Chương 18: Bật Lửa Tự Chế
Dụng cụ bắt lửa có là có, nhưng trong vòng 5 phút không bắt lấy được thì chỉ còn nước chờ tới tuần sau reset dụng cụ. Cậu tới gần còn không được, đâu ra bản lĩnh thu phục được cục lửa đen sì đó chứ?
Cậu mệt nghỉ, không làm nữa, ai muốn lấy linh hỏa thì cứ lấy, thế giới này phế vật thật khó sống ghê.
Dương Trường Miên đã nghe hệ thống nói rằng linh hỏa cũng sợ con người nên cậu yên tâm hẳn ra, vậy thì nước sông không phạm nước giếng, cậu cầu mong sao cho cục linh hỏa này ăn no rồi đi biến giùm. Nhìn thèm mà không ăn được cảm giác nó cay lắm luôn.
Cậu lấy bật lửa trong túi ra, bắt đầu đốt lại đống lửa khác. Đêm khuya bên ngoài lạnh lắm, không có đống lửa chắc cậu bị lạnh chết quá.
Dương Trường Miên thao tác hệ thống từ bên trong lấy ra cả bó Hỏa Minh thảo, bắt đầu châm lửa. Cậu vẫn còn tiếc nuối mấy con cá nướng kia, đó là bữa tối của cậu mà, linh hỏa này báo quá báo, nhưng cậu không dám thu phục.
Dương Trường Miên vừa bật lửa lên thì cục linh hỏa như nghe được mùi thịt, sáp lại gần, làm cậu không dám chẹt lửa nữa, sợ linh hỏa nhai nuốt luôn cái bật lửa của cậu.
Cái bật lửa này là cậu tự mình làm, tuy thô sơ nhưng vẫn có thể nhìn ra kiểu dáng ở thời hiện đại người ta vẫn thường hay sử dụng. Bật lửa hình trụ tròn, trên đầu trụ có một cái lỗ trống gắn liền xuống tới thân và bánh răng khóa gas, bên trong là khí Butan nén dạng lỏng.
Cũng là tình cờ, trong một lần làm nhiệm vụ là đào khoáng thạch cho hệ thống, Dương Trường Miên kinh ngạc phát hiện thế nhưng cậu đào trúng khu vực ẩm ẩm phía dưới lớp đất đá, vũng nước ẩm có màu nâu, cậu sợ bên dưới là bùn đất dơ nên không đào nữa.
Hết cách, cậu phải nghĩ tay nghiên cứu cách khác khai thác. Càng nhìn càng thấy quen cái thứ chất lỏng này vừa lạ vừa quen, cậu đưa tay quẹt một tí chất lỏng rồi đưa lên ngửi thử.
Dương Trường Miên trợn tròn mắt, đây không phải là dầu mỏ sao? Tuy có chút xíu như vậy nhưng cũng là có rồi. Cậu híp mắt, muốn đem dầu mỏ này chiếm làm của riêng.
May mà hệ thống đúng lúc phát huy tác dụng, cậu mới thu thập được dầu mỏ á, hàng mẫu đã có, muốn xài thì xài thả ga.
Sau đó, Dương Trường Miên liền làm một cái bật lửa đơn giản, vỏ bằng nhựa đựng khí Butan đã được cậu vớt từ chút dầu mỏ kia, đơn giản làm thành một cái bật lửa.
May mà có dầu mỏ xuất hiện, không thì cậu vẫn còn dùng cục đá đánh lửa vừa mất sức vừa thô thiển đó rồi. Tuy là Debuff phế vật nhưng chắc cậu cũng có Buff may mắn rồi. Chắc hên thôi, chứ làm gì may hoài.
Hệ thống cũng thấy một màn này, nó nghẹn một chút mới nói: [Có vẻ linh hỏa còn chưa no hoặc là nó muốn độn thực á. Hay cục cưng chụm thêm đống lửa cho nó nữa đi?]
Độn thực=Thủ sẵn đồ ăn, để giành mai mốt ăn tiếp
Vấn đề là linh hỏa như hổ rình mồi cái bật lửa trong tay cậu, chỉ cần cậu chẹt lửa là nó bu lại ngay. Cách nhau mấy chục thước mà cậu còn cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ linh hỏa rồi, nếu mà nó còn đến gần nữa chắc cậu chưa bị thiêu chết đã bị rét chết rồi.
