Chương 24: Cậu Sợ Nam Chính?
Dương Trường Miên đời này chưa thấy qua cảnh máu me như vậy, có chút không nhịn được muốn nôn, gương mặt thanh tú trắng bệch.
Nam chính chưa để con cá tự bạo, hắn giơ kiếm từ đoạn cái thịt đuôi kia, lóc con cá ra làm hai nửa. Xương sống, nội tạng, mật, ruột rơi tan tác xuống suối, trôi lềnh bềnh.
Dương Trường Miên nuốt nước miếng, nam chính mày không nhíu một cái chém con cá làm hai nửa, bộ y phục trắng không nhiễm một giọt máu, cả người thảnh thơi, còn có thì giờ lấy khăn tay ra lau máu dính lên thân kiếm, tâm thái vững như sơn.
Hắn đạp lên đầu cá, dùng kiếm rạch một đường dọc sọ não cá, móc ra một viên yêu đan màu xanh lam đậm.
Thạch Thủy Ngư vương chết không nhắm mắt, tuy còn một nửa thân, vẫn cố vùng vẩy bò về phía hồ nước. Chết rồi còn động đậy là sao?
Học giả ra tiếng đáp lại tiếng lòng Dương Trường Miên: [Dù sao cũng là cá vương, yêu đan còn sót lại chút yêu lực, giãy giụa lần cuối đó mà.]
Cậu thì không được bình thản như vậy, mùi máu tươi tanh tưởi ập vào sống mũi, cảnh tượng kinh dị ánh vào mi mắt.
Thử tưởng mà xem, cá vương chỉ còn sót lại khung xương rách nát, một con mắt lòi ra hằn tia máu, phần thịt bên trong không có lớp da bao bọc, đang uốn éo di chuyển, vì chỉ còn một nửa người nên không tránh khỏi bị xương cột sống đâm sâu vào trong thịt, nó lại run lẩy bẩy muốn kêu cũng gọi không được vì cuốn họng nó đã bị gọt nát bét.
Nam chính chỉ là nhìn nhìn, biết nó không sống được bao lâu nên không quản nữa, tra kiếm vào vỏ, thu vào ống tay áo trắng, thảnh thơi bước lại gần Dương Trường Miên.
Không được, cậu muốn nôn!
Cậu nuốt tia buồn nôn vào miệng, nhìn sát thần đang đến gần, không nhịn được chui vào lều trốn. Không ai thấy tui, nam chính không thấy tui.
Hệ thống chẳng những không bị dọa mà nó còn khoái muốn hú hét tới nơi, nam chính khoảng cách nó thật gần, nó muốn chảy mũi tới nơi. Không được, nó phải nhanh chóng hối thúc cục cưng làm nhiệm vụ để thực thể hóa ra thân thể tiếp xúc với nam chính mới được.
Hệ thống còn chưa kịp vui vẻ chào đón nam chính đã bị kí chủ nhà mình tạt cho một gáo nước lạnh vô mặt. Nam chính xinh đẹp như hoa, chỉ là có chút lạnh lùng, có phải hồng thủy mãnh thú gì đâu?
Hệ thống hận sắt không thành thép: [Cục cưng, có điểm tiền đồ giùm má coi con.]
Dương Trường Miên cũng cảm thấy cậu phản ứng hơi quá, nhưng mà phản xạ tự nhiên của cơ thể cậu rồi, đâu phải cậu rén đâu.
Nam chính đứng ngoài lều, gió thổi qua y phục trắng tuyết, tuyệt mĩ dung nhan có chút vô cảm, còn có một chút không biết làm sao nhíu mi. Hắn dọa người như vậy?
Hắn không có kiên nhẫn chờ đợi đâu: "Ra tới?"
Không ra hắn liền đi.
Dương Trường Miên nào dám chọc nam chính không mau, cậu tròng cái áo bông ngắn tay liền đi ra ngoài, quần cũng đổi một cái quần tà lỏn khác.
Trước đó cậu đã nói, hán phục làm lâu lắm nên cậu chỉ làm một bộ để mặc à, giờ nó trôi dạt đi đâu rồi.
Nam chính nhìn lều hé ra một góc, một cái đầu tóc ngắn đến vai ló ra, có chút khẩn trương nhìn hắn như động vật ăn cỏ bị dọa sợ, mắt to mở lớn không chớp lấy một cái nhìn hắn, gương mặt tú khí thanh tú cũng có chút nhăn lại, giống như hắn là lão hổ muốn ăn thịt cậu vậy.
Làm hắn kinh ngạc một cái chớp mắt, thật sợ hắn à?
