Chương 43
Trong những ngày thực tập ở bệnh viện Hải Vân, mọi người có thể nhìn ra được Tô Mạn Ninh rất có năng lực, những góp ý gần đây của cô giúp ích cho mọi người rất nhiều...
Nếu để Tô Mạn Ninh vào phòng nghiên cứu, có thể giúp phòng thí nghiệm nghiên cứu thành công rất nhiều loại thuốc quý, giúp ích cho việc chữa trị sau này...
Phó Thiên sau đó liền gọi ngay cho Tô Mạn Ninh mà quên để ý bây giờ đã gần mười giờ, lo ngại sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô...
"À không sau đâu, tôi cũng chỉ mới chuẩn bị đi ngủ thôi, có chuyện gì quan trọng anh mau nói đi.."
"Tôi vừa hỏi qua ý kiến của mọi người, tất cả đều đã đồng ý cho cô vào phòng thí nghiệm, nghiên cứu với mọi người.."
"Anh nói có thật không vậy Phó Thiên.."
Tô Mạn Ninh bất ngờ khi nghe thấy mình được vào phòng thí nghiệm làm việc, lo sợ nghe nhầm nên đã hỏi lại...
"Thật, không đùa cô đâu..."
"Mà thôi nhé cô ngủ đi, tôi phải chuẩn bị vào phòng phẫu thuật rồi.."
"Tạm biệt.."
"Chúc cô ngủ ngon nhé.."
Phó Thiên nói xong thì tắt máy, còn ở bên đây Tô Mạn Ninh vui đến nỗi vứt điện thoại sang một bên, liên tục nhún nhảy trên chiếc giường mềm mại, miệng cười vui vẻ đến không thể khép lại được..
Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng Tô Mạn Ninh cũng đã được vào phòng thí nghiệm, nơi làm việc khiến cô thật sự rất nhớ mong...
Cô có thể thức cả đêm để nghiên cứu mà không hề cảm thấy mệt, sẽ thật vui sướng khi nghiên cứu ra một loại thuốc mới...
"Cuối cùng mình cũng được vào phòng thí nghiệm làm việc rồi, vui quá đi.."
"Chuột ơi tao nhớ mày lắm rồi.."
Tô Mạn Ninh cười vui vẻ, miệng không ngừng nói...
Trạch Thế Vũ đứng dựa người vào bức tường nhìn hành động đáng yêu của Tô Mạn Ninh mà bật cười lớn một cái...
Khiến cho Tô Mạn Ninh đang vui vẻ nhún nhảy vì tiếng cười của Trạch Thế Vũ mà giật mình không kịp phản ứng lại nên đã té ngã xuống giường...
"Á..."
"Cẩn thận.."
Trạch Thế Vũ nhìn thấy Tô Mạn Ninh té ngã nhanh chóng bước đến định vươn tay đỡ cô, nhưng ngay sau đó liền thu lại vì câu nói của cô....
Tô Mạn Ninh dùng tay bị bỏng chống mạnh xuống giường đau đớn, xém chút nữa là gãy tay luôn rồi...
Khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn, cảm thấy vô cùng xấu hổ với thành động nông nổi vừa rồi, cố gắng ngồi thẳng dậy, quay sang hướng khác mà lên tiếng...
"Không cần anh đỡ, tôi không sao.."
"Nếu cô không cần thì thôi vậy.."
Trạch Thế Vũ đứng nhìn cô đang cố chịu đựng cơn đau mà nhếch môi cười nhẹ, trong lòng thầm nói...
**Đúng là cái đồ cứng đầu, muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ đây mà, đúng là cô gái này rất khác..**
"Mà này sau này anh đừng có cười như vậy được không hả, trong đáng sợ lắm đấy.."
"Mà anh vào phòng tôi khi nào vậy, sau lại không có tiếng động gì hết vậy, làm người khác giật hết cả mình, muốn giết người hay sao ấy.."
Tô Mạn Ninh không ngừng lên tiếng trách móc Trạch Thế Vũ, người gì như ma đi vào lúc nào mà không có một động tĩnh gì cả...
"Tôi vào được một lúc rồi, chỉ là do cô quá chăm chú nghe điện thoại nên không hay biết mà thôi.."
"Thật không.."
"Thật.."
Tô Mạn Ninh bắt đầu lục lọi lại trí nhớ của mình, cảm thấy lúc nãy mình quá vui mừng nên không để ý đến chuyện xung quanh...
