Chương 15
Nếu là trước đây thì có lẽ Kiều Nguyễn sẽ rất khổ sở.
Nhưng mà bây giờ cô phát hiện hình như mình đã quen, quen Thẩm Phụ đối tốt với người khác.
Có lẽ cô đã sớm chặt đứt ý niệm muốn cùng cậu ở bên nhau.
Là suy nghĩ từ rất lâu trước kia đã có.
Chờ thi đại học xong, cô sẽ rời khỏi thành phố này, chỉ cần không thấy thì Kiều Nguyễn sẽ có thể quên đi.
Một tiếng sau mới có kết quả kiểm tra, Kiều Nguyễn cùng Hạ Y Nhiên ngồi chờ.
Cô không nói lời nào, Hạ Y Nhiên nhìn ra tâm trạng cô không tốt, nắm tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình khẽ vuốt.
“Dạo này học tập có áp lực không?”
Kiều Nguyễn phục hồi lại tinh thần, lắc đầu: “Vẫn bình thường ạ.”
Nếu không phải chuyện học tập thì Hạ Y Nhiên đại khái đoán được một chút.
Bà cũng không tiếp tục hỏi, cũng không trách cứ cô, chỉ là có chút lo lắng.
Sợ bảo bối của bà bị tổn thương.
Năm đó bà bị cha Kiều Nguyễn dùng vài câu hoa ngôn xảo ngữ lừa đến trong núi.
Sau đó phải chịu rất nhiều năm khổ cực.
Bà không hy vọng Kiều Nguyễn cũng phải đi qua con đường bà đã đi.
Nhưng bà cũng biết, Kiều Nguyễn có chừng mực, cô rất lý trí, lý trí đến mức một khi quyết định thì sẽ không bị dao động.
—
Đã có kết quả kiểm tra, không có việc gì, bác sĩ dặn dò Hạ Y Nhiên ăn ít đồ ngọt.
Từ bệnh viện ra, Hạ Y Nhiên gọi điện thoại bảo Mã Việt Lâm tới đón mình.
Kiều Nguyễn nói muốn chờ cùng bà nhưng Hạ Y Nhiên lắc đầu, cự tuyệt: “Con sắp thi rồi, đã lãng phí hai tiết học, không thể lãng phí thêm nữa.”
Hạ Y Nhiên kiên trì, Kiều Nguyễn không làm trái ý bà được.
Cô đi đến trường học, lúc này đang là giờ học, khi đi qua lớp hai, cô thấy chỗ ngồi của Thẩm Phụ trống không.
Đã không có sự xúc động quá lớn, khổ sở hay là tiếc nuối.
Kiều Nguyễn đã sớm chậm rãi tiếp thu sự thật này.
Không phải tất cả tình cảm yêu thích đều sẽ được đáp lại, cô không thể cưỡng ép cậu.
Trong phòng học, Lý Nguyệt Minh và ba bạn học khác đang đứng trước bảng đen, cầm phấn do dự viết.
Thầy toán tay chống bục giảng, mặt đen một nửa: “Đề này hôm qua thầy vừa giảng xong, hôm nay đổi số liệu thôi đã không làm được?”
Giọng thầy hơi lớn khiến Kiều Nguyễn đứng ở ngoài cửa cũng hoảng sợ.
Chờ một lúc mới dám hô lên tiếng báo cáo.
Thầy giáo lướt qua mấy người nhìn về phía cô, sắc mặt hơi chút hòa hoãn: “Vào đi.”
Kiều Nguyễn đi qua bục giảng, lúc lướt qua Lý Nguyệt Minh, cô ấy làm cái biểu tình mệt tâm với cô.
Kiều Nguyễn vừa ngồi xuống, thầy giáo bảo bọn họ về chỗ.
Kiều Nguyễn lấy sách giáo khoa toán và túi đựng bút, ghế còn chưa ngồi nóng thì thầy giáo đã gọi tên cô: “Kiều Nguyễn, em lên làm bài đi.”
Đột nhiên bị điểm danh, Kiều Nguyễn sửng sốt một hồi mới đứng lên.
Cô nhìn lướt qua đề bài, sau đó lấy một viên phấn.
Rất nhanh đã giải ra.
