Chương 7
Một tiếng "Cô nhỏ" này của anh gọi cực kỳ thuận miệng, thuận miệng đến mức nó khiến Thư Thanh Nhân cảm thấy nếu bản thân không đáp lại thì có vẻ cô quá máu lạnh vô tình.
Đợi lượt thang máy sau không chừng cô sẽ đến trễ mất, nội tâm Thư Thanh Nhân bắt đầu đấu tranh, cuối cùng cô vẫn bước vào trong thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, không gian bốn phía đột nhiên thu nhỏ lại kín mít, xung quanh đều là mặt kính màu vàng.
Bất kể Thư Thanh Nhân nhìn về hướng nào cũng có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai phản chiếu lại trên tường thang máy như một cơn ác mộng.
Thiết kế mặt gương chết tiệt này, không biết là do ai nghĩ ra.
Thẩm Tư Ngạn hờ hững liếc cô một cái, "Đừng né tránh nữa, tôi bây giờ mà ấn cô lên tường ép cô nhìn tôi, có phải cô sẽ xấu hổ đến mức đâm đầu vào tường chết luôn không?"
Thư Thanh Nhân dũng cảm, kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này hình ảnh của hai người trực tiếp phản chiếu trong con ngươi của đối phương.
Ký ức trong phòng bao của câu lạc bộ tư nhân lại hiện lên trong đầu, cảm giác da đầu tê dại lại bắt đầu dâng lên.
Thư Thanh Nhân hỏi anh: "Anh biết là sẽ ăn cơm với tôi mà sao còn đến?"
"Nếu như tôi không đến, tổn thất lần này cô bồi thường cho tôi sao?" Thẩm Tư Ngạn cà lơ phất phơ đáp lại cô: "Nếu như cô bằng lòng bồi thường, toàn bộ chi phí vé máy bay, đi lại với tiền khách sạn cô trả hết đi."
Thư Thanh Nhân không tin ngay cả một chút tiền này anh cũng thực sự muốn moi từ trên người cô ra.
Nếu không phải vì việc kinh doanh của Hằng Tuấn, cộng thêm áp lực từ Từ Lâm nữ sĩ, Thư Thanh Nhân cũng sẽ không đứng ở đây.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô cảm thấy Thẩm Tư Ngạn mà không tới mới là chuyện lạ.
Mặc dù trong lòng cô hiểu rõ nhưng không có nghĩa là ngoài miệng cô chịu thua, Thư Thanh Nhân vẫn canh cánh trong lòng cái người này vừa gọi cô bằng cái xưng hô già hơn mười tuổi.
"Vậy tôi trả tiền vé máy bay cho anh trở về." Thư Thanh Nhân không vui nói, "Anh làm ơn nhanh nhanh về Hồng Kông đi."
Thẩm Tư Ngạn thật sự lấy điện thoại từ trong túi lót ở trong áo vét ra, "Được thôi, chuyển khoản Wechat hả?"
Anh nói chuyện vừa mập mờ vừa có vẻ thờ ơ, khóe môi cong lên, dáng vẻ này hoàn toàn chà đạp vẻ ngoài bóng bẩy của anh.
Thư Thanh Nhân nghiến răng, "Anh thiếu tiền vậy sao?"
Thẩm Tư Ngạn trầm giọng cười, "Không thiếu tiền thì sao có thể đến câu lạc bộ làm việc? Hơn nữa còn may mắn gặp được người vừa đẹp vừa nhiều tiền như cô, không phải sao?"
Sao đầu năm nay cô toàn gặp phải mấy tên đàn ông nói chuyện chẳng lọt tai chút nào thế này.
Thư Thanh Nhân cố gắng ổn định tinh thần, hít sâu một hơi cố giữ cho bản thân bình tĩnh, "Anh không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?"
Thẩm Tư Ngạn thu lại nụ cười bên môi, chậm rãi nói: "Nếu đã muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô cứ trốn trốn tránh tránh thế này, chẳng khác gì sợ người khác không biết chuyện xảy ra giữa chúng ta?"
Thư Thanh Nhân sửng sốt, cắn môi, "Tôi biết rồi, chuyện gì cũng chưa xảy ra."
Nói câu này, chẳng khác nào cô chủ động thừa nhận mất trí nhớ, vứt bỏ những cảm xúc trước đó.
Thẩm Tư Ngạn thu hồi ánh mắt, đến khi thang máy mở cửa, cũng không nói thêm câu nào.
Anh không định dây dưa không rõ với một người phụ nữ đã có gia đình, phụ nữ trên đời này không thiếu, không đáng.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, đều coi đối phương như không khí.
Đến cửa phòng đã được đặt trước, Thư Thanh Nhân đi trước đẩy cửa ra, mới mở được một nửa đã nghe thấy giọng điệu trách cứ của Từ Lâm, "Nhìn xem mấy giờ rồi, con đã biết mình đến muộn chưa?"
Dù cô có đến muộn hay không, Từ Lâm vẫn sẽ hỏi câu này, đây là đòn phủ đầu của Từ Lâm khiến người bị hỏi không có cách nào thoát được.
Điều này thể hiện cho sự cường thế của bà nhưng cũng là điểm cô không thích ở mẹ mình.
Ngay sau đó có một giọng nói quen thuộc ở bên trong truyền đến, "Giờ này là giờ kẹt xe, đến muộn một chút cũng là chuyện dễ hiểu."