Ngay sau đó Tô Mạn Ninh liền nhận ra đều bất thường, muốn biết Trạch Thế Vũ vào phòng cô để làm gì trong khi bây giờ đã gần mười giờ rồi....
"Cứ xem như lời anh nói là thật đi, vậy anh nói xem bây giờ khuya rồi anh vào phòng tôi làm gì hả.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại vô cùng bình tĩnh nói...
"Đây là nhà của tôi, tôi thích đi đâu thì đi thôi.."
"Mà này bức hình kia đâu rồi.."
Trạch Thế Vũ lúc này mới để ý đến nội thất bên trong căn phòng đã hoàn toàn được thay khác, không còn là căn phòng mà anh từng ở nữa...
Sau đó nhìn đến bức tranh phong cảnh trên tường, nơi từng treo bức ảnh cưới, muốn biết Tô Mạn Ninh đã vứt đi hay cất đi đâu, nên đã đá mắt lên bức tranh hỏi...
"Tôi đem vứt đi rồi.."
"Dẫu sao cũng chỉ là ảnh ghép, sớm hay muộn cũng phải vứt, chi đành bây giờ vứt luôn cho xong, không phải tốt hơn sau..."
Tô Mạn Ninh vừa nhìn đã biết Trạch Thế Vũ muốn nói gì, không lo sợ gì mà đáp lại ngay...
"Cũng đúng vứt đi càng tốt, đỡ phải chướng mắt.."
"Mà này khuya rồi anh nên về phòng của mình đi, tôi muốn ngủ, không rảnh rỗi ở đây nói chuyện phiếm với anh.."
Tô Mạn Ninh cảm thấy có chút buồn ngủ, miệng liên tục ngáp, lên tiếng đuổi Trạch Thế Vũ về phòng, rồi mới nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ....
"Ừm hình như cũng khuya rồi, cũng đã đến giờ đi ngủ rồi.."
Trạch Thế Vũ nói xong thì đi ra cửa, Tô Mạn Ninh cứ nghĩ là anh đi về phòng nên đã nói với theo...
"Nhớ đóng giùm cái cửa.."
Nhưng ngay sau đó khiến cô vô cùng kinh ngạc, Trạch Thế Vũ đóng cửa xong thì quay lại leo lên giường nằm xuống, còn chu đáo với tay tắt đèn ngủ...
Nếu để Tô Mạn Ninh vào phòng nghiên cứu, có thể giúp phòng thí nghiệm nghiên cứu thành công rất nhiều loại thuốc quý, giúp ích cho việc chữa trị sau này...
Phó Thiên sau đó liền gọi ngay cho Tô Mạn Ninh mà quên để ý bây giờ đã gần mười giờ, lo ngại sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô...
"À không sau đâu, tôi cũng chỉ mới chuẩn bị đi ngủ thôi, có chuyện gì quan trọng anh mau nói đi.."
"Tôi vừa hỏi qua ý kiến của mọi người, tất cả đều đã đồng ý cho cô vào phòng thí nghiệm, nghiên cứu với mọi người.."
"Anh nói có thật không vậy Phó Thiên.."
Tô Mạn Ninh bất ngờ khi nghe thấy mình được vào phòng thí nghiệm làm việc, lo sợ nghe nhầm nên đã hỏi lại...
"Thật, không đùa cô đâu..."
"Mà thôi nhé cô ngủ đi, tôi phải chuẩn bị vào phòng phẫu thuật rồi.."
"Tạm biệt.."
"Chúc cô ngủ ngon nhé.."
Phó Thiên nói xong thì tắt máy, còn ở bên đây Tô Mạn Ninh vui đến nỗi vứt điện thoại sang một bên, liên tục nhún nhảy trên chiếc giường mềm mại, miệng cười vui vẻ đến không thể khép lại được..
Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng Tô Mạn Ninh cũng đã được vào phòng thí nghiệm, nơi làm việc khiến cô thật sự rất nhớ mong...
Cô có thể thức cả đêm để nghiên cứu mà không hề cảm thấy mệt, sẽ thật vui sướng khi nghiên cứu ra một loại thuốc mới...
"Cuối cùng mình cũng được vào phòng thí nghiệm làm việc rồi, vui quá đi.."
"Chuột ơi tao nhớ mày lắm rồi.."
Tô Mạn Ninh cười vui vẻ, miệng không ngừng nói...