Các bước giải của cô rất đơn giản, thầy toán như thấy được ánh sáng hy vọng, vừa nãy, thậm chí thầy bắt đầu hoài nghi chính mình làm thầy giáo có phải rất thất bại không.
Đề vừa giảng hôm qua bọn họ đã quên sạch.
—
Còn chưa đợi thầy giảng đề thì chuông tan học đã vang lên, trái tim của Lý Nguyệt Minh đã sắp bị dọa đến ngừng đập.
Lý Nguyệt Minh đi tới tìm cô: “May mà cậu đến kịp, nếu không thì tớ cũng không biết nên làm sao nữa.”
Cô đã đứng gần 20 phút trên bục giảng.
Kiều Nguyễn cười cười, lấy từ cặp sách ra notebook, đưa cho cô: “Đây là tớ sửa sang lại, bên trong có toàn bộ dạng đề kỳ này đã thi qua, còn có một bộ phận là đề thi đua.”
Lý Nguyệt Minh dốt toán sắp bị cô làm cho cảm động phát khóc: “Hu hu hu vẫn là Tiểu Nhuyễn Nhuyễn* của tớ tốt.”
(*Nhuyễn và Nguyễn đồng âm nghĩa là mềm mại)
Kiều Nguyễn bị cô ôm lấy, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phụ đứng ở cửa lớp 1.
Cậu gọi một bạn học, dường như cùng cô ấy nói cái gì đó, bạn học kia đỏ mặt tiến vào, gọi Kiều Nguyễn: “Thẩm Phụ bảo cậu đi ra ngoài một chút.”
Kiều Nguyễn chần chờ ngước mắt, Thẩm Phụ cũng đang nhìn cô, trên mặt là nụ cười thường trực của cậu.
Kiều Nguyễn cúi đầu, tránh né tầm mắt: “Làm phiền cậu nói với cậu ấy, tớ rất bận, không có thời gian.”
Có thể cùng Thẩm Phụ nhiều lời thêm một câu, nữ sinh kia đương nhiên không chê phiền toái lại đi ra ngoài.
Thẩm Phụ không nói gì, vẫn là cười cười như cũ, cũng nói lời cảm tạ với người kia: “Làm phiền cậu.”
Kiều Nguyễn lại thờ ơ, chuyên chú với đề bài trước mắt mình.
Lý Nguyệt Minh quả thực phải nhìn cô bằng con mắt khác: “Cậu vậy mà lại từ chối Thẩm Phụ, cậu không thích cậu ấy nữa à?”
Viết xong một bước giải, Kiều Nguyễn cầm cục tẩy xóa đi, nghe được Lý Nguyệt Minh nói, cô lắc lắc đầu: “Không muốn thích nữa.”
—
Hôm nay đến phiên Kiều Nguyễn làm trực nhật, cô sợ Lý Nguyệt Minh chờ lâu nên bảo cô ấy đi trước.
Sau khi quét xong, cô dùng cây lau nhà lau lại một lần, sau đó mới cầm thùng rác đi ra ngoài.
Mãi sau cô mới biết được bạn học trực nhật cùng cô đã về trước, cho nên cô mới phải làm đến muộn như vậy.
Kiều Nguyễn viết tên cậu ta lên bảng đen.
Trực nhật vắng mặt.
Trường học đã không còn mấy người, gió lạnh hiu quạnh, cô đeo cặp sách ra cổng trường.
Mùa đông đèn đường mở sớm, lúc này đều đã sáng lên.
Kiều Nguyễn dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, ở chỗ ngoặt lại bị một đám người ngăn lại.
Nhìn cách ăn mặc là biết đám lưu manh ngoài trường, phỏng chừng hay chờ tại chỗ này, chờ những học sinh tan học về muộn.
Ví tiền của Kiều Nguyễn bị đoạt đi rồi, cặp sách cũng bị chúng ném xuống đất dẫm lên mấy cái.
Tiền trong ví là tiền bổ túc dì Lâm mới trả cho cô.
Trương Huấn mở ví của cô ra, nhìn thấy chứng minh thư bên trong thì vừa đi vừa trêu chọc: “Vừa rồi trời tối không thấy rõ, không nghĩ tới lớn lên còn khá xinh đẹp.”