Nếu bữa cơm này mang danh là bữa cơm tụ họp gia đình thì Từ Thiến Diệp có mặt ở đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Từ Thiến Diệp nhìn thấy Thư Thanh Nhân và Thẩm Tư Ngạn trước sau cùng bước vào thì có chút ngạc nhiên.
Từ Thiến Diệp cho rằng hai người này cùng đi với nhau, ánh mắt lập tức trở nên không bình thường, nháy mắt ra ám hiệu cho Thư Thanh Nhân, chỉ tiếc Thư Thanh Nhân không đáp lại ám hiệu của cô.
Từ Lâm nữ sĩ hơi sửng sốt, "Sao giám đốc Thẩm đến sớm vậy? Còn chưa đến thời gian hẹn mà."
Thời gian bà hẹn Thẩm Tư Ngạn thật sự trễ hơn thời gian bà nói với Thư Thanh Nhân một lúc.
Trong lòng Thư Thanh Nhân oán giận hành động tiêu chuẩn kép không chút che giấu của mẹ mình.
Thẩm Tư Ngạn cười khẽ, "Vốn dĩ không muốn để giám đốc Từ đợi, không ngờ lại chậm hơn giám đốc Từ một bước."
"Khách sáo rồi," Từ Lâm nhướng mày, "Giám đốc Thẩm ngồi đi."
Có cô Từ Lâm ở đây, Từ Thiến Diệp cũng không tiện nói đùa cùng Thẩm Tư Ngạn, ngoan ngoãn gọi một tiếng giám đốc Thẩm.
Toàn bộ món ăn trong thực đơn đều được lựa chọn cẩn thận, tất cả món ăn hôm nay đều dựa theo khẩu vị của Thẩm Tư Ngạn, khẩu vị của Thẩm Tư Ngạn tương đối thanh đạm, không ăn cay, cũng không quá mặn.
Đối với Từ Lâm nữ sĩ mà nói, đây đã coi là thành ý rất lớn của bà rồi.
Lúc đầu hai bên cũng không quá thân quen, nói là quan hệ họ hàng thân thích, nhưng cái sự thân thích có thật sự thân hay không, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Từ Lâm hỏi về một số tin tức về bất động sản Bách Lâm bà đọc được trên mạng, sau đó mới chuyển chủ đề sang cuộc đấu giá đất sắp tới.
Thẩm Tư Ngạn chỉ nói là còn chưa chắc chắn, cũng không chịu tiết lộ thêm.
Biết rõ đối phương là đang sĩ diện, nhưng mấy lời nói tốt đẹp nên nói vẫn phải nói.
"Giám đốc Thẩm quá khiêm tốn rồi."
Thẩm Tư Ngạn khẽ thở dài, "Không phải là tôi khiêm tốn hay gì, chuyến đi Đồng Châu lần này, trưởng bối trong nhà đã nhiều lần dặn dò tôi phải làm tốt chuyện này.
Nhưng người ta vẫn nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, giám đốc Từ lại là mẹ vợ của cậu Tống, tôi khó tránh khỏi cảm thấy có chút không tự tin, tôi hi vọng giám đốc Từ có thể hiểu được tâm trạng của tôi."
Có thể là do sự thật và sự khiêm tốn của Thẩm Tư Ngạn quá trái ngược, nên khi lời này của anh nói ra nghe vào tai lại có vẻ hơi khó nghe.
Từ Lâm nữ sĩ không hề biến sắc trước những lời này của Thẩm Tư Ngạn, thuận theo bậc thang bước xuống, "Sao như thế được, còn chưa làm hợp đồng gì mà, ai lấy được miếng đất đó, tất nhiên bên A là chúng tôi sẽ giúp người đó."
Thẩm Tư Ngạn cười híp mắt, "Vậy thì chúc giám đốc Từ được như ý."
Thư Thanh Nhân ngồi bên cạnh nghe không khỏi cảm thấy Từ Lâm nữ sĩ quá không cho thông gia của mình mặt mũi, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, mảnh đất trống này sẽ rơi vào tay ai dường như đã rõ mười mươi, cũng khó trách tại sao Tống Tuấn Hành gấp gáp như vậy.
"Đây là Thiến Diệp, chắc hai năm trước cậu cũng đã gặp con bé." Từ Lâm lại nhìn về phía Thư Thanh Nhân, giọng điệu ôn hòa, "Thanh Nhân của chúng tôi hai năm trước còn đang du học ở nước ngoài, cậu cảm thấy lạ mặt cũng là chuyện hiển nhiên."
Từ Thiến Diệp không nhịn được ho một cái.
Thư Thanh Nhân yên tĩnh ngồi đối diện bỗng trừng cô một cái.
Từ Lâm nữ sĩ có chút không vui, "Bị sặc thì uống ngụm nước đi."
"Vâng." Từ Thiến Diệp nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, cúi đầu thật thà nhận lỗi, "Thật xin lỗi cô."
Từ Lâm thu ánh mắt lại, lúc này mới nói tiếp chủ đề vừa rồi, "Con bé Thanh Nhân này bây giờ đang đảm nhiệm một vụ chức nhàn hạ ở Hằng Tuấn, từ nhỏ con bé đã bị bố nó chiều hư nên bây giờ làm chuyện gì cũng không có kiên nhẫn, có cơ hội mong giám đốc Thẩm có thể dạy bảo con bé một chút, đỡ để mẹ già như tôi phải nhọc lòng."