Nhưng mà, y phục của cậu ta khá kì lạ, câu dẫn hắn sao? Lộ đùi lộ tay, thật là hơi mát mẻ. Nhưng vô dụng, hắn không ăn này một bộ. Dương Trường Miên biết đọc suy nghĩ chắc cậu buồn á, nam chính suy nghĩ nhiều, ai không biết hắn thẳng còn hơn tháp Eiffel!
Hệ thống hú hét om tỏi khen nam chính không ngớt lời trong đầu có chút ồn ào, mặt cậu càng nhăn nhó hơn.
Cậu đẩy ra lều, đi lại gần đống lửa trại cũ của mình, ngồi trên một cái ghế gỗ cậu tự làm. Bắt đầu nhóm lửa, lạnh chết cậu rồi, thân thể yếu đuối này đừng có bị cảm đấy làm ơn, phế rồi thì đừng thêm tật.
Nam chính cũng lững thững đi qua theo, hắn liếc nhìn cái ghế gỗ, thủ công làm được không tệ. Hắn nên đứng vẫn là ngồi đây, có một cái ghế mà.
Thấy nam chính đứng nhìn mình, Dương Trường Miên không hiểu ra sao nhìn qua. Cậu vỗ trán, nam chính sao có thể ngồi dưới đất được, nhiều mất hình tượng.
Cậu nhìn qua nam chính ý bảo hắn đợi tí, cậu chạy vào lều lấy ra cái ghế đẩu màu đỏ bằng nhựa đưa cho hắn.
Nam chính cầm ghế, nhíu mi, màu đỏ không đẹp, hắn thích màu trắng hơn, nhưng giờ chỉ có thể ngồi tạm. Hắn nhấc ghế qua ngồi cạnh cậu gần đống lửa.
Dương Trường Miên có chút muốn cười nhưng không dám, đành nghẹn lại, dưới tay động tác không ngừng.
Nam chính khá hài lòng với cái ghế đẩu, hắn nhìn qua cậu đang bận rộn, hảo tâm tình hỏi: "Ngươi đây là?"
Dương Trường Miên động tác không ngừng, nghe hắn hỏi liền nói, lấy dao nhỏ mài bén, lóc thịt sống từng miếng từng miếng mỏng ra, đặt ở trên đĩa gỗ: "Đang làm sashimi, anh-ngươi muốn ăn?"
"Sa-shi-mi?"
Là cái gì Sa, ăn cát hả?
Nam chính chưa để con cá tự bạo, hắn giơ kiếm từ đoạn cái thịt đuôi kia, lóc con cá ra làm hai nửa. Xương sống, nội tạng, mật, ruột rơi tan tác xuống suối, trôi lềnh bềnh.
Dương Trường Miên nuốt nước miếng, nam chính mày không nhíu một cái chém con cá làm hai nửa, bộ y phục trắng không nhiễm một giọt máu, cả người thảnh thơi, còn có thì giờ lấy khăn tay ra lau máu dính lên thân kiếm, tâm thái vững như sơn.
Hắn đạp lên đầu cá, dùng kiếm rạch một đường dọc sọ não cá, móc ra một viên yêu đan màu xanh lam đậm.
Thạch Thủy Ngư vương chết không nhắm mắt, tuy còn một nửa thân, vẫn cố vùng vẩy bò về phía hồ nước. Chết rồi còn động đậy là sao?
Học giả ra tiếng đáp lại tiếng lòng Dương Trường Miên: [Dù sao cũng là cá vương, yêu đan còn sót lại chút yêu lực, giãy giụa lần cuối đó mà.]
Cậu thì không được bình thản như vậy, mùi máu tươi tanh tưởi ập vào sống mũi, cảnh tượng kinh dị ánh vào mi mắt.
Thử tưởng mà xem, cá vương chỉ còn sót lại khung xương rách nát, một con mắt lòi ra hằn tia máu, phần thịt bên trong không có lớp da bao bọc, đang uốn éo di chuyển, vì chỉ còn một nửa người nên không tránh khỏi bị xương cột sống đâm sâu vào trong thịt, nó lại run lẩy bẩy muốn kêu cũng gọi không được vì cuốn họng nó đã bị gọt nát bét.
Nam chính chỉ là nhìn nhìn, biết nó không sống được bao lâu nên không quản nữa, tra kiếm vào vỏ, thu vào ống tay áo trắng, thảnh thơi bước lại gần Dương Trường Miên.
Không được, cậu muốn nôn!
Cậu nuốt tia buồn nôn vào miệng, nhìn sát thần đang đến gần, không nhịn được chui vào lều trốn. Không ai thấy tui, nam chính không thấy tui.
Hệ thống chẳng những không bị dọa mà nó còn khoái muốn hú hét tới nơi, nam chính khoảng cách nó thật gần, nó muốn chảy mũi tới nơi. Không được, nó phải nhanh chóng hối thúc cục cưng làm nhiệm vụ để thực thể hóa ra thân thể tiếp xúc với nam chính mới được.
Hệ thống còn chưa kịp vui vẻ chào đón nam chính đã bị kí chủ nhà mình tạt cho một gáo nước lạnh vô mặt. Nam chính xinh đẹp như hoa, chỉ là có chút lạnh lùng, có phải hồng thủy mãnh thú gì đâu?
Hệ thống hận sắt không thành thép: [Cục cưng, có điểm tiền đồ giùm má coi con.]
Dương Trường Miên cũng cảm thấy cậu phản ứng hơi quá, nhưng mà phản xạ tự nhiên của cơ thể cậu rồi, đâu phải cậu rén đâu.
Nam chính đứng ngoài lều, gió thổi qua y phục trắng tuyết, tuyệt mĩ dung nhan có chút vô cảm, còn có một chút không biết làm sao nhíu mi. Hắn dọa người như vậy?
Hắn không có kiên nhẫn chờ đợi đâu: "Ra tới?"
Không ra hắn liền đi.
Dương Trường Miên nào dám chọc nam chính không mau, cậu tròng cái áo bông ngắn tay liền đi ra ngoài, quần cũng đổi một cái quần tà lỏn khác.
Trước đó cậu đã nói, hán phục làm lâu lắm nên cậu chỉ làm một bộ để mặc à, giờ nó trôi dạt đi đâu rồi.
Nam chính nhìn lều hé ra một góc, một cái đầu tóc ngắn đến vai ló ra, có chút khẩn trương nhìn hắn như động vật ăn cỏ bị dọa sợ, mắt to mở lớn không chớp lấy một cái nhìn hắn, gương mặt tú khí thanh tú cũng có chút nhăn lại, giống như hắn là lão hổ muốn ăn thịt cậu vậy.
Làm hắn kinh ngạc một cái chớp mắt, thật sợ hắn à?
Nhưng mà, y phục của cậu ta khá kì lạ, câu dẫn hắn sao? Lộ đùi lộ tay, thật là hơi mát mẻ. Nhưng vô dụng, hắn không ăn này một bộ. Dương Trường Miên biết đọc suy nghĩ chắc cậu buồn á, nam chính suy nghĩ nhiều, ai không biết hắn thẳng còn hơn tháp Eiffel!
Hệ thống hú hét om tỏi khen nam chính không ngớt lời trong đầu có chút ồn ào, mặt cậu càng nhăn nhó hơn.
Cậu đẩy ra lều, đi lại gần đống lửa trại cũ của mình, ngồi trên một cái ghế gỗ cậu tự làm. Bắt đầu nhóm lửa, lạnh chết cậu rồi, thân thể yếu đuối này đừng có bị cảm đấy làm ơn, phế rồi thì đừng thêm tật.
Nam chính cũng lững thững đi qua theo, hắn liếc nhìn cái ghế gỗ, thủ công làm được không tệ. Hắn nên đứng vẫn là ngồi đây, có một cái ghế mà.
Thấy nam chính đứng nhìn mình, Dương Trường Miên không hiểu ra sao nhìn qua. Cậu vỗ trán, nam chính sao có thể ngồi dưới đất được, nhiều mất hình tượng.
Cậu nhìn qua nam chính ý bảo hắn đợi tí, cậu chạy vào lều lấy ra cái ghế đẩu màu đỏ bằng nhựa đưa cho hắn.
Nam chính cầm ghế, nhíu mi, màu đỏ không đẹp, hắn thích màu trắng hơn, nhưng giờ chỉ có thể ngồi tạm. Hắn nhấc ghế qua ngồi cạnh cậu gần đống lửa.
Dương Trường Miên có chút muốn cười nhưng không dám, đành nghẹn lại, dưới tay động tác không ngừng.
Nam chính khá hài lòng với cái ghế đẩu, hắn nhìn qua cậu đang bận rộn, hảo tâm tình hỏi: "Ngươi đây là?"
Dương Trường Miên động tác không ngừng, nghe hắn hỏi liền nói, lấy dao nhỏ mài bén, lóc thịt sống từng miếng từng miếng mỏng ra, đặt ở trên đĩa gỗ: "Đang làm sashimi, anh-ngươi muốn ăn?"
"Sa-shi-mi?"
Là cái gì Sa, ăn cát hả?