Hắn ta nhìn một lát rồi ném chứng minh thư đi.
Đẹp thì có ích lợi gì, vừa nhìn là biết học sinh giỏi, mấy học sinh giỏi này là khó lừa nhất.
Thẩm Phụ về trường lấy sổ khám bệnh, ngày mai phải đi phúc tra, nhưng sổ khám bệnh lại để cùng với sách giáo khoa.
Cậu nhìn thấy chứng minh thư dưới chân, là của Kiều Nguyễn.
——-
Ăn nướng BBQ xong lại hẹn ngày mai bao đêm, sau đó ai về nhà nấy.
>
/>
Nguyệt hắc phong cao, Trương Huấn đeo tai nghe, mồm hát lẩm bẩm về nhà.
Tiếng nhạc DJ oanh tạc khiến lỗ tai đau đớn.
Nhà hắn ta ở một nơi an tĩnh lại hẻo lánh.
Lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, giây tiếp theo bị che miệng lại, mạnh mẽ kéo vào ngõ nhỏ.
Kiều Nguyễn về phòng khâu lại dây cặp sách đã bị đứt.
Cô nhịn xuống, không khóc.
Loại chuyện này cũng không có cách nào nói cho thầy cô, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Lúc trước đã có bạn học đi cáo trạng, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Bên ngoài trường học, trường học cũng không quản được.
Kiều Nguyễn cắn chặt môi dưới, hốc mắt nóng lên, cuối cùng vẫn không nhịn được xuống.
Vốn dĩ thêm số tiền đó mới vừa đủ học phí.
Cô vừa khóc vừa khâu cặp sách, nước mắt mờ mờ, kim chọc vào ngón tay.
Sau đó cô khóc càng to hơn.
—-
Tiết tự học buổi sáng, trong phòng học tràn ngập mùi thơm của tương vừng.
Kiều Nguyễn nhét cặp sách vào bàn học lại nhìn thấy cái ví tiền quen thuộc.
Cô sửng sốt hồi lâu, cho đến khi xác nhận đây thật sự là ví tiền hôm qua cô bị cướp mới cầm lấy nó.
Do dự mở ra, tiền không thiếu.
Chỉ là vị trí của chứng minh thư bị thay đổi.
Cô nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có ai cả.
Vì thế cô hỏi bạn cùng bàn: “Nãy giờ có ai tìm tớ không?”
Bạn cùng bàn lắc đầu: “Hôm nay tớ là người đến sớm nhất lớp, không thấy có ai đến chỗ cậu.”
Kiều Nguyễn thu hồi tầm mắt, như suy tư gì: “Thế à.”
Buổi chiều tan học về nhà, Lý Nguyệt Minh không biết sao lại nói về chuyện cả ngày hôm nay Thẩm Phụ không tới trường.
Khi nói những lời này, cô ấy quan sát đến biểu tình biến hóa của Kiều Nguyễn.
Thấy cô dường như thật sự không ngại, cô ấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tớ cảm thấy Thẩm Phụ người này có thể làm bạn nhưng làm bạn trai thì thật sự không được, đối với ai cũng tốt quá, nói khó nghe chính là điều hòa trung ương, cho nên cậu và cậu ấy không ở bên nhau là một chuyện rất tốt.”
Kiều Nguyễn cười cười, không nói chuyện mà đưa cho cô ấy một viên kẹo.
“Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm đi.”
Lý Nguyệt Minh lập tức gật đầu: “Được thôi.”
Cô không nói cho Lý Nguyệt Minh, hôm nay là sinh nhật mình.
Mấy ngày nay chú Mã ở nhà, Kiều Nguyễn không hy vọng Hạ Y Nhiên tổ chức sinh nhật cho cô để thêm khó xử nên dứt khoát nói với bà rằng mình sẽ đi ăn cùng bạn.
—-
Thẩm Chính Diệp tốn một ít nhân mạch và thời gian, cuối cùng để người nhà bên kia nhả ra đồng ý giải hòa.
Ông ta đưa Thẩm Phụ đến bệnh viện xin lỗi, tài xế ở phía trước lái xe, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ quấy rầy cặp cha con này.