Khóe miệng Từ Thiến Diệp giật giật.
Sơ yếu lý lịch của Thư Thanh Nhân thực sự rất đẹp, tốt nghiệp từ trường kiến trúc UCL Bartlett, nếu cô muốn làm một kiến trúc sư, thì không một công ty kiến trúc trong nước nào dám từ chối trình độ và bằng cấp này.
Tuy nhiên, Thư Thanh Nhân lại đến Hằng Tuấn làm phó giám đốc, trong điều kiện tuyển dụng nhân viên của Hằng Tuấn có đăng trên mạng, yêu cầu đơn giản nhất về độ tuổi với các vị trí quản lý cấp cao, Thư Thanh Nhân đều không đạt tiểu chuẩn, chưa kể phải quen với quy trình đấu thầu thị trường xây dựng, hay những yêu cầu về quản lý đối với hợp đồng kỹ sư và chức danh nhân sự, sau khi gia nhập vào công ty cô chỉ có thể học những thứ này từ những người đi trước trong công ty.
Đặt Thư Thanh Nhân vào chức vị này để rèn luyện, cho cô xuất phát điểm cao như vậy, chính là để nói với mọi người rằng Thư thị vẫn là cổ đông lớn có quyền lên tiếng và quyền quyết định nhất của Hằng Tuấn.
Lời của Từ Lâm có hai nghĩa khác nhau.
Một trong số đó là để yên tâm về sự hợp tác giữa Hằng Tuấn và Bách Lâm, và hai là thật sự hy vọng Thư Thanh Nhân có thể học được điều gì đó từ Thẩm Tư Ngạn.
Đều là những đứa con của trời, nhưng nếu hội đồng quản trị bỏ phiếu công khai, con gái bà chưa chắc có thể ngồi vào vị trí có quyền quyết định như này.
Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, "Rất hân hạnh."
Nói chuyện xong, có thể bắt đầu ăn cơm, Từ Thiến Diệp đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, trước khi đi không quên kéo theo chị em tốt Thư Thanh Nhân của mình.
Từ Thiến Diệp mặc kệ Thư Thanh Nhân có muốn đi hay không, trực tiếp kéo người vào trong nhà vệ sinh, vừa vào đến nơi cô vào thẳng vấn đề: "Sao hai người lại đi cùng với nhau?"
"Gặp ở thang máy." Thư Thanh Nhân khoanh tay trước ngực đáp lại, cô cảm thấy biểu cảm này của Từ Thiến Diệp có chỗ không đúng lắm, bỗng nhiên nhíu mày, "Cậu không tin mình?"
Từ Thiến Diệp bĩu môi: "Cũng không phải không tin cậu, mình chỉ là cảm thấy sự trùng hợp này thật khó tin thôi.
Hai người bây giờ định thế nào? Thật sự muốn hợp tác? Chẳng khác nào sau này phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp à, ngay cả nghĩ mình cũng thấy xấu hổ thay cậu."
Nói xong còn nhún vai một cái.
"Muốn kiếm tiền thì phải vậy thôi, nếu mình không làm, mẹ mình biết đi đâu tìm người tiếp nhận công ty của bà đây?"
Từ Thiến Diệp khẽ gật đầu đồng tình, hỏi ngược lại cô: "Cô sắp xếp cho cậu và Thẩm Tư Ngạn ăn cơm, chuyện này Tống Tuấn Hành biết không?"
"Không biết, mình chưa nói với anh ấy."
"Lần ở hai người bị bắt gặp ở chung một phòng, anh ta thật sự không hề nghi ngờ một chút nào à? Cũng không hỏi cậu cái gì sao?" Từ Thiến Diệp xoa cằm, cảm thấy có chút kỳ lạ, "Không thể nào, cho dù không có tình cảm nhưng tốt xấu gì thì cũng là vợ chồng.
Hỏi một hai câu cũng đâu mất gì?"
Thư Thanh Nhân vẫn để bụng chuyện này, cô lầm bầm trong miệng: "Anh ấy có hỏi, nhưng mà không phải hỏi vì sao mình và Thẩm Tư Ngạn ở chung một phòng, mà là sợ Thẩm Tư Ngạn cướp đồ của anh ấy."
"Cậu nói miếng đất đó hả? Tống Tuấn Hành chắc là muốn dựa vào dự án này để có thể nở mày nở mặt trước bố anh ta một lần đây mà, thuận tiện gây áp lực cho mẹ kế và em trai của anh ta, anh ta để ý miếng đất đó là đương nhiên, lúc trước anh ta vội vã từ Anh trở về chính là để đề phòng mẹ kế và em trai, thật vất vả mới đoạt được hạng mục này, đất mà mất, cuộc sống này vốn không thể biết trước điều gì mà."
Từ Thiến Diệp thấy Thư Thanh Nhân không có ý kiến gì với những gì mình nói, không khỏi vươn tay đẩy đẩy người đang thất thần trước mặt mình, "Cậu sẽ không cãi nhau với cô Từ Lâm chỉ vì lần này cô không giúp bên chồng cậu đấy chứ?"
"Còn lâu mới thế nhé, trong lòng mình hiểu rõ mà." Thư Thanh Nhân hoàn hồn lại rồi lắc đầu.
"Trên mặt cậu bây giờ viết rõ to bốn chữ " lo lắng cho chồng ".
