Chương 37: Con Đường Tu Luyện
Hàn Ngọc Nhiễm đưa lưng về phía Dương Trường Miên, cảnh giác toàn cảnh, tay vận sức điều khiển Trích Nguyệt không gián đoạn. Đều là Thượng Cảnh sơ kỳ, nam chính có thể áp chế nó hoặc siêu việt.
Dương Trường Miên chờ thuốc ngấm khoảng 5 phút mới chậm rì rì từ trên mặt đất bò lên lại, cậu phun phì phèo cỏ dính trong miệng ra, cảm kích nhìn: "Đa tạ đại hiệp ra tay tương trợ, ân này khó quên."
Đại hiệp một lời khó nói hết: "...Chuyện nhỏ không tốn sức, chỉ cần ngươi giữ lời hứa là được."
Dương Trường Miên nao nao: "???" Cậu có hứa cái gì đâu?
666 rốt cuộc nhả mồm: [Là tôi, chỉ gửi cho nam chính 4 chữ: Dương, bảo, tốc tới. Ai biết hắn ta thông minh như vậy, đọc giải hoàn toàn đúng.]
Cậu xoay người lục lọi túi không gian, lấy ra một cái áo ngắn tay mặc vào, đầu óc xoay chuyển thật sự mau: [Ý mày nguyên văn là: Dương Trường Miên phát hiện bảo vật nhưng không may gặp nạn, hãy mau chóng đến giúp. Xong việc sẽ chia điều bảo vật, đúng không?]
0405 im mồm không lên tiếng tại nó không hiểu hai người này đang nói cái gì bí hiểm.
666 gật đầu: [Chính xác.]
Dương Trường Miên rõ rồi, nam chính cứu cậu hào phóng như vậy là vì cậu phát hiện Quang Minh Khuẩn, muốn cậu cam tâm tình nguyện dẫn đường đây mà.
Nam chính không quay lưng lại: "Đã xong?"
Cậu ôn thôn đáp: "Chờ chút, ta rửa cái mặt, chải cái tóc đã." Cậu lấy khăn tay ra, thấm ít nước sạch mang trong không gian lau mặt bị dính khói.
Hàn Ngọc Nhiễm: "...Vẫn là nhanh chóng đi, Dương gia muốn đuổi tới."
Hắn hối thúc vậy thôi chứ Dương gia người còn lâu mới đuổi tới, Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng Thượng Cảnh đỉnh giai, Dương gia phải tập trung 120 vạn tinh thần để chống lại nó, không rảnh lo trên núi.
Dương Trường Miên cũng biết nhưng cậu cũng không chậm trễ thời gian lâu lắm, chỉ tay nói thẳng: "Quang Minh Khuẩn, ở bên này."
Hàn Ngọc Nhiễm mày nhẹ dương, Quang Minh Khuẩn? Một loại có thể chết Phục Cốt Trọng Thân đan? Loại đan dược này còn quý hơn đan dược mà hắn cho Dương Trường Miên uống lúc nãy nữa.
Còn có, trâm cài hình thỏ của Dương Trường Miên, nhìn thế nào đều cảm thấy sống động. Pháp khí?
Hắn cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, đơn giản sử dụng một tia kiếm ý, ngạnh sinh sinh cắt con rắn ra làm hai nửa. Sau đó lưu loát thu kiếm, y phục không loạn mảy may.
Dương Trường Miên thần sắc đan xen sờ sờ cổ, không khỏi nói thầm: [May mà tao không phải địch nhân của anh ta.]
0405 hót lên: [Đã nói rồi, cưới ảnh đi, về sau khỏi lo nguy hiểm.]
666 đấm cho một cái: [Cút cút, chỉ là kiếm ý thôi mà. Kí chủ sau này cũng có thể làm được.]
Dương Trường Miên: [...Ha, cút hết giùm.]
Kiếm ý là hiện thân của kiếm người hợp nhất, nói rõ rằng, Hàn Ngọc Nhiễm là một kiếm tu xuất sắc, đã luyện kiếm đến trình độ có thể xuất kỳ bất ý sử dụng kiếm ý lặng yên không tiếng động giết người.
Cậu nuốt nước miếng đi nhặt xác của Hỏa Độc Xà trong ánh nhìn hiếm hoi kinh ngạc của nam chính.
Xong xuôi, cậu đi tuốt ở đàng trước dẫn đường, đứng cạnh cái hố to do Bách Túc đào thì ngừng lại, chỉ một lóng tay về phía quang đoàn càng ngày càng đạm: "Quang Minh Khuẩn ăn no sắp ngụy trang rồi, huynh nhanh một chút." Yêu thú chỉ còn là một khung xương, thịt chất cơ hồ là bị sợi nấm hất thụ hết rồi. Nó chuẩn bị ngụy trang bản thân, ẩn đi tiêu hóa.
