Chương 3: Thà chết không khuất phục (2)
Nhớ lại một loạt sự kiện, nhóm người Ám Đao Vệ hiện tại chỉ muốn tại đây tử chiến một trận với kẻ thù cho thỏa thích, nhưng họ vẫn phải cố nén giận, vì bọn họ biết, bọn họ vẫn cần bảo vệ một người, đó là ấu chủ - Vương Tu
Vương Chính Hùng tức giận đến sắc mặt vặn vẹo
Đột nhiên Vương Chính Hùng sắc mặt thay đổi, hắn cười gằn nhìn xuống dưới
“Vậy thì... giết!” Vương Chính Hùng bạo nộ, tay lật một cái liền xuất hiện một cái trận bàn bát quái
Hỏa Thanh Quân thấy vậy liền biến sắc hô lên cảnh giác: “Mọi người cẩn thận!”
Đáng tiếc trận bàn kia quá lợi hại, vừa ra liền lập lòe lóe sáng phủ xuống một cái lòng giam hư ảo che phủ bán kính ngàn trượng, tất cả người bên phe Vương Tu điều nằm gọn bên trong
“Dung Hồn cảnh rất lợi hại sao, có thể so với ta ngũ phẩm Khốn Linh Trận” Vương Chính Hùng ngoài trận cười gằn, hắn hai tay bắt đầu kết ấn, trận liền được kích hoạt sáng lên rực rỡ lam sắc lòng giam
Ám Đao Vệ muốn lên phá giải điều vô pháp, hơn nữa còn bị phản chấn đánh bật trở về, sắc mặt vô cùng khó coi
Khốn Linh Trận theo sự chỉ đạo của Vương Chính Hùng điều khiển, vô số linh khí sợi xích sinh ra không ngừng đánh về phía Ám Đao Vệ
Hỏa Thanh Quân nhìn mọi người một lượt liền gật đầu, xong tất cả điều xoay tròn đội hình như nước chảy cuồn cuộn, sức mạnh tập trung, khí thế tung hoành, khi linh khí sợi xích tiến đến liền cứ thế bị đánh tan
Vương Chính Hùng thấy họ vậy mà còn có thể lật ngược tình thế, hắn liền tức giận quát: “Lại còn chống cự, người đâu, lên!”
“Rõ” đám người còn sống sau tai nạn có chút sợ hãi, xong lại thấy đối phương bị vây hãm liền tự tin xông vào trận gây áp lực
Vương Tu nhìn thấy Ám Đao Vệ từng chút một bị đối phương chèn ép mà rút mòn linh lực trong cơ thể, hắn liền có chút lo lắng mà nhìn Bạch lão: “Bạch lão, lão nói Thanh Quân thúc có thể đánh lại bọn chúng sao?”
Bạch lão nghe vậy liền có chút cười khổ: “Sợ là không đi, thiếu chủ có điều không biết, Vương Chính Hùng kia đã là Hóa Đan cảnh sơ kỳ, cấp độ không kém chủ nhân chút nào, ài... là ta ngu muội không đoán được hắn lại là người thâm độc như thế!”
Vương Tu lúc này cũng chỉ biết khổ sở: “Ngay cả phụ thân ta là hắn huynh trưởng huyết mạnh tương liên còn không thể đoán được, huống chi là chúng ta...”
Vương Tu nghiến răng nhìn về phía Vương Chính Hùng, nhưng giây sau hắn liền hoảng sợ quát lên: “Thanh Quân thúc cẩn thận!”
Chỉ là đã chậm
“A...”
Đột nhiên lúc này đây Hỏa Thanh Quân bị phía xa Vương Chính Hùng âm thầm phóng đến một cái ám đao liền đâm hắn lòng ngực, trực tiếp bị đánh bay vào trung tâm trận, theo đó là vô số sợi xích từ Khốn Linh Trận xuyên thấu xúc tua vào cơ thể, huyết khí phun bắn tứ tán một mãnh không trung
“Nhất định phải phá vòng vây... cứu... cứu lấy thiếu chủ, phốc...” Hỏa Thanh Quân hô một câu cũng không kịp liền đoạn khí bỏ mình
“Thanh Quân thúc...” Vương Tu cũng là kinh hồn tác đảm nhìn đến, hắn sợ hãi đưa hai tay lên khoảng không kêu gào thất thanh
“Đội trưởng, không...” Ám Đao Vệ người cũng là từ chiến đấu tỉnh hồn nhìn đến trung tâm trận nằm xuống Hỏa Thanh Quân, bọn hắn đau lòng điên cuống hét lớn
Bạch lão cũng là ngửa mặt lên trời hít sâu, bọn họ xem ra hôm nay khó giữ được tính mệnh
Rất nhanh từng người từng người Ám Đao Vệ liền nhanh chống ngã xuống chết bi thảm, Vương Tu quỳ hai gối giữa chiến loạn, ánh mắt tựa như người không hồn, hắn đang nhìn những người trung thành theo phụ thân cứ thế chết đi trước mặt hắn, từng người, từng người cứ thế rời đi, đây là thân nhân a...
