Chương 46
Lam Thư Hân cũng rất hâm mộ Phó Thiên, nếu không có sự xuất hiện của Trạch Thế Vũ thì Phó Thiên chắc chắn sẽ là sự lựa chọn tốt nhất ở Hải Vân này..
Trạch Thế Vũ định làm ngơ không muốn xem, nhưng nghe mấy lời này của Lam Thư Hân thì mới chịu mở ra xem...
Vừa xem xong thì mày đẹp nhíu lại, sau đó liền đập tay xuống bàn một cái mắng chửi Phó Thiên...
"Đáng ghét.."
Sau đó nhấn vào điện thoại gọi ngay cho Phó Thiên...
Còn ở bên này Phó Thiên đang vui vẻ ngắm nhìn cảnh đẹp của thành phố Hải Vân thì điện thoại trên bàn không ngừng reo lên...
Phó Thiên nhếch môi cười nhẹ một cái rồi quay vào trong cầm điện thoại lên...
Chưa để Phó Thiên kịp nói gì thì Trạch Thế Vũ đã lên tiếng trước...
"Có chuyện gì cậu mau nói đi.."
"Mình muốn nhờ cậu làm người dẫn đường, để mình lên đỉnh núi Sơn Vân.."
"Phó Thiên cậu muốn lên đó để làm gì, nơi đó rất nguy hiểm.."
Trạch Thế Vũ ngạc nhiên khi nghe Phó Thiên muốn lên núi Sơn Vân, liền lên tiếng muốn ngăn cản...
"Mình biết nên mình mới nhờ cậu dẫn mình đi, không phải lúc trước cậu cùng với Hàn Hạo từng lên đỉnh núi rồi sao.."
"Đúng là vậy, nhưng mà.."
Phó Thiên vì nghiên cứu lần này mà tốn rất nhiều tâm huyết đâu thế vì mấy lời hù dọa này của Trạch Thế Vũ mà làm lung lay được...
"Mình mặc kệ nếu cậu không dẫn đường cho mình lên đỉnh núi mình sẽ đến Trạch gia tìm bà nội.."
"Được rồi đừng suốt ngày lấy bà nội ra hù mình.."
"Ngày mai lúc tám giờ sáng dưới chân núi Sơn Vân, nếu cậu đến trễ coi như hủy bỏ.."
Trạch Thế Vũ thật sự không thể nói lý lẽ với những người này được mà, được nếu muốn đi thì anh sẽ dẫn đường, đến lúc khổ cực thì đừng than trách...
"Được vậy cảm ơn cậu trước vậy, ngày mai mình sẽ đến đúng giờ, tạm biệt.."
Cả hai nói xong thì tắt máy, trong khi Trạch Thế Vũ chỉ biết thở dài một cái, sau đó nhìn về phía Lam Thư Hân mà nói..
"Em về nhà đi, ngày mai anh có việc đi vài ngày, em không cần đến đây tìm anh đâu.."
Lời nói có phần hơi lạnh lùng không còn cưng chiều như trước nữa...
"Nhưng anh đâu chứ, có thể cho em đi cùng được không.."
Lam Thư Hân có thể nhận ra được Trạch Thế Vũ đang ngày càng xa cách với mình, liền muốn bám sát không rời, không để kẻ khác giở trò được...
"Không được, đỉnh núi Sơn Vân rất nguy hiểm, em nên ở nhà thì tốt hơn.."
Trạch Thế Vũ lên tiếng ngăn cản vì nơi này khá nguy hiểm không thể để Lam Thư Hân đi cùng được....
"Không sao đâu, có anh bên cạnh mà, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu..."
"Thế Vũ em hứa sẽ ngoan mà, anh cho em đi với, vả lại có Phó tổng đi cùng mà, sẽ không có chuyện gì đâu.."
"Nha anh.."
Lam Thư Hân biết rõ là có Phó Thiên đi cùng nên một mực muốn đi theo, có thể làm quen được với Phó tổng càng giúp ích cho kế hoạch của cô ta sớm ngày thành công hơn...
"Được rồi, cho em đi cùng cũng được nhưng không được phép gây chuyện đâu biết chưa.."
Trạch Thế Vũ thật sự hết cách chỉ đành cho Lam Thư Hân đi theo cùng, chứ nếu không cô ta cứ lãi nhãi bên tai khiến anh thật sự rất khó chịu...
"Thế Vũ anh thật tốt.."
Lam Thư Hân vui vẻ ôm chặt lấy Trạch Thế Vũ, nhưng ngay sau đó ánh mắt liền trở nên vô cùng tâm cơ...
...----------------...