Nam chính cảnh giác nhìn xung quanh, hai bên đều có Hắc xà còn sống đang rình rập oán độc, mỗi bước đi hắn đều vạn phần cảnh giác. Chắc là Dương Trường Miên vừa lửa đốt một phen nên làm chúng nó rụt rè? Coi bộ, cậu cũng có chút tài năng.
Dương Trường Miên ở phía sau hô lên: "Huynh cẩn thận một chút, có huyễn cả-"
Phập!
Tiếng xé gió vang lên bên tai làm cậu hú vía quay đầu lại phía sau xem. Xác của Hắc xà bị một thanh kiếm ngắn ghim xuống đất.
Hắn mở miệng: "Ta tự lo được, ngươi tự bảo vệ bản thân cho tốt." Kế tiếp hắn lọt vào huyễn cảnh, nửa bước khó đi, đang đấu tranh với mộng cảnh Quang Minh Khuẩn dệt ra, không tinh lực giúp cậu đâu.
Dương Trường Miên gật đầu, đứng im tại chỗ âm thầm cảnh giác lấy ra dao phay.
10 phút rồi 30 phút qua đi, không phản ứng.
Cậu nhìn về phía nam chính đứng im bất động, thảo luận lên: "Hắn còn đứng à? Huyễn cảnh lợi hại như vậy?"
666 lấy lên cái giá của học giả: [Huyễn cảnh ảnh hưởng tâm tính, nếu nam chính không tự thoát ra được, sẽ bị dính lên tâm ma. Thời gian, nói không chừng đi, có khi hắn đứng chỉ 3,4 tiếng còn lâu nữa thì 3,4 tháng.]
Dương Trường Miên: "..." Tu tiên là bể khổ, chúng ta nên tu tiên.
Hắn mà đứng 3,4 tháng thật thì cậu sẽ say goodbye luôn thật đó. Mấy tháng đối với nam chính chớp mắt một cái, bế quan một cái là qua. Cậu thì không có nhiều thời gian như vậy, tính tính lên, cậu mới làm được chừng 50 nhiệm vụ thôi. Biết bao giờ mới thoát cái số nhặt lậu đây?
Dương Trường Miên chán nản ngồi bẹp xuống đất, chờ thời.
Dương Trường Miên chờ thuốc ngấm khoảng 5 phút mới chậm rì rì từ trên mặt đất bò lên lại, cậu phun phì phèo cỏ dính trong miệng ra, cảm kích nhìn: "Đa tạ đại hiệp ra tay tương trợ, ân này khó quên."
Đại hiệp một lời khó nói hết: "...Chuyện nhỏ không tốn sức, chỉ cần ngươi giữ lời hứa là được."
Dương Trường Miên nao nao: "???" Cậu có hứa cái gì đâu?
666 rốt cuộc nhả mồm: [Là tôi, chỉ gửi cho nam chính 4 chữ: Dương, bảo, tốc tới. Ai biết hắn ta thông minh như vậy, đọc giải hoàn toàn đúng.]
Cậu xoay người lục lọi túi không gian, lấy ra một cái áo ngắn tay mặc vào, đầu óc xoay chuyển thật sự mau: [Ý mày nguyên văn là: Dương Trường Miên phát hiện bảo vật nhưng không may gặp nạn, hãy mau chóng đến giúp. Xong việc sẽ chia điều bảo vật, đúng không?]
0405 im mồm không lên tiếng tại nó không hiểu hai người này đang nói cái gì bí hiểm.
666 gật đầu: [Chính xác.]
Dương Trường Miên rõ rồi, nam chính cứu cậu hào phóng như vậy là vì cậu phát hiện Quang Minh Khuẩn, muốn cậu cam tâm tình nguyện dẫn đường đây mà.
Nam chính không quay lưng lại: "Đã xong?"
Cậu ôn thôn đáp: "Chờ chút, ta rửa cái mặt, chải cái tóc đã." Cậu lấy khăn tay ra, thấm ít nước sạch mang trong không gian lau mặt bị dính khói.
Hàn Ngọc Nhiễm: "...Vẫn là nhanh chóng đi, Dương gia muốn đuổi tới."
Hắn hối thúc vậy thôi chứ Dương gia người còn lâu mới đuổi tới, Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng Thượng Cảnh đỉnh giai, Dương gia phải tập trung 120 vạn tinh thần để chống lại nó, không rảnh lo trên núi.