“Thiểu chủ, ta đi trước đây, thật có lỗi” Bạch lão phía sau run rẫy khẽ vuốt đầu Vương Tu nói một cách ôn nhu
Vương Tu run rẫy phản ứng nhìn đến
“Đùng” thân thể Bạch lão xông về phía cuộc chiến đông người, cứ thế tự bạo kéo theo hàng chục tên địch nhân chôn cùng
“Không...” Vương Tu kêu gào chấn đãng thiên địa
Vương Tu đỏ mắt nhìn lên không trung nộ khí: “Vương Chính Hùng...”
“Ha ha...” Vương Chính Hùng hưng phấn vung tay một cái liền tóm gọn Vương Tu vào trong tay
“Nói, Vương Thiên và Đường Liên Hoa nơi đâu?” Vương Chính Hùng thân thiện nhìn Vương Tu hỏi một câu
Vương Tu lúc này bị nụ cười đó làm cho ghê tởm, hắn hừ lạnh như băng nói: “Ta không biết!”
“Không biết? Tốt, vậy để nhị thúc giúp ngươi tìm vậy, khặc khặc...” Vương Chính Hùng cười gằn, nhìn cánh tay trái Vương Tu đang đeo nhẫn trữ vật hắn liền nắm “phăng” một cái, máu huyết bắn ra một mãnh, cánh tay Vương Tu liền bị đoạn ra khỏi thân thể
“A... không”’ Vương Tu đau đớn, ánh mắt run run nhìn chăm chăm nhẫn trữ vật bị Vương Chính Hùng đoạt lấy
“Mở” Vương Chính Hùng khoát tay, hai cổ băng quan liền xuất hiện tại không trung
“Ngươi... ngươi không được hại bọn họ” Vương Tu đờ đẫn nhìn Vương Chính Hùng nói
“Ồ, Tu Tu, ngươi nói gì, hại bọn họ sao, tốt, để ta giúp ngươi vậy, phá!” Vương Chính Hùng điểm một chỉ, cổ băng quan chứa lấy Đường Liên Hoa liền nổ thành bột mịn, cả thi thể theo đó liền tan nát thành huyết hoa
“Mẫu thân!” Vương Tu cắn nát môi dưới, tròng mắt hắn như muốn nổ ra
Vương Chính Hùng tức giận đến sắc mặt vặn vẹo
Đột nhiên Vương Chính Hùng sắc mặt thay đổi, hắn cười gằn nhìn xuống dưới
“Vậy thì... giết!” Vương Chính Hùng bạo nộ, tay lật một cái liền xuất hiện một cái trận bàn bát quái
Hỏa Thanh Quân thấy vậy liền biến sắc hô lên cảnh giác: “Mọi người cẩn thận!”
Đáng tiếc trận bàn kia quá lợi hại, vừa ra liền lập lòe lóe sáng phủ xuống một cái lòng giam hư ảo che phủ bán kính ngàn trượng, tất cả người bên phe Vương Tu điều nằm gọn bên trong
“Dung Hồn cảnh rất lợi hại sao, có thể so với ta ngũ phẩm Khốn Linh Trận” Vương Chính Hùng ngoài trận cười gằn, hắn hai tay bắt đầu kết ấn, trận liền được kích hoạt sáng lên rực rỡ lam sắc lòng giam
Ám Đao Vệ muốn lên phá giải điều vô pháp, hơn nữa còn bị phản chấn đánh bật trở về, sắc mặt vô cùng khó coi
Khốn Linh Trận theo sự chỉ đạo của Vương Chính Hùng điều khiển, vô số linh khí sợi xích sinh ra không ngừng đánh về phía Ám Đao Vệ
Hỏa Thanh Quân nhìn mọi người một lượt liền gật đầu, xong tất cả điều xoay tròn đội hình như nước chảy cuồn cuộn, sức mạnh tập trung, khí thế tung hoành, khi linh khí sợi xích tiến đến liền cứ thế bị đánh tan
Vương Chính Hùng thấy họ vậy mà còn có thể lật ngược tình thế, hắn liền tức giận quát: “Lại còn chống cự, người đâu, lên!”
“Rõ” đám người còn sống sau tai nạn có chút sợ hãi, xong lại thấy đối phương bị vây hãm liền tự tin xông vào trận gây áp lực
Vương Tu nhìn thấy Ám Đao Vệ từng chút một bị đối phương chèn ép mà rút mòn linh lực trong cơ thể, hắn liền có chút lo lắng mà nhìn Bạch lão: “Bạch lão, lão nói Thanh Quân thúc có thể đánh lại bọn chúng sao?”
