Chương 14
"Còn gia đình của tôi đâu, tại sao họ lại không ở bên cạnh tôi chứ, chúng tôi cùng nhau rơi xuống vực kia mà."
"Cái này thì tôi không rõ, nhưng từ lúc chết đi đến giờ tôi đều ở đây và chỉ nhìn thấy mỗi cô mà thôi.."
Tô Mạn Ninh nhìn thấy Tô Nghiên Ninh đang vô cùng đau khổ mà cảm thấy đồng cảm với cô...
"Bây giờ cô cảm thấy đau khổ lắm có đúng không, hai chúng ta đúng là có điểm chung mà..."
"Lúc đầu khi biết mình đã chết đi tôi cũng đã rất đau khổ, tôi rất hận, hận những kẻ đã hại tôi chết, bọn chúng vẫn sống vui vẻ, trong khi bây giờ tôi lại là hồn ma lang thang, lại bị giam cầm ở đây.."
"Là sao, ý cô là tôi và cô cùng bị giam cầm ở đây hay sao.."
"Cũng có nghĩa là những chuyện mà tôi nhìn thấy vừa rồi, tất cả là do cô làm đúng không.."
Đến lúc này Tô Nghiên Ninh mới nhận ra những chuyện mà mình nhìn thấy đều là có người sắp xếp hết cả....
"Cô nói đúng, tất cả là do tôi làm đấy.."
"Nhưng tại sao cô lại muốn tôi nhìn thấy.."
"Bởi vì chỉ có cô mới có thể giúp được tôi, và cũng chỉ có sự đồng ý của cô thì hai chúng ta mới có thể thoát khỏi đây.."
"Giúp sao, cô đang đùa à, bây giờ tôi với cô đều là những hôn ma bị giam cầm ở đây, tôi có thể giúp cô làm sao đây.."
Tô Nghiên Ninh cười khổ trước số phận của cả hai...
"Đúng tuy chúng ta đều là những hôn ma đang bị giam cầm ở đây, nhưng Tô Nghiên Ninh cô lại may mắn hơn tôi nhiều, cô có thể hồi sinh vào thân sát của tôi mà sống lại, còn tôi thì không.."
"Hợp chất tạo ra chất kích dục quá mức mạnh mẽ khiến cơ thể tôi không thể chống chịu được, dẫn đến sốc thuốc mà chết đi, mãi mãi cũng không thể trở về thân xác ấy, chỉ có cô mới có thể, Tô Nghiên Ninh tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi..."
Tô Mạn Ninh đau khổ cầu xin Tô Nghiên Ninh giúp mình báo thù....
"Cô nói hồi sinh là sao..."
Trong khi Tô Nghiên Ninh lại vô cùng kinh ngạc với những gì mình vừa nghe thấy...
"Chỉ cần cô đồng ý giúp tôi một chuyện, tôi hứa sẽ nhường lại thân thể này cho cô, mặc cô muốn sử dụng nó sao cũng được..."
"Cô luôn miệng nói muốn tôi giúp, nhưng phải giúp làm sao mới được đây.."
Khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Mạn Ninh sau đó liền trở nên vô cùng đáng sợ...
"Tôi muốn cô giúp tôi trả thù những kẻ đã hại tôi phải chết, những kẻ luôn làm tôi phải khóc, tôi muốn bọn họ phải trả giá cho những gì họ đã làm với tôi..."
"Giúp tôi hoàn thành cuộc hôn nhân với người chồng vô tâm kia, sau hai năm anh ta sẽ ly hôn với cô, đến lúc đó cô có thể tự do muốn làm gì thì làm, muốn sống cuộc đời thế nào là chuyện của cô, không ai có thể ngăn cản cả.."
"Đổi lại tôi được gì chứ.."
"Đổi lại tôi sẽ giúp cô tìm kiếm người thân.."
"Tô Mạn Ninh cô chắc chắn rằng mình sẽ tìm thấy họ chứ.."
"Tôi chắc chắn sẽ tìm được họ.."
"Được vậy tôi đồng ý.."
Tô Nghiên Ninh không lưỡng lự gì mà đồng ý ngay, vì nếu không chấp nhận cô sẽ bị giam cầm ở đây mãi mãi, không thể tìm thấy người thân của mình...