Thôi được rồi, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu anh ta thật sự xem cậu là vợ, chắc chắn sẽ không giận chó đánh mèo lên người cậu," Từ Thiến Diệp vỗ vai cô, "Nếu không được, cậu cứ nói cậu thích anh ta, cậu đứng về phía anh ta.
Lần này mình thật sự không giúp được cậu, nếu lần sau có thể giúp, mình nhất định sẽ giúp."
Thư Thanh Nhân vội vàng ngắt lời cô, "Cậu nói bậy bạ gì đấy?"
Từ Thiến Diệp vô tội chớp chớp mắt, "Mình nói còn không phải sao? Nếu cậu không thích anh ta thì lo lắng làm gì chứ?"
"Mình không thể nói ra," Thư Thanh Nhân có chút mất mát, mím môi, "Nói ra rồi, mình không có cách nào đối mặt với anh ấy nữa."
"Đúng vậy, ai lên tiếng trước thì người đó cúi đầu trước," Từ Thiến Diệp cũng không phải không hiểu bạn mình, "Vậy nếu Tống Tuấn Hành cũng thích cậu thì sao? Cậu không nghĩ tới khả năng này sao?"
Thư Thanh Nhân lập tức phủ nhận, "Sao có thể."
"Sao lại không có khả năng, sau một năm sống chung dưới một mái nhà, cậu có thể thích anh ta, thì sao anh ta không thể thích cậu?"
Vì lời này của Từ Thiến Diệp, Thư Thanh Nhân vẫn luôn thất thần mãi đến khi bữa cơm kết thúc.
Từ Thiến Diệp là đi nhờ xe Từ Lâm đến, nhưng hiện tại Từ Lâm không trở về nhà, bà muốn đến cục Ba để giải quyết một việc.
Thẩm Tư Ngạn là một người đàn ông phải có trách nhiệm đưa cô ấy về nhà.
Từ Thiến Diệp không muốn ngồi xe một mình với đứa cháu trai khó hiểu của mình, phải nhờ Thư Thanh Nhân đi cùng.
Thư Thanh Nhân đành phải gửi xe ở khách sạn rồi ngồi lên xe của Thẩm Tư Ngạn.
Nội thất trong xe Thẩm Tư Ngạn không nhiều, phong cách đen kết hợp với bạc trầm ổn cũng khá khiêm tốn.
Khi đàn ông lái xe thường không hay nói chuyện, tâm tư của Thư Thanh Nhân lại không ở trên xe, Từ Thiến Diệp buồn thúi ruột.
Thẩm Tư Ngạn lái xe nhưng lại không quen với đường đi của Đồng Châu, phải dùng định vị chỉ đường, khi lựa chọn đưa ai về nhà trước, ngón tay dừng lại vài giây rồi bấm địa chỉ đưa Thư Thanh Nhân về phủ Thủy Hòe Hoa trước.
Phủ Thủy Hòe Hoa là khu dân cư cao cấp do Phúc Phái phát triển, căn hộ nhỏ nhất là tòa nhà duplex 2 tầng ven sông có diện tích 650 mét vuông, mỗi căn đều có dịch vụ quản gia 24 giờ, xây dựng một môi trường sống xanh rất tốt, an ninh cũng cực kỳ nghiêm ngặt, trước khi xe chạy qua cột điện tử để nhận dạng, trước tiên phải chạy quanh vòng qua một số khu rừng cây nhân tạo.
Biển số xe Thẩm Tư Ngạn vừa tới, bảo vệ theo lệ thường cản lại xe.
Thư Thanh Nhân trực tiếp mở cửa xe đi ra.
Bảo vệ vừa nhìn thấy cô thì lập tức nhường đường nói, "Thật xin lỗi, tôi không biết là xe của bà Tống, mời vào ạ."
"Không cần, tôi tự mình đi vào được rồi," Thư Thanh Nhân cúi xuống gõ gõ cửa sổ xe Thẩm Tư Ngạn, "Cảm ơn anh đưa tôi về."
Thẩm Tư Ngạn bật đèn xe, cho đến khi Thư Thanh Nhân khuất hẳn vào đường góc cua, một tay anh kéo cần số lùi xe, nhìn tình hình đuôi xe trong gương chiếu hậu rồi lùi xe ra sau, định rời khỏi khu dân cư.
Khi xe lùi được nửa đường thì có một chiếc xe ô tô chạy tới, đèn xe có chút chói mắt.
"Ế?" Từ Thiến Diệp tò mò dựa vào cửa sổ xe: "Đó không phải là xe của Tống Tuấn Hành sao?"
Tống Tuấn Hành lùi xe sang một bên, hiển nhiên là ra hiệu cho Thẩm Tư Ngạn lái xe ra ngoài trước.
Thẩm Tư Ngạn nhướng mày.
Chào hỏi chú nhỏ này của anh một câu cũng không tính là quá phận đâu nhỉ.
Anh bấm cửa kính xe xuống, khi chạy ngang chiếc xe kia, bấm bấm còi.
"Cảm ơn."
Tống Tuấn Hành nhìn xuyên qua tấm kính bảo vệ riêng tư mờ ảo, anh ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông trong chiếc xe màu đen xa lạ.
Anh ta hơi nheo mắt lại, sau khi xác nhận bản thân không nhìn lầm đó là ai, sau đó đạp mạnh chân ga phóng xe vượt qua.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nhận xét của ngày hôm qua, ít hơn rất nhiều qwq
Có phải chồng cũ quá đáng ghét không? Haiz, tui cũng cảm thấy vậy, nếu không thì thôi không theo đuổi lại vợ trước nữa mà trực tiếp cho anh ta vào lò hỏa táng nhé?
