Chương 62: Nói Chuyện Với Hệ Thống
Hàn Ngọc Nhiễm bị nhốt trong mộng cảnh do Mộng Hồng Liên chế tạo, hắn biết mình đang mơ nhưng không cách nào thoát ra được. Cái bông này vì muốn hút hết tinh lực người ta mà chế tạo ra rất nhiều yêu thú tấn công nam chính, làm hắn mệt lả.
Hắn giải quyết thêm một đợt yêu thú nữa, không thấy tốn chút sức nào, Mộng Hồng Liên nóng nảy, cánh hay rung lắc dữ dội. Con người làm sao thế, khỏe vậy thì lúc nào nó mới nuốt được đây!
Phải tăng dame* thôi!
*Sát thương, sức mạnh
Trong khi Hàn Ngọc Nhiễm mơ thấy ác mộng, mà cũng không hẳn, hắn có vẻ thích thú giết chóc lắm. Dương Trường Miên cũng không rảnh rỗi, cậu dùng sức chiến đấu thua một cục đá, nhổ sen.
Dương Trường Miên không tu luyện nên công kích linh lực là như không, cậu cũng không sợ ngửi trúng hương hoa đã lăn ra ngủ, vì đã có khẩu trang phiên bản xịn của hệ thống, tự động lọc mùi.
Cậu định nhổ hết sen trong hồ, không cho nó cơ hội xuân về hoa nở nữa. Ai biết lỡ có người vào nhầm trong này thành phân bón rồi sao? Cậu đang cứu người chứ không có thèm sen trăm món đâu.
Dương Trường Miên ung dung hái hoa, cười gằn. Đám hoa dù có né cỡ nào cũng bị rơi vào móng heo của cậu. Dám coi thường tao, hầm cả dòng họ nhà mày.
666 thử hỏi: [Cậu không lo cho nam chính à? Lỡ như hắn bị vây giữ bên trong mộng luôn rồi sao?]
Dương Trường Miên: "Sao phải lo? Anh ta là nam chính mà."
666 nghiêm túc: [Dương Trường Miên.]
"Cái gì?" Hiếm thấy 666 lần đầu gọi cả họ lẫn tên của cậu ra.
[Cậu, có phải cảm thấy như đang chơi game nhập vai không? Không để tâm, hay nói chính xác hơn thì cậu xem nhẹ mọi người, kể cả nam chính?]
"..."
[Đây là thế giới thực, nam chính cũng là con người giống cậu thôi, có máu thịt có suy nghĩ. Anh ta cũng sẽ bị thương, sẽ chết.]
"..."
[Hàn Ngọc Nhiễm, không phủ nhận là tôi không thích anh ta, nhưng anh ta không xấu, cũng đối xử với cậu rất tốt.]
"..."
666 sâu sắc: [Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đây không phải thế giới giả lập, con người cũng không phải NPC.]
666 chốt: [Đừng mang tâm trạng đùa giỡn với nhiệm vụ, với mạng sống con người.]
Dương Trường Miên lúc trước giết Dương Kiêu, một phần là phòng vệ, một phần là cảm thấy gã đã không đáng sống, giết chết một cái người qua đường (NPC) cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng nó quá chân thật, cảm giác phản sát khi đó, khiến cậu lung lay một chút. 666 đã phỏng đoán tâm lý của kí chủ như thế.
"..."
Dương Trường Miên ngửa đầu cười toe toét, rút thêm một khóm sen nữa: "Mày nghĩ tao ngu si tới vậy?" Gì mà NPC với game nhập vai, hệ thống nhân tính hóa ghê.
666: [??] Ủa không phải hả?
Dương Trường Miên lắc đầu: "Phỏng đoán chó của mày sai từ đầu rồi em, tao biết tu chân giới, à, Thiên Phong Đại Lục này là chân thật từ khi xuyên qua rồi." Không phải nhìn nhận nó như tiểu thuyết đọc giải trí.
Cậu tiếp tục nói: "Mày nhìn bàn tay tao đi, xước vì phải trèo cây, cầm dao tới nỗi có vết chai, không ít lần đối diện với họng yêu thú suýt vỡ tim. Mấy cái này không chân thật thì cái gì chân thật?"
"Tao hiểu ý mày, tao không lo lắng cho Hàn Ngọc Nhiễm là vì tao biết rõ, anh ta có thể vượt qua được. Tính ra, cái mạng của tao cũng là do anh ta cứu không biết mấy lần rồi nữa."
Hàn Ngọc Nhiễm bá cỡ nào Dương Trường Miên xem trong mắt. Cậu không xem hắn là người trong sách, tuy không tới nổi thích hắn, nhưng cậu không ghét.
Cậu không phải không lo lắng cho hắn, nhưng cậu không giúp ích được gì, cậu không có bản lĩnh nằm mơ chung với hắn. Chi bằng giải quyết ngọn nguồn, có khi hắn sẽ tỉnh lại.
[...]
Dương Trường Miên đã hái hết sen gần rìa ngoài, một đám hoa sen may mắn chạy được thì tụ tập hết ở giữa hồ, cậu bắt đầu tháo ủng ra: "Đừng giảng đạo lý với tao, mày vẫn chưa đủ hiểu biết thằng kí chủ này đâu, 666, 0405."
Cậu thọc chân xuống hồ, hơi suy nghĩ: "Nhưng mày nói đúng một điều, tao khá thích đùa giỡn Hàn Ngọc Nhiễm."
