Chương 35: Hành trình
- Cộc cộc!- Có tiếng gõ ngoài cửa sổ. Theo phản xạ, Lạc Tâm nhìn về phía phát ra âm thanh. Bên ngoài, bầu trời tối thui nhưng rõ ràng hiện tại trời đã sáng rồi mà. Lạc Tâm nhìn đồng hồ, kim giờ ngừng lại vào ba giờ sáng. Chắc chắn anh chưa tỉnh dậy. Lạc Tâm rời khỏi giường đi tới gần cửa sổ. Khuôn mặt cậu bé hiện lên, dí sát vào tấm kính. Thế rồi một đám lửa bùng lên, nuốt chửng nó. Nó không ngừng đấm vào cửa sổ. Lạc Tâm chưa kịp làm gì thì nó đã đấm nát cửa kính. Đám lửa cũng vì thế mà lan vào bên trong, bao lấy căn phòng. Lạc Tâm không hoảng sợ mà chỉ đứng yên nhìn thằng bé. Nó lại tiếp tục cười. Đôi mắt nó híp lại, ngọn lửa xung quanh thì như sợ hãi nó. Chúng cứ phập phồng liên tục, khắp cả căn phòng đều là mùi cháy khét. Cái mùi ấy tỏa lên cộng với sức nóng và môi trường đầy lửa xung quanh, tất cả đều khiến người ta ngạt thở. Anh nhíu mày, thằng bé đó vẫn cười. Một thanh xà rơi xuống bên dưới chúng vào Lạc Tâm khiến đầu óc anh tối sầm lại.
Lạc Tâm mở mắt một lần nữa, khuôn mặt đứa trẻ ở ngay sát mặt anh. Tròng mắt nó đen trông y như một cái hố sâu vô tận, cái miệng nó cũng như thế. Nói mỉm cười, há cái miệng của nó ra. Thằng bé đó đang ngồi trên đầu giường của anh. Lạc Tâm mặc kệ nó, anh nhìn ra đồng hồ, chín giờ rồi, bên ngoài cũng đã sáng nhưng ánh mặt trời lại không chiếu xuống trần gian, trời đang đổ cơn mưa tầm tã.
Thằng bé biết anh có thể nhìn thấy nó, giọt nước mắt đỏ chót của nó chảy xuống khuôn mặt anh rồi ngay lập tức biến mất. Lạc tâm vẫn nằm thẳng trên giường, anh để cho những giọt nước mắt ấy rơi xuống khuôn mặt mình. Nó vẫn đang cười… Chỉ có cái miệng với khuôn mắt nó cười. Nó đang rất buồn, không nó rất đau khổ.
Lạc Tâm thở dài ngồi dậy, anh sửa soạn một tí rồi cầm lấy chiếc ô màu đen dựng ở góc nhà rồi mới bình tĩnh ra khỏi nhà.
Ngoài trời đổ mưa nhẹ. Những giọt mưa rơi xuống đọng vào trên từng cái lá cây, từng mái hiên nhà rồi lại đọng dưới mặt đường. Anh đi trong con ngõ nhỏ, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra hứng những giọt mưa mát lạnh. Anh bỗng nghĩ tới khi mình còn nhỏ, tầm bốn, năm tuổi gì đó anh cũng không còn nhớ nữa. Anh rất thích mặc chiếc áo mưa vàng bé tí rồi chạy ra ngoài trời chơi với anh trai. Nhưng anh cũng rất sợ mưa, vẫn nhớ cái hôm trốn tìm với các bạn ấy, trời cũng chợt đổ mưa to. Chú bé Lạc Tâm đi vào rừng Lâm Mỹ mà không quay đầu lại tới khi kịp nhìn lại… cũng đã chẳng có cơ hội quay đâu.
Lạc Tâm nhìn thằng bé mang khuôn mặt cười tươi vẫn đang đi theo mình thở dài. Bước tới đường lớn, Lạc Tâm sải bước trên hè phố đi tới ngõ X nơi đã xảy ra hỏa hoạn ngày hôm đó. Anh đi không nhanh nhưng những giọt nước mưa vẫn có thể bắn vào ống quần, làm ướt đôi giày mới giặt của anh. Thằng bé vẫn lõng thõng đi theo. Từng hàng xe cộ lướt qua anh, dòng người cũng đang gấp bước. Lạc Tâm vẫn đi từ từ, anh biết, anh không thể nhanh được.
Chẳng mấy chốc, hai người đã dừng chân ở con ngõ đó. Con ngõ bị cơn mưa mùa thu rửa sạch nhưng cũng không thể nào che đi được sự đau buồn ở nơi đây. Lạc Tâm đi tới tòa chung cư nhỏ nọ. Một tòa nhà cao cũng chừng là mười tầng hơn đã cháy đen thui. Lạc Tâm hạ ô xuống, để mặc cho cơn mưa làm ướt mái tóc dài ngang vai được buộc gọn lại. Anh cúi đầu như thể hiện sự thương tiếc của mình với những người đã khuất. Kể từ hiện tại đến vụ cháy đó thực ra cũng đã qua được mấy tuần rồi, nơi này cũng không còn ai canh giữ nữa nên anh có thể vào được.
- Này!- Một giọng nữ vang lên. Lạc tâm quay đầu lại nhìn. Đó chính là An, là cô gái hôm nọ. Anh vừa thấy cô đã muốn quay đầu bỏ đi, mặc kệ cô có thét lên gọi như thế nào. Lạc Tâm đi tới một công viên ở bên đường rồi tìm một chỗ có mái che ngồi nghỉ ngơi. Thằng bé đó vẫn đi đằng sau anh. Thấy nó như thế, anh vẫy nó lại. Anh hỏi:
- Thế bố mẹ của em…
Anh chưa nói hết câu, thằng bé đã lên tiếng:
- Họ chưa bao giờ gặp em cả. Chỉ có em mới có thể nhìn thấy họ, bảo vệ họ thôi.
Lạc Tâm nghe thằng bé trả lời xong cũng yên lặng. Thằng bé lại gợi chuyện:
- Thực ra, em đi theo anh từ buổi đấu giá. Em vốn muốn nhờ lão già kia nhưng sau đó thấy được anh nên mới đi theo.
- Ừ!
Anh chỉ trả lời một từ đơn giản. Từ sau buổi đấu giá đó, anh dường như đã nhận ra một điều gì đó từ chuyến hành trình này của mình… Nhưng có lẽ bây giờ không phải thời gian để suy ngẫm, anh còn có việc phải làm, đó chính là giúp đỡ đứa nhỏ này. Anh mỉm cười nhìn nó rồi đứng lên. Anh bật ô rồi đi tới một quán ăn nhỏ, gọi một bữa đơn giản để lấp đầy cái bụng đói của mình.
Thằng bé đang ngồi đối diện với anh. Lạc Tâm hỏi nó:
- Em có mong muốn gì không?
Thằng bé gật đầu.
Lạc Tâm đi tới một sở thú, anh mua vé rồi bước vào. Ngày hôm nay rất vắng vẻ do trời đang đổ mưa hơn nữa đây cũng là ngày trong tuần. Lạc Tâm sải bước vào bên trong, anh thăm từng con một, mỗi một con đều dừng lại rồi vui vẻ đọc bảng tên cùng với lời giới thiệu của con vật ấy lên. Đứa trẻ không ai có thể nhìn thấy bên cạnh anh vẫn cười. Khuôn mặt nó sinh ra là để cười. Nhưng khác với lúc trước, hàng lệ đỏ thẫm liên tục chảy bên khóe mắt nó lúc trước như đã ngừng lại.
Đi hết cả sở thú thì trời cũng đã khá về chiều. Hôm ấy, trời mưa cả ngày. Lạc Tâm vẫn cầm chắc ô trên tay. Anh lấy điện thoại di động ra, đã ba giờ rưỡi rồi. Anh dắt theo thằng bé tới một trường mầm non rồi lại đi tới trường tiểu học ở gần đấy. Lạc Tâm ngồi vào một quán trà sữa ở gần đó, đợi tới bốn giờ rưỡi cũng chỉ còn ba mươi phút nữa- anh lại nhìn đồng hồ.
“Tùng tùng…!” Nhịp trống dài vang lên, tiếng reo hò của lũ trẻ cũng vang lên. Chỉ trong vòng mười phút. Cổng trường đã đứng đầy những em học sinh được người nhà dắt theo. Đứa trẻ ma bên cạnh anh cười híp cái đôi mắt không tròng của nó lại rồi những giọt lệ đỏ chót bên trong hốc mắt nó lại chảy ra.
Lạc Tâm nhắm mắt lại. Từ đầu anh đã nhìn ra rồi. Đứa trẻ đáng thương này chết yểu từ trong bụng mẹ, đó chính là lý do nó không có mắt. Một đứa trẻ chưa thấy được cuộc đời đã ra đi. Ông Trời đâu cần phí hoài công sức mà vẽ ra đôi mắt cho nó.
Lạc Tâm và nó cứ ở đấy cho tới khi cổng trường thưa dần. Anh lại bật ô ra rồi đi tiếp. Anh đi bộ tận vào trung tâm thành phố, dạo qua những cửa hàng đồ chơi, những hàng cửa hàng sách và mua chiếc đèn lồng xinh đẹp được người nghệ nhân khéo léo làm bằng giấy. Tới đây, anh đưa thằng bé quay lại ngôi nhà mà nó đã từng ở.
Trở lại tòa chung cư nọ. Anh lấy ra một chiếc bật lửa, đốt cái đèn lồng giấy trên tay mình. Chỉ trong chốc lát, trên tay đứa nhỏ đã xuất hiện chiếc đèn lồng. Nó cười thật, giọt lệ đỏ chót cũng ngừng chảy. Bỗng đôi mắt nó sáng lên, nó dường như có thể thấy rõ được thế giới này rồi. Nó bước vào trong căn nhà nọ và rồi biến mất. Thật ra thằng nhỏ không muốn tìm cha mẹ mình. Nó biết cha mẹ đã siêu thoát rồi. Thằng bé đi chậm rãi. Nó ngẩng đầu nhìn lên rồi đứng yên ở đó. Nó nhớ khi nó mới chết, bố mẹ vẫn hay an ủi nhau là nó đang ở một nơi tốt hơn. Vậy bố mẹ nó bây giờ cũng đi rồi, chắc cũng ở đó nhỉ? Chắc hai người đang chờ nó đó? Nó nghĩ mà không biết rằng đang có một vầng sáng bao lấy nó rồi nó bỗng thấy có hai người quen thuộc trước mặt mình. Nó lao tới, ôm chầm lấy họ… Hành trình của nó kết thúc ở đây.
Lạc Tâm nhìn thấy đứa trẻ đã biến mất thì mỉm cười rồi quay đầu muốn trở về nhà. Lạc Tâm đi tới đầu ngõ, nơi này đã có một chiếc ô tô đỗ. Bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, Lạc Tâm vội né sang một bên. Từ trong chiếc ô tô đi ra, chính là tên “thầy cúng” nào đó kia. Hắn đi vào bên trong ngõ rồi dừng lại ngay trước tòa chung cư.
Lạc Tâm lén lút đi theo hắn, đi vào sâu bên trong nơi này. Anh có trốn thật kỹ. Để xem lão có ý định gì. Vậy mà lão lại tới gặp An…
Lạc Tâm mở mắt một lần nữa, khuôn mặt đứa trẻ ở ngay sát mặt anh. Tròng mắt nó đen trông y như một cái hố sâu vô tận, cái miệng nó cũng như thế. Nói mỉm cười, há cái miệng của nó ra. Thằng bé đó đang ngồi trên đầu giường của anh. Lạc Tâm mặc kệ nó, anh nhìn ra đồng hồ, chín giờ rồi, bên ngoài cũng đã sáng nhưng ánh mặt trời lại không chiếu xuống trần gian, trời đang đổ cơn mưa tầm tã.
Thằng bé biết anh có thể nhìn thấy nó, giọt nước mắt đỏ chót của nó chảy xuống khuôn mặt anh rồi ngay lập tức biến mất. Lạc tâm vẫn nằm thẳng trên giường, anh để cho những giọt nước mắt ấy rơi xuống khuôn mặt mình. Nó vẫn đang cười… Chỉ có cái miệng với khuôn mắt nó cười. Nó đang rất buồn, không nó rất đau khổ.
Lạc Tâm thở dài ngồi dậy, anh sửa soạn một tí rồi cầm lấy chiếc ô màu đen dựng ở góc nhà rồi mới bình tĩnh ra khỏi nhà.
Ngoài trời đổ mưa nhẹ. Những giọt mưa rơi xuống đọng vào trên từng cái lá cây, từng mái hiên nhà rồi lại đọng dưới mặt đường. Anh đi trong con ngõ nhỏ, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra hứng những giọt mưa mát lạnh. Anh bỗng nghĩ tới khi mình còn nhỏ, tầm bốn, năm tuổi gì đó anh cũng không còn nhớ nữa. Anh rất thích mặc chiếc áo mưa vàng bé tí rồi chạy ra ngoài trời chơi với anh trai. Nhưng anh cũng rất sợ mưa, vẫn nhớ cái hôm trốn tìm với các bạn ấy, trời cũng chợt đổ mưa to. Chú bé Lạc Tâm đi vào rừng Lâm Mỹ mà không quay đầu lại tới khi kịp nhìn lại… cũng đã chẳng có cơ hội quay đâu.
Lạc Tâm nhìn thằng bé mang khuôn mặt cười tươi vẫn đang đi theo mình thở dài. Bước tới đường lớn, Lạc Tâm sải bước trên hè phố đi tới ngõ X nơi đã xảy ra hỏa hoạn ngày hôm đó. Anh đi không nhanh nhưng những giọt nước mưa vẫn có thể bắn vào ống quần, làm ướt đôi giày mới giặt của anh. Thằng bé vẫn lõng thõng đi theo. Từng hàng xe cộ lướt qua anh, dòng người cũng đang gấp bước. Lạc Tâm vẫn đi từ từ, anh biết, anh không thể nhanh được.
Chẳng mấy chốc, hai người đã dừng chân ở con ngõ đó. Con ngõ bị cơn mưa mùa thu rửa sạch nhưng cũng không thể nào che đi được sự đau buồn ở nơi đây. Lạc Tâm đi tới tòa chung cư nhỏ nọ. Một tòa nhà cao cũng chừng là mười tầng hơn đã cháy đen thui. Lạc Tâm hạ ô xuống, để mặc cho cơn mưa làm ướt mái tóc dài ngang vai được buộc gọn lại. Anh cúi đầu như thể hiện sự thương tiếc của mình với những người đã khuất. Kể từ hiện tại đến vụ cháy đó thực ra cũng đã qua được mấy tuần rồi, nơi này cũng không còn ai canh giữ nữa nên anh có thể vào được.
- Này!- Một giọng nữ vang lên. Lạc tâm quay đầu lại nhìn. Đó chính là An, là cô gái hôm nọ. Anh vừa thấy cô đã muốn quay đầu bỏ đi, mặc kệ cô có thét lên gọi như thế nào. Lạc Tâm đi tới một công viên ở bên đường rồi tìm một chỗ có mái che ngồi nghỉ ngơi. Thằng bé đó vẫn đi đằng sau anh. Thấy nó như thế, anh vẫy nó lại. Anh hỏi:
- Thế bố mẹ của em…
Anh chưa nói hết câu, thằng bé đã lên tiếng:
- Họ chưa bao giờ gặp em cả. Chỉ có em mới có thể nhìn thấy họ, bảo vệ họ thôi.
Lạc Tâm nghe thằng bé trả lời xong cũng yên lặng. Thằng bé lại gợi chuyện:
- Thực ra, em đi theo anh từ buổi đấu giá. Em vốn muốn nhờ lão già kia nhưng sau đó thấy được anh nên mới đi theo.
- Ừ!
Anh chỉ trả lời một từ đơn giản. Từ sau buổi đấu giá đó, anh dường như đã nhận ra một điều gì đó từ chuyến hành trình này của mình… Nhưng có lẽ bây giờ không phải thời gian để suy ngẫm, anh còn có việc phải làm, đó chính là giúp đỡ đứa nhỏ này. Anh mỉm cười nhìn nó rồi đứng lên. Anh bật ô rồi đi tới một quán ăn nhỏ, gọi một bữa đơn giản để lấp đầy cái bụng đói của mình.
Thằng bé đang ngồi đối diện với anh. Lạc Tâm hỏi nó:
- Em có mong muốn gì không?
Thằng bé gật đầu.
Lạc Tâm đi tới một sở thú, anh mua vé rồi bước vào. Ngày hôm nay rất vắng vẻ do trời đang đổ mưa hơn nữa đây cũng là ngày trong tuần. Lạc Tâm sải bước vào bên trong, anh thăm từng con một, mỗi một con đều dừng lại rồi vui vẻ đọc bảng tên cùng với lời giới thiệu của con vật ấy lên. Đứa trẻ không ai có thể nhìn thấy bên cạnh anh vẫn cười. Khuôn mặt nó sinh ra là để cười. Nhưng khác với lúc trước, hàng lệ đỏ thẫm liên tục chảy bên khóe mắt nó lúc trước như đã ngừng lại.
Đi hết cả sở thú thì trời cũng đã khá về chiều. Hôm ấy, trời mưa cả ngày. Lạc Tâm vẫn cầm chắc ô trên tay. Anh lấy điện thoại di động ra, đã ba giờ rưỡi rồi. Anh dắt theo thằng bé tới một trường mầm non rồi lại đi tới trường tiểu học ở gần đấy. Lạc Tâm ngồi vào một quán trà sữa ở gần đó, đợi tới bốn giờ rưỡi cũng chỉ còn ba mươi phút nữa- anh lại nhìn đồng hồ.
“Tùng tùng…!” Nhịp trống dài vang lên, tiếng reo hò của lũ trẻ cũng vang lên. Chỉ trong vòng mười phút. Cổng trường đã đứng đầy những em học sinh được người nhà dắt theo. Đứa trẻ ma bên cạnh anh cười híp cái đôi mắt không tròng của nó lại rồi những giọt lệ đỏ chót bên trong hốc mắt nó lại chảy ra.
Lạc Tâm nhắm mắt lại. Từ đầu anh đã nhìn ra rồi. Đứa trẻ đáng thương này chết yểu từ trong bụng mẹ, đó chính là lý do nó không có mắt. Một đứa trẻ chưa thấy được cuộc đời đã ra đi. Ông Trời đâu cần phí hoài công sức mà vẽ ra đôi mắt cho nó.
Lạc Tâm và nó cứ ở đấy cho tới khi cổng trường thưa dần. Anh lại bật ô ra rồi đi tiếp. Anh đi bộ tận vào trung tâm thành phố, dạo qua những cửa hàng đồ chơi, những hàng cửa hàng sách và mua chiếc đèn lồng xinh đẹp được người nghệ nhân khéo léo làm bằng giấy. Tới đây, anh đưa thằng bé quay lại ngôi nhà mà nó đã từng ở.
Trở lại tòa chung cư nọ. Anh lấy ra một chiếc bật lửa, đốt cái đèn lồng giấy trên tay mình. Chỉ trong chốc lát, trên tay đứa nhỏ đã xuất hiện chiếc đèn lồng. Nó cười thật, giọt lệ đỏ chót cũng ngừng chảy. Bỗng đôi mắt nó sáng lên, nó dường như có thể thấy rõ được thế giới này rồi. Nó bước vào trong căn nhà nọ và rồi biến mất. Thật ra thằng nhỏ không muốn tìm cha mẹ mình. Nó biết cha mẹ đã siêu thoát rồi. Thằng bé đi chậm rãi. Nó ngẩng đầu nhìn lên rồi đứng yên ở đó. Nó nhớ khi nó mới chết, bố mẹ vẫn hay an ủi nhau là nó đang ở một nơi tốt hơn. Vậy bố mẹ nó bây giờ cũng đi rồi, chắc cũng ở đó nhỉ? Chắc hai người đang chờ nó đó? Nó nghĩ mà không biết rằng đang có một vầng sáng bao lấy nó rồi nó bỗng thấy có hai người quen thuộc trước mặt mình. Nó lao tới, ôm chầm lấy họ… Hành trình của nó kết thúc ở đây.
Lạc Tâm nhìn thấy đứa trẻ đã biến mất thì mỉm cười rồi quay đầu muốn trở về nhà. Lạc Tâm đi tới đầu ngõ, nơi này đã có một chiếc ô tô đỗ. Bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, Lạc Tâm vội né sang một bên. Từ trong chiếc ô tô đi ra, chính là tên “thầy cúng” nào đó kia. Hắn đi vào bên trong ngõ rồi dừng lại ngay trước tòa chung cư.
Lạc Tâm lén lút đi theo hắn, đi vào sâu bên trong nơi này. Anh có trốn thật kỹ. Để xem lão có ý định gì. Vậy mà lão lại tới gặp An…