Thẩm Chính Diệp nới lỏng cà vạt, không hỏi Thẩm Phụ vì sao đánh nhau, chỉ lạnh giọng: “Cùng một đức hạnh với ba ruột mày.”
Thẩm Phụ không dao động, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Chính Diệp cũng không tính toán sửa đúng cho cậu, đây vốn dĩ chính là mục đích của ông ta.
Tính cách càng vặn vẹo càng tốt, như vậy mới có thể khiến cậu tự tay chôn vùi cuộc đời mình.
Người bị thương nằm ở giường bệnh, trên đùi treo cái giá, trước mắt không động đậy nổi.
Thẩm Phụ đẩy cửa tiến vào, trong ngực ôm một bó hoa.
Trương Huấn nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu thì bị dọa cả người run rẩy.
Muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy được.
Trương Huấn đêm qua chính là bị người này kéo vào trong ngõ nhỏ.
Ngay lúc đó, trên mặt cậu cũng mang theo nụ cười như vậy mà hung hăng dẫm xương bánh chè của hắn, Trương Huấn thậm chí nghe thấy được tiếng xương cốt mình nứt gãy.
Nhìn thấy hắn thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, người nọ mỉm cười ngồi xổm xuống, xin lỗi hắn: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi có chút tức giận, xuống tay hơi nặng một chút.”
Cậu lấy di động ra, lễ phép và ôn nhu dò hỏi: “Xin hỏi có cần gọi xe cứu thương không, tiền xe để tôi trả.”
Biến thái.
Tay Trương Huấn vẫn luôn run run, người này là một tên biến thái.
—–
Kiều Nguyễn về đến nhà, trên bàn trong phòng khách đặt một cái bánh kem.
Giờ này Hạ Y Nhiên đã đi ngủ, bà cụ ở phòng khách xem TV.
Kiều Nguyễn nghi hoặc nhìn cái bánh kem kia.
Bà cụ điều chỉnh nhỏ tiếng TV, nói cho cô: “Vừa rồi là cửa hàng bánh kem đưa tới đây.”
Kiều Nguyễn rút tấm card kẹp trên dải lụa, phía trên viết: Chúc Kiều Nguyễn sinh nhật vui vẻ, ngày ngày hạnh phúc!
Cô không nhận ra chữ viết của ai, đại khái là người của cửa hàng bánh kem viết.
Cô hỏi bà cụ: “Họ không nói là ai đặt ạ?”
Bà cụ lắc đầu: “Không nói.”
Cô thật cẩn thận mở hộp ra, chính giữa là gương mặt tươi cười, bên cạnh thậm chí còn viết tên cô.
Ngón tay cô nhẹ nhàng quệt một chút kem, đây là chiếc bánh kem đầu tiên Kiều Nguyễn nhận được trong mười lăm năm qua.
—
Kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã đến, phòng thi dựa theo sắp xếp, Kiều Nguyễn và Thẩm Phụ bị phân tới cùng một phòng.
Cậu đã hơn nửa tháng không tới trường học, cho đến tận hôm nay thi cuối kỳ mới xuất hiện.
Nhìn thấy Kiều Nguyễn, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
Trước khi cậu kịp tiến đến, Kiều Nguyễn đã vào phòng thi.
Sau khi làm xong cô chỉ kiểm tra một lần đã nộp bài, cô không muốn cùng Thẩm Phụ có bất cứ quan hệ dư thừa nào.
Nhưng Thẩm Phụ hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Bọn họ gần như là chân trước chân sau rời phòng thi.
Giọng nói của Thẩm Phụ ôn hòa như đang quan tâm cô: “Làm được hết không?”
Kiều Nguyễn hàm hồ lên tiếng: “Cũng được.”
Sau đó rảo bước chân đi về phía trước.
Thẩm Phụ chân dài, không cần cố tình cũng có thể đuổi kịp cô: “Dạo gần đây tâm trạng không tốt sao.”
Kiều Nguyễn nắm chặt túi đựng bút, không nói chuyện.
“Hay là bị bắt nạt?”
Kiều Nguyễn rốt cuộc dừng lại: “Thẩm Phụ.”
Cậu rũ mắt: “Hửm?”
