Chương 18
"Ngốc quá, không phải cái tên Trạch Thế Vũ kia rất yêu em hay sao, vậy em cứ tìm đại một lý do nào đó nói với hắn, giọng nũng nịu một chút chắc chắn hắn sẽ không nghi ngờ đâu..."
"Vậy được ngày mai em sẽ làm theo lời anh nói.."
"Được rồi, vậy em mau ngủ đi, thức khuya sẽ mau già đi đấy.."
"Ờ em biết rồi tạm biệt anh.."
"Tạm biệt em yêu.."
Ngày hôm sau, bên trong phòng chủ tịch, Trạch Thế Vũ đang ngồi dựa lưng trên ghế, trong đầu đang toan tính chuyện gì đó..
"Cạch.."
Người bên ngoài chưa được sự đồng ý của Trạch Thế Vũ đã mở cửa bước vào, ánh mắt của anh lúc đầu có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy người bước vào là Lam Thư Hân thì ngay lập tức thay đổi thái độ..
Trong khi Lam Thư Hân lại giả vờ giận dỗi Trạch Thế Vũ vì hôm qua anh hứa đến tìm cô ta nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy anh đến...
"Thế Vũ sao hôm qua sao anh không đến tìm em.."
Trạch Thế Vũ chỉ mĩm cười nhạt một cái, đứng dậy bước đến bên cạnh Lam Thư Hân, giả vờ như chẳng biết chuyện gì cả, kéo tay ả bước đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống...
"Thư Hân anh xin lỗi, hôm qua anh phải ở lại bệnh viện nên không đến tìm em được, đừng giận anh..."
"Thật không đó, anh không được lừa em đâu đó.."
"Anh nói thật, đêm qua anh phải ở lại bệnh viện, đợi cô ra khỏi phòng cấp cứu xong mới có thể về nhà.."
Trạch Thế Vũ nói thế để xem phản ứng của Lam Thư Hân sẽ như thế nào...
Ngay lập tức ả ta liền lọt vào bẫy mà không thề hay biết...
Lam Thư Hân liền giả vờ lên tiếng hỏi thăm Tô Mạn Ninh, cô ta cũng muốn biết rằng Tô Mạn Ninh còn sống hay đã chết..
"Vậy bây giờ cô ta như thế nào rồi..."
Trạch Thế Vũ nhìn thấy ánh mắt có vẻ lo lắng của Lam Thư Hân thì nhếch mép cười điểu một cái....
"Một chút nữa thôi là cô ta đã chết rồi, cũng may nhờ có Phó Thiên kịp thời cấp cứu.."
"Cho nên cô ta đã không sao rồi.."
Lúc này Lam Thư Hân mới thở phào nhẹ nhõm, từ đêm qua đến giờ cô ta chẳng thể nào chợp mắt được..
"Vậy à.."
"Em đang lo lắng cho cô ta sao."
"Không phải em chỉ là có một chút tội nghiệp cho cô ấy mà thôi..".
Lam Thư Hân lo sợ Trạch Thế Vũ sẽ nghi ngờ, nhanh chóng lên tiếng giải thích...
"Vậy à, vậy là do anh đã nghĩ nhiều rồi.."
Trạch Thế Vũ nhếch môi cười điểu một cái..
"Anh cứ suốt ngày nghĩ xấu cho em thôi.."
Lam Thư Hân giả vờ giận dỗi....
"Vậy hôm nay em đến đây là vì việc gì, hay chỉ vì muốn biết chuyện này thôi đấy.."
"Hửm.."
Lam Thư Hân lúc này mới làm giọng nũng nịu ôm lấy cổ Trạch Thế Vũ mà mè nheo...
"Đâu có, người ta đến đây tìm anh là vì nhớ anh chứ bộ.."
"Thật không.."
Trạch Thế Vũ nhướn mày mày nhìn Lam Thư Hân nói...
"Thật ra em đến đây là vì một chuyện khác nữa.."
"Lại muốn cái gì nữa đây.."
"Em muốn ra nước ngoài du lịch, có được không anh.."
"Sao đột nhiên lại muốn ra nước ngoài.."
"Còn không phải tại anh sao, đã lâu rồi không chịu dẫn người ta đi chơi, suốt ngày cứ công việc, công việc, nên em mới biết điều tự đi một mình.."
"Vả lại anh sắp ly hôn với cô vợ kia, em còn không đi chẳng lẽ ở đây để bị người ta gọi là tiểu tam hay sao..."