Linh hỏa tuy có một tia linh trí nhưng chỉ số thông minh không đủ dùng, nó thấy có ánh lửa bèn bay lại nhưng bay nữa đường thì lửa vụt tắt, còn đang hoang mang đâu, nó vừa cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa khác mà, sao lại biến mất rồi?
Linh hỏa cứ loay hoay bồi hồi bên cạnh Dương Trường Miên 3 mét, nó không dám lại gần nơi có nhân khí nên chỉ nhún nhảy tại chỗ, giống như luống cuống.
Dương Trường Miên chống cằm nhìn linh hỏa, trong tay thủ sẵn cái bật lửa, hơi suy tư, thu phục Pokemon linh hỏa hay không đây?
Thu phục nó, mình vừa có thêm trợ lực vừa có thể luyện khí, chế tạo những đồ vật mình hay dùng, từ luyện khí sư làm lên cũng không tồi.
Nhưng vấn đề là linh lực, không có linh khí dẫn dắt linh hỏa hướng đi, pháp khí khó mà thành. Nếu không cũng chỉ làm được mấy vật dụng bình thường như nồi niêu này kia, phàm vật.
Dương Trường Miên đầu nhỏ xoay chuyển chỉ trong vòng vài phút đã ra được vài cái kết luận. Cậu liếc nhìn cục linh hỏa trơ trọi bay giữa không trung gần đó, nhìn nó nhỏ yếu đáng thương bất lực nhưng năng lực thì có trăm thằng như cậu cũng đánh không lại. Cậu mũi lòng thương, quyết định thu phục nó.
Dương Trường Miên nhanh chóng liên hệ hệ thống, lấy ra dụng cụ lấy lửa.
Dụng cụ lấy lửa đơn giản là một cây kẹp than không biết bằng chất liệu gì làm cho đứa mê nguyên cứu như cậu phải rục rịch muốn biết cấu tạo. Cậu còn tưởng hệ thống móc ra thần khí bắt hỏa linh cao siêu gì đó, ai dè là cái kẹp gắp với cái ki hốt rác.
Ki hốt rác tất nhiên cũng không phải hàng dỏm rồi, đến cậu còn không biết cấu tạo nó là gì đây, nhưng tiếc nuối là chỉ được dùng 5 phút thôi, không thể chẻ nó ra hay nung nó thành dạng lỏng nghiên cứu được.
Cơ mà, bắt linh hỏa, mấy món này có dở hơi quá không?
Cậu mệt nghỉ, không làm nữa, ai muốn lấy linh hỏa thì cứ lấy, thế giới này phế vật thật khó sống ghê.
Dương Trường Miên đã nghe hệ thống nói rằng linh hỏa cũng sợ con người nên cậu yên tâm hẳn ra, vậy thì nước sông không phạm nước giếng, cậu cầu mong sao cho cục linh hỏa này ăn no rồi đi biến giùm. Nhìn thèm mà không ăn được cảm giác nó cay lắm luôn.
Cậu lấy bật lửa trong túi ra, bắt đầu đốt lại đống lửa khác. Đêm khuya bên ngoài lạnh lắm, không có đống lửa chắc cậu bị lạnh chết quá.
Dương Trường Miên thao tác hệ thống từ bên trong lấy ra cả bó Hỏa Minh thảo, bắt đầu châm lửa. Cậu vẫn còn tiếc nuối mấy con cá nướng kia, đó là bữa tối của cậu mà, linh hỏa này báo quá báo, nhưng cậu không dám thu phục.
Dương Trường Miên vừa bật lửa lên thì cục linh hỏa như nghe được mùi thịt, sáp lại gần, làm cậu không dám chẹt lửa nữa, sợ linh hỏa nhai nuốt luôn cái bật lửa của cậu.
Cái bật lửa này là cậu tự mình làm, tuy thô sơ nhưng vẫn có thể nhìn ra kiểu dáng ở thời hiện đại người ta vẫn thường hay sử dụng. Bật lửa hình trụ tròn, trên đầu trụ có một cái lỗ trống gắn liền xuống tới thân và bánh răng khóa gas, bên trong là khí Butan nén dạng lỏng.
Cũng là tình cờ, trong một lần làm nhiệm vụ là đào khoáng thạch cho hệ thống, Dương Trường Miên kinh ngạc phát hiện thế nhưng cậu đào trúng khu vực ẩm ẩm phía dưới lớp đất đá, vũng nước ẩm có màu nâu, cậu sợ bên dưới là bùn đất dơ nên không đào nữa.
