Chương 67: Bị Thương
Mạc Đại Tượng có lợi thế về hình thể lẫn sức bền, lại còn không sợ nước, Hàn Ngọc Nhiễm tuy đánh lén chặn được nó lại nhưng không thể làm cho nó suy yếu, trái lại còn chọc điên đầu heo vòi này.
Nam chính cách đấu xưa nay lấy cẩn thận làm chủ, trước thì thử chiêu xem sức mạnh của nó, sau đó mới dồn sát thương đâm vào chỗ yếu hại. Có vẻ như con heo vòi này biết hắn muốn làm gì, nên thuận nước đẩy thuyền làm ra nhược điểm để nhử Hàn Ngọc Nhiễm đâm qua.
Nam chính phát hiện, chuyển động của con heo trông có vẻ nặng nề hơn, giống như là thể lực hết chống đỡ nổi, nhưng hắn cẩn trọng, đứng xa quan sát thêm tí nữa.
Hai bên vào thế giằng co, Mạc Đại Tượng trước hết mất kiên nhẫn, nó đói lâu lắm, yêu thú trên núi không đủ nó nhét kẻ răng, yêu nào rảnh đánh nhau với thằng tép riu này nữa. Ngăn cản nó hút máu, chết đi con!
Heo vòi đi hay chạy bằng bốn chân, móng vuốt cũng ngắn nên lúc nó tăng tốc kéo gần khoảng cách, Hàn Ngọc Nhiễm chỉ né cái vòi của nó tấn công, chứ không phản ứng lại trước cái chiêu cào loạn xạ của nó.
Xoẹt!
Hắn đã phản ứng nhanh lắm rồi nhưng vẫn bị cào trúng vai, móng vuốt để lại một đường sâu hoắm. Máu tươi nhiễm sắc đỏ lên y phục trắng tinh như những đóa hoa mẫu đơn.
Hàn Ngọc Nhiễm lùi lại thật xa, y phục của hắn là pháp y thiên cấp, thế mà đơn giản bị cào một cái rách rồi. Mạc Đại Tượng, thật mạnh.
Hắn lập tức dâng lên ý chí chiến đấu rồi, đánh với thứ mạnh, thử sức khả năng thì còn gì bằng.
"Hàn Ngọc Nhiễm! Lên đây cho ta!" Dương Trường Miên trong giọng nói không giấu được nôn nóng. Chảy máu đầy đất rồi còn muốn lao vào, hắn tưởng mình là Sinestrea hiến máu hồi sinh à?
Nam chính khựng lại, cảm giác gọi cả họ lẫn tên có chút kì, nhưng có vẻ, nếu hắn không lên thì thấy thế nào cậu cũng sẽ nhảy xuống đoàn tụ trong vòi voi của yêu thú với hắn à. Chỉ có thể sử dụng phương án hai: Chọc chó từ xa.
Hàn Ngọc Nhiễm vận linh lực bay lên chỗ Trích Nguyệt, hắn dang tay đỡ hờ Dương Trường Miên theo quán tính lui lại. Hắn lấy ra thêm thanh Lập Hạ nữa, điều khiển hai thanh kiếm từ xa như múa rối, khiêu khích Mạc Đại Tượng, làm cho nó máu heo nổi lên, đâm bay cây cối.
Dương Trường Miên lật người nam chính qua, một bên vai bị 4 cái móng heo đâm xẹt qua, máu ồ ạt tuôn ra, vết thương nhìn thấy ghê người. Sắc mặt cậu không tốt lắm: "Đan dược đâu? Sao không dùng?"
Cậu chính là đứa kêu nam chính ở lại giúp, tiền đề là hắn an toàn, bị thương nhẹ cũng được, nhưng cậu tính không bằng con heo vòi tính, nhiêu đây máu đủ cậu đi hiến máu nhân đạo, lãnh tiền luôn rồi. Dương Trường Miên vừa vội vừa lo, suýt thì thò tay lục tìm túi không gian của hắn.
Hàn Ngọc Nhiễm lần đầu gặp cảnh này, lấy ngay đan dược hồi phục ra nhai: "...Đang định dùng, bị thương kiểu này còn nhẹ chán." Hắn khi trước còn yếu, nhiều lần thập tử nhất sinh từ địa ngục bò ra, ít lần còn bị què. Nhưng Dương Trường Miên thật lòng quan tâm lo lắng hắn, hắn ghi nhớ.
666: [Người ta là tu sĩ đó làm ơn đi, cho dù rớt từ đỉnh Everest xuống cũng không chết liền được đâu.]
0405 tức ói máu: [Sao mày cứ cắt ngang cảnh tình tứ của người ta vậy hả!]
Dương Trường Miên: "..." Tình tứ gì? Ai với ai vậy?
Hàn Ngọc Nhiễm có thể nhất tâm nhị dụng nhưng không thể kéo dài lâu lắm: "Ngươi có nghĩ ra được cách nào chưa?" Cậu có vẻ bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều.
Không thể để Mạc Đại Tượng xuống núi, phía dưới là Vân Thành, người sinh sống rất nhiều. Mọi người sẽ trở thành tiệc buffet của nó mất. Chắc Vân Yên cũng nhận ra nó yêu thú cấp cao, mong là cô ta có thể bảo vệ tốt người dân.
Dương Trường Miên móc ra một cái kính gọng bạc, tự mình đeo cho Hàn Ngọc Nhiễm, nghiêm túc: "Kính thông thái, huynh thử vận linh lực, bằng cái kính này nhìn xuyên qua Mạc Đại Tượng đi." Mẹ nó, Hàn Ngọc Nhiễm đeo kính cũng đẹp trai nữa.