- -----oOo------
Đợi lượt thang máy sau không chừng cô sẽ đến trễ mất, nội tâm Thư Thanh Nhân bắt đầu đấu tranh, cuối cùng cô vẫn bước vào trong thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, không gian bốn phía đột nhiên thu nhỏ lại kín mít, xung quanh đều là mặt kính màu vàng.
Bất kể Thư Thanh Nhân nhìn về hướng nào cũng có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai phản chiếu lại trên tường thang máy như một cơn ác mộng.
Thiết kế mặt gương chết tiệt này, không biết là do ai nghĩ ra.
Thẩm Tư Ngạn hờ hững liếc cô một cái, "Đừng né tránh nữa, tôi bây giờ mà ấn cô lên tường ép cô nhìn tôi, có phải cô sẽ xấu hổ đến mức đâm đầu vào tường chết luôn không?"
Thư Thanh Nhân dũng cảm, kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này hình ảnh của hai người trực tiếp phản chiếu trong con ngươi của đối phương.
Ký ức trong phòng bao của câu lạc bộ tư nhân lại hiện lên trong đầu, cảm giác da đầu tê dại lại bắt đầu dâng lên.
Thư Thanh Nhân hỏi anh: "Anh biết là sẽ ăn cơm với tôi mà sao còn đến?"
"Nếu như tôi không đến, tổn thất lần này cô bồi thường cho tôi sao?" Thẩm Tư Ngạn cà lơ phất phơ đáp lại cô: "Nếu như cô bằng lòng bồi thường, toàn bộ chi phí vé máy bay, đi lại với tiền khách sạn cô trả hết đi."
Thư Thanh Nhân không tin ngay cả một chút tiền này anh cũng thực sự muốn moi từ trên người cô ra.
Nếu không phải vì việc kinh doanh của Hằng Tuấn, cộng thêm áp lực từ Từ Lâm nữ sĩ, Thư Thanh Nhân cũng sẽ không đứng ở đây.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô cảm thấy Thẩm Tư Ngạn mà không tới mới là chuyện lạ.
Mặc dù trong lòng cô hiểu rõ nhưng không có nghĩa là ngoài miệng cô chịu thua, Thư Thanh Nhân vẫn canh cánh trong lòng cái người này vừa gọi cô bằng cái xưng hô già hơn mười tuổi.
"Vậy tôi trả tiền vé máy bay cho anh trở về." Thư Thanh Nhân không vui nói, "Anh làm ơn nhanh nhanh về Hồng Kông đi."
Thẩm Tư Ngạn thật sự lấy điện thoại từ trong túi lót ở trong áo vét ra, "Được thôi, chuyển khoản Wechat hả?"
Anh nói chuyện vừa mập mờ vừa có vẻ thờ ơ, khóe môi cong lên, dáng vẻ này hoàn toàn chà đạp vẻ ngoài bóng bẩy của anh.
Thư Thanh Nhân nghiến răng, "Anh thiếu tiền vậy sao?"
Thẩm Tư Ngạn trầm giọng cười, "Không thiếu tiền thì sao có thể đến câu lạc bộ làm việc? Hơn nữa còn may mắn gặp được người vừa đẹp vừa nhiều tiền như cô, không phải sao?"
Sao đầu năm nay cô toàn gặp phải mấy tên đàn ông nói chuyện chẳng lọt tai chút nào thế này.
Thư Thanh Nhân cố gắng ổn định tinh thần, hít sâu một hơi cố giữ cho bản thân bình tĩnh, "Anh không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?"
Thẩm Tư Ngạn thu lại nụ cười bên môi, chậm rãi nói: "Nếu đã muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô cứ trốn trốn tránh tránh thế này, chẳng khác gì sợ người khác không biết chuyện xảy ra giữa chúng ta?"
Thư Thanh Nhân sửng sốt, cắn môi, "Tôi biết rồi, chuyện gì cũng chưa xảy ra."
Nói câu này, chẳng khác nào cô chủ động thừa nhận mất trí nhớ, vứt bỏ những cảm xúc trước đó.
Thẩm Tư Ngạn thu hồi ánh mắt, đến khi thang máy mở cửa, cũng không nói thêm câu nào.
Anh không định dây dưa không rõ với một người phụ nữ đã có gia đình, phụ nữ trên đời này không thiếu, không đáng.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, đều coi đối phương như không khí.
Đến cửa phòng đã được đặt trước, Thư Thanh Nhân đi trước đẩy cửa ra, mới mở được một nửa đã nghe thấy giọng điệu trách cứ của Từ Lâm, "Nhìn xem mấy giờ rồi, con đã biết mình đến muộn chưa?"
Dù cô có đến muộn hay không, Từ Lâm vẫn sẽ hỏi câu này, đây là đòn phủ đầu của Từ Lâm khiến người bị hỏi không có cách nào thoát được.
Điều này thể hiện cho sự cường thế của bà nhưng cũng là điểm cô không thích ở mẹ mình.
Ngay sau đó có một giọng nói quen thuộc ở bên trong truyền đến, "Giờ này là giờ kẹt xe, đến muộn một chút cũng là chuyện dễ hiểu."
Nếu bữa cơm này mang danh là bữa cơm tụ họp gia đình thì Từ Thiến Diệp có mặt ở đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Từ Thiến Diệp nhìn thấy Thư Thanh Nhân và Thẩm Tư Ngạn trước sau cùng bước vào thì có chút ngạc nhiên.