Trạch Thế Vũ đứng dựa người vào bức tường nhìn hành động đáng yêu của Tô Mạn Ninh mà bật cười lớn một cái...
Khiến cho Tô Mạn Ninh đang vui vẻ nhún nhảy vì tiếng cười của Trạch Thế Vũ mà giật mình không kịp phản ứng lại nên đã té ngã xuống giường...
"Á..."
"Cẩn thận.."
Trạch Thế Vũ nhìn thấy Tô Mạn Ninh té ngã nhanh chóng bước đến định vươn tay đỡ cô, nhưng ngay sau đó liền thu lại vì câu nói của cô....
Tô Mạn Ninh dùng tay bị bỏng chống mạnh xuống giường đau đớn, xém chút nữa là gãy tay luôn rồi...
Khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn, cảm thấy vô cùng xấu hổ với thành động nông nổi vừa rồi, cố gắng ngồi thẳng dậy, quay sang hướng khác mà lên tiếng...
"Không cần anh đỡ, tôi không sao.."
"Nếu cô không cần thì thôi vậy.."
Trạch Thế Vũ đứng nhìn cô đang cố chịu đựng cơn đau mà nhếch môi cười nhẹ, trong lòng thầm nói...
**Đúng là cái đồ cứng đầu, muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ đây mà, đúng là cô gái này rất khác..**
"Mà này sau này anh đừng có cười như vậy được không hả, trong đáng sợ lắm đấy.."
"Mà anh vào phòng tôi khi nào vậy, sau lại không có tiếng động gì hết vậy, làm người khác giật hết cả mình, muốn giết người hay sao ấy.."
Tô Mạn Ninh không ngừng lên tiếng trách móc Trạch Thế Vũ, người gì như ma đi vào lúc nào mà không có một động tĩnh gì cả...
"Tôi vào được một lúc rồi, chỉ là do cô quá chăm chú nghe điện thoại nên không hay biết mà thôi.."
"Thật không.."
"Thật.."
Tô Mạn Ninh bắt đầu lục lọi lại trí nhớ của mình, cảm thấy lúc nãy mình quá vui mừng nên không để ý đến chuyện xung quanh...
Ngay sau đó Tô Mạn Ninh liền nhận ra đều bất thường, muốn biết Trạch Thế Vũ vào phòng cô để làm gì trong khi bây giờ đã gần mười giờ rồi....
"Cứ xem như lời anh nói là thật đi, vậy anh nói xem bây giờ khuya rồi anh vào phòng tôi làm gì hả.."
Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại vô cùng bình tĩnh nói...
"Đây là nhà của tôi, tôi thích đi đâu thì đi thôi.."
"Mà này bức hình kia đâu rồi.."
Trạch Thế Vũ lúc này mới để ý đến nội thất bên trong căn phòng đã hoàn toàn được thay khác, không còn là căn phòng mà anh từng ở nữa...
Sau đó nhìn đến bức tranh phong cảnh trên tường, nơi từng treo bức ảnh cưới, muốn biết Tô Mạn Ninh đã vứt đi hay cất đi đâu, nên đã đá mắt lên bức tranh hỏi...
"Tôi đem vứt đi rồi.."
"Dẫu sao cũng chỉ là ảnh ghép, sớm hay muộn cũng phải vứt, chi đành bây giờ vứt luôn cho xong, không phải tốt hơn sau..."
Tô Mạn Ninh vừa nhìn đã biết Trạch Thế Vũ muốn nói gì, không lo sợ gì mà đáp lại ngay...
"Cũng đúng vứt đi càng tốt, đỡ phải chướng mắt.."
"Mà này khuya rồi anh nên về phòng của mình đi, tôi muốn ngủ, không rảnh rỗi ở đây nói chuyện phiếm với anh.."
Tô Mạn Ninh cảm thấy có chút buồn ngủ, miệng liên tục ngáp, lên tiếng đuổi Trạch Thế Vũ về phòng, rồi mới nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ....
"Ừm hình như cũng khuya rồi, cũng đã đến giờ đi ngủ rồi.."
Trạch Thế Vũ nói xong thì đi ra cửa, Tô Mạn Ninh cứ nghĩ là anh đi về phòng nên đã nói với theo...
"Nhớ đóng giùm cái cửa.."
Nhưng ngay sau đó khiến cô vô cùng kinh ngạc, Trạch Thế Vũ đóng cửa xong thì quay lại leo lên giường nằm xuống, còn chu đáo với tay tắt đèn ngủ...