Lam Thư Hân giả vờ giận dỗi....
"Vậy em muốn đi đâu.."
"Em muốn sang Pháp, ở đó có rất cảnh đẹp, còn có cả tháp Eiffel nữa, em muốn chụp hình ở đó lâu lắm rồi đó.."
"Có được không anh..."
"Được vậy khi nào em đi..."
"Em đặt vé máy bay rồi, chiều nay sẽ bay..."
"Nôn nóng vậy sao.."
"Đương nhiên rồi..."
"Vậy em qua đó chơi một thời gian đi, khi nào chán hãy quay về, anh sẽ bảo Tư Duệ chuyển khoản cho em.."
"Em biết anh thương em nhất mà,.."
"Vậy thôi em về nhà chuẩn bị đây, moah yêu anh.."
Lam Thư Hân vừa rời khỏi thì ánh mắt của Trạch Thế Vũ liền trở nên đáng sợ, sau đó gọi Tư Duệ vào phòng...
"Chủ tịch ngài có gì căn dặn.."
"Cho người theo dõi mọi hành động của cha con nhà Lam gia, không được bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, tôi muốn xem xem họ có thể đóng kịch đến bao giờ.."
"Dạ chủ tịch, tôi sẽ cho người đi làm ngay.."
Tư Duệ mặc dù có chút thắc mắc nhưng vẫn nhanh chóng đi làm theo lệnh...
Trạch Thế Vũ biết rõ Lam Thư Hân muốn chạy trốn nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, muốn xem sau lưng mình cô ta sẽ làm ra những chuyện gì...
Lúc đầu Trạch Thế Vũ buông tha cho cả nhà họ Lam một con đường sống, nếu Lam Thư Hân chịu thú nhận tất cả...
Nhưng cô ta lại tiếp tục lừa dối Trạch Thế Vũ, không những không nhận sai mà còn muốn cùng nhân tình trốn ra nước ngoài...
**Châm ngôn của Trạch Thế Vũ, những kẻ phản bội anh đều sẽ có chung một kết cục, sống không xong mà chết cũng không yên..**
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Tô Mạn Ninh sau khi xuất viện thì được đưa về bên biệt thự Trạch gia dưỡng bệnh, ở đây cũng sẽ thuận tiện cho mọi người chăm sóc cô chu đáo hơn...
"Vậy được ngày mai em sẽ làm theo lời anh nói.."
"Được rồi, vậy em mau ngủ đi, thức khuya sẽ mau già đi đấy.."
"Ờ em biết rồi tạm biệt anh.."
"Tạm biệt em yêu.."
Ngày hôm sau, bên trong phòng chủ tịch, Trạch Thế Vũ đang ngồi dựa lưng trên ghế, trong đầu đang toan tính chuyện gì đó..
"Cạch.."
Người bên ngoài chưa được sự đồng ý của Trạch Thế Vũ đã mở cửa bước vào, ánh mắt của anh lúc đầu có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy người bước vào là Lam Thư Hân thì ngay lập tức thay đổi thái độ..
Trong khi Lam Thư Hân lại giả vờ giận dỗi Trạch Thế Vũ vì hôm qua anh hứa đến tìm cô ta nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy anh đến...
"Thế Vũ sao hôm qua sao anh không đến tìm em.."
Trạch Thế Vũ chỉ mĩm cười nhạt một cái, đứng dậy bước đến bên cạnh Lam Thư Hân, giả vờ như chẳng biết chuyện gì cả, kéo tay ả bước đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống...
"Thư Hân anh xin lỗi, hôm qua anh phải ở lại bệnh viện nên không đến tìm em được, đừng giận anh..."
"Thật không đó, anh không được lừa em đâu đó.."
"Anh nói thật, đêm qua anh phải ở lại bệnh viện, đợi cô ra khỏi phòng cấp cứu xong mới có thể về nhà.."
Trạch Thế Vũ nói thế để xem phản ứng của Lam Thư Hân sẽ như thế nào...
Ngay lập tức ả ta liền lọt vào bẫy mà không thề hay biết...
Lam Thư Hân liền giả vờ lên tiếng hỏi thăm Tô Mạn Ninh, cô ta cũng muốn biết rằng Tô Mạn Ninh còn sống hay đã chết..
"Vậy bây giờ cô ta như thế nào rồi..."
