiếu gia chính là nói như thế” Lâm Thành An nhanh biểu hiện lại dáng vẻ nghênh ngang lúc đó của Vương Tu
Lâm Mộ Thường nghe xong chấn động không thôi, sắc mặt tái nhợt, vò đầu tại đó suy tư: “Lẽ nào, hắn đã biết tất cả mọi chuyện, Lâm Chiến tên này làm sao lại không đáng tin tưởng như thế chứ, Vũ nhi, là phụ thân khiến ngươi uất ức rồi, nhưng… nhưng ngươi sao lại muốn cứu ta đây, nếu chuyện này thực một khi thất bại, đây là cùng chết ngươi có biết không, lẽ nào ngươi đã tha thứ cho ta…”
“Ta chưa từng thấy gia chủ như thế” Lục Khiếu cùng đám người mờ mịt nhìn nhau
Lúc lâu, Lâm Mộ Thường mới ném ra một cái lệnh bài màu xanh, khí tức tỏa sáng căn phòng: “Thành An, cầm đi đi!”
“Vâng!” Lâm Thành An khó tin đi lên tiếp nhận
Khi đám người muốn rời đi thì bỗng Lâm Mộ Thường gọi lại Hoa Ngũ: “Hoa Ngũ, ngươi ở lại đi”
“Gia chủ, không biết ngài giữ ta lại có việc gì?” Hoa Ngũ bình thường hỏi
“Ngươi là ta nhiều năm huynh đệ, mấy năm nay để các ngươi tại thung lũng Hắc Long, các ngươi có hận ta?” Lâm Mộ Thường đứng lên vỗ vai Hoa Ngũ
“Hừ, Mộ Thường, ngươi còn coi ta là huynh đệ sao, ở thung lũng Hắc Long không trường, không chợ, ngươi nói đám trẻ đi học kiểu gì, mấy năm nay ta và lão bà giận nhau không ít vì chuyện này, bây giờ nàng đang muốn bỏ ta rồi, ngươi nói ta có căm hận ngươi sao?” Hoa Ngũ một cái liền đẩy tay của Lâm Mộ Thường đi ra
“Ha ha… được rồi, nói đến chính sự đi, nếu việc này thông, lo lắng của ngươi chẳng phải được giải quyết, ngươi nói có thể tin tưởng Lâm Vũ, thằng con này của ta?” Lâm Mộ Thường cười nói rồi quay trở lại bàn, bắt đầu mài mực
“Ngươi nói Lâm Vũ sao, tên này quả thực là thiên tài, hoàn toàn có thể tin tưởng” Hoa Ngũ đi đến đoạt bút, trực tiếp cầm tờ giấy trắng họa lấy tứ phương Quang Lâm Thành
“Thật có thể tin tưởng?” Lâm Mộ Thường lại đoạt bút, trực tiếp xóa tam phương, chỉ để Tây Thành
“Đúng thế, theo như lời hắn nói, chúng ta chỉ có thể bỏ thành, bỏ lại sản nghiệp, tẩu tán tài sản ra cửa Tây Thành, trồng rau tại thung lũng Hắc Long, thu hoạch ngắn hạn, nếu thành thì tốt, nếu bại thì vong” Hoa Ngũ đoạt bút, lại vẽ thung lũng Hắc Long thành một cái thành trì, đối xứng với Quang Lâm Thành
Vương Tu cười một cách ẩn ý, lại cầm bút trên bàn, tìm tờ giấy trắng nhanh chống viết lên đó, sau là cho vào một phong thư đưa cho Lâm Thành An
“Tốt, từ mai dẫn họ đi lấy tài nguyên, tất cả chuyển hết đến đây thung lũng Hắc Long cho ta!” Vương Tu gõ gõ bàn nói
“Cái này…” Lâm Thành An kinh sợ
Vương Tu ném cái ly vào đầu Lâm Thành An, khiến lão theo theo phản xạ né tránh, kinh sợ cũng bị phân tán
“Hừ, mang thư rồi lập tức lên đường, nói với lão cha ta một tiếng, nếu muốn sống thì giao ra chìa khóa bảo khố, còn sổ sách, ngươi biết thế nào qua mặt đám lão già trong tộc đi!”
