Chương 32
Phó Thiên chủ động lên tiếng, muốn biết người con gái trước mặt mình là ai, tại sao y thuật lại có thể tài ba đến vậy....
"Nói chuyện riêng với tôi sao, nhưng tôi đâu phải người nhà bệnh nhân trong đó."
Tô Mạn Ninh đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về Phó Thiên, chỉ thấy cậu ấy mĩm cười gật đầu...
"Đúng vậy, cô đừng lo lắng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.."
"Vậy được.."
Tô Mạn Ninh mặc dù đang rất không hiểu vì sao vị bác sĩ lại này muốn gặp riêng mình, nhưng cô vẫn đồng ý tiếp chuyện...
Cả hai đi lên sân thượng của bệnh viện, ở chỗ này vô cùng yên tịnh, gió thổi nhè nhẹ vô cùng mát mẻ, rất thích hợp cho việc nói chuyện...
"Được rồi, có chuyện gì bác sĩ cứ nói đi.."
Tô Mạn Ninh là người thẳng thắn, không dài vòng mà đi thẳng vào vấn đề....
"Chuyện là, tôi thật sự muốn biết cô học được cách sơ cứu đó ở đâu vậy.."
"Cách mà cô làm thật sự mà nói thì rất cao siêu đấy, chưa chắc gì các bác sĩ bây giờ có thể làm được.."
Phó Thiên ngay lập tức nói ra thắc mắc trong lòng mình nãy giờ...
"Thì ra là vì chuyện này, tôi nói thật sợ bác sĩ sẽ không tin.."
"Thật ra không ai dạy tôi cả, mà là do tôi tự mình tìm ra.."
"Cái gì, cô không đùa tôi chứ..."
Phó Thiên vô cùng ngạc nhiên mà nói lớn...
"Tôi biết là anh sẽ không tin mà.."
Tô Mạn Ninh khuôn mặt vẫn không biểu cảm gì mà nói, nếu cô nói sự thật mình đến từ một trăm năm trước có lẽ Phó Thiên sẽ nghĩ cô bị điên mất..
"Không tôi có ý đó, nhưng cách mà cô sơ cứu vừa nãy, rất giống với cách mà tôi đọc được trong sách, cũng chỉ có cô là người đầu tiên, chỉ cần sơ cứu thôi đã có thể giúp bệnh nhân giữ được mạng.."
Phó Thiên không ngừng nói ra những suy nghĩ của mình....
"Vậy ý bác sĩ là y thuật của tôi cao siêu đúng không.."
"Đúng vậy.."
"Vậy anh có thể giúp tôi vào bệnh viện làm việc được không.."
Tô Mạn Ninh biết được Phó Thiên là giám đốc bệnh viện này, nhờ vào bảng tên trên thẻ, mà trong lúc chờ đợi phẫu thuật cô đã đi thăm quan một vòng bệnh viện, nhìn thấy sơ đồ tên trên bản nên có thể nhận ra ngay....
"Chuyện này thì tôi phải suy nghĩ lại, tuy vừa rồi cô sơ cứu rất tốt, nhưng tôi lại không biết gì về cô, muốn đưa cô vào đây làm việc với chức vụ bác sĩ có vẻ không được ổn lắm.."
"Vậy anh sắp xếp cho tôi làm y tá cũng được, thực tập cũng được, anh cũng có thể tự mình giám sát cách tôi làm việc, như vậy anh không bị người khác nói ra nói vào nữa.."
"Trong thời gian làm việc nếu anh thấy tôi không được việc thì có thể đuổi việc bất cứ lúc nào cũng được.."
Tô Mạn Ninh thật sự rất muốn được làm việc ở bệnh viện, cô rất nhớ mùi thuốc khử trùng cũng như rất nhớ mùi thuốc trong phòng nghiên cứu...
"Được cứ coi như lần này là một vụ cá cược vậy, tôi sẽ nhận cô vào làm, nhưng cô chỉ được làm y tá thực tập, không được làm việc quá phận, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô ngay.."
Thật ra Phó Thiên cũng rất muốn mời Tô Mạn Ninh vào bệnh của mình làm, nhưng cậu lại không biết nên mở lời làm sao, vừa hay cô đã lên tiếng đề nghị trước, nên cậu chỉ biết nói suôn theo....
"Được tôi đồng ý.."
"Vậy cô tên gì.."
Tô Mạn Ninh rất vui vẻ mà đáp lời...
"Tôi tên là Tô Mạn Ninh, hân hạnh được làm quen anh, bác sĩ Phó.."
"Được rồi, trời cũng đã trưa rồi, nếu không còn việc gì nữa cô về đi.."
"Vậy tạm biệt, ngày mai tôi sẽ đến làm việc đúng giờ.."
Vừa đi được vài bước thì tiếng chuông điện thoại trong túi xách cô reo lên, Tô Mạn Ninh nhìn thấy số lạ gọi đến có chút đắn đo nhưng vẫn bắt máy...
"Alo tôi nghe.."
"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, cho hỏi cô có phải là chủ nhân của chiếc xe biển số xxxx đang nằm trên đường nn không vậy.."
Lúc này Tô Mạn Ninh mới chợt nhớ ra chiếc xe vẫn đang còn nằm trên đường chỗ xảy ra tai nạn...
"Dạ phải.."
"Vậy bây giờ cô mau đến đây đi, chúng tôi đã dời xe cô vào lề đường để thông xe, mau chóng lái xe về để không làm ảnh hưởng đến mọi người.."
"Được rồi, tôi sẽ đến ngay đây.."
Tô Mạn Ninh lúc này mới chợt nhận ra một chuyện, quên luôn mất bức tranh mà mình mang theo, sức nhớ ra trong lúc sơ cứu cho người bị tai nạn đã để quên lại trên đường, hốt hoảng mà chạy đi...
"Không được rồi, ống tranh của tôi.."
Phó Thiên nhìn thấy thái độ của Tô Mạn Ninh hoảng hốt của Tô Mạn Ninh mà không hiểu chuyện gì, lo lắng cô sẽ quên mất việc đi làm nên lên tiếng nhắc nhở...
"Tô Mạn Ninh nhớ ngày mai đến bệnh viện làm việc đúng giờ đấy.."
"Tôi biết rồi.."
Tô Mạn Ninh vừa chạy đến cầu thang đã nghe giọng nói của Phó Thiên vang lên, nên đã vội lên tiếng đáp lời sau đó đi mất...
Tô Mạn Ninh nhanh chóng bắt taxi quay về chỗ xảy ra tai nạn, tìm kiếm cả một buổi nhưng vẫn không nhìn thấy bức tranh ở đâu cả...
"Nói chuyện riêng với tôi sao, nhưng tôi đâu phải người nhà bệnh nhân trong đó."
Tô Mạn Ninh đưa đôi mắt khó hiểu nhìn về Phó Thiên, chỉ thấy cậu ấy mĩm cười gật đầu...
"Đúng vậy, cô đừng lo lắng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.."
"Vậy được.."
Tô Mạn Ninh mặc dù đang rất không hiểu vì sao vị bác sĩ lại này muốn gặp riêng mình, nhưng cô vẫn đồng ý tiếp chuyện...
Cả hai đi lên sân thượng của bệnh viện, ở chỗ này vô cùng yên tịnh, gió thổi nhè nhẹ vô cùng mát mẻ, rất thích hợp cho việc nói chuyện...
"Được rồi, có chuyện gì bác sĩ cứ nói đi.."
Tô Mạn Ninh là người thẳng thắn, không dài vòng mà đi thẳng vào vấn đề....
"Chuyện là, tôi thật sự muốn biết cô học được cách sơ cứu đó ở đâu vậy.."
"Cách mà cô làm thật sự mà nói thì rất cao siêu đấy, chưa chắc gì các bác sĩ bây giờ có thể làm được.."
Phó Thiên ngay lập tức nói ra thắc mắc trong lòng mình nãy giờ...
"Thì ra là vì chuyện này, tôi nói thật sợ bác sĩ sẽ không tin.."
"Thật ra không ai dạy tôi cả, mà là do tôi tự mình tìm ra.."
"Cái gì, cô không đùa tôi chứ..."
Phó Thiên vô cùng ngạc nhiên mà nói lớn...
"Tôi biết là anh sẽ không tin mà.."
Tô Mạn Ninh khuôn mặt vẫn không biểu cảm gì mà nói, nếu cô nói sự thật mình đến từ một trăm năm trước có lẽ Phó Thiên sẽ nghĩ cô bị điên mất..
"Không tôi có ý đó, nhưng cách mà cô sơ cứu vừa nãy, rất giống với cách mà tôi đọc được trong sách, cũng chỉ có cô là người đầu tiên, chỉ cần sơ cứu thôi đã có thể giúp bệnh nhân giữ được mạng.."
