Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
  3. Chương 19: Số hiệu 404 [11] Giáo huấn Mặc gia, Hoắc Tư ngả bài

Chương 19: Số hiệu 404 [11] Giáo huấn Mặc gia, Hoắc Tư ngả bài

Art: Qistina Khalidah

Chương 19: Số hiệu 404 [11] Giáo huấn Mặc gia, Hoắc Tư ngả bài

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Òng ọc òng ọc -- Òng ọc òng ọc --"

Nước ao thối hoắc liên tục theo nước xộc vào mũi và miệng.

Bất ngờ bị đánh úp như thế, Mặc Tùy An hoàn toàn không kịp phòng bị gì cả. Cậu ta dùng sức bám vào hòn đá bên cạnh, cố gắng để không bị rơi xuống nước. Cậu ta giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng dùng sức nửa ngày cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, đối với sức lực của Mặc Khuynh cũng chỉ như trứng chọi với đá.

Đây là lần đầu tiên Mặc Tùy An chân chính lĩnh hội sự "thô bạo" của Mặc Khuynh.

Trong lúc Mặc Tùy An cho là mình sắp tắt thở đến nơi, Mặc Khuynh bất ngờ túm tóc cậu ta kéo lên, Mặc Tùy An vội vã hít vào từng ngụm không khí.

"Chị --" Mặc Tùy An sắp mắng ra khỏi miệng, mặt đỏ bừng, đôi mắt hằn tơ máu.

Thế nhưng cậu ta vừa mở miệng thì đã lại bị dúi xuống.

"Òng ọc òng ọc -- Òng ọc òng ọc --"

"Mặc..."

Lại được kéo lên, Mặc Tùy An đã bị dọa sợ chết khiếp nhưng vẫn không quên phải mắng người.

Nhưng rất nhanh, cậu ta lại bị dúi đầu vào nước.

"Òng ọc òng ọc -- Òng ọc òng ọc --"

"..."

Cứ như thế lặp đi lặp lại bốn đến năm lần, Mặc Tùy An bị hành đến mức sức cùng lực kiệt, một nghìn chữ thô tục nghẹn lại trong lồng ngực, không còn hơi sức đâu mà mắng ra miệng nữa.

Mặc Khuynh quăng cậu ta nằm sõng soài trên đất.

Trời đất rung chuyển, Mặc Tùy An hít vào từng ngụm khí, ruột gan phèo phổi quặn hết cả lên, cậu ta yếu ớt mở mắt, đập vào mắt là Mặc Khuynh với khuôn mặt hờ hững, tính bướng bỉnh lại trỗi dậy, cậu ta mở miệng: "Chị có biết hậu quả cho hành động của ngày hôm nay sẽ là gì không?"

"Loại gia đình chia đàn xẻ nghé này, không động cũng tàn." Mặc Khuynh rút một chiếc khăn tay, thong thả ung dung lau mấy giọt nước đọng trên ngón tay, "Mở miệng là gia tộc, ngậm miệng là mặt mũi, tôi cũng thấy mệt thay cậu."

Trời đã tối như mực, cửa biệt thự chợt bị đẩy mở, Mặc phu nhân mặc một cái áo choàng đi ra, tầm mắt lướt một vòng trong sân, chợt chú ý thấy Mặc Tùy An ướt như chuột lột nằm ngã ngồi trên đất thì khuôn mặt tái mét, lảo đảo chạy đến.

"Tùy An!"

Mặc phu nhân ngồi xuống bên cạnh Mặc Tùy An, sau đó xoay người muốn cõng cậu ta lên. Nhưng mà Mặc Tùy An quá nặng, bà ta thử mấy lần đều không thể đứng dậy.

Sau khi thử mấy lần không thành công, Mặc phu nhân bỗng chú ý đến Mặc Khuynh đứng bên cạnh.

Mặc Khuynh ngồi trên tảng đá bên bờ ao, một chân duỗi tự do, một chân gác trên tảng đá, tay cầm một chiếc khăn, cổ tay áo rõ ràng đã ướt một mảng.

