Chương 22: 22: Lục Ngạc
Linh Vân kích động làm đụng đến vết thương trên bả vai ta, ta đau tới thấu tâm can nhíu mày.Linh Vân ân cần hỏi:- Tỷ, tỷ làm sao vậy.Sao sắc mặt lại kém như vậy.Ta nén cơn đau khẽ cười:- Không sao, chắc từ lúc muội đi công việc bận hơn nên ta có chút mệt.- Tỷ, hay tỷ tuyển thêm vài tiên thị tới giúp đỡ.Ta lắc đầu cười trừ:- Không cần đâu, có Tiểu Bạch là được rồiPhong Đăng hôm nay không đến, vì hắn sợ thân phận bị bại lộ.Ta có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, bất giác nhìn về phía trên cao, thấy Đường Tịch đang ngồi nhìn về phía ta và Linh Vân."Chắc là ta nghĩ nhiều rồi, hắn khẳng định đang nhìn Linh Vân đi!"Vĩnh Dực tiên quân tiếp tục thông báo:- Người tiếp theo, Lục Ngạc tiên tử đến tiếp nhận nghi thức phi thăng thượng tiên."Lục Ngạc ? Sao nghe cái tên này rất quen."Lục Ngạc một thân y phục xanh lá bay tới luân hồi chi cảnh tiếp nhận nghi thức phi thăng.Lúc đi ngang qua Linh Đàm, nàng ta nhìn Linh Đàm với ánh mắt không có thiện cảm.- Chúc mừng Lục Ngạc tiên tử, phi thăng thượng tiên thành công.Mọi người đều hò reo chúc mừng, ta buột miệng hỏi Linh Vân:- Linh Vân, ta nhìn Lục Ngạc này sao lại quen mắt đến vậy.Người này là ai ?Linh Vân nhìn ta từ trên xuống dưới, biểu cảm ngạc nhiên:- Tỷ, tỷ quên rồi sao ? Lục Ngạc từng là bằng hữu tốt của tỷ, lúc trước cô ấy cũng ở Tiên Dược Các.Mới lịch kiếp trở về xong.Ta suy nghĩ một lúc liền nhớ ra Lục Ngạc này.Trong tiểu thuyết Lục Ngạc khá thân thiết với Linh Đàm.Ngày Linh Đàm hoá hình thành người, cây tiên thảo Lục Ngạc cũng hoá hình.Linh Đàm là hoa tức phù được chúng tiên để ý đến nhiều hơn, còn Lục Ngạc chỉ là cây tiên thảo bình thường, không ai chú tâm đến.Cơ duyên thế nào, Linh Đàm và Lục Ngạc được xếp vào Tiên Dược Các tu dưỡng, Linh Đàm trong tiểu thuyết rất kiêu ngạo, coi Lục Ngạc như tiên tì, Lục Ngạc mới đầu không phản kháng, nhưng dần dần nàng cũng thấy bất bình, liền đáp trả.Còn nhớ....Một trăm năm trước....Lục Ngạc vứt cây chổi xuống đất, bất bình lên tiếng:- Ta không làm, vì sao lại chỉ mình ta quét dọn Tiên Dược Các, còn Linh Đàm ngươi lại chẳng làm gì.Linh Đàm nằm trên ghế dưới gốc cây đào thần, trên tay cầm cuốn sách đang đọc dở.Nghe thấy Lục Ngạc phàn nàn liền để sách xuống, ngồi dậy, phất nhẹ tay trên đỉnh đầu Lục Ngạc, chân thân cây tiên thảo của Lục Ngạc liền hiện ra.- Bởi vì ngươi chỉ là một cây tiên thảo bình thường, còn ta là hoa Tức Phù.Lục Ngạc phất tay che đi chân thân trên đỉnh đầu:- Ngươi là hoa thì cao quý lắm sao, cũng chỉ là tiểu tiên như ta.Linh Đàm đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Ngạc:- Được, vậy ta sẽ cho ngươi biết ta cao quý hơn ngươi như thế nào.Dừng một chút, Linh Đàm quay lưng lại phía Lục Ngạc, tay đưa lên hứng cánh hoa đào rơi, một cánh hoa rơi vào bàn tay của Linh Đàm.- Ba ngày nữa là đến nghi thức phi thăng, ta và ngươi cùng tham gia.Chúng ta dựa vào thực lực để phân chia công việc.Thế nào ?Lục Ngạc lúc đó ngây thơ, không hề biết phi thăng thất bại liền phải lịch kiếp, ngay tức khắc đồng ý.Linh Đàm cười nham hiểm, thổi cánh hoa đào trên tay xuống đất.Đến khi tham gia nghi thức phi thăng, Lục Ngạc mới biết người phi thăng thất bại liền bị rơi xuống đạo luân hồi lịch kiếp.Đang lúc muốn từ bỏ liền bị Linh Đàm đẩy lên luân hồi chi cảnh.Với chân thân là cây tiên thảo, linh lực sao có thể sánh bằng Linh Đàm.Linh Đàm tu một năm, bằng Lục Ngạc tu mười năm.Kết quả Linh Đàm phi thăng thành công, Lục Ngạc rơi xuống luân hồi chi cảnh, trước lúc biến mất trong luân hồi chi cảnh, Lục Ngạc hét lên:- Linh Đàm ngươi đợi đó cho ta, chờ sau khi ta lịch kiếp về sẽ tính sổ với ngươi....a....