Nam chính lần đầu đeo kính có chút không quen, nhưng vẫn làm theo lời Dương Trường Miên nói. Người này, luôn đem lại bất ngờ và sự mới lạ cho hắn.
Nam chính cách đấu xưa nay lấy cẩn thận làm chủ, trước thì thử chiêu xem sức mạnh của nó, sau đó mới dồn sát thương đâm vào chỗ yếu hại. Có vẻ như con heo vòi này biết hắn muốn làm gì, nên thuận nước đẩy thuyền làm ra nhược điểm để nhử Hàn Ngọc Nhiễm đâm qua.
Nam chính phát hiện, chuyển động của con heo trông có vẻ nặng nề hơn, giống như là thể lực hết chống đỡ nổi, nhưng hắn cẩn trọng, đứng xa quan sát thêm tí nữa.
Hai bên vào thế giằng co, Mạc Đại Tượng trước hết mất kiên nhẫn, nó đói lâu lắm, yêu thú trên núi không đủ nó nhét kẻ răng, yêu nào rảnh đánh nhau với thằng tép riu này nữa. Ngăn cản nó hút máu, chết đi con!
Heo vòi đi hay chạy bằng bốn chân, móng vuốt cũng ngắn nên lúc nó tăng tốc kéo gần khoảng cách, Hàn Ngọc Nhiễm chỉ né cái vòi của nó tấn công, chứ không phản ứng lại trước cái chiêu cào loạn xạ của nó.
Xoẹt!
Hắn đã phản ứng nhanh lắm rồi nhưng vẫn bị cào trúng vai, móng vuốt để lại một đường sâu hoắm. Máu tươi nhiễm sắc đỏ lên y phục trắng tinh như những đóa hoa mẫu đơn.
Hàn Ngọc Nhiễm lùi lại thật xa, y phục của hắn là pháp y thiên cấp, thế mà đơn giản bị cào một cái rách rồi. Mạc Đại Tượng, thật mạnh.
Hắn lập tức dâng lên ý chí chiến đấu rồi, đánh với thứ mạnh, thử sức khả năng thì còn gì bằng.
"Hàn Ngọc Nhiễm! Lên đây cho ta!" Dương Trường Miên trong giọng nói không giấu được nôn nóng. Chảy máu đầy đất rồi còn muốn lao vào, hắn tưởng mình là Sinestrea hiến máu hồi sinh à?
Nam chính khựng lại, cảm giác gọi cả họ lẫn tên có chút kì, nhưng có vẻ, nếu hắn không lên thì thấy thế nào cậu cũng sẽ nhảy xuống đoàn tụ trong vòi voi của yêu thú với hắn à. Chỉ có thể sử dụng phương án hai: Chọc chó từ xa.
Hàn Ngọc Nhiễm vận linh lực bay lên chỗ Trích Nguyệt, hắn dang tay đỡ hờ Dương Trường Miên theo quán tính lui lại. Hắn lấy ra thêm thanh Lập Hạ nữa, điều khiển hai thanh kiếm từ xa như múa rối, khiêu khích Mạc Đại Tượng, làm cho nó máu heo nổi lên, đâm bay cây cối.
Dương Trường Miên lật người nam chính qua, một bên vai bị 4 cái móng heo đâm xẹt qua, máu ồ ạt tuôn ra, vết thương nhìn thấy ghê người. Sắc mặt cậu không tốt lắm: "Đan dược đâu? Sao không dùng?"
Cậu chính là đứa kêu nam chính ở lại giúp, tiền đề là hắn an toàn, bị thương nhẹ cũng được, nhưng cậu tính không bằng con heo vòi tính, nhiêu đây máu đủ cậu đi hiến máu nhân đạo, lãnh tiền luôn rồi. Dương Trường Miên vừa vội vừa lo, suýt thì thò tay lục tìm túi không gian của hắn.
Hàn Ngọc Nhiễm lần đầu gặp cảnh này, lấy ngay đan dược hồi phục ra nhai: "...Đang định dùng, bị thương kiểu này còn nhẹ chán." Hắn khi trước còn yếu, nhiều lần thập tử nhất sinh từ địa ngục bò ra, ít lần còn bị què. Nhưng Dương Trường Miên thật lòng quan tâm lo lắng hắn, hắn ghi nhớ.
666: [Người ta là tu sĩ đó làm ơn đi, cho dù rớt từ đỉnh Everest xuống cũng không chết liền được đâu.]
0405 tức ói máu: [Sao mày cứ cắt ngang cảnh tình tứ của người ta vậy hả!]
Dương Trường Miên: "..." Tình tứ gì? Ai với ai vậy?
Hàn Ngọc Nhiễm có thể nhất tâm nhị dụng nhưng không thể kéo dài lâu lắm: "Ngươi có nghĩ ra được cách nào chưa?" Cậu có vẻ bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều.
Không thể để Mạc Đại Tượng xuống núi, phía dưới là Vân Thành, người sinh sống rất nhiều. Mọi người sẽ trở thành tiệc buffet của nó mất. Chắc Vân Yên cũng nhận ra nó yêu thú cấp cao, mong là cô ta có thể bảo vệ tốt người dân.
Dương Trường Miên móc ra một cái kính gọng bạc, tự mình đeo cho Hàn Ngọc Nhiễm, nghiêm túc: "Kính thông thái, huynh thử vận linh lực, bằng cái kính này nhìn xuyên qua Mạc Đại Tượng đi." Mẹ nó, Hàn Ngọc Nhiễm đeo kính cũng đẹp trai nữa.
Nam chính lần đầu đeo kính có chút không quen, nhưng vẫn làm theo lời Dương Trường Miên nói. Người này, luôn đem lại bất ngờ và sự mới lạ cho hắn.