Trạch Thế Vũ nhìn thấy ánh mắt có vẻ lo lắng của Lam Thư Hân thì nhếch mép cười điểu một cái....
"Một chút nữa thôi là cô ta đã chết rồi, cũng may nhờ có Phó Thiên kịp thời cấp cứu.."
"Cho nên cô ta đã không sao rồi.."
Lúc này Lam Thư Hân mới thở phào nhẹ nhõm, từ đêm qua đến giờ cô ta chẳng thể nào chợp mắt được..
"Vậy à.."
"Em đang lo lắng cho cô ta sao."
"Không phải em chỉ là có một chút tội nghiệp cho cô ấy mà thôi..".
Lam Thư Hân lo sợ Trạch Thế Vũ sẽ nghi ngờ, nhanh chóng lên tiếng giải thích...
"Vậy à, vậy là do anh đã nghĩ nhiều rồi.."
Trạch Thế Vũ nhếch môi cười điểu một cái..
"Anh cứ suốt ngày nghĩ xấu cho em thôi.."
Lam Thư Hân giả vờ giận dỗi....
"Vậy hôm nay em đến đây là vì việc gì, hay chỉ vì muốn biết chuyện này thôi đấy.."
"Hửm.."
Lam Thư Hân lúc này mới làm giọng nũng nịu ôm lấy cổ Trạch Thế Vũ mà mè nheo...
"Đâu có, người ta đến đây tìm anh là vì nhớ anh chứ bộ.."
"Thật không.."
Trạch Thế Vũ nhướn mày mày nhìn Lam Thư Hân nói...
"Thật ra em đến đây là vì một chuyện khác nữa.."
"Lại muốn cái gì nữa đây.."
"Em muốn ra nước ngoài du lịch, có được không anh.."
"Sao đột nhiên lại muốn ra nước ngoài.."
"Còn không phải tại anh sao, đã lâu rồi không chịu dẫn người ta đi chơi, suốt ngày cứ công việc, công việc, nên em mới biết điều tự đi một mình.."
"Vả lại anh sắp ly hôn với cô vợ kia, em còn không đi chẳng lẽ ở đây để bị người ta gọi là tiểu tam hay sao..."
Lam Thư Hân giả vờ giận dỗi....
"Vậy em muốn đi đâu.."
"Em muốn sang Pháp, ở đó có rất cảnh đẹp, còn có cả tháp Eiffel nữa, em muốn chụp hình ở đó lâu lắm rồi đó.."
"Có được không anh..."
"Được vậy khi nào em đi..."
"Em đặt vé máy bay rồi, chiều nay sẽ bay..."
"Nôn nóng vậy sao.."
"Đương nhiên rồi..."
"Vậy em qua đó chơi một thời gian đi, khi nào chán hãy quay về, anh sẽ bảo Tư Duệ chuyển khoản cho em.."
"Em biết anh thương em nhất mà,.."
"Vậy thôi em về nhà chuẩn bị đây, moah yêu anh.."
Lam Thư Hân vừa rời khỏi thì ánh mắt của Trạch Thế Vũ liền trở nên đáng sợ, sau đó gọi Tư Duệ vào phòng...
"Chủ tịch ngài có gì căn dặn.."
"Cho người theo dõi mọi hành động của cha con nhà Lam gia, không được bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, tôi muốn xem xem họ có thể đóng kịch đến bao giờ.."
"Dạ chủ tịch, tôi sẽ cho người đi làm ngay.."
Tư Duệ mặc dù có chút thắc mắc nhưng vẫn nhanh chóng đi làm theo lệnh...
Trạch Thế Vũ biết rõ Lam Thư Hân muốn chạy trốn nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, muốn xem sau lưng mình cô ta sẽ làm ra những chuyện gì...
Lúc đầu Trạch Thế Vũ buông tha cho cả nhà họ Lam một con đường sống, nếu Lam Thư Hân chịu thú nhận tất cả...
Nhưng cô ta lại tiếp tục lừa dối Trạch Thế Vũ, không những không nhận sai mà còn muốn cùng nhân tình trốn ra nước ngoài...
**Châm ngôn của Trạch Thế Vũ, những kẻ phản bội anh đều sẽ có chung một kết cục, sống không xong mà chết cũng không yên..**
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Tô Mạn Ninh sau khi xuất viện thì được đưa về bên biệt thự Trạch gia dưỡng bệnh, ở đây cũng sẽ thuận tiện cho mọi người chăm sóc cô chu đáo hơn...