Từ Thiến Diệp cho rằng hai người này cùng đi với nhau, ánh mắt lập tức trở nên không bình thường, nháy mắt ra ám hiệu cho Thư Thanh Nhân, chỉ tiếc Thư Thanh Nhân không đáp lại ám hiệu của cô.
Từ Lâm nữ sĩ hơi sửng sốt, "Sao giám đốc Thẩm đến sớm vậy? Còn chưa đến thời gian hẹn mà."
Thời gian bà hẹn Thẩm Tư Ngạn thật sự trễ hơn thời gian bà nói với Thư Thanh Nhân một lúc.
Trong lòng Thư Thanh Nhân oán giận hành động tiêu chuẩn kép không chút che giấu của mẹ mình.
Thẩm Tư Ngạn cười khẽ, "Vốn dĩ không muốn để giám đốc Từ đợi, không ngờ lại chậm hơn giám đốc Từ một bước."
"Khách sáo rồi," Từ Lâm nhướng mày, "Giám đốc Thẩm ngồi đi."
Có cô Từ Lâm ở đây, Từ Thiến Diệp cũng không tiện nói đùa cùng Thẩm Tư Ngạn, ngoan ngoãn gọi một tiếng giám đốc Thẩm.
Toàn bộ món ăn trong thực đơn đều được lựa chọn cẩn thận, tất cả món ăn hôm nay đều dựa theo khẩu vị của Thẩm Tư Ngạn, khẩu vị của Thẩm Tư Ngạn tương đối thanh đạm, không ăn cay, cũng không quá mặn.
Đối với Từ Lâm nữ sĩ mà nói, đây đã coi là thành ý rất lớn của bà rồi.
Lúc đầu hai bên cũng không quá thân quen, nói là quan hệ họ hàng thân thích, nhưng cái sự thân thích có thật sự thân hay không, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Từ Lâm hỏi về một số tin tức về bất động sản Bách Lâm bà đọc được trên mạng, sau đó mới chuyển chủ đề sang cuộc đấu giá đất sắp tới.
Thẩm Tư Ngạn chỉ nói là còn chưa chắc chắn, cũng không chịu tiết lộ thêm.
Biết rõ đối phương là đang sĩ diện, nhưng mấy lời nói tốt đẹp nên nói vẫn phải nói.
"Giám đốc Thẩm quá khiêm tốn rồi."
Thẩm Tư Ngạn khẽ thở dài, "Không phải là tôi khiêm tốn hay gì, chuyến đi Đồng Châu lần này, trưởng bối trong nhà đã nhiều lần dặn dò tôi phải làm tốt chuyện này.
Nhưng người ta vẫn nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, giám đốc Từ lại là mẹ vợ của cậu Tống, tôi khó tránh khỏi cảm thấy có chút không tự tin, tôi hi vọng giám đốc Từ có thể hiểu được tâm trạng của tôi."
Có thể là do sự thật và sự khiêm tốn của Thẩm Tư Ngạn quá trái ngược, nên khi lời này của anh nói ra nghe vào tai lại có vẻ hơi khó nghe.
Từ Lâm nữ sĩ không hề biến sắc trước những lời này của Thẩm Tư Ngạn, thuận theo bậc thang bước xuống, "Sao như thế được, còn chưa làm hợp đồng gì mà, ai lấy được miếng đất đó, tất nhiên bên A là chúng tôi sẽ giúp người đó."
Thẩm Tư Ngạn cười híp mắt, "Vậy thì chúc giám đốc Từ được như ý."
Thư Thanh Nhân ngồi bên cạnh nghe không khỏi cảm thấy Từ Lâm nữ sĩ quá không cho thông gia của mình mặt mũi, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, mảnh đất trống này sẽ rơi vào tay ai dường như đã rõ mười mươi, cũng khó trách tại sao Tống Tuấn Hành gấp gáp như vậy.
"Đây là Thiến Diệp, chắc hai năm trước cậu cũng đã gặp con bé." Từ Lâm lại nhìn về phía Thư Thanh Nhân, giọng điệu ôn hòa, "Thanh Nhân của chúng tôi hai năm trước còn đang du học ở nước ngoài, cậu cảm thấy lạ mặt cũng là chuyện hiển nhiên."
Từ Thiến Diệp không nhịn được ho một cái.
Thư Thanh Nhân yên tĩnh ngồi đối diện bỗng trừng cô một cái.
Từ Lâm nữ sĩ có chút không vui, "Bị sặc thì uống ngụm nước đi."
"Vâng." Từ Thiến Diệp nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, cúi đầu thật thà nhận lỗi, "Thật xin lỗi cô."
Từ Lâm thu ánh mắt lại, lúc này mới nói tiếp chủ đề vừa rồi, "Con bé Thanh Nhân này bây giờ đang đảm nhiệm một vụ chức nhàn hạ ở Hằng Tuấn, từ nhỏ con bé đã bị bố nó chiều hư nên bây giờ làm chuyện gì cũng không có kiên nhẫn, có cơ hội mong giám đốc Thẩm có thể dạy bảo con bé một chút, đỡ để mẹ già như tôi phải nhọc lòng."
Khóe miệng Từ Thiến Diệp giật giật.