“Về sau cậu có thể đừng nói chuyện với tớ không.”
Nhưng mà bây giờ cô phát hiện hình như mình đã quen, quen Thẩm Phụ đối tốt với người khác.
Có lẽ cô đã sớm chặt đứt ý niệm muốn cùng cậu ở bên nhau.
Là suy nghĩ từ rất lâu trước kia đã có.
Chờ thi đại học xong, cô sẽ rời khỏi thành phố này, chỉ cần không thấy thì Kiều Nguyễn sẽ có thể quên đi.
Một tiếng sau mới có kết quả kiểm tra, Kiều Nguyễn cùng Hạ Y Nhiên ngồi chờ.
Cô không nói lời nào, Hạ Y Nhiên nhìn ra tâm trạng cô không tốt, nắm tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình khẽ vuốt.
“Dạo này học tập có áp lực không?”
Kiều Nguyễn phục hồi lại tinh thần, lắc đầu: “Vẫn bình thường ạ.”
Nếu không phải chuyện học tập thì Hạ Y Nhiên đại khái đoán được một chút.
Bà cũng không tiếp tục hỏi, cũng không trách cứ cô, chỉ là có chút lo lắng.
Sợ bảo bối của bà bị tổn thương.
Năm đó bà bị cha Kiều Nguyễn dùng vài câu hoa ngôn xảo ngữ lừa đến trong núi.
Sau đó phải chịu rất nhiều năm khổ cực.
Bà không hy vọng Kiều Nguyễn cũng phải đi qua con đường bà đã đi.
Nhưng bà cũng biết, Kiều Nguyễn có chừng mực, cô rất lý trí, lý trí đến mức một khi quyết định thì sẽ không bị dao động.
—
Đã có kết quả kiểm tra, không có việc gì, bác sĩ dặn dò Hạ Y Nhiên ăn ít đồ ngọt.
Từ bệnh viện ra, Hạ Y Nhiên gọi điện thoại bảo Mã Việt Lâm tới đón mình.
Kiều Nguyễn nói muốn chờ cùng bà nhưng Hạ Y Nhiên lắc đầu, cự tuyệt: “Con sắp thi rồi, đã lãng phí hai tiết học, không thể lãng phí thêm nữa.”
Hạ Y Nhiên kiên trì, Kiều Nguyễn không làm trái ý bà được.
Cô đi đến trường học, lúc này đang là giờ học, khi đi qua lớp hai, cô thấy chỗ ngồi của Thẩm Phụ trống không.
Đã không có sự xúc động quá lớn, khổ sở hay là tiếc nuối.
Kiều Nguyễn đã sớm chậm rãi tiếp thu sự thật này.
Không phải tất cả tình cảm yêu thích đều sẽ được đáp lại, cô không thể cưỡng ép cậu.
Trong phòng học, Lý Nguyệt Minh và ba bạn học khác đang đứng trước bảng đen, cầm phấn do dự viết.
Thầy toán tay chống bục giảng, mặt đen một nửa: “Đề này hôm qua thầy vừa giảng xong, hôm nay đổi số liệu thôi đã không làm được?”
Giọng thầy hơi lớn khiến Kiều Nguyễn đứng ở ngoài cửa cũng hoảng sợ.
Chờ một lúc mới dám hô lên tiếng báo cáo.
Thầy giáo lướt qua mấy người nhìn về phía cô, sắc mặt hơi chút hòa hoãn: “Vào đi.”
Kiều Nguyễn đi qua bục giảng, lúc lướt qua Lý Nguyệt Minh, cô ấy làm cái biểu tình mệt tâm với cô.
Kiều Nguyễn vừa ngồi xuống, thầy giáo bảo bọn họ về chỗ.
Kiều Nguyễn lấy sách giáo khoa toán và túi đựng bút, ghế còn chưa ngồi nóng thì thầy giáo đã gọi tên cô: “Kiều Nguyễn, em lên làm bài đi.”
Đột nhiên bị điểm danh, Kiều Nguyễn sửng sốt một hồi mới đứng lên.
Cô nhìn lướt qua đề bài, sau đó lấy một viên phấn.
Rất nhanh đã giải ra.