Mặc phu nhân không phải kẻ ngốc, lập tức liên tưởng ra tiền căn hậu quả, chất vấn: "Mặc Khuynh, là mày làm?!"

"Là tôi."

Hai chữ thừa nhận không hề trốn tránh, người không biết còn tưởng cô thật ra là vị ân nhân đã vớt Mặc Tùy An từ dưới ao lên.

Có lẽ là vì quá đau lòng cho con trai bảo bối của mình, cảm xúc của Mặc phu nhân hoàn toàn bùng nổ, bỏ qua mọi sợ hãi với Mặc Khuynh, bà ta tiến lên: "Mày điên rồi đúng không? Lúc mày quay về đây tao đã nói gì hả --"

Bà ta vừa nói vừa định đẩy Mặc Khuynh.

Chỉ chút sức lực như kiến này của bà ta, Mặc Khuynh tránh cũng lười, bàn tay khẽ vung. Mặc Khuynh vốn chỉ tùy tiện vung tay, ai ngờ Mặc phu nhân lại loạng choạng tay chân, trọng lực không vững, cứ thế ngã vào trong ao.

Mặc Khuynh: "..."

Một trăm năm trước chỉ cần phụ nữ dũng mãnh lên là có thể khiến cả con phố nghe tin phải biến sắc, sao bây giờ đều yếu không ra nổi gió thế này?

Ao khá nông, nhưng Mặc phu nhân ngã không có chuẩn bị, bị uống liền mấy ngụm nước.

Mặc Khuynh không nhìn nổi nữa, chậc một tiếng rồi xách người từ dưới ao lên, để cho bà ta ngồi bên cạnh làm bạn với Mặc Tùy An.

Mặc phu nhân cũng ướt như chuột lột, nhếch nhác thảm hại, thế nhưng cái miệng vẫn không hề nhàn rỗi: "Sớm biết đã không cho mày về đây. Làm mất hết thể diện, không chỉ gây chuyện khắp nơi còn quậy cho tanh bành cái nhà này lên, sao mày không chết luôn ở bên ngoài đi..."

Lời của bà càng lúc càng khó nghe.

Mặc Khuynh nghe thấy, lại không hề tức giận. Dưới ánh trắng, bóng cây đung đưa, rơi xuống mặt đất những cái bóng loang lổ. Cô ngồi thẳng lưng trên tảng đá, kéo ra một cái bóng dài dưới mặt đất.

Đôi mắt lãnh đạm không có tình cảm, cô chợt lên tiếng: "Giang phu nhân."

Mặc phu nhân đang nói thì khựng lại.

Từ khi bà vào Mặc gia đã không còn ai còn nhớ bà họ "Giang".

"Một người đối với gia tộc không có giá trị, thì sống cũng như đã chết." Mặc Khuynh chậm rãi nhả ra từng chữ này, "Có phải bà từng được giáo dục thế này? Nếu như đến cả bà cũng cảm thấy cái lý lẽ này không có vấn đề, tỉ mỉ mà nghĩ thì đúng là đáng sợ thật nhỉ?"

Nói xong, Mặc Khuynh không xem phản ứng của Mặc phu nhân và Mặc Tùy An, cứ thế đi rồi.

*

Mà câu nói kia của Mặc Khuynh rõ ràng là không có tác dụng gì cả.

Mặc phu nhân quyết không bỏ qua chuyện Mặc Khuynh dám ra tay với Mặc Tùy An, sau khi biết nguyên nhân đằng sau thì càng không thể tin nổi, thêm mắm dặm muối truyền đạt lại toàn bộ câu chuyện cho Mặc Đạt Mậu nghe.

Con gái mất tích đã lâu không được dạy dỗ tử tế, lời nói hành động không hợp thói thường vốn đã khiến gia đình mất mặt.