Hết cách, cậu phải nghĩ tay nghiên cứu cách khác khai thác. Càng nhìn càng thấy quen cái thứ chất lỏng này vừa lạ vừa quen, cậu đưa tay quẹt một tí chất lỏng rồi đưa lên ngửi thử.
Dương Trường Miên trợn tròn mắt, đây không phải là dầu mỏ sao? Tuy có chút xíu như vậy nhưng cũng là có rồi. Cậu híp mắt, muốn đem dầu mỏ này chiếm làm của riêng.
May mà hệ thống đúng lúc phát huy tác dụng, cậu mới thu thập được dầu mỏ á, hàng mẫu đã có, muốn xài thì xài thả ga.
Sau đó, Dương Trường Miên liền làm một cái bật lửa đơn giản, vỏ bằng nhựa đựng khí Butan đã được cậu vớt từ chút dầu mỏ kia, đơn giản làm thành một cái bật lửa.
May mà có dầu mỏ xuất hiện, không thì cậu vẫn còn dùng cục đá đánh lửa vừa mất sức vừa thô thiển đó rồi. Tuy là Debuff phế vật nhưng chắc cậu cũng có Buff may mắn rồi. Chắc hên thôi, chứ làm gì may hoài.
Hệ thống cũng thấy một màn này, nó nghẹn một chút mới nói: [Có vẻ linh hỏa còn chưa no hoặc là nó muốn độn thực á. Hay cục cưng chụm thêm đống lửa cho nó nữa đi?]
Độn thực=Thủ sẵn đồ ăn, để giành mai mốt ăn tiếp
Vấn đề là linh hỏa như hổ rình mồi cái bật lửa trong tay cậu, chỉ cần cậu chẹt lửa là nó bu lại ngay. Cách nhau mấy chục thước mà cậu còn cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ linh hỏa rồi, nếu mà nó còn đến gần nữa chắc cậu chưa bị thiêu chết đã bị rét chết rồi.
Linh hỏa tuy có một tia linh trí nhưng chỉ số thông minh không đủ dùng, nó thấy có ánh lửa bèn bay lại nhưng bay nữa đường thì lửa vụt tắt, còn đang hoang mang đâu, nó vừa cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa khác mà, sao lại biến mất rồi?
Linh hỏa cứ loay hoay bồi hồi bên cạnh Dương Trường Miên 3 mét, nó không dám lại gần nơi có nhân khí nên chỉ nhún nhảy tại chỗ, giống như luống cuống.
Dương Trường Miên chống cằm nhìn linh hỏa, trong tay thủ sẵn cái bật lửa, hơi suy tư, thu phục Pokemon linh hỏa hay không đây?
Thu phục nó, mình vừa có thêm trợ lực vừa có thể luyện khí, chế tạo những đồ vật mình hay dùng, từ luyện khí sư làm lên cũng không tồi.
Nhưng vấn đề là linh lực, không có linh khí dẫn dắt linh hỏa hướng đi, pháp khí khó mà thành. Nếu không cũng chỉ làm được mấy vật dụng bình thường như nồi niêu này kia, phàm vật.
Dương Trường Miên đầu nhỏ xoay chuyển chỉ trong vòng vài phút đã ra được vài cái kết luận. Cậu liếc nhìn cục linh hỏa trơ trọi bay giữa không trung gần đó, nhìn nó nhỏ yếu đáng thương bất lực nhưng năng lực thì có trăm thằng như cậu cũng đánh không lại. Cậu mũi lòng thương, quyết định thu phục nó.
Dương Trường Miên nhanh chóng liên hệ hệ thống, lấy ra dụng cụ lấy lửa.
Dụng cụ lấy lửa đơn giản là một cây kẹp than không biết bằng chất liệu gì làm cho đứa mê nguyên cứu như cậu phải rục rịch muốn biết cấu tạo. Cậu còn tưởng hệ thống móc ra thần khí bắt hỏa linh cao siêu gì đó, ai dè là cái kẹp gắp với cái ki hốt rác.
Ki hốt rác tất nhiên cũng không phải hàng dỏm rồi, đến cậu còn không biết cấu tạo nó là gì đây, nhưng tiếc nuối là chỉ được dùng 5 phút thôi, không thể chẻ nó ra hay nung nó thành dạng lỏng nghiên cứu được.
Cơ mà, bắt linh hỏa, mấy món này có dở hơi quá không?