Các bước giải của cô rất đơn giản, thầy toán như thấy được ánh sáng hy vọng, vừa nãy, thậm chí thầy bắt đầu hoài nghi chính mình làm thầy giáo có phải rất thất bại không.
Đề vừa giảng hôm qua bọn họ đã quên sạch.
—
Còn chưa đợi thầy giảng đề thì chuông tan học đã vang lên, trái tim của Lý Nguyệt Minh đã sắp bị dọa đến ngừng đập.
Lý Nguyệt Minh đi tới tìm cô: “May mà cậu đến kịp, nếu không thì tớ cũng không biết nên làm sao nữa.”
Cô đã đứng gần 20 phút trên bục giảng.
Kiều Nguyễn cười cười, lấy từ cặp sách ra notebook, đưa cho cô: “Đây là tớ sửa sang lại, bên trong có toàn bộ dạng đề kỳ này đã thi qua, còn có một bộ phận là đề thi đua.”
Lý Nguyệt Minh dốt toán sắp bị cô làm cho cảm động phát khóc: “Hu hu hu vẫn là Tiểu Nhuyễn Nhuyễn* của tớ tốt.”
(*Nhuyễn và Nguyễn đồng âm nghĩa là mềm mại)
Kiều Nguyễn bị cô ôm lấy, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phụ đứng ở cửa lớp 1.
Cậu gọi một bạn học, dường như cùng cô ấy nói cái gì đó, bạn học kia đỏ mặt tiến vào, gọi Kiều Nguyễn: “Thẩm Phụ bảo cậu đi ra ngoài một chút.”
Kiều Nguyễn chần chờ ngước mắt, Thẩm Phụ cũng đang nhìn cô, trên mặt là nụ cười thường trực của cậu.
Kiều Nguyễn cúi đầu, tránh né tầm mắt: “Làm phiền cậu nói với cậu ấy, tớ rất bận, không có thời gian.”
Có thể cùng Thẩm Phụ nhiều lời thêm một câu, nữ sinh kia đương nhiên không chê phiền toái lại đi ra ngoài.
Thẩm Phụ không nói gì, vẫn là cười cười như cũ, cũng nói lời cảm tạ với người kia: “Làm phiền cậu.”
Kiều Nguyễn lại thờ ơ, chuyên chú với đề bài trước mắt mình.
Lý Nguyệt Minh quả thực phải nhìn cô bằng con mắt khác: “Cậu vậy mà lại từ chối Thẩm Phụ, cậu không thích cậu ấy nữa à?”
Viết xong một bước giải, Kiều Nguyễn cầm cục tẩy xóa đi, nghe được Lý Nguyệt Minh nói, cô lắc lắc đầu: “Không muốn thích nữa.”
—
Hôm nay đến phiên Kiều Nguyễn làm trực nhật, cô sợ Lý Nguyệt Minh chờ lâu nên bảo cô ấy đi trước.
Sau khi quét xong, cô dùng cây lau nhà lau lại một lần, sau đó mới cầm thùng rác đi ra ngoài.
Mãi sau cô mới biết được bạn học trực nhật cùng cô đã về trước, cho nên cô mới phải làm đến muộn như vậy.
Kiều Nguyễn viết tên cậu ta lên bảng đen.
Trực nhật vắng mặt.
Trường học đã không còn mấy người, gió lạnh hiu quạnh, cô đeo cặp sách ra cổng trường.
Mùa đông đèn đường mở sớm, lúc này đều đã sáng lên.
Kiều Nguyễn dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, ở chỗ ngoặt lại bị một đám người ngăn lại.
Nhìn cách ăn mặc là biết đám lưu manh ngoài trường, phỏng chừng hay chờ tại chỗ này, chờ những học sinh tan học về muộn.
Ví tiền của Kiều Nguyễn bị đoạt đi rồi, cặp sách cũng bị chúng ném xuống đất dẫm lên mấy cái.
Tiền trong ví là tiền bổ túc dì Lâm mới trả cho cô.
Trương Huấn mở ví của cô ra, nhìn thấy chứng minh thư bên trong thì vừa đi vừa trêu chọc: “Vừa rồi trời tối không thấy rõ, không nghĩ tới lớn lên còn khá xinh đẹp.”