Quay lại phòng nghiên cứu trong bệnh viện tư nhân Hải Vân...
Tất cả mọi người đang tập trung vào nghiên cứu ra một loại thuốc mới, trong khi đó Tô Mạn Ninh cũng rất bận rộn..
Nhưng cả nhóm vẫn cứ thấy hình như là vẫn còn thiếu một vị gì nữa, nghiên cứu liên tục thất bại, Tô Mạn Ninh ngẫm nghĩ mãi, trong đầu đột nhiên nhớ ra một loại cỏ nếu kết hợp vào sẽ có khả năng thành công rất cao....
"Tôi nhớ ra rồi, hoa tuyết liên, chỉ cần có nó nghiên cứu của chúng ta sẽ thành công ngay thôi.."
"Mạn Ninh cô nói hoa tuyết liên chủ yêu mọc trên đỉnh núi cao sao.."
Phó Thiên không chắc nên lên tiếng hỏi lại...
"Đúng vậy chính là nó.."
Tô Mạn Ninh mỉm cười nói....
"Nhưng hoa tuyết liên ở đây không có, tôi nghe nói nó thường mọc trên đỉnh núi cao thôi, ở đây cũng chỉ có núi Sơn Vân.."
"Nhưng nghe nói nơi đó rất nguy hiểm.."
Một người khác trong nhóm nghiên cứu lên tiếng..
"Yên tâm tôi đã có cách, tôi sẽ nhờ một người bạn của tôi dẫn đường cho chúng ta đến đó.."
Phó Thiên chợt nhớ ra Trạch Thế Vũ và Hàn Hạo cũng từng leo lên đỉnh núi Sơn Vân vài lần, chắc chắn vẫn nhớ đường lên đỉnh núi...
"Được vậy anh mau đi nhờ người bạn đó của anh giúp đỡ chúng ta đi.."
Tô Mạn Ninh liền lên tiếng bảo Phó Thiên nhanh chóng đi nhờ vả người bạn kia....
"Được tôi sẽ đi gọi điện thoại ngay.."
Phó Thiên cầm lấy điện thoại đi về phòng, sau đó mới gọi điện thoại cho Trạch Thế Vũ...
"......................................"
***Cuộc nói chuyện ở phía trên....***
Qua một lúc sau khi nhận được sự đồng ý của Trạch Thế Vũ thì Phó Thiên nhanh chóng quay về phòng nghiên cứu thông báo với mọi người ngay...
Trạch Thế Vũ định làm ngơ không muốn xem, nhưng nghe mấy lời này của Lam Thư Hân thì mới chịu mở ra xem...
Vừa xem xong thì mày đẹp nhíu lại, sau đó liền đập tay xuống bàn một cái mắng chửi Phó Thiên...
"Đáng ghét.."
Sau đó nhấn vào điện thoại gọi ngay cho Phó Thiên...
Còn ở bên này Phó Thiên đang vui vẻ ngắm nhìn cảnh đẹp của thành phố Hải Vân thì điện thoại trên bàn không ngừng reo lên...
Phó Thiên nhếch môi cười nhẹ một cái rồi quay vào trong cầm điện thoại lên...
Chưa để Phó Thiên kịp nói gì thì Trạch Thế Vũ đã lên tiếng trước...
"Có chuyện gì cậu mau nói đi.."
"Mình muốn nhờ cậu làm người dẫn đường, để mình lên đỉnh núi Sơn Vân.."
"Phó Thiên cậu muốn lên đó để làm gì, nơi đó rất nguy hiểm.."
Trạch Thế Vũ ngạc nhiên khi nghe Phó Thiên muốn lên núi Sơn Vân, liền lên tiếng muốn ngăn cản...
"Mình biết nên mình mới nhờ cậu dẫn mình đi, không phải lúc trước cậu cùng với Hàn Hạo từng lên đỉnh núi rồi sao.."
"Đúng là vậy, nhưng mà.."
Phó Thiên vì nghiên cứu lần này mà tốn rất nhiều tâm huyết đâu thế vì mấy lời hù dọa này của Trạch Thế Vũ mà làm lung lay được...
"Mình mặc kệ nếu cậu không dẫn đường cho mình lên đỉnh núi mình sẽ đến Trạch gia tìm bà nội.."
"Được rồi đừng suốt ngày lấy bà nội ra hù mình.."
"Ngày mai lúc tám giờ sáng dưới chân núi Sơn Vân, nếu cậu đến trễ coi như hủy bỏ.."
Trạch Thế Vũ thật sự không thể nói lý lẽ với những người này được mà, được nếu muốn đi thì anh sẽ dẫn đường, đến lúc khổ cực thì đừng than trách...