Đến giờ lại biết cô còn ở bên ngoài làm ra những chuyện bậy bạ, sau khi bị vạch trần không những không chột dạ còn thẹn quá hóa giận mà ra tay với chính em trai mình, chuyện này sao có thể dung túng?

Mặc Đạt Mậu tức giận bừng bừng gọi Mặc Khuynh đến bệnh viện.

Buổi chiều cùng ngày, Mặc Khuynh gọi xe đến bệnh viện.

Ánh nắng chói chang treo trên đỉnh đầu, cái nóng thiêu cháy mặt đất, xuống xe, hơi nóng lập tức ập đến khiến Mặc Khuynh khẽ nhíu mày. Cô liếc mắt nhìn cửa hàng tiện lợi bên đường, lưỡng lự mấy giây, bước qua đó mua một que kem.

Vào đến khu vực nội trú thì kem đã ăn được một nửa, vừa ngẩng đầu, đụng phải Hoắc Tư từ phía đối diện đi đến.

Hoắc Tư có hơi ngoài ý muốn, ánh mắt dừng trên que kem của cô một giây rồi hỏi: "Đến thăm Mặc Đạt Mậu?"

"Ừm."

Hoắc Tư khẽ gật đầu, nói: "Đúng lúc tôi có việc muốn tìm cô, cô đi theo tôi trước."

Nói xong xoay người lại lên tầng.

Phía Mặc Đạt Mậu gặp sớm hay gặp muộn cũng thế, Mặc Khuynh không nói gì, theo sau Hoắc Tư lên tầng.

Mà --

Hai người vừa tiến về phía cầu thang lên tầng năm, Mặc Tùy An trùng hợp từ trong phòng bệnh của Mặc Đạt Mậu đi ra, bắt gặp hai người đi với nhau thì thoáng ngẩn ra, sau đó lại nổi lên nghi ngờ.

- - Chị ta mới đến bệnh viện mấy lần, vậy mà ve vãn cả người ở bệnh viện rồi?

Nghĩ đến đây, cơn tức giận lại xông lên đến tận đỉnh đầu, cậu ta bình ổn lại tâm trạng, bám theo sau đi lên.

*

Vẫn là phòng bao VIP kia, Thẩm Kỳ mặc đồng phục bệnh nhân nằm trên giường, nhờ vào máy móc hiện đại duy trì mạng sống, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Trên tủ đầu giường đặt một bình hoa, cắm mấy cành hoa đủ loại.

Hoắc Tư đóng cửa.

Mặc Khuynh đi về phía bình hoa, tùy tiện đưa tay nắm lấy một đóa bách hợp, năm ngón tay siết lại, lúc mở ra bông hoa xinh đẹp đã tan nát.

Hoắc Tư đen mặt.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Mặc Khuynh đưa hoa lên mũi ngửi, sau đó hơi nhíu mày, ném vào thùng rác.

"Quản cho tốt cái tay cô."

Hoắc Tư hít vào một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

"Hửm?" Mặc Khuynh chưa phản ứng lại, bàn tay lại nắm một bông hồng, thấy mặt Hoắc Tư càng đen mới đưa mắt nhìn xuống bông hoa trong tay đã nát bấy, "Anh nói cái này?"

"..."

Hoắc Tư không đáp, ánh mắt thâm trầm đăm đăm nhìn cô.

Mắc Khuynh ném bông hoa hồng vào thùng rác, vỗ vỗ tay: "Nói đi."

Dù sao thì chính sự cấp bách hơn, Hoắc Tư không chấp nhặt với cô, trực tiếp đặt ra câu hỏi: "Tối qua cô đến hội đấu giá?"

"Đến."

Ánh mắt nghiêm nghị dừng trên khuôn mặt Mặc Khuynh, giọng nói của Hoắc Tư trầm xuống, tuy là câu hỏi nhưng càng giống với câu khẳng định hơn: "Bộ châm cứu kia đang ở trong tay cô có đúng không?"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5755 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5281 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5014 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4590 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4515 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4468 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter