Chương 56: Đổ tội
- Này sao dạo này thấy Mèo ít khi đi với anh thế?
Minh Khang bắt chuyện với Lạc Tâm đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lạc Tâm không nhìn sang y mà tiếp tục nhìn cảnh vật đang chạy vun vút qua tầm mắt mình. Sáng sớm hôm nay, Minh Khang đã tới đưa anh đi. Nói anh đã muốn giúp thì phải theo tới cùng. Thế là anh bị kéo dậy từ lúc sáu giờ sáng.
Anh thở dài:
- Cậu muốn tôi mang theo một con chó vào nhà cậu. Ngôi nhà mà tôi không được chủ nhân nơi đó chào đón à. Với cả nó cũng có việc của nó rồi, hôm trước nó nói với tôi là chó cũng có quyền của chó, nó cũng cần thời gian riêng tư.
- Cũng đúng…
Hai người lại im lặng. Có lẽ là do tối hôm qua nên vẫn có hơi ngượng ngùng. Trong xe lúc này chỉ còn tiếng radio vọng lên. Cuối cùng, Minh Khang cũng phá vỡ bầu không khí ấy:
- Này chuyện tối hôm qua…- Y dừng lại một chút rồi mới tiếp tục- Tôi nghĩ anh nói đúng.
- Ừ.- Lạc Tâm chỉ đáp lại bằng đúng một từ vì anh không biết nên nói gì.
- Chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không?
- Hôm qua có chuyện gì à?- Lạc Tâm hỏi lại câu đấy như là đồng ý với cách giải quyết vấn đề mà Minh Khang đưa ra.
Bầu không khí trong xe cũng bớt ngượng ngùng hơn nhiều. Nhưng sự im lặng vẫn bao trùm lấy cả hai. Đơn giản vì chẳng có chuyện gì để nói. Cứ thế cho tới ba mươi phút sau, Lạc Tâm nhìn đồng hồ, hiện tại đã là bảy giờ sáng. Xe dừng lại ở trước cổng biệt thự. Minh Khang quay sang Lạc Tâm nói:
- Anh yên tâm, lần này tôi sẽ bảo vệ anh trước bà tôi.
Lạc Tâm gật đầu.
Rồi cùng Minh Khang đi vào trong nhà. Lúc này cả bà dì và thầy Văn đều đã ở đây. Bà cụ cũng ngồi trên ghế bành êm ái. Trên đùi còn đặt một chiếc chăn Mái tóc bạc trắng của bà được chải gọn gàng và vấn lên. Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà thì nhíu lại khi thấy hai người mới đến. Bà có vẻ tức giận lắm.
Nhưng Văn và Tú lại có vẻ rất vui mừng. Bà thì gằn giọng quát thằng cháu:
- Con lại dẫn nó về đây làm gì?
Minh Khang đang muốn nói thì Văn đã lên tiếng trước:
- Không sao đâu!- Hắn nói tới đây thì cười híp mắt nhìn anh- Thêm người nữa cũng được. Dù sao thì bây giờ tôi cũng sẽ bắt đầu luôn. Thêm một người cũng chẳng cản trở được gì.
Nói rồi trợ lí của hắn đưa cái xác sống hôm qua tới. Nhưng lần này nó không thể hoạt động tự do vì đã bị một sợi dây vàng trói chặt lại. Nó vẫn đang vùng vẫy. Người trợ lí cao to giữ chặt lấy đầu dây vàng có hình dáng như sợi xích. Nó gầm gừ khi thấy thầy Văn.
Hắn ta hất nước lên người nó. Rồi cầm một lá bùa hơ lên, miệng lại lẩm bẩm mấy lời khó hiểu. Minh Khang thấy thế thì thầm với Lạc Tâm:
- Hắn làm vậy là có ý gì vậy?
Lạc Tâm quan sát hắn từ nãy đến giờ, nghe được câu hỏi của Minh Khang thì trả lời luôn:
- Chẳng có ý gì cả. Hành động hiện tại của hắn chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ là khua tay múa chân làm màu thôi.
Minh Khang ngạc nhiên nhìn về phía Văn đang múa máy tay chân trước mặt cái xác sống, hỏi lại:
- Vậy hắn…
- Tôi nghĩ hắn ta có kế hoạch riêng. Hắn ta… Tôi thấy hơi bất an. Mong là Mèo đã hoàn thành xong việc của nó và thực hiện mệnh lệnh của tôi.
- Anh giao cho nó việc gì vậy?
- Rồi cậu sẽ biết.
Lạc Tâm vừa dứt lời thì sợi dây xích trói buộc xác sống đã đứt. Ông quản gia đứng chắn trước bà ngoại. Dì Tú thì sợ hãi đứng bên cạnh trợ lí của thầy Văn. Minh Khang cũng không dám rời mắt khỏi nó. Tất cả mọi người ở đây chỉ sợ nó mất kiểm soát rồi vồ về phía mình.
Nhưng, nó không mất kiểm soát. Nó chỉ đứng yên đó, không nhúc nhích. Nó cứ đần người ra, đôi mắt trắng dã của nó vẫn mở và nhìn về phía anh. Thầy Văn đứng bên cạnh nó, thầy cũng nhìn về phía anh rồi cười:
- Này chàng trai, sao không nói gì? Nó đang đợi mệnh lệnh của cậu đấy.
Lạc Tâm cũng cười:
- Ý ông tôi là người đã tạo ra nó.
Thầy Văn không cười nữa, tất cả mọi người giờ phút này đều không ai lên tiếng, ánh mắt của họ cũng không biểu lộ gì trừ bà ra. Có lẽ đó là vì người lớn tuổi nóng tính. Bà vừa nghe thấy thầy nói vậy đã chỉ về phía Lạc Tâm và Minh Khang nhưng không nói gì. Ánh mắt bà tràn đầy phẫn nộ và thất vọng. Còn dì Tú, ánh mắt vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường. Đương nhiên là vậy, đây chính là điều bà ta muốn. Trái ngược lại hoàn toàn đó thầy Văn, bàn tay của hắn đang đổ mồ hôi. Hắn cũng cảm thấy sợ. Hắn biết người này không phải người bình thường. Nhưng hắn vẫn sẽ quyết tâm làm đến cùng.
Trong phút chốc, căn phòng không một ai lên tiếng. Cuối cùng, thầy Văn là người nói đầu tiên. Thầy cười, nghe rõ được sự đắc ý nhưng cánh tay cũng bắt đầu hơi run lên:
- Không phải sao? Tôi đã giải trừ mệnh lệnh trước đó. Có lẽ mọi người không biết, lý do tại sao đây là loại bùa được ít người sử dụng nhất. Đó là tại vì người luyện nó cũng sẽ gặp phải ám ảnh khi cặp mắt của nó sẽ chỉ hướng về chủ nhân để chờ đợi mệnh lệnh.
Hắn ta nhìn về phía Lạc Tâm rồi nói tiếp:
- Không phải, từ lúc đó tới giờ nó luôn nhìn về phía cậu sao?
Lạc Tâm nhìn về phía nó và không nói gì. Một lúc sau, anh mới cười rồi trả lời:
- Sao mà tôi biết được lỡ ông ra lệnh cho nó nhìn về phía tôi thì sao? Đâu thể loại trừ khả năng đó.
Hắn ta cười rồi hỏi ngược lại:
- Tại sao tôi phải cất công luyện ra thứ này rồi đi giải nó chứ. Chỉ để đổ tội cho cậu sao?
Lạc Tâm đang định nói gì đó nữa thì bị bà ngoại Minh Khang lên tiếng. Giọng bà nghe vẫn bình tĩnh, không thể hiện ra chút tức giận gì nhưng hàm chứa trong đó là mệnh lệnh, một mệnh lệnh mà ít ai dám trái lại:
- Minh Khang, cháu lại đây.
Minh Khang nghe vậy thì bước lên chắn trước mặt anh. Dì Tú thấy thế thì dùng giọng giận dữ mắng:
- Cháu không nghe bà nói hả? Cháu có biết mình đang làm gì không? Cháu đang cố tình bao che cho kẻ muốn phá hỏng tập đoàn mà bà ngoại cháu dày công xây dựng sao?
- Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng dì Tú à.- Minh Khang nói, giọng khẳng định chắc nịch.
Dì Tú đang định tiếp tục mắng nhưng bà lại nói thôi nên dì đành phải im lặng. Bà cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Minh Khang. Ánh mắt của bà có lẽ là thất vọng còn dì Tú lại khác. Ở một nơi mà bà ngoại không thể thấy được, ánh mắt dì ta đã trở nên đắc ý và hưng phấn vô cùng. Dì ta cứ nhìn chằm chằm vào anh. Lạc Tâm thì lại không để ý đến Tú. Anh nhìn thầy Văn, chính hắn cũng biết anh đang nhìn mình. Bàn tay hắn lại càng run hơn, ánh mắt cũng không thể bình tĩnh như trước nữa.