Sơ yếu lý lịch của Thư Thanh Nhân thực sự rất đẹp, tốt nghiệp từ trường kiến trúc UCL Bartlett, nếu cô muốn làm một kiến trúc sư, thì không một công ty kiến trúc trong nước nào dám từ chối trình độ và bằng cấp này.
Tuy nhiên, Thư Thanh Nhân lại đến Hằng Tuấn làm phó giám đốc, trong điều kiện tuyển dụng nhân viên của Hằng Tuấn có đăng trên mạng, yêu cầu đơn giản nhất về độ tuổi với các vị trí quản lý cấp cao, Thư Thanh Nhân đều không đạt tiểu chuẩn, chưa kể phải quen với quy trình đấu thầu thị trường xây dựng, hay những yêu cầu về quản lý đối với hợp đồng kỹ sư và chức danh nhân sự, sau khi gia nhập vào công ty cô chỉ có thể học những thứ này từ những người đi trước trong công ty.
Đặt Thư Thanh Nhân vào chức vị này để rèn luyện, cho cô xuất phát điểm cao như vậy, chính là để nói với mọi người rằng Thư thị vẫn là cổ đông lớn có quyền lên tiếng và quyền quyết định nhất của Hằng Tuấn.
Lời của Từ Lâm có hai nghĩa khác nhau.
Một trong số đó là để yên tâm về sự hợp tác giữa Hằng Tuấn và Bách Lâm, và hai là thật sự hy vọng Thư Thanh Nhân có thể học được điều gì đó từ Thẩm Tư Ngạn.
Đều là những đứa con của trời, nhưng nếu hội đồng quản trị bỏ phiếu công khai, con gái bà chưa chắc có thể ngồi vào vị trí có quyền quyết định như này.
Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, "Rất hân hạnh."
Nói chuyện xong, có thể bắt đầu ăn cơm, Từ Thiến Diệp đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, trước khi đi không quên kéo theo chị em tốt Thư Thanh Nhân của mình.
Từ Thiến Diệp mặc kệ Thư Thanh Nhân có muốn đi hay không, trực tiếp kéo người vào trong nhà vệ sinh, vừa vào đến nơi cô vào thẳng vấn đề: "Sao hai người lại đi cùng với nhau?"
"Gặp ở thang máy." Thư Thanh Nhân khoanh tay trước ngực đáp lại, cô cảm thấy biểu cảm này của Từ Thiến Diệp có chỗ không đúng lắm, bỗng nhiên nhíu mày, "Cậu không tin mình?"
Từ Thiến Diệp bĩu môi: "Cũng không phải không tin cậu, mình chỉ là cảm thấy sự trùng hợp này thật khó tin thôi.
Hai người bây giờ định thế nào? Thật sự muốn hợp tác? Chẳng khác nào sau này phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp à, ngay cả nghĩ mình cũng thấy xấu hổ thay cậu."
Nói xong còn nhún vai một cái.
"Muốn kiếm tiền thì phải vậy thôi, nếu mình không làm, mẹ mình biết đi đâu tìm người tiếp nhận công ty của bà đây?"
Từ Thiến Diệp khẽ gật đầu đồng tình, hỏi ngược lại cô: "Cô sắp xếp cho cậu và Thẩm Tư Ngạn ăn cơm, chuyện này Tống Tuấn Hành biết không?"
"Không biết, mình chưa nói với anh ấy."
"Lần ở hai người bị bắt gặp ở chung một phòng, anh ta thật sự không hề nghi ngờ một chút nào à? Cũng không hỏi cậu cái gì sao?" Từ Thiến Diệp xoa cằm, cảm thấy có chút kỳ lạ, "Không thể nào, cho dù không có tình cảm nhưng tốt xấu gì thì cũng là vợ chồng.
Hỏi một hai câu cũng đâu mất gì?"
Thư Thanh Nhân vẫn để bụng chuyện này, cô lầm bầm trong miệng: "Anh ấy có hỏi, nhưng mà không phải hỏi vì sao mình và Thẩm Tư Ngạn ở chung một phòng, mà là sợ Thẩm Tư Ngạn cướp đồ của anh ấy."
"Cậu nói miếng đất đó hả? Tống Tuấn Hành chắc là muốn dựa vào dự án này để có thể nở mày nở mặt trước bố anh ta một lần đây mà, thuận tiện gây áp lực cho mẹ kế và em trai của anh ta, anh ta để ý miếng đất đó là đương nhiên, lúc trước anh ta vội vã từ Anh trở về chính là để đề phòng mẹ kế và em trai, thật vất vả mới đoạt được hạng mục này, đất mà mất, cuộc sống này vốn không thể biết trước điều gì mà."
Từ Thiến Diệp thấy Thư Thanh Nhân không có ý kiến gì với những gì mình nói, không khỏi vươn tay đẩy đẩy người đang thất thần trước mặt mình, "Cậu sẽ không cãi nhau với cô Từ Lâm chỉ vì lần này cô không giúp bên chồng cậu đấy chứ?"
"Còn lâu mới thế nhé, trong lòng mình hiểu rõ mà." Thư Thanh Nhân hoàn hồn lại rồi lắc đầu.
"Trên mặt cậu bây giờ viết rõ to bốn chữ " lo lắng cho chồng ".
Thôi được rồi, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu anh ta thật sự xem cậu là vợ, chắc chắn sẽ không giận chó đánh mèo lên người cậu," Từ Thiến Diệp vỗ vai cô, "Nếu không được, cậu cứ nói cậu thích anh ta, cậu đứng về phía anh ta.