Ngược lại đồng ý với Tô Mạn Ninh cô sẽ thoát ra khỏi đây, được một lần nữa sống lại, được làm những gì mà mình thích, và đều quan trọng Tô Mạn Ninh cô ấy sẽ giúp cô tìm được người thân của mình...
"Vậy cô mau đưa tay ra đây.."
Tô Mạn Ninh lấy một món đồ quen thuộc đặt lên tay của Tô Nghiên Ninh, khiến cho Tô Nghiên Ninh bất ngờ mà lên tiếng...
"Vật xuyên không mà tôi nghiên cứu ra, tại sao nó lại ở trong tay cô chứ.."
Tô Nghiên Ninh nhớ lại lần đó do thời gian quá gấp, cô không biết nên cất vật xuyên không này ở đâu, nên đã bỏ vào túi xách mang theo về nhà, sau đó lại cùng mọi người ra thăm mộ bà, rồi tai nạn xảy ra, Tô Nghiên Ninh không ngờ vẫn có thể tìm lại được nó...
"Chuyện này cô không cần phải biết làm gì, mọi chuyện vốn dĩ đều đã được sắp đặt sẵn cả, chúng ta chỉ đành nghe theo mà thôi.."
"Sắp đặt sao.."
"Thời gian không còn nhiều nữa cô mau quay về đi, mọi người đang đợi cô đấy.."
"Vậy còn cô..."
"Tôi sẽ giúp cô tìm người thân của mình, sau đó sẽ đưa họ đến để gặp cô.."
"Tô Mạn Ninh cảm ơn cô.."
"Không cần phải cảm ơn tôi đâu, chúng ta coi như giúp qua giúp lại là được.."
Tô Mạn Ninh nói xong quay mặt chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Tô Nghiên Ninh...
"Tô Nghiên Ninh còn một việc tôi mong cô sẽ không từ chối.."
"Việc gì cô nói đi, giúp được tôi sẽ giúp.."
"Giúp tôi chăm sóc những người lớn ở Trạch gia, kiếp này tôi nợ họ quá nhiều, không thể đền đáp sự yêu thương, chăm sóc cho họ được, tôi mong cô có thể thay tôi.."
"Được tôi sẽ thay cô chăm sóc họ.."
Tô Mạn Ninh sau khi nhận được câu trả lời khiến cô hài lòng thị mới mĩm cười, sau đó biến mất vào khoảng không trắng xóa...
"Cái này thì tôi không rõ, nhưng từ lúc chết đi đến giờ tôi đều ở đây và chỉ nhìn thấy mỗi cô mà thôi.."
Tô Mạn Ninh nhìn thấy Tô Nghiên Ninh đang vô cùng đau khổ mà cảm thấy đồng cảm với cô...
"Bây giờ cô cảm thấy đau khổ lắm có đúng không, hai chúng ta đúng là có điểm chung mà..."
"Lúc đầu khi biết mình đã chết đi tôi cũng đã rất đau khổ, tôi rất hận, hận những kẻ đã hại tôi chết, bọn chúng vẫn sống vui vẻ, trong khi bây giờ tôi lại là hồn ma lang thang, lại bị giam cầm ở đây.."
"Là sao, ý cô là tôi và cô cùng bị giam cầm ở đây hay sao.."
"Cũng có nghĩa là những chuyện mà tôi nhìn thấy vừa rồi, tất cả là do cô làm đúng không.."
Đến lúc này Tô Nghiên Ninh mới nhận ra những chuyện mà mình nhìn thấy đều là có người sắp xếp hết cả....
"Cô nói đúng, tất cả là do tôi làm đấy.."
"Nhưng tại sao cô lại muốn tôi nhìn thấy.."
"Bởi vì chỉ có cô mới có thể giúp được tôi, và cũng chỉ có sự đồng ý của cô thì hai chúng ta mới có thể thoát khỏi đây.."
"Giúp sao, cô đang đùa à, bây giờ tôi với cô đều là những hôn ma bị giam cầm ở đây, tôi có thể giúp cô làm sao đây.."
Tô Nghiên Ninh cười khổ trước số phận của cả hai...
"Đúng tuy chúng ta đều là những hôn ma đang bị giam cầm ở đây, nhưng Tô Nghiên Ninh cô lại may mắn hơn tôi nhiều, cô có thể hồi sinh vào thân sát của tôi mà sống lại, còn tôi thì không.."