Hắn ta nhìn một lát rồi ném chứng minh thư đi.
Đẹp thì có ích lợi gì, vừa nhìn là biết học sinh giỏi, mấy học sinh giỏi này là khó lừa nhất.
Thẩm Phụ về trường lấy sổ khám bệnh, ngày mai phải đi phúc tra, nhưng sổ khám bệnh lại để cùng với sách giáo khoa.
Cậu nhìn thấy chứng minh thư dưới chân, là của Kiều Nguyễn.
——-
Ăn nướng BBQ xong lại hẹn ngày mai bao đêm, sau đó ai về nhà nấy.
>
/>
Nguyệt hắc phong cao, Trương Huấn đeo tai nghe, mồm hát lẩm bẩm về nhà.
Tiếng nhạc DJ oanh tạc khiến lỗ tai đau đớn.
Nhà hắn ta ở một nơi an tĩnh lại hẻo lánh.
Lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, giây tiếp theo bị che miệng lại, mạnh mẽ kéo vào ngõ nhỏ.
Kiều Nguyễn về phòng khâu lại dây cặp sách đã bị đứt.
Cô nhịn xuống, không khóc.
Loại chuyện này cũng không có cách nào nói cho thầy cô, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Lúc trước đã có bạn học đi cáo trạng, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Bên ngoài trường học, trường học cũng không quản được.
Kiều Nguyễn cắn chặt môi dưới, hốc mắt nóng lên, cuối cùng vẫn không nhịn được xuống.
Vốn dĩ thêm số tiền đó mới vừa đủ học phí.
Cô vừa khóc vừa khâu cặp sách, nước mắt mờ mờ, kim chọc vào ngón tay.
Sau đó cô khóc càng to hơn.
—-
Tiết tự học buổi sáng, trong phòng học tràn ngập mùi thơm của tương vừng.
Kiều Nguyễn nhét cặp sách vào bàn học lại nhìn thấy cái ví tiền quen thuộc.
Cô sửng sốt hồi lâu, cho đến khi xác nhận đây thật sự là ví tiền hôm qua cô bị cướp mới cầm lấy nó.
Do dự mở ra, tiền không thiếu.
Chỉ là vị trí của chứng minh thư bị thay đổi.
Cô nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có ai cả.
Vì thế cô hỏi bạn cùng bàn: “Nãy giờ có ai tìm tớ không?”
Bạn cùng bàn lắc đầu: “Hôm nay tớ là người đến sớm nhất lớp, không thấy có ai đến chỗ cậu.”
Kiều Nguyễn thu hồi tầm mắt, như suy tư gì: “Thế à.”
Buổi chiều tan học về nhà, Lý Nguyệt Minh không biết sao lại nói về chuyện cả ngày hôm nay Thẩm Phụ không tới trường.
Khi nói những lời này, cô ấy quan sát đến biểu tình biến hóa của Kiều Nguyễn.
Thấy cô dường như thật sự không ngại, cô ấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tớ cảm thấy Thẩm Phụ người này có thể làm bạn nhưng làm bạn trai thì thật sự không được, đối với ai cũng tốt quá, nói khó nghe chính là điều hòa trung ương, cho nên cậu và cậu ấy không ở bên nhau là một chuyện rất tốt.”
Kiều Nguyễn cười cười, không nói chuyện mà đưa cho cô ấy một viên kẹo.
“Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm đi.”
Lý Nguyệt Minh lập tức gật đầu: “Được thôi.”
Cô không nói cho Lý Nguyệt Minh, hôm nay là sinh nhật mình.
Mấy ngày nay chú Mã ở nhà, Kiều Nguyễn không hy vọng Hạ Y Nhiên tổ chức sinh nhật cho cô để thêm khó xử nên dứt khoát nói với bà rằng mình sẽ đi ăn cùng bạn.
—-
Thẩm Chính Diệp tốn một ít nhân mạch và thời gian, cuối cùng để người nhà bên kia nhả ra đồng ý giải hòa.
Ông ta đưa Thẩm Phụ đến bệnh viện xin lỗi, tài xế ở phía trước lái xe, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ quấy rầy cặp cha con này.