"Được vậy cảm ơn cậu trước vậy, ngày mai mình sẽ đến đúng giờ, tạm biệt.."
Cả hai nói xong thì tắt máy, trong khi Trạch Thế Vũ chỉ biết thở dài một cái, sau đó nhìn về phía Lam Thư Hân mà nói..
"Em về nhà đi, ngày mai anh có việc đi vài ngày, em không cần đến đây tìm anh đâu.."
Lời nói có phần hơi lạnh lùng không còn cưng chiều như trước nữa...
"Nhưng anh đâu chứ, có thể cho em đi cùng được không.."
Lam Thư Hân có thể nhận ra được Trạch Thế Vũ đang ngày càng xa cách với mình, liền muốn bám sát không rời, không để kẻ khác giở trò được...
"Không được, đỉnh núi Sơn Vân rất nguy hiểm, em nên ở nhà thì tốt hơn.."
Trạch Thế Vũ lên tiếng ngăn cản vì nơi này khá nguy hiểm không thể để Lam Thư Hân đi cùng được....
"Không sao đâu, có anh bên cạnh mà, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu..."
"Thế Vũ em hứa sẽ ngoan mà, anh cho em đi với, vả lại có Phó tổng đi cùng mà, sẽ không có chuyện gì đâu.."
"Nha anh.."
Lam Thư Hân biết rõ là có Phó Thiên đi cùng nên một mực muốn đi theo, có thể làm quen được với Phó tổng càng giúp ích cho kế hoạch của cô ta sớm ngày thành công hơn...
"Được rồi, cho em đi cùng cũng được nhưng không được phép gây chuyện đâu biết chưa.."
Trạch Thế Vũ thật sự hết cách chỉ đành cho Lam Thư Hân đi theo cùng, chứ nếu không cô ta cứ lãi nhãi bên tai khiến anh thật sự rất khó chịu...
"Thế Vũ anh thật tốt.."
Lam Thư Hân vui vẻ ôm chặt lấy Trạch Thế Vũ, nhưng ngay sau đó ánh mắt liền trở nên vô cùng tâm cơ...
...----------------...
Quay lại phòng nghiên cứu trong bệnh viện tư nhân Hải Vân...
Tất cả mọi người đang tập trung vào nghiên cứu ra một loại thuốc mới, trong khi đó Tô Mạn Ninh cũng rất bận rộn..
Nhưng cả nhóm vẫn cứ thấy hình như là vẫn còn thiếu một vị gì nữa, nghiên cứu liên tục thất bại, Tô Mạn Ninh ngẫm nghĩ mãi, trong đầu đột nhiên nhớ ra một loại cỏ nếu kết hợp vào sẽ có khả năng thành công rất cao....
"Tôi nhớ ra rồi, hoa tuyết liên, chỉ cần có nó nghiên cứu của chúng ta sẽ thành công ngay thôi.."
"Mạn Ninh cô nói hoa tuyết liên chủ yêu mọc trên đỉnh núi cao sao.."
Phó Thiên không chắc nên lên tiếng hỏi lại...
"Đúng vậy chính là nó.."
Tô Mạn Ninh mỉm cười nói....
"Nhưng hoa tuyết liên ở đây không có, tôi nghe nói nó thường mọc trên đỉnh núi cao thôi, ở đây cũng chỉ có núi Sơn Vân.."
"Nhưng nghe nói nơi đó rất nguy hiểm.."
Một người khác trong nhóm nghiên cứu lên tiếng..
"Yên tâm tôi đã có cách, tôi sẽ nhờ một người bạn của tôi dẫn đường cho chúng ta đến đó.."
Phó Thiên chợt nhớ ra Trạch Thế Vũ và Hàn Hạo cũng từng leo lên đỉnh núi Sơn Vân vài lần, chắc chắn vẫn nhớ đường lên đỉnh núi...
"Được vậy anh mau đi nhờ người bạn đó của anh giúp đỡ chúng ta đi.."
Tô Mạn Ninh liền lên tiếng bảo Phó Thiên nhanh chóng đi nhờ vả người bạn kia....
"Được tôi sẽ đi gọi điện thoại ngay.."
Phó Thiên cầm lấy điện thoại đi về phòng, sau đó mới gọi điện thoại cho Trạch Thế Vũ...
"......................................"
***Cuộc nói chuyện ở phía trên....***
Qua một lúc sau khi nhận được sự đồng ý của Trạch Thế Vũ thì Phó Thiên nhanh chóng quay về phòng nghiên cứu thông báo với mọi người ngay...