“Vâng, các ngươi theo ta!” Lâm Thành An cắn răng liền gọi theo Nhạc Ninh, Lục Khiếu, Hoa Ngũ, Lý Sơn, bốn người lập tức rời đi
“Thiếu gia, chuyện này rốt cuộc là sao?” Lâm Chiến thấy bọn họ rời đi, liền không nhịn được mà hỏi
“Đương nhiên là nuôi binh, ngươi nghĩ thực lực hiện nay của chúng ta có thể chống lại Phong Ma Trại và đám người Vương gia, Lâm Khôn hay sao, được rồi, đi xuống cho người dừng lại tất cả hoạt động khai thác, cho bọn họ già trẻ điều tiến hành huấn luyện chính quy, ngày mai ta muốn thấy một đội quân, chứ không phải một đội khai thác” Vương Tu nói xong liền lập tức rời đi
“Đây là thiếu gia trong miệng người đời bàn tán, củi mục, nhu nhược, rõ là làm việc vô cùng quyết đoán, ha… ha ha…” Lâm Chiến tại phòng nghị sự đột nhiên hưng phấn cười to, xong liền vội vàng theo Vương Tu nói mà làm
Lâm gia
Lúc này Lâm Thành An đã âm thầm đưa người đến thư phòng Lâm Mộ Thường
“Các ngươi làm sao vội vã hồi phủ như thế, lẽ nào bên kia có chuyện gì?” Lâm Mộ Thường kinh sợ đứng lên
“Gia chủ, xin ngài xem qua!” Lâm Thành An dâng lên lá thư do Vương Tu viết, với việc Vương Tu đã xem qua bút tích của Lâm Vũ, việc mô phỏng chữ viết cũng không có gì lạ, Lâm Mộ Thường hoàn toàn tin đây thực là thư của con hắn Lâm Vũ
“Hủy tam quan, nhất lộ sinh” Lâm Mộ Thường khó hiểu nhìn đám người
“Gia chủ, cái gì hủy tam quan, nhất lộ sinh?” Lâm Thành An gãi đầu nói
“Hít” chỉ có Hoa Ngũ là tại đó kinh sợ không thôi
“Nói, hắn bảo các ngươi trở về, còn nói gì nữa không?” Lâm Mộ Thường trở lại ghế, uy nghiêm hỏi
“Ho ho! Hừ, mang thư rồi lập tức lên đường, nói với lão cha ta một tiếng, nếu muốn sống thì giao ra chìa khóa bảo khố, còn sổ sách, ngươi biết thế nào qua mặt đám lão già trong tộc đi! Gia chủ, thiếu gia chính là nói như thế” Lâm Thành An nhanh biểu hiện lại dáng vẻ nghênh ngang lúc đó của Vương Tu
Lâm Mộ Thường nghe xong chấn động không thôi, sắc mặt tái nhợt, vò đầu tại đó suy tư: “Lẽ nào, hắn đã biết tất cả mọi chuyện, Lâm Chiến tên này làm sao lại không đáng tin tưởng như thế chứ, Vũ nhi, là phụ thân khiến ngươi uất ức rồi, nhưng… nhưng ngươi sao lại muốn cứu ta đây, nếu chuyện này thực một khi thất bại, đây là cùng chết ngươi có biết không, lẽ nào ngươi đã tha thứ cho ta…”
“Ta chưa từng thấy gia chủ như thế” Lục Khiếu cùng đám người mờ mịt nhìn nhau
Lúc lâu, Lâm Mộ Thường mới ném ra một cái lệnh bài màu xanh, khí tức tỏa sáng căn phòng: “Thành An, cầm đi đi!”
“Vâng!” Lâm Thành An khó tin đi lên tiếp nhận
Khi đám người muốn rời đi thì bỗng Lâm Mộ Thường gọi lại Hoa Ngũ: “Hoa Ngũ, ngươi ở lại đi”
“Gia chủ, không biết ngài giữ ta lại có việc gì?” Hoa Ngũ bình thường hỏi
“Ngươi là ta nhiều năm huynh đệ, mấy năm nay để các ngươi tại thung lũng Hắc Long, các ngươi có hận ta?” Lâm Mộ Thường đứng lên vỗ vai Hoa Ngũ
“Hừ, Mộ Thường, ngươi còn coi ta là huynh đệ sao, ở thung lũng Hắc Long không trường, không chợ, ngươi nói đám trẻ đi học kiểu gì, mấy năm nay ta và lão bà giận nhau không ít vì chuyện này, bây giờ nàng đang muốn bỏ ta rồi, ngươi nói ta có căm hận ngươi sao?” Hoa Ngũ một cái liền đẩy tay của Lâm Mộ Thường đi ra
“Ha ha… được rồi, nói đến chính sự đi, nếu việc này thông, lo lắng của ngươi chẳng phải được giải quyết, ngươi nói có thể tin tưởng Lâm Vũ, thằng con này của ta?” Lâm Mộ Thường cười nói rồi quay trở lại bàn, bắt đầu mài mực
“Ngươi nói Lâm Vũ sao, tên này quả thực là thiên tài, hoàn toàn có thể tin tưởng” Hoa Ngũ đi đến đoạt bút, trực tiếp cầm tờ giấy trắng họa lấy tứ phương Quang Lâm Thành
“Thật có thể tin tưởng?” Lâm Mộ Thường lại đoạt bút, trực tiếp xóa tam phương, chỉ để Tây Thành
“Đúng thế, theo như lời hắn nói, chúng ta chỉ có thể bỏ thành, bỏ lại sản nghiệp, tẩu tán tài sản ra cửa Tây Thành, trồng rau tại thung lũng Hắc Long, thu hoạch ngắn hạn, nếu thành thì tốt, nếu bại thì vong” Hoa Ngũ đoạt bút, lại vẽ thung lũng Hắc Long thành một cái thành trì, đối xứng với Quang Lâm Thành