Thẩm Chính Diệp nới lỏng cà vạt, không hỏi Thẩm Phụ vì sao đánh nhau, chỉ lạnh giọng: “Cùng một đức hạnh với ba ruột mày.”
Thẩm Phụ không dao động, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Chính Diệp cũng không tính toán sửa đúng cho cậu, đây vốn dĩ chính là mục đích của ông ta.
Tính cách càng vặn vẹo càng tốt, như vậy mới có thể khiến cậu tự tay chôn vùi cuộc đời mình.
Người bị thương nằm ở giường bệnh, trên đùi treo cái giá, trước mắt không động đậy nổi.
Thẩm Phụ đẩy cửa tiến vào, trong ngực ôm một bó hoa.
Trương Huấn nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu thì bị dọa cả người run rẩy.
Muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy được.
Trương Huấn đêm qua chính là bị người này kéo vào trong ngõ nhỏ.
Ngay lúc đó, trên mặt cậu cũng mang theo nụ cười như vậy mà hung hăng dẫm xương bánh chè của hắn, Trương Huấn thậm chí nghe thấy được tiếng xương cốt mình nứt gãy.
Nhìn thấy hắn thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, người nọ mỉm cười ngồi xổm xuống, xin lỗi hắn: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi có chút tức giận, xuống tay hơi nặng một chút.”
Cậu lấy di động ra, lễ phép và ôn nhu dò hỏi: “Xin hỏi có cần gọi xe cứu thương không, tiền xe để tôi trả.”
Biến thái.
Tay Trương Huấn vẫn luôn run run, người này là một tên biến thái.
—–
Kiều Nguyễn về đến nhà, trên bàn trong phòng khách đặt một cái bánh kem.
Giờ này Hạ Y Nhiên đã đi ngủ, bà cụ ở phòng khách xem TV.
Kiều Nguyễn nghi hoặc nhìn cái bánh kem kia.
Bà cụ điều chỉnh nhỏ tiếng TV, nói cho cô: “Vừa rồi là cửa hàng bánh kem đưa tới đây.”
Kiều Nguyễn rút tấm card kẹp trên dải lụa, phía trên viết: Chúc Kiều Nguyễn sinh nhật vui vẻ, ngày ngày hạnh phúc!
Cô không nhận ra chữ viết của ai, đại khái là người của cửa hàng bánh kem viết.
Cô hỏi bà cụ: “Họ không nói là ai đặt ạ?”
Bà cụ lắc đầu: “Không nói.”
Cô thật cẩn thận mở hộp ra, chính giữa là gương mặt tươi cười, bên cạnh thậm chí còn viết tên cô.
Ngón tay cô nhẹ nhàng quệt một chút kem, đây là chiếc bánh kem đầu tiên Kiều Nguyễn nhận được trong mười lăm năm qua.
—
Kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã đến, phòng thi dựa theo sắp xếp, Kiều Nguyễn và Thẩm Phụ bị phân tới cùng một phòng.
Cậu đã hơn nửa tháng không tới trường học, cho đến tận hôm nay thi cuối kỳ mới xuất hiện.
Nhìn thấy Kiều Nguyễn, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
Trước khi cậu kịp tiến đến, Kiều Nguyễn đã vào phòng thi.
Sau khi làm xong cô chỉ kiểm tra một lần đã nộp bài, cô không muốn cùng Thẩm Phụ có bất cứ quan hệ dư thừa nào.
Nhưng Thẩm Phụ hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Bọn họ gần như là chân trước chân sau rời phòng thi.
Giọng nói của Thẩm Phụ ôn hòa như đang quan tâm cô: “Làm được hết không?”
Kiều Nguyễn hàm hồ lên tiếng: “Cũng được.”
Sau đó rảo bước chân đi về phía trước.
Thẩm Phụ chân dài, không cần cố tình cũng có thể đuổi kịp cô: “Dạo gần đây tâm trạng không tốt sao.”
Kiều Nguyễn nắm chặt túi đựng bút, không nói chuyện.
“Hay là bị bắt nạt?”
Kiều Nguyễn rốt cuộc dừng lại: “Thẩm Phụ.”
Cậu rũ mắt: “Hửm?”
“Về sau cậu có thể đừng nói chuyện với tớ không.”