Bà ngoại nhìn Minh Khang vẫn bình tĩnh nói:
- Lại đây với bà nào cháu trai. Đừng làm bà thất vọng như cách mẹ con đã làm. Đừng vì người ngoài mà làm trái ý bà.
Minh Khang vẫn đứng đó không tiến lại tới cũng không chút dao động. Bà cười nhẹ, lắc đầu có vẻ đang rất thất vọng:
- Đúng là…- Bà ngán ngẩm rồi lạnh mặt lườm Minh Khang nói, giọng đầy ẩn ý- Mẹ nào con nấy.
Tú không nói gì nhưng trong lòng dì ta đang gợn sóng. Dì ta vui mừng lắm vì dì ta chưa bao giờ được mẹ mình yêu quý. Dì ta luôn bị lấn át bởi chị gái trước đây còn bây giờ thì là cháu trai. Dì ta luôn là người xếp thứ hai, không vượt lên được, không bao giờ được mẹ công nhận. Dì ta luôn ghen ghét, dì ta dấn thân vào thương trường, cố lập thành tựu để được mẹ công nhận. Nhưng chưa bao giờ được một lời khen.
Giờ khắc này, khi nghe thấy hai từ “thất vọng” của mẹ với cháu trai của mình. Dì ta sung sướng. Nó khiến dì ta nhớ tới cái ngày bà chị gái xuất sắc của mình bỏ nhà đi, khi ấy bà cụ cũng nói hai từ “thất vọng” dì ta đã sung sướng cả ngày. Giờ lại một lần nữa, có lẽ lần này sẽ chẳng còn ai cản trở dì ta nữa. Lần này, người chiến thắng cuối cùng sẽ là dì ta. Tới đây, dì ta lại nhớ tới người phía sau ra lệnh. Nhưng không sao, sau lần này dì ta sẽ có niềm tin của mẹ và chắc chắn gia sản cũng sẽ thuộc về dì ta. Ba mươi phần trăm cổ phần có là gì?
Minh Khang vừa nghe nhắc tới mẹ thì đa tối sầm mặt lại. Từ lúc trở về tới giờ y luôn nghe lời và chưa bao giờ dám cãi lại bà. Nhưng lần này sẽ khác, y nhìn thẳng vào mặt bà ngoại, vẫn không nói gì. Tuy nhiên, qua ánh mắt bà cũng có thể biết được y đang chất vấn bà. Bà chỉ cười. Minh Khang nói:
- Con sẽ bảo vệ người vô tội.
Bà chỉ cười rồi hỏi:
- Vậy con nói thử xem, thầy Văn đã chữa bệnh cho bà, đã cứu bà ra khỏi cửa tử. Không nói đến việc thầy đã giúp con thì con đang vô ơn với người đã cứu bà mình sao? Ít nhất cũng phải thể hiện sự kính trọng với người ta chứ.
Minh Khang đang định nói gì đó thì bà lại tiếp tục:
- Cháu trai, con chưa bao giờ cãi lời bà. Bây giờ lại vì một tên không biết chui từ đâu ra cãi lại bà sao?- Giọng bà dịu đi một chút, nghe như đang dỗ dành một đứa trẻ- Ngoan, lại đây. Bà sẽ điều tra kỹ việc này.
Thấy Minh Khang vẫn không nhúc nhích, bà gằn giọng nói lại đây một lần nữa. Lạc Tâm vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người nhưng anh không nói gì cũng chẳng làm gì. Đó là bởi anh đang chờ đợi. Chờ đợi nhân chứng sống. Thầy Văn có lẽ cũng đã nhận ra có điều không ổn nên mới lên tiếng:
- Tôi nghĩ ta nên kết thúc thôi.
Đây là cách duy nhất. Hắn ta biết nếu cứ tiếp tục như này thì hắn sẽ bị chàng trai lạ mặt kia vạch trần. Bà đang định nói thì Minh Khang bất chợt lên tiếng:
- Bà không phải bà cũng đang vô ơn với người đã cứu cháu trai bà đấy sao? Nếu không có anh ấy…
- Nhưng lúc đấy mày không có gì cả. Còn bây giờ thì khác, mày đứng đầu một tập đoàn lớn, mày có chỗ đứng, có tiền tài, có danh vọng. Mày không sợ nó lợi dụng à? Mối quan hệ trước đây của mày không phải mấy đứa ất ơ mất dạy thì là gì?