"Hợp chất tạo ra chất kích dục quá mức mạnh mẽ khiến cơ thể tôi không thể chống chịu được, dẫn đến sốc thuốc mà chết đi, mãi mãi cũng không thể trở về thân xác ấy, chỉ có cô mới có thể, Tô Nghiên Ninh tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi..."
Tô Mạn Ninh đau khổ cầu xin Tô Nghiên Ninh giúp mình báo thù....
"Cô nói hồi sinh là sao..."
Trong khi Tô Nghiên Ninh lại vô cùng kinh ngạc với những gì mình vừa nghe thấy...
"Chỉ cần cô đồng ý giúp tôi một chuyện, tôi hứa sẽ nhường lại thân thể này cho cô, mặc cô muốn sử dụng nó sao cũng được..."
"Cô luôn miệng nói muốn tôi giúp, nhưng phải giúp làm sao mới được đây.."
Khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Mạn Ninh sau đó liền trở nên vô cùng đáng sợ...
"Tôi muốn cô giúp tôi trả thù những kẻ đã hại tôi phải chết, những kẻ luôn làm tôi phải khóc, tôi muốn bọn họ phải trả giá cho những gì họ đã làm với tôi..."
"Giúp tôi hoàn thành cuộc hôn nhân với người chồng vô tâm kia, sau hai năm anh ta sẽ ly hôn với cô, đến lúc đó cô có thể tự do muốn làm gì thì làm, muốn sống cuộc đời thế nào là chuyện của cô, không ai có thể ngăn cản cả.."
"Đổi lại tôi được gì chứ.."
"Đổi lại tôi sẽ giúp cô tìm kiếm người thân.."
"Tô Mạn Ninh cô chắc chắn rằng mình sẽ tìm thấy họ chứ.."
"Tôi chắc chắn sẽ tìm được họ.."
"Được vậy tôi đồng ý.."
Tô Nghiên Ninh không lưỡng lự gì mà đồng ý ngay, vì nếu không chấp nhận cô sẽ bị giam cầm ở đây mãi mãi, không thể tìm thấy người thân của mình...
Ngược lại đồng ý với Tô Mạn Ninh cô sẽ thoát ra khỏi đây, được một lần nữa sống lại, được làm những gì mà mình thích, và đều quan trọng Tô Mạn Ninh cô ấy sẽ giúp cô tìm được người thân của mình...
"Vậy cô mau đưa tay ra đây.."
Tô Mạn Ninh lấy một món đồ quen thuộc đặt lên tay của Tô Nghiên Ninh, khiến cho Tô Nghiên Ninh bất ngờ mà lên tiếng...
"Vật xuyên không mà tôi nghiên cứu ra, tại sao nó lại ở trong tay cô chứ.."
Tô Nghiên Ninh nhớ lại lần đó do thời gian quá gấp, cô không biết nên cất vật xuyên không này ở đâu, nên đã bỏ vào túi xách mang theo về nhà, sau đó lại cùng mọi người ra thăm mộ bà, rồi tai nạn xảy ra, Tô Nghiên Ninh không ngờ vẫn có thể tìm lại được nó...
"Chuyện này cô không cần phải biết làm gì, mọi chuyện vốn dĩ đều đã được sắp đặt sẵn cả, chúng ta chỉ đành nghe theo mà thôi.."
"Sắp đặt sao.."
"Thời gian không còn nhiều nữa cô mau quay về đi, mọi người đang đợi cô đấy.."
"Vậy còn cô..."
"Tôi sẽ giúp cô tìm người thân của mình, sau đó sẽ đưa họ đến để gặp cô.."
"Tô Mạn Ninh cảm ơn cô.."
"Không cần phải cảm ơn tôi đâu, chúng ta coi như giúp qua giúp lại là được.."
Tô Mạn Ninh nói xong quay mặt chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Tô Nghiên Ninh...
"Tô Nghiên Ninh còn một việc tôi mong cô sẽ không từ chối.."
"Việc gì cô nói đi, giúp được tôi sẽ giúp.."
"Giúp tôi chăm sóc những người lớn ở Trạch gia, kiếp này tôi nợ họ quá nhiều, không thể đền đáp sự yêu thương, chăm sóc cho họ được, tôi mong cô có thể thay tôi.."
"Được tôi sẽ thay cô chăm sóc họ.."
Tô Mạn Ninh sau khi nhận được câu trả lời khiến cô hài lòng thị mới mĩm cười, sau đó biến mất vào khoảng không trắng xóa...