[...] Kí chủ có chút không bình thường rồi, ai đời lại thích khiêu khích nam chính. Không sợ hắn gọt thành cây mía?
Hắn giải quyết thêm một đợt yêu thú nữa, không thấy tốn chút sức nào, Mộng Hồng Liên nóng nảy, cánh hay rung lắc dữ dội. Con người làm sao thế, khỏe vậy thì lúc nào nó mới nuốt được đây!
Phải tăng dame* thôi!
*Sát thương, sức mạnh
Trong khi Hàn Ngọc Nhiễm mơ thấy ác mộng, mà cũng không hẳn, hắn có vẻ thích thú giết chóc lắm. Dương Trường Miên cũng không rảnh rỗi, cậu dùng sức chiến đấu thua một cục đá, nhổ sen.
Dương Trường Miên không tu luyện nên công kích linh lực là như không, cậu cũng không sợ ngửi trúng hương hoa đã lăn ra ngủ, vì đã có khẩu trang phiên bản xịn của hệ thống, tự động lọc mùi.
Cậu định nhổ hết sen trong hồ, không cho nó cơ hội xuân về hoa nở nữa. Ai biết lỡ có người vào nhầm trong này thành phân bón rồi sao? Cậu đang cứu người chứ không có thèm sen trăm món đâu.
Dương Trường Miên ung dung hái hoa, cười gằn. Đám hoa dù có né cỡ nào cũng bị rơi vào móng heo của cậu. Dám coi thường tao, hầm cả dòng họ nhà mày.
666 thử hỏi: [Cậu không lo cho nam chính à? Lỡ như hắn bị vây giữ bên trong mộng luôn rồi sao?]
Dương Trường Miên: "Sao phải lo? Anh ta là nam chính mà."
666 nghiêm túc: [Dương Trường Miên.]
"Cái gì?" Hiếm thấy 666 lần đầu gọi cả họ lẫn tên của cậu ra.
[Cậu, có phải cảm thấy như đang chơi game nhập vai không? Không để tâm, hay nói chính xác hơn thì cậu xem nhẹ mọi người, kể cả nam chính?]
"..."
[Đây là thế giới thực, nam chính cũng là con người giống cậu thôi, có máu thịt có suy nghĩ. Anh ta cũng sẽ bị thương, sẽ chết.]
"..."
[Hàn Ngọc Nhiễm, không phủ nhận là tôi không thích anh ta, nhưng anh ta không xấu, cũng đối xử với cậu rất tốt.]
"..."
666 sâu sắc: [Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đây không phải thế giới giả lập, con người cũng không phải NPC.]
666 chốt: [Đừng mang tâm trạng đùa giỡn với nhiệm vụ, với mạng sống con người.]
Dương Trường Miên lúc trước giết Dương Kiêu, một phần là phòng vệ, một phần là cảm thấy gã đã không đáng sống, giết chết một cái người qua đường (NPC) cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng nó quá chân thật, cảm giác phản sát khi đó, khiến cậu lung lay một chút. 666 đã phỏng đoán tâm lý của kí chủ như thế.
"..."
Dương Trường Miên ngửa đầu cười toe toét, rút thêm một khóm sen nữa: "Mày nghĩ tao ngu si tới vậy?" Gì mà NPC với game nhập vai, hệ thống nhân tính hóa ghê.
666: [??] Ủa không phải hả?
Dương Trường Miên lắc đầu: "Phỏng đoán chó của mày sai từ đầu rồi em, tao biết tu chân giới, à, Thiên Phong Đại Lục này là chân thật từ khi xuyên qua rồi." Không phải nhìn nhận nó như tiểu thuyết đọc giải trí.
Cậu tiếp tục nói: "Mày nhìn bàn tay tao đi, xước vì phải trèo cây, cầm dao tới nỗi có vết chai, không ít lần đối diện với họng yêu thú suýt vỡ tim. Mấy cái này không chân thật thì cái gì chân thật?"
"Tao hiểu ý mày, tao không lo lắng cho Hàn Ngọc Nhiễm là vì tao biết rõ, anh ta có thể vượt qua được. Tính ra, cái mạng của tao cũng là do anh ta cứu không biết mấy lần rồi nữa."
Hàn Ngọc Nhiễm bá cỡ nào Dương Trường Miên xem trong mắt. Cậu không xem hắn là người trong sách, tuy không tới nổi thích hắn, nhưng cậu không ghét.
Cậu không phải không lo lắng cho hắn, nhưng cậu không giúp ích được gì, cậu không có bản lĩnh nằm mơ chung với hắn. Chi bằng giải quyết ngọn nguồn, có khi hắn sẽ tỉnh lại.
[...]
Dương Trường Miên đã hái hết sen gần rìa ngoài, một đám hoa sen may mắn chạy được thì tụ tập hết ở giữa hồ, cậu bắt đầu tháo ủng ra: "Đừng giảng đạo lý với tao, mày vẫn chưa đủ hiểu biết thằng kí chủ này đâu, 666, 0405."
Cậu thọc chân xuống hồ, hơi suy nghĩ: "Nhưng mày nói đúng một điều, tao khá thích đùa giỡn Hàn Ngọc Nhiễm."
[...] Kí chủ có chút không bình thường rồi, ai đời lại thích khiêu khích nam chính. Không sợ hắn gọt thành cây mía?