Phó Thiên không ngừng nói ra những suy nghĩ của mình....
"Vậy ý bác sĩ là y thuật của tôi cao siêu đúng không.."
"Đúng vậy.."
"Vậy anh có thể giúp tôi vào bệnh viện làm việc được không.."
Tô Mạn Ninh biết được Phó Thiên là giám đốc bệnh viện này, nhờ vào bảng tên trên thẻ, mà trong lúc chờ đợi phẫu thuật cô đã đi thăm quan một vòng bệnh viện, nhìn thấy sơ đồ tên trên bản nên có thể nhận ra ngay....
"Chuyện này thì tôi phải suy nghĩ lại, tuy vừa rồi cô sơ cứu rất tốt, nhưng tôi lại không biết gì về cô, muốn đưa cô vào đây làm việc với chức vụ bác sĩ có vẻ không được ổn lắm.."
"Vậy anh sắp xếp cho tôi làm y tá cũng được, thực tập cũng được, anh cũng có thể tự mình giám sát cách tôi làm việc, như vậy anh không bị người khác nói ra nói vào nữa.."
"Trong thời gian làm việc nếu anh thấy tôi không được việc thì có thể đuổi việc bất cứ lúc nào cũng được.."
Tô Mạn Ninh thật sự rất muốn được làm việc ở bệnh viện, cô rất nhớ mùi thuốc khử trùng cũng như rất nhớ mùi thuốc trong phòng nghiên cứu...
"Được cứ coi như lần này là một vụ cá cược vậy, tôi sẽ nhận cô vào làm, nhưng cô chỉ được làm y tá thực tập, không được làm việc quá phận, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô ngay.."
Thật ra Phó Thiên cũng rất muốn mời Tô Mạn Ninh vào bệnh của mình làm, nhưng cậu lại không biết nên mở lời làm sao, vừa hay cô đã lên tiếng đề nghị trước, nên cậu chỉ biết nói suôn theo....
"Được tôi đồng ý.."
"Vậy cô tên gì.."
Tô Mạn Ninh rất vui vẻ mà đáp lời...
"Tôi tên là Tô Mạn Ninh, hân hạnh được làm quen anh, bác sĩ Phó.."
"Được rồi, trời cũng đã trưa rồi, nếu không còn việc gì nữa cô về đi.."
"Vậy tạm biệt, ngày mai tôi sẽ đến làm việc đúng giờ.."
Vừa đi được vài bước thì tiếng chuông điện thoại trong túi xách cô reo lên, Tô Mạn Ninh nhìn thấy số lạ gọi đến có chút đắn đo nhưng vẫn bắt máy...
"Alo tôi nghe.."
"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, cho hỏi cô có phải là chủ nhân của chiếc xe biển số xxxx đang nằm trên đường nn không vậy.."
Lúc này Tô Mạn Ninh mới chợt nhớ ra chiếc xe vẫn đang còn nằm trên đường chỗ xảy ra tai nạn...
"Dạ phải.."
"Vậy bây giờ cô mau đến đây đi, chúng tôi đã dời xe cô vào lề đường để thông xe, mau chóng lái xe về để không làm ảnh hưởng đến mọi người.."
"Được rồi, tôi sẽ đến ngay đây.."
Tô Mạn Ninh lúc này mới chợt nhận ra một chuyện, quên luôn mất bức tranh mà mình mang theo, sức nhớ ra trong lúc sơ cứu cho người bị tai nạn đã để quên lại trên đường, hốt hoảng mà chạy đi...
"Không được rồi, ống tranh của tôi.."
Phó Thiên nhìn thấy thái độ của Tô Mạn Ninh hoảng hốt của Tô Mạn Ninh mà không hiểu chuyện gì, lo lắng cô sẽ quên mất việc đi làm nên lên tiếng nhắc nhở...
"Tô Mạn Ninh nhớ ngày mai đến bệnh viện làm việc đúng giờ đấy.."
"Tôi biết rồi.."
Tô Mạn Ninh vừa chạy đến cầu thang đã nghe giọng nói của Phó Thiên vang lên, nên đã vội lên tiếng đáp lời sau đó đi mất...
Tô Mạn Ninh nhanh chóng bắt taxi quay về chỗ xảy ra tai nạn, tìm kiếm cả một buổi nhưng vẫn không nhìn thấy bức tranh ở đâu cả...