Bạch lão nghe vậy liền có chút cười khổ: “Sợ là không đi, thiếu chủ có điều không biết, Vương Chính Hùng kia đã là Hóa Đan cảnh sơ kỳ, cấp độ không kém chủ nhân chút nào, ài... là ta ngu muội không đoán được hắn lại là người thâm độc như thế!”
Vương Tu lúc này cũng chỉ biết khổ sở: “Ngay cả phụ thân ta là hắn huynh trưởng huyết mạnh tương liên còn không thể đoán được, huống chi là chúng ta...”
Vương Tu nghiến răng nhìn về phía Vương Chính Hùng, nhưng giây sau hắn liền hoảng sợ quát lên: “Thanh Quân thúc cẩn thận!”
Chỉ là đã chậm
“A...”
Đột nhiên lúc này đây Hỏa Thanh Quân bị phía xa Vương Chính Hùng âm thầm phóng đến một cái ám đao liền đâm hắn lòng ngực, trực tiếp bị đánh bay vào trung tâm trận, theo đó là vô số sợi xích từ Khốn Linh Trận xuyên thấu xúc tua vào cơ thể, huyết khí phun bắn tứ tán một mãnh không trung
“Nhất định phải phá vòng vây... cứu... cứu lấy thiếu chủ, phốc...” Hỏa Thanh Quân hô một câu cũng không kịp liền đoạn khí bỏ mình
“Thanh Quân thúc...” Vương Tu cũng là kinh hồn tác đảm nhìn đến, hắn sợ hãi đưa hai tay lên khoảng không kêu gào thất thanh
“Đội trưởng, không...” Ám Đao Vệ người cũng là từ chiến đấu tỉnh hồn nhìn đến trung tâm trận nằm xuống Hỏa Thanh Quân, bọn hắn đau lòng điên cuống hét lớn
Bạch lão cũng là ngửa mặt lên trời hít sâu, bọn họ xem ra hôm nay khó giữ được tính mệnh
Rất nhanh từng người từng người Ám Đao Vệ liền nhanh chống ngã xuống chết bi thảm, Vương Tu quỳ hai gối giữa chiến loạn, ánh mắt tựa như người không hồn, hắn đang nhìn những người trung thành theo phụ thân cứ thế chết đi trước mặt hắn, từng người, từng người cứ thế rời đi, đây là thân nhân a...
“Thiểu chủ, ta đi trước đây, thật có lỗi” Bạch lão phía sau run rẫy khẽ vuốt đầu Vương Tu nói một cách ôn nhu
Vương Tu run rẫy phản ứng nhìn đến
“Đùng” thân thể Bạch lão xông về phía cuộc chiến đông người, cứ thế tự bạo kéo theo hàng chục tên địch nhân chôn cùng
“Không...” Vương Tu kêu gào chấn đãng thiên địa
Vương Tu đỏ mắt nhìn lên không trung nộ khí: “Vương Chính Hùng...”
“Ha ha...” Vương Chính Hùng hưng phấn vung tay một cái liền tóm gọn Vương Tu vào trong tay
“Nói, Vương Thiên và Đường Liên Hoa nơi đâu?” Vương Chính Hùng thân thiện nhìn Vương Tu hỏi một câu
Vương Tu lúc này bị nụ cười đó làm cho ghê tởm, hắn hừ lạnh như băng nói: “Ta không biết!”
“Không biết? Tốt, vậy để nhị thúc giúp ngươi tìm vậy, khặc khặc...” Vương Chính Hùng cười gằn, nhìn cánh tay trái Vương Tu đang đeo nhẫn trữ vật hắn liền nắm “phăng” một cái, máu huyết bắn ra một mãnh, cánh tay Vương Tu liền bị đoạn ra khỏi thân thể
“A... không”’ Vương Tu đau đớn, ánh mắt run run nhìn chăm chăm nhẫn trữ vật bị Vương Chính Hùng đoạt lấy
“Mở” Vương Chính Hùng khoát tay, hai cổ băng quan liền xuất hiện tại không trung
“Ngươi... ngươi không được hại bọn họ” Vương Tu đờ đẫn nhìn Vương Chính Hùng nói
“Ồ, Tu Tu, ngươi nói gì, hại bọn họ sao, tốt, để ta giúp ngươi vậy, phá!” Vương Chính Hùng điểm một chỉ, cổ băng quan chứa lấy Đường Liên Hoa liền nổ thành bột mịn, cả thi thể theo đó liền tan nát thành huyết hoa
“Mẫu thân!” Vương Tu cắn nát môi dưới, tròng mắt hắn như muốn nổ ra