Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
  3. Chương 159: Một trăm năm trước [04] Giang đồng nát

Chương 159: Một trăm năm trước [04] Giang đồng nát

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trời đêm rải rác những ngôi sao nhỏ, trăng khuyết như lưỡi câu, ánh sáng mông lung, nơi trấn nhỏ này vào đêm yên tĩnh như một tòa thành chết.

Người kia một thân đen, xoay về phía dòng sông đứng một hồi lâu, sau đó cúi người nhặt thứ gì đó lên, cuối cùng xoay người đi về phía hầm cầu cách đó không xa.

Mặc Khuynh híp mắt nhìn theo.

Cây cầu kia đã có lịch sử trăm năm, dưới sự tàn phá của gió táp mưa sa đã xuống cấp vô cùng, tay vịn không còn, thậm chí lộ ra cả khung xương của cây cầu, ở hầm cầu bên dưới mơ hồ thấy được mấy tấm ván gỗ, bên trên phủ một lớp bạt mỏng.

Mặc Khuynh thu hồi tầm mắt.

Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.

Lần nào ra ngoài cũng gặp Giang Khắc, số lần quá nhiều khiến cô tập mãi thành quen, tránh không được lần này cũng nghi thần nghi quỷ.

- - Giang Khắc sao có thể ở cái chỗ như thế.

Cửa sổ tiếp tục mở ra để thông gió, Mặc Khuynh lấy một bộ quần áo từ trong ba lô ra, đi tắm.

Nước lạnh ngắt xối lên người, nhưng Mặc Khuynh mặt không đổi sắc tắm xong, lau qua tóc rồi lên giường ngủ.

Ngủ một giấc đến hửng sáng.

Lúc Mặc Khuynh mở mắt, trời vẫn còn tờ mờ sáng, cô đánh răng rửa mặt qua, rời khỏi khách sạn.

Tòa trấn nhỏ này, so với một trăm năm trước cũng có thay đổi đôi chút, ví như nhà lầu, những hạ tầng cơ sở căn bản được sửa chữa những năm gần đây đã hiện đại hơn, nhưng phần lớn vẫn giống với trong trí nhớ.

Sáng tinh mơ, trấn nhỏ vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Mặc Khuynh đi dạo trên đường, ven đường hoa dại mọc đầy, không khí trong lành.

Mặt trời bị mây mù che khuất, ánh sáng ảm đạm, không khí tràn vào phổi còn mang theo hơi ẩm.

Lúc sắp đến bờ sông, Mặc Khuynh nhìn thấy một quán ăn sáng, bèn đi tới: "Một cốc sữa đậu nành, hai cái bánh quẩy."

"Có ngay."

Ông chủ mặt đầy tươi cười, tay chân nhanh nhẹn lấy đồ ăn cho cô.

Không có nhiều khách.

Mặc Khuynh quét mã trả tiền, nhận lấy bữa sáng, cũng không đi ngay.

Cô làm như vô tình liếc về phía cây cầu sập xệ, hỏi ông chủ: "Dưới gầm cầu có người ở sao?"

"Đúng đó, có một người điên ở đó." Ông chủ cũng nhìn cùng hướng với cô, lắc đầu, "Là thanh niên trong trấn, nghe nói ra ngoài công tác gặp phải biến cố, sau khi về không lâu thì phát điên, mỗi ngày đều ở dưới cây cầu đó, điên điên khùng khùng. Cũng không có ai quan tâm đến cậu ta, cậu ta phải dựa vào nhặt rác để sống."

Ông chủ nói xong, liếc Mặc Khuynh một cái: "Cháu cũng đến quay phim hả? Mặt mũi xinh thế này, là nữ phụ số mấy?"

Mặc Khuynh nói: "Đến du lịch thôi."

"Ở trấn này thì có cái gì để chơi đâu," ông chủ nói liến thoắng không ngừng, "Tây Sơn đằng đó đi chưa?"

"Trước đây từng đi. Di tích lịch sử."

Ông chủ lại nhiệt tình đề cử cho Mặc Khuynh mấy nơi nữa.

Mặc Khuynh qua loa đáp lời, chờ có khách mới đến, cô tạm biệt ông chủ chuẩn bị đi.

Ông chủ nhìn hướng cô đi, nhắc nhở: "Cháu gái, tránh xa cây cầu đó ra, ai biết được người điên ở dưới kia có tự nhiên chạy ra đánh người hay không."

Mặc Khuynh không trả lời.

Cô chậm rãi đi về phía cây cầu sập xệ.

Nếu người kia điên thật, thì có chỗ kỳ lạ.

Bởi vì tối qua rõ ràng cô thấy quần áo trên người rất sạch sẽ.

Mặc Khuynh đi đến bờ sông, gió mát rượi thổi qua mái tóc cô, lướt qua hai má và trán.

Mặc Khuynh lấy cốc sữa đậu nành ra, cắm ống hút vào, uống một ngụm.

Dáng vẻ cô giống như tùy ý tản bộ, thật ra là đang càng ngày càng gần với cây cầu.

Chợt, một bóng người bên dưới bờ sông thu hút sự chú ý của Mặc Khuynh.

Dừng chân, Mặc Khuynh ngậm ống hút, tầm mắt rơi xuống bậc thang, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ tối màu đưa lưng về phía cô, một tay cầm một cái túi da rắn, một tay cầm kìm gắp than, đang gắp một chai nhựa trôi trên sông.

Mặc Khuynh chậc một cái.

Bóng lưng này thật sự quá giống.

Mặc Khuynh cúi người nhặt một viên sỏi, sau đó híp mắt ngắm mục tiêu, nâng tay ném về phía bóng người kia.