Minh Khang chưa kịp nói gì thì Lạc Tâm đã lên tiếng:
- Bà ngay cả mấy chục năm trước lần đầu chúng ta gặp nhau con cũng rất tôn trọng bà, rất lễ phép đến bây giờ cũng thế. Vậy tại sao bà lại có thể kết luận con là một thằng “ất ơ mất dạy” ạ?
Bà hừ một tiếng giọng rất lạnh lùng:
- Vì tao không lạ gì mấy thằng giả tạo như mày nữa mày hiểu không? Mấy đứa cứ thích đu vào đồng tiền, trong người thì chẳng có mấy đồng mà vẻ ngoài thì xa hoa. Tao không lạ.
Bà nói tới đây thì dừng lại. Quay mặt đi không thèm nhìn anh:
- Giờ thì nói đi. Là ai đã đưa mày tới để phá nhà tao hả?
Lạc Tâm im lặng. Ban đầu, anh cũng không định tham gia vào cuộc cãi vã này nhưng sau khi nghe hai từ “mất dạy” kia anh biết mình không thể im lặng được nữa. Thầy là người đã giáo dục anh, từ cách ăn nói tới ứng xử. Thầy nói mặc dù không sống cùng con người nhiều nhưng vẫn phải thể hiện cho thật người vì con người có rất nhiều đức tính tốt đẹp. Nói Lạc Tâm “mất dạy” không phải là mắng anh là mà đang nói thầy anh. Đó là thứ mà Lạc Tâm không thể nhịn được.
Anh vẫn bình tĩnh trả lời:
- Câu trả lời có lẽ bà phải hỏi người mà bà tôn trọng gọi tiếng “thầy” kia kìa.
Nói xong thì cửa nhà cũng bật mở. Đó là một cậu bé với mái tóc đen và con mắt tròn xoe. Đi cùng với cậu là một cô gái. Mà cả dì Tú và Minh Khang đều biết cô ta là ai.
Minh Khang bắt chuyện với Lạc Tâm đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lạc Tâm không nhìn sang y mà tiếp tục nhìn cảnh vật đang chạy vun vút qua tầm mắt mình. Sáng sớm hôm nay, Minh Khang đã tới đưa anh đi. Nói anh đã muốn giúp thì phải theo tới cùng. Thế là anh bị kéo dậy từ lúc sáu giờ sáng.
Anh thở dài:
- Cậu muốn tôi mang theo một con chó vào nhà cậu. Ngôi nhà mà tôi không được chủ nhân nơi đó chào đón à. Với cả nó cũng có việc của nó rồi, hôm trước nó nói với tôi là chó cũng có quyền của chó, nó cũng cần thời gian riêng tư.
- Cũng đúng…
Hai người lại im lặng. Có lẽ là do tối hôm qua nên vẫn có hơi ngượng ngùng. Trong xe lúc này chỉ còn tiếng radio vọng lên. Cuối cùng, Minh Khang cũng phá vỡ bầu không khí ấy:
- Này chuyện tối hôm qua…- Y dừng lại một chút rồi mới tiếp tục- Tôi nghĩ anh nói đúng.
- Ừ.- Lạc Tâm chỉ đáp lại bằng đúng một từ vì anh không biết nên nói gì.
- Chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không?
- Hôm qua có chuyện gì à?- Lạc Tâm hỏi lại câu đấy như là đồng ý với cách giải quyết vấn đề mà Minh Khang đưa ra.
Bầu không khí trong xe cũng bớt ngượng ngùng hơn nhiều. Nhưng sự im lặng vẫn bao trùm lấy cả hai. Đơn giản vì chẳng có chuyện gì để nói. Cứ thế cho tới ba mươi phút sau, Lạc Tâm nhìn đồng hồ, hiện tại đã là bảy giờ sáng. Xe dừng lại ở trước cổng biệt thự. Minh Khang quay sang Lạc Tâm nói:
- Anh yên tâm, lần này tôi sẽ bảo vệ anh trước bà tôi.
Lạc Tâm gật đầu.
Rồi cùng Minh Khang đi vào trong nhà. Lúc này cả bà dì và thầy Văn đều đã ở đây. Bà cụ cũng ngồi trên ghế bành êm ái. Trên đùi còn đặt một chiếc chăn Mái tóc bạc trắng của bà được chải gọn gàng và vấn lên. Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà thì nhíu lại khi thấy hai người mới đến. Bà có vẻ tức giận lắm.
Nhưng Văn và Tú lại có vẻ rất vui mừng. Bà thì gằn giọng quát thằng cháu:
- Con lại dẫn nó về đây làm gì?
Minh Khang đang muốn nói thì Văn đã lên tiếng trước:
- Không sao đâu!- Hắn nói tới đây thì cười híp mắt nhìn anh- Thêm người nữa cũng được. Dù sao thì bây giờ tôi cũng sẽ bắt đầu luôn. Thêm một người cũng chẳng cản trở được gì.
Nói rồi trợ lí của hắn đưa cái xác sống hôm qua tới. Nhưng lần này nó không thể hoạt động tự do vì đã bị một sợi dây vàng trói chặt lại. Nó vẫn đang vùng vẫy. Người trợ lí cao to giữ chặt lấy đầu dây vàng có hình dáng như sợi xích. Nó gầm gừ khi thấy thầy Văn.
Hắn ta hất nước lên người nó. Rồi cầm một lá bùa hơ lên, miệng lại lẩm bẩm mấy lời khó hiểu. Minh Khang thấy thế thì thầm với Lạc Tâm:
- Hắn làm vậy là có ý gì vậy?
Lạc Tâm quan sát hắn từ nãy đến giờ, nghe được câu hỏi của Minh Khang thì trả lời luôn:
- Chẳng có ý gì cả. Hành động hiện tại của hắn chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ là khua tay múa chân làm màu thôi.
Minh Khang ngạc nhiên nhìn về phía Văn đang múa máy tay chân trước mặt cái xác sống, hỏi lại:
- Vậy hắn…
- Tôi nghĩ hắn ta có kế hoạch riêng. Hắn ta… Tôi thấy hơi bất an. Mong là Mèo đã hoàn thành xong việc của nó và thực hiện mệnh lệnh của tôi.
- Anh giao cho nó việc gì vậy?
- Rồi cậu sẽ biết.
Lạc Tâm vừa dứt lời thì sợi dây xích trói buộc xác sống đã đứt. Ông quản gia đứng chắn trước bà ngoại. Dì Tú thì sợ hãi đứng bên cạnh trợ lí của thầy Văn. Minh Khang cũng không dám rời mắt khỏi nó. Tất cả mọi người ở đây chỉ sợ nó mất kiểm soát rồi vồ về phía mình.
Nhưng, nó không mất kiểm soát. Nó chỉ đứng yên đó, không nhúc nhích. Nó cứ đần người ra, đôi mắt trắng dã của nó vẫn mở và nhìn về phía anh. Thầy Văn đứng bên cạnh nó, thầy cũng nhìn về phía anh rồi cười:
- Này chàng trai, sao không nói gì? Nó đang đợi mệnh lệnh của cậu đấy.
Lạc Tâm cũng cười:
- Ý ông tôi là người đã tạo ra nó.
Thầy Văn không cười nữa, tất cả mọi người giờ phút này đều không ai lên tiếng, ánh mắt của họ cũng không biểu lộ gì trừ bà ra. Có lẽ đó là vì người lớn tuổi nóng tính. Bà vừa nghe thấy thầy nói vậy đã chỉ về phía Lạc Tâm và Minh Khang nhưng không nói gì. Ánh mắt bà tràn đầy phẫn nộ và thất vọng. Còn dì Tú, ánh mắt vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường. Đương nhiên là vậy, đây chính là điều bà ta muốn. Trái ngược lại hoàn toàn đó thầy Văn, bàn tay của hắn đang đổ mồ hôi. Hắn cũng cảm thấy sợ. Hắn biết người này không phải người bình thường. Nhưng hắn vẫn sẽ quyết tâm làm đến cùng.
Trong phút chốc, căn phòng không một ai lên tiếng. Cuối cùng, thầy Văn là người nói đầu tiên. Thầy cười, nghe rõ được sự đắc ý nhưng cánh tay cũng bắt đầu hơi run lên:
- Không phải sao? Tôi đã giải trừ mệnh lệnh trước đó. Có lẽ mọi người không biết, lý do tại sao đây là loại bùa được ít người sử dụng nhất. Đó là tại vì người luyện nó cũng sẽ gặp phải ám ảnh khi cặp mắt của nó sẽ chỉ hướng về chủ nhân để chờ đợi mệnh lệnh.
Hắn ta nhìn về phía Lạc Tâm rồi nói tiếp:
- Không phải, từ lúc đó tới giờ nó luôn nhìn về phía cậu sao?
Lạc Tâm nhìn về phía nó và không nói gì. Một lúc sau, anh mới cười rồi trả lời:
- Sao mà tôi biết được lỡ ông ra lệnh cho nó nhìn về phía tôi thì sao? Đâu thể loại trừ khả năng đó.
Hắn ta cười rồi hỏi ngược lại:
- Tại sao tôi phải cất công luyện ra thứ này rồi đi giải nó chứ. Chỉ để đổ tội cho cậu sao?
Lạc Tâm đang định nói gì đó nữa thì bị bà ngoại Minh Khang lên tiếng. Giọng bà nghe vẫn bình tĩnh, không thể hiện ra chút tức giận gì nhưng hàm chứa trong đó là mệnh lệnh, một mệnh lệnh mà ít ai dám trái lại:
- Minh Khang, cháu lại đây.
Minh Khang nghe vậy thì bước lên chắn trước mặt anh. Dì Tú thấy thế thì dùng giọng giận dữ mắng:
- Cháu không nghe bà nói hả? Cháu có biết mình đang làm gì không? Cháu đang cố tình bao che cho kẻ muốn phá hỏng tập đoàn mà bà ngoại cháu dày công xây dựng sao?
- Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng dì Tú à.- Minh Khang nói, giọng khẳng định chắc nịch.
Dì Tú đang định tiếp tục mắng nhưng bà lại nói thôi nên dì đành phải im lặng. Bà cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Minh Khang. Ánh mắt của bà có lẽ là thất vọng còn dì Tú lại khác. Ở một nơi mà bà ngoại không thể thấy được, ánh mắt dì ta đã trở nên đắc ý và hưng phấn vô cùng. Dì ta cứ nhìn chằm chằm vào anh. Lạc Tâm thì lại không để ý đến Tú. Anh nhìn thầy Văn, chính hắn cũng biết anh đang nhìn mình. Bàn tay hắn lại càng run hơn, ánh mắt cũng không thể bình tĩnh như trước nữa.
Bà ngoại nhìn Minh Khang vẫn bình tĩnh nói:
- Lại đây với bà nào cháu trai. Đừng làm bà thất vọng như cách mẹ con đã làm. Đừng vì người ngoài mà làm trái ý bà.
Minh Khang vẫn đứng đó không tiến lại tới cũng không chút dao động. Bà cười nhẹ, lắc đầu có vẻ đang rất thất vọng:
- Đúng là…- Bà ngán ngẩm rồi lạnh mặt lườm Minh Khang nói, giọng đầy ẩn ý- Mẹ nào con nấy.
Tú không nói gì nhưng trong lòng dì ta đang gợn sóng. Dì ta vui mừng lắm vì dì ta chưa bao giờ được mẹ mình yêu quý. Dì ta luôn bị lấn át bởi chị gái trước đây còn bây giờ thì là cháu trai. Dì ta luôn là người xếp thứ hai, không vượt lên được, không bao giờ được mẹ công nhận. Dì ta luôn ghen ghét, dì ta dấn thân vào thương trường, cố lập thành tựu để được mẹ công nhận. Nhưng chưa bao giờ được một lời khen.
Giờ khắc này, khi nghe thấy hai từ “thất vọng” của mẹ với cháu trai của mình. Dì ta sung sướng. Nó khiến dì ta nhớ tới cái ngày bà chị gái xuất sắc của mình bỏ nhà đi, khi ấy bà cụ cũng nói hai từ “thất vọng” dì ta đã sung sướng cả ngày. Giờ lại một lần nữa, có lẽ lần này sẽ chẳng còn ai cản trở dì ta nữa. Lần này, người chiến thắng cuối cùng sẽ là dì ta. Tới đây, dì ta lại nhớ tới người phía sau ra lệnh. Nhưng không sao, sau lần này dì ta sẽ có niềm tin của mẹ và chắc chắn gia sản cũng sẽ thuộc về dì ta. Ba mươi phần trăm cổ phần có là gì?
Minh Khang vừa nghe nhắc tới mẹ thì đa tối sầm mặt lại. Từ lúc trở về tới giờ y luôn nghe lời và chưa bao giờ dám cãi lại bà. Nhưng lần này sẽ khác, y nhìn thẳng vào mặt bà ngoại, vẫn không nói gì. Tuy nhiên, qua ánh mắt bà cũng có thể biết được y đang chất vấn bà. Bà chỉ cười. Minh Khang nói:
- Con sẽ bảo vệ người vô tội.
Bà chỉ cười rồi hỏi:
- Vậy con nói thử xem, thầy Văn đã chữa bệnh cho bà, đã cứu bà ra khỏi cửa tử. Không nói đến việc thầy đã giúp con thì con đang vô ơn với người đã cứu bà mình sao? Ít nhất cũng phải thể hiện sự kính trọng với người ta chứ.
Minh Khang đang định nói gì đó thì bà lại tiếp tục:
- Cháu trai, con chưa bao giờ cãi lời bà. Bây giờ lại vì một tên không biết chui từ đâu ra cãi lại bà sao?- Giọng bà dịu đi một chút, nghe như đang dỗ dành một đứa trẻ- Ngoan, lại đây. Bà sẽ điều tra kỹ việc này.
Thấy Minh Khang vẫn không nhúc nhích, bà gằn giọng nói lại đây một lần nữa. Lạc Tâm vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người nhưng anh không nói gì cũng chẳng làm gì. Đó là bởi anh đang chờ đợi. Chờ đợi nhân chứng sống. Thầy Văn có lẽ cũng đã nhận ra có điều không ổn nên mới lên tiếng:
- Tôi nghĩ ta nên kết thúc thôi.
Đây là cách duy nhất. Hắn ta biết nếu cứ tiếp tục như này thì hắn sẽ bị chàng trai lạ mặt kia vạch trần. Bà đang định nói thì Minh Khang bất chợt lên tiếng:
- Bà không phải bà cũng đang vô ơn với người đã cứu cháu trai bà đấy sao? Nếu không có anh ấy…
- Nhưng lúc đấy mày không có gì cả. Còn bây giờ thì khác, mày đứng đầu một tập đoàn lớn, mày có chỗ đứng, có tiền tài, có danh vọng. Mày không sợ nó lợi dụng à? Mối quan hệ trước đây của mày không phải mấy đứa ất ơ mất dạy thì là gì?
Minh Khang chưa kịp nói gì thì Lạc Tâm đã lên tiếng:
- Bà ngay cả mấy chục năm trước lần đầu chúng ta gặp nhau con cũng rất tôn trọng bà, rất lễ phép đến bây giờ cũng thế. Vậy tại sao bà lại có thể kết luận con là một thằng “ất ơ mất dạy” ạ?
Bà hừ một tiếng giọng rất lạnh lùng:
- Vì tao không lạ gì mấy thằng giả tạo như mày nữa mày hiểu không? Mấy đứa cứ thích đu vào đồng tiền, trong người thì chẳng có mấy đồng mà vẻ ngoài thì xa hoa. Tao không lạ.
Bà nói tới đây thì dừng lại. Quay mặt đi không thèm nhìn anh:
- Giờ thì nói đi. Là ai đã đưa mày tới để phá nhà tao hả?
Lạc Tâm im lặng. Ban đầu, anh cũng không định tham gia vào cuộc cãi vã này nhưng sau khi nghe hai từ “mất dạy” kia anh biết mình không thể im lặng được nữa. Thầy là người đã giáo dục anh, từ cách ăn nói tới ứng xử. Thầy nói mặc dù không sống cùng con người nhiều nhưng vẫn phải thể hiện cho thật người vì con người có rất nhiều đức tính tốt đẹp. Nói Lạc Tâm “mất dạy” không phải là mắng anh là mà đang nói thầy anh. Đó là thứ mà Lạc Tâm không thể nhịn được.
Anh vẫn bình tĩnh trả lời:
- Câu trả lời có lẽ bà phải hỏi người mà bà tôn trọng gọi tiếng “thầy” kia kìa.
Nói xong thì cửa nhà cũng bật mở. Đó là một cậu bé với mái tóc đen và con mắt tròn xoe. Đi cùng với cậu là một cô gái. Mà cả dì Tú và Minh Khang đều biết cô ta là ai.