Dương Trường Miên cũng biết nhưng cậu cũng không chậm trễ thời gian lâu lắm, chỉ tay nói thẳng: "Quang Minh Khuẩn, ở bên này."
Hàn Ngọc Nhiễm mày nhẹ dương, Quang Minh Khuẩn? Một loại có thể chết Phục Cốt Trọng Thân đan? Loại đan dược này còn quý hơn đan dược mà hắn cho Dương Trường Miên uống lúc nãy nữa.
Còn có, trâm cài hình thỏ của Dương Trường Miên, nhìn thế nào đều cảm thấy sống động. Pháp khí?
Hắn cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, đơn giản sử dụng một tia kiếm ý, ngạnh sinh sinh cắt con rắn ra làm hai nửa. Sau đó lưu loát thu kiếm, y phục không loạn mảy may.
Dương Trường Miên thần sắc đan xen sờ sờ cổ, không khỏi nói thầm: [May mà tao không phải địch nhân của anh ta.]
0405 hót lên: [Đã nói rồi, cưới ảnh đi, về sau khỏi lo nguy hiểm.]
666 đấm cho một cái: [Cút cút, chỉ là kiếm ý thôi mà. Kí chủ sau này cũng có thể làm được.]
Dương Trường Miên: [...Ha, cút hết giùm.]
Kiếm ý là hiện thân của kiếm người hợp nhất, nói rõ rằng, Hàn Ngọc Nhiễm là một kiếm tu xuất sắc, đã luyện kiếm đến trình độ có thể xuất kỳ bất ý sử dụng kiếm ý lặng yên không tiếng động giết người.
Cậu nuốt nước miếng đi nhặt xác của Hỏa Độc Xà trong ánh nhìn hiếm hoi kinh ngạc của nam chính.
Xong xuôi, cậu đi tuốt ở đàng trước dẫn đường, đứng cạnh cái hố to do Bách Túc đào thì ngừng lại, chỉ một lóng tay về phía quang đoàn càng ngày càng đạm: "Quang Minh Khuẩn ăn no sắp ngụy trang rồi, huynh nhanh một chút." Yêu thú chỉ còn là một khung xương, thịt chất cơ hồ là bị sợi nấm hất thụ hết rồi. Nó chuẩn bị ngụy trang bản thân, ẩn đi tiêu hóa.
Nam chính cảnh giác nhìn xung quanh, hai bên đều có Hắc xà còn sống đang rình rập oán độc, mỗi bước đi hắn đều vạn phần cảnh giác. Chắc là Dương Trường Miên vừa lửa đốt một phen nên làm chúng nó rụt rè? Coi bộ, cậu cũng có chút tài năng.
Dương Trường Miên ở phía sau hô lên: "Huynh cẩn thận một chút, có huyễn cả-"
Phập!
Tiếng xé gió vang lên bên tai làm cậu hú vía quay đầu lại phía sau xem. Xác của Hắc xà bị một thanh kiếm ngắn ghim xuống đất.
Hắn mở miệng: "Ta tự lo được, ngươi tự bảo vệ bản thân cho tốt." Kế tiếp hắn lọt vào huyễn cảnh, nửa bước khó đi, đang đấu tranh với mộng cảnh Quang Minh Khuẩn dệt ra, không tinh lực giúp cậu đâu.
Dương Trường Miên gật đầu, đứng im tại chỗ âm thầm cảnh giác lấy ra dao phay.
10 phút rồi 30 phút qua đi, không phản ứng.
Cậu nhìn về phía nam chính đứng im bất động, thảo luận lên: "Hắn còn đứng à? Huyễn cảnh lợi hại như vậy?"
666 lấy lên cái giá của học giả: [Huyễn cảnh ảnh hưởng tâm tính, nếu nam chính không tự thoát ra được, sẽ bị dính lên tâm ma. Thời gian, nói không chừng đi, có khi hắn đứng chỉ 3,4 tiếng còn lâu nữa thì 3,4 tháng.]
Dương Trường Miên: "..." Tu tiên là bể khổ, chúng ta nên tu tiên.
Hắn mà đứng 3,4 tháng thật thì cậu sẽ say goodbye luôn thật đó. Mấy tháng đối với nam chính chớp mắt một cái, bế quan một cái là qua. Cậu thì không có nhiều thời gian như vậy, tính tính lên, cậu mới làm được chừng 50 nhiệm vụ thôi. Biết bao giờ mới thoát cái số nhặt lậu đây?
Dương Trường Miên chán nản ngồi bẹp xuống đất, chờ thời.