Lần này mình thật sự không giúp được cậu, nếu lần sau có thể giúp, mình nhất định sẽ giúp."
Thư Thanh Nhân vội vàng ngắt lời cô, "Cậu nói bậy bạ gì đấy?"
Từ Thiến Diệp vô tội chớp chớp mắt, "Mình nói còn không phải sao? Nếu cậu không thích anh ta thì lo lắng làm gì chứ?"
"Mình không thể nói ra," Thư Thanh Nhân có chút mất mát, mím môi, "Nói ra rồi, mình không có cách nào đối mặt với anh ấy nữa."
"Đúng vậy, ai lên tiếng trước thì người đó cúi đầu trước," Từ Thiến Diệp cũng không phải không hiểu bạn mình, "Vậy nếu Tống Tuấn Hành cũng thích cậu thì sao? Cậu không nghĩ tới khả năng này sao?"
Thư Thanh Nhân lập tức phủ nhận, "Sao có thể."
"Sao lại không có khả năng, sau một năm sống chung dưới một mái nhà, cậu có thể thích anh ta, thì sao anh ta không thể thích cậu?"
Vì lời này của Từ Thiến Diệp, Thư Thanh Nhân vẫn luôn thất thần mãi đến khi bữa cơm kết thúc.
Từ Thiến Diệp là đi nhờ xe Từ Lâm đến, nhưng hiện tại Từ Lâm không trở về nhà, bà muốn đến cục Ba để giải quyết một việc.
Thẩm Tư Ngạn là một người đàn ông phải có trách nhiệm đưa cô ấy về nhà.
Từ Thiến Diệp không muốn ngồi xe một mình với đứa cháu trai khó hiểu của mình, phải nhờ Thư Thanh Nhân đi cùng.
Thư Thanh Nhân đành phải gửi xe ở khách sạn rồi ngồi lên xe của Thẩm Tư Ngạn.
Nội thất trong xe Thẩm Tư Ngạn không nhiều, phong cách đen kết hợp với bạc trầm ổn cũng khá khiêm tốn.
Khi đàn ông lái xe thường không hay nói chuyện, tâm tư của Thư Thanh Nhân lại không ở trên xe, Từ Thiến Diệp buồn thúi ruột.
Thẩm Tư Ngạn lái xe nhưng lại không quen với đường đi của Đồng Châu, phải dùng định vị chỉ đường, khi lựa chọn đưa ai về nhà trước, ngón tay dừng lại vài giây rồi bấm địa chỉ đưa Thư Thanh Nhân về phủ Thủy Hòe Hoa trước.
Phủ Thủy Hòe Hoa là khu dân cư cao cấp do Phúc Phái phát triển, căn hộ nhỏ nhất là tòa nhà duplex 2 tầng ven sông có diện tích 650 mét vuông, mỗi căn đều có dịch vụ quản gia 24 giờ, xây dựng một môi trường sống xanh rất tốt, an ninh cũng cực kỳ nghiêm ngặt, trước khi xe chạy qua cột điện tử để nhận dạng, trước tiên phải chạy quanh vòng qua một số khu rừng cây nhân tạo.
Biển số xe Thẩm Tư Ngạn vừa tới, bảo vệ theo lệ thường cản lại xe.
Thư Thanh Nhân trực tiếp mở cửa xe đi ra.
Bảo vệ vừa nhìn thấy cô thì lập tức nhường đường nói, "Thật xin lỗi, tôi không biết là xe của bà Tống, mời vào ạ."
"Không cần, tôi tự mình đi vào được rồi," Thư Thanh Nhân cúi xuống gõ gõ cửa sổ xe Thẩm Tư Ngạn, "Cảm ơn anh đưa tôi về."
Thẩm Tư Ngạn bật đèn xe, cho đến khi Thư Thanh Nhân khuất hẳn vào đường góc cua, một tay anh kéo cần số lùi xe, nhìn tình hình đuôi xe trong gương chiếu hậu rồi lùi xe ra sau, định rời khỏi khu dân cư.
Khi xe lùi được nửa đường thì có một chiếc xe ô tô chạy tới, đèn xe có chút chói mắt.
"Ế?" Từ Thiến Diệp tò mò dựa vào cửa sổ xe: "Đó không phải là xe của Tống Tuấn Hành sao?"
Tống Tuấn Hành lùi xe sang một bên, hiển nhiên là ra hiệu cho Thẩm Tư Ngạn lái xe ra ngoài trước.
Thẩm Tư Ngạn nhướng mày.
Chào hỏi chú nhỏ này của anh một câu cũng không tính là quá phận đâu nhỉ.
Anh bấm cửa kính xe xuống, khi chạy ngang chiếc xe kia, bấm bấm còi.
"Cảm ơn."
Tống Tuấn Hành nhìn xuyên qua tấm kính bảo vệ riêng tư mờ ảo, anh ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông trong chiếc xe màu đen xa lạ.
Anh ta hơi nheo mắt lại, sau khi xác nhận bản thân không nhìn lầm đó là ai, sau đó đạp mạnh chân ga phóng xe vượt qua.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nhận xét của ngày hôm qua, ít hơn rất nhiều qwq
Có phải chồng cũ quá đáng ghét không? Haiz, tui cũng cảm thấy vậy, nếu không thì thôi không theo đuổi lại vợ trước nữa mà trực tiếp cho anh ta vào lò hỏa táng nhé?
- -----oOo------