Phương hướng cực chuẩn, viên sỏi bay sát qua má của người đàn ông, rơi xuống mặt sông, nước bắn lên tung tóe, lại tỏa ra từng đợt sóng gợn.

Đối mặt với tình huống này, người đàn ông chỉ hơi dừng, không hề tỏ ra giật mình, một cái chớp mắt ngắn ngủi sau, hắn quay đầu.

Gió mát hiu hiu thổi, ánh sáng mờ nhạt.

Mặc Khuynh nhìn rõ dung mạo của người đàn ông.

Mày kiếm mắt sáng, hốc mắt hơi thâm, khuôn mặt với những góc cạnh sắc bén, là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai. Gió thổi bay mấy sợi tóc trên trán hắn, lộ ra một cái nhíu mày cực rõ ràng.

"Giang..." Mặc Khuynh ngậm ống hút trầm tư hai giây, cuối cùng nghiêng đầu, lưỡng lự đưa ra một hình dung, "Đồng nát?"

Giang Khắc mặt không biểu tình.

Đổi diện với Mặc Khuynh hai giây, Giang Khắc nặng nề mở miệng: "Tôi đã hoài nghi rất lâu rồi."

Mặc Khuynh chậm rãi đi xuống bậc thang, tiếp lời: "Cái gì?"

Giang Khắc nhíu mày: "Cô thật sự không cài định vị trên người tôi?"

"Tôi chỉ ngẫu nhiên tới đây công tác thôi." Mặc Khuynh tỏ ra hứng thú nhìn Giang Khắc, "Không tin thì hỏi Hoắc Tư."

Giang Khắc nhìn theo ánh mắt của cô, dừng trên chiếc túi da rắn và cây kẹp gắp than.

"Trang bị đầy đủ thật, tính an cư ở đây luôn hả?" Mặc Khuynh vui vẻ hỏi.

"Có cả nơi che nắng che mưa nữa, tới cùng không?" Giang Khắc dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt luôn.

"Thôi." Mặc Khuynh từ chối, "Tôi sống sung sướng quen rồi."

"..."

Giang Khắc không còn lời gì để chống đỡ.

Lúc này, Mặc Khuynh đã đi đến trước mặt hắn.

Ở trước mặt Giang Khắc, Mặc Khuynh luôn không quan tâm đến vấn đề khoảng cách xã giao, liếc vô số rác rưởi nổi lềnh phền trên sông, lại nhìn sang chiếc túi da rắn của Giang Khắc: "Nhặt cái gì thế?"

Giang Khắc bình thản mở túi da rắn ra: "Vỏ chai nhựa, một cái ba tệ."

"Nam nhi đại trượng phu sức dài vai rộng, tự lực cánh sinh, rất có chí khí." Mặc Khuynh nhìn chỗ vỏ chai nhựa trong túi, thật sự không nhịn được cười, "Nhặt một sáng chắc kiếm được không ít nhỉ?"

"Cũng được." Giang Khắc đáp.

Mặc Khuynh vui vẻ chết đi được.

Trên mặt cô đều là ý cười, nhạt nhưng lại cực kỳ sinh động trong mắt, một cái chớp mắt nào đó, giống như khiến cả không khí xung quanh cũng bừng sáng lên.

Nếu bình thường cô luôn khiến người ta có cảm giác xa cách, thì giờ phút này, cô trở nên cực kỳ thân thiết gần gũi.

Giang Khắc nhìn cô, không nói gì nữa.

Tuy là bị Mặc Khuynh cười, còn lôi ra trêu chọc, hắn vẫn không tức giận, hơn nữa cảm xúc đã được giấu rất kỹ, ai cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

(*) nghĩ cuộc đời bôn ba chẳng ngại, chỉ ngại bị vợ bắt gặp lúc bần hàn, cơ mà vợ mình nay đẹp thấy bà cố:))))

"Tôi mời anh ăn sáng." Cười xong, Mặc Khuynh đưa một túi quẩy to tới, "Cho anh một cái."

"Thế thì ngại quá."

Giang Khắc vừa nói, vừa lấy túi trong tay Mặc Khuynh.

Không hề nhìn ra xíu nào là "ngại".

Mấy phút sau, hai người ngồi ở bậc thang có gió mát dưới sông thổi lên, mỗi người một cái bánh quẩy. Túi da rắn và kẹp gắp than đặt một bên. Tì? tru?ệ? ha? tại ( Tr ??Tru?e?.?? )

Mặc Khuynh uống cạn cốc sữa đậu nành, lắc lắc cốc, hỏi: "Dưới gầm cầu có một người điên đang sống?"

"Ừm."

"Anh tiếp cận cậu ta làm gì?"

"Không biết." Giang Khắc hơi nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Mặc Khuynh, "Hôm trước tôi đến trần Thanh Kiều, vô tình gặp được cậu ta. Sau khi thấy tôi, cậu ta lại gọi "Giang tiên sinh"."

Động tác lắc cốc dừng lại, sắc mặt Mặc Khuynh hơi đổi, nhưng thoáng cái lại biến mất, khó mà nắm bắt.

"Ồ."

Mặc Khuynh đơn giản đáp một tiếu, ném cốc giấy vào túi.

"Cô..." Giang Khắc hơi dừng, sau đó mới thấp giọng hỏi dò, "Người kia từng đến trấn Thanh Kiều?"

Mặc Khuynh nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt của Giang Khắc, rất thẳng thắn trả lời: "Chúng tôi đều từng đến rồi."

Thẳng thắn mà vô tư.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5713 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5245 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4985 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4563 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4484 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4408 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter