Chương 23: Hai ngày hai đêm
Hạ Hi nhận lấy ngân phiếu, mỉm cười cảm ơn.
“Ta phái người đưa phu nhân về.”
“Đa tạ chưởng quầy, ta còn muốn mua thêm chút đồ, sợ là sẽ mất thêm chút thời gian.”
“Không sao, phu nhân mua đồ xong liền để người mang đến tửu lầu, đợi mua đủ rồi ta sẽ phái người làm đưa phu nhân về.”
Hạ Hi cảm ơn thêm lần nữa, đem ngân phiếu tùy ý nhét vào lòng Kỳ Nhi, thắt chặt lại thắt lưng của cậu: “Vậy đa tạ ngài, ta đi mua ít đồ trước.”
…
Sau khi ra khỏi cửa, Kỳ Nhi dùng một tay che ngực, cúi đầu, bước từng bước thật chậm, cẩn thận từng chút sợ ngân phiếu rơi ra ngoài.
Hạ Hi nhìn cậu cười lớn, cố ý nắm tay cậu, chạy về phía trước.
“Mẹ, mẹ, mẹ…” Kỳ Nhi hoảng sợ hét lên suốt dọc đường.
Hạ Hi càng cười lớn hơn, đứng lại, gõ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cậu: “Con trai à, nếu con không nói thì ai biết được trên người con có ngân phiếu chứ.”
“Mẹ!”
Kỳ Nhi lại gọi nàng một tiếng, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn qua, lúc này mới lo lắng nói với nàng: “Mẹ đừng nói gì kẻo người khác nghe thấy.”
Hạ Hi nhéo má cậu mỉm cười đáp: “Được rồi, mẹ không nói gì, nhưng mà, số ngân phiếu này mẹ đều giao cho con, sau này nhà chúng ta con đương gia làm chủ.”
Kỳ Nhi lo lắng vội vã giậm chân: " Mẹ, mẹ vẫn nói."
Hạ Hi cười lớn nói: “Đi thôi, chúng ta đi trả nợ trước đã.”
Rẽ qua hai con đường, đi đến tiệm rèn.
Ý nghĩ đầu tiên của người thợ rèn là nàng lại đến đây để kéo dài nợ nên lập tức đánh phủ đầu: “Ta nói cho ngươi biết, nợ tiền của ta nếu như không trả, sau này đừng hòng lấy được đồ từ chỗ của ta."
Hắn cũng chỉ là làm ăn nhỏ, làm sao có thể chịu được nàng kéo dài nợ chứ.
Hạ Hi mỉm cười: “Kỳ Nhi, trả tiền.”
“Trả bao nhiêu tiền ạ?”
“Tùy ý lấy một tờ ra là được.”
Thợ rèn vẫn đang chưa hiểu chuyện gì liền thấy bàn tay nhỏ nhắn của Kỳ Nhi vươn vào trong ngực áo, lấy ra một tờ tiền đưa cho hắn, “Thúc thúc, người cầm đi.”
Người thợ rèn hơi sửng sốt, nhìn sang Kỳ Nhi, rồi lại nhìn vào tờ ngân phiếu trên tay, có chút không kịp phản ứng lại. Đứa trẻ này mới năm sáu tuổi nhưng trên người lại có ngân phiếu, tùy ý lấy ra một tờ liền là một trăm lượng.
“Hai, hai người…”
Đôi tay hắn run rẩy nhận lấy ngân phiếu, cầm lên nhìn lên lại nhìn xuống, xác nhận không có gì sai xót, là ngân phiếu thật.
“Ông chủ.”
Hạ Hi gọi hắn.
Người thợ rèn ngơ ngác nhìn nàng, chưa hiểu tại sao.
“Đa tạ ngài, sau này nếu cần thứ gì ta sẽ lại đến.”
“Ồ, được.”
Người thợ rèn nhanh chóng trả lời trong vô thức
Phải đến khi hai người đã đi xa, hắn mới phản ứng lại, lắc đầu và lẩm bẩm: “Đúng là người như nào thì tìm đúng người như thế.”
Trương gia là một người kỳ lạ, phụ nhân này lại càng lạ hơn, người bình thường có thể để ngân phiếu trên người trẻ con sao, nếu như làm mất phải làm sao?.
Đi đến tiệm y phục, hai mẹ con nàng mua thêm mỗi bộ hai bộ y phục, mua thêm hai chiếc chăn bông dày, để người đưa đến tửu lầu, rồi mới đến hiệu sách.
Vừa bước vào cửa, tầm mắt của nàng tối sầm lại, thấp giọng chửi rủa, lấy tay sờ trán. Quả nhiên là có điều bất thường, nàng vẫn là coi thường sức nắm của con gấu, không xử lý vết thương đàng hoàng.
Kỳ Nhi nhận thấy sự khác lạ của nàng, ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Hạ Hi lộ ra nụ cười, “Mẹ ngửi thấy hiệu sách này mùi hương rất thơm, không nhịn được ngửi nhiều thêm chút.”
Kỳ Nhi cũng tưởng đó là thật…
Sau khi mua một bộ bút mực và một ít giấy thông thường, để người đưa đến tửu lầu, Hạ Hi đi thẳng đến tiệm thuốc gần đó: “Đương gia nhà ta bị dã thú đánh trọng thương, ta mua một ít thuốc trị ngoại thương và giảm nhiệt.”
Cúi xuống nhìn xuống cái đầu nhỏ đang ngước lên nhìn nàng, đôi mắt sáng của Kỳ Nhi tràn đầy lo lắng, “Mẹ…”
Hạ Hi xoa đầu, “Không sao đâu.”
Lấy xong thuốc, quay trở lại tửu lầu. Chưởng quầy đã ra lệnh cho người chất hết đồ đạc lên xe ngựa, thấy họ quay về liền phân phó người làm đưa mẹ con họ về thôn.
Hạ Hi quay sang chưởng quầy nói: “Chưởng quầy, trong nhà ta có chuyện, mấy ngày tới sẽ không đem cá qua nữa.”
Có món thú rừng này chưởng quầy cũng không quá để ý đến cá nữa, liền đồng ý: “Được, đợi việc trong nhà xong rồi lại đem cá qua.”
Hạ Hi đồng ý, chào chưởng quầy một tiếng rồi quay người rời đi.
Về đến nhà đã là chập tối, người làm giúp chuyển đồ xuống rồi vội vàng đánh xe ngựa quay về.
Để Kỳ Nhi ở nhà đợi, Hạ Hi đến nhà Lan Nhi, nhỏ giọng nói với cô: “Thân thể ta có chút không được khỏe, mấy ngày tới sẽ ngừng bắt cá, qua vài ngày nữa lại tính tiếp.”
Lan Nhi có chút ngơ ngác, cho rằng là đến ngày của phụ nữ, liền thúc giục: “Vậy tẩu mau về nghỉ ngơi thật tốt, muội sẽ nói với Trụ Tử một tiếng, chỉ là tửu lầu bên đó…?”
“Buổi chiều ta dắt theo Kỳ Nhi đi mua y phục, tình cờ gặp được chưởng quầy, nói với hắn trong nhà có việc, chúng ta qua vài ngày nữa lại mang đến.”
“Vậy được, muội nhân tiện đi một chuyến về nhà mẹ.”
Về đến nhà, Kỳ Nhi đã đốt lửa, mặc dù bên ngoài có bếp lò nhưng lửa trong phòng chính vẫn chưa tắt, Kỳ Nhi đổ nước vào bình rồi mới treo lên trên bếp lửa.
Hạ Hi lấy ra thuốc giảm nhiệt đổ vào trong bình, để Kỳ Nhi ngồi trông, cởi một bên tay áo, lấy thuốc trị ngoại thương bôi lên miệng vết thương.
Cơn đau ập đến khiến nàng rên rỉ.
Kỳ Nhi đi tới, mím chặt môi, cầm lấy thuốc trong tay Hạ Hi, nhẹ nhàng bôi lên.
“Mẹ thời gian tới có lẽ phải nhờ con chăm sóc rồi.”
“Vâng.”
Kỳ Nhi trả lời mà trên mặt không hề tỏ ra hoảng sợ.
Hạ Hi dùng tay phải xoa đầu cậu: “Mẹ không sao đâu, chỉ là vết thương chưa được xử lý kỹ càng nên mẹ hơi sốt, uống thuốc xong cần phải nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ.”
Kỳ Nhi lại đáp lại, dùng miệng nhẹ nhàng thổi trên vết thương, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, "Mẹ đừng lo, Kỳ Nhi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt. "
"Đừng để ai biết, nhất là người sân nhà bên kia. "
"Kỳ Nhi biết rồi ạ. "
Vừa nói chuyện, đầu của Hạ Hi ngày càng nặng hơn, và khuôn mặt nàng cũng càng đỏ hơn.
Kỳ Nhi cố gắng nâng nàng lên, giúp nàng nằm xuống giường và đắp chăn dày mới mua lên cho nàng, "Mẹ nằm nghỉ ngơi một chút, con đi nấu thuốc.”
Mí mắt càng ngày càng nặng, Hạ Hi vô thức ngủ thiếp đi, mơ hồ bị gọi tỉnh, cau mày uống hết thuốc rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng, nàng dường như đã quay trở lại thời điểm huấn luyện ở kiếp trước, vượt qua những ngọn lửa rực cháy và toàn thân giống như bị đốt cháy từng lớp một. Ngay lúc này, một giọng gọi nhẹ nhàng xuất hiện bên tai, sau đó liền có một bát nước ấm đưa tới trước miệng nàng.
Hạ Hi mở miệng uống, nhiệt độ toàn thân tức khắc giảm đi, đột nhiên lại giống như ở giữa vùng núi băng tuyết, lạnh đến mức nàng run cầm cập, có người giúp nàng đắp lên một tấm chăn dày
……
Tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ, nàng chợt mở mắt ra, ánh nắng ấm áp giữa trưa chiếu qua cửa sổ chiếu vào mặt nàng.
Hạ Hi chớp mắt, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi sao?”
Hạ Hi ngơ ngác nhìn sang, trên mặt Kỳ Nhi tràn đầy vui vẻ, đôi mắt sáng lấp đầy những tia máu đang nhìn chằm chằm vào nàng.
“Mẹ đã ngủ bao lâu rồi?”
Hạ Hi khàn giọng hỏi.
“Hai ngày hai đêm.”
“Ta phái người đưa phu nhân về.”
“Đa tạ chưởng quầy, ta còn muốn mua thêm chút đồ, sợ là sẽ mất thêm chút thời gian.”
“Không sao, phu nhân mua đồ xong liền để người mang đến tửu lầu, đợi mua đủ rồi ta sẽ phái người làm đưa phu nhân về.”
Hạ Hi cảm ơn thêm lần nữa, đem ngân phiếu tùy ý nhét vào lòng Kỳ Nhi, thắt chặt lại thắt lưng của cậu: “Vậy đa tạ ngài, ta đi mua ít đồ trước.”
…
Sau khi ra khỏi cửa, Kỳ Nhi dùng một tay che ngực, cúi đầu, bước từng bước thật chậm, cẩn thận từng chút sợ ngân phiếu rơi ra ngoài.
Hạ Hi nhìn cậu cười lớn, cố ý nắm tay cậu, chạy về phía trước.
“Mẹ, mẹ, mẹ…” Kỳ Nhi hoảng sợ hét lên suốt dọc đường.
Hạ Hi càng cười lớn hơn, đứng lại, gõ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cậu: “Con trai à, nếu con không nói thì ai biết được trên người con có ngân phiếu chứ.”
“Mẹ!”
Kỳ Nhi lại gọi nàng một tiếng, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn qua, lúc này mới lo lắng nói với nàng: “Mẹ đừng nói gì kẻo người khác nghe thấy.”
Hạ Hi nhéo má cậu mỉm cười đáp: “Được rồi, mẹ không nói gì, nhưng mà, số ngân phiếu này mẹ đều giao cho con, sau này nhà chúng ta con đương gia làm chủ.”
Kỳ Nhi lo lắng vội vã giậm chân: " Mẹ, mẹ vẫn nói."
Hạ Hi cười lớn nói: “Đi thôi, chúng ta đi trả nợ trước đã.”
Rẽ qua hai con đường, đi đến tiệm rèn.
Ý nghĩ đầu tiên của người thợ rèn là nàng lại đến đây để kéo dài nợ nên lập tức đánh phủ đầu: “Ta nói cho ngươi biết, nợ tiền của ta nếu như không trả, sau này đừng hòng lấy được đồ từ chỗ của ta."
Hắn cũng chỉ là làm ăn nhỏ, làm sao có thể chịu được nàng kéo dài nợ chứ.
Hạ Hi mỉm cười: “Kỳ Nhi, trả tiền.”
“Trả bao nhiêu tiền ạ?”
“Tùy ý lấy một tờ ra là được.”
Thợ rèn vẫn đang chưa hiểu chuyện gì liền thấy bàn tay nhỏ nhắn của Kỳ Nhi vươn vào trong ngực áo, lấy ra một tờ tiền đưa cho hắn, “Thúc thúc, người cầm đi.”
Người thợ rèn hơi sửng sốt, nhìn sang Kỳ Nhi, rồi lại nhìn vào tờ ngân phiếu trên tay, có chút không kịp phản ứng lại. Đứa trẻ này mới năm sáu tuổi nhưng trên người lại có ngân phiếu, tùy ý lấy ra một tờ liền là một trăm lượng.
“Hai, hai người…”
Đôi tay hắn run rẩy nhận lấy ngân phiếu, cầm lên nhìn lên lại nhìn xuống, xác nhận không có gì sai xót, là ngân phiếu thật.
“Ông chủ.”
Hạ Hi gọi hắn.
Người thợ rèn ngơ ngác nhìn nàng, chưa hiểu tại sao.
“Đa tạ ngài, sau này nếu cần thứ gì ta sẽ lại đến.”
“Ồ, được.”
Người thợ rèn nhanh chóng trả lời trong vô thức
Phải đến khi hai người đã đi xa, hắn mới phản ứng lại, lắc đầu và lẩm bẩm: “Đúng là người như nào thì tìm đúng người như thế.”
Trương gia là một người kỳ lạ, phụ nhân này lại càng lạ hơn, người bình thường có thể để ngân phiếu trên người trẻ con sao, nếu như làm mất phải làm sao?.
Đi đến tiệm y phục, hai mẹ con nàng mua thêm mỗi bộ hai bộ y phục, mua thêm hai chiếc chăn bông dày, để người đưa đến tửu lầu, rồi mới đến hiệu sách.
Vừa bước vào cửa, tầm mắt của nàng tối sầm lại, thấp giọng chửi rủa, lấy tay sờ trán. Quả nhiên là có điều bất thường, nàng vẫn là coi thường sức nắm của con gấu, không xử lý vết thương đàng hoàng.
Kỳ Nhi nhận thấy sự khác lạ của nàng, ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Hạ Hi lộ ra nụ cười, “Mẹ ngửi thấy hiệu sách này mùi hương rất thơm, không nhịn được ngửi nhiều thêm chút.”
Kỳ Nhi cũng tưởng đó là thật…
Sau khi mua một bộ bút mực và một ít giấy thông thường, để người đưa đến tửu lầu, Hạ Hi đi thẳng đến tiệm thuốc gần đó: “Đương gia nhà ta bị dã thú đánh trọng thương, ta mua một ít thuốc trị ngoại thương và giảm nhiệt.”
Cúi xuống nhìn xuống cái đầu nhỏ đang ngước lên nhìn nàng, đôi mắt sáng của Kỳ Nhi tràn đầy lo lắng, “Mẹ…”
Hạ Hi xoa đầu, “Không sao đâu.”
Lấy xong thuốc, quay trở lại tửu lầu. Chưởng quầy đã ra lệnh cho người chất hết đồ đạc lên xe ngựa, thấy họ quay về liền phân phó người làm đưa mẹ con họ về thôn.
Hạ Hi quay sang chưởng quầy nói: “Chưởng quầy, trong nhà ta có chuyện, mấy ngày tới sẽ không đem cá qua nữa.”
Có món thú rừng này chưởng quầy cũng không quá để ý đến cá nữa, liền đồng ý: “Được, đợi việc trong nhà xong rồi lại đem cá qua.”
Hạ Hi đồng ý, chào chưởng quầy một tiếng rồi quay người rời đi.
Về đến nhà đã là chập tối, người làm giúp chuyển đồ xuống rồi vội vàng đánh xe ngựa quay về.
Để Kỳ Nhi ở nhà đợi, Hạ Hi đến nhà Lan Nhi, nhỏ giọng nói với cô: “Thân thể ta có chút không được khỏe, mấy ngày tới sẽ ngừng bắt cá, qua vài ngày nữa lại tính tiếp.”
Lan Nhi có chút ngơ ngác, cho rằng là đến ngày của phụ nữ, liền thúc giục: “Vậy tẩu mau về nghỉ ngơi thật tốt, muội sẽ nói với Trụ Tử một tiếng, chỉ là tửu lầu bên đó…?”
“Buổi chiều ta dắt theo Kỳ Nhi đi mua y phục, tình cờ gặp được chưởng quầy, nói với hắn trong nhà có việc, chúng ta qua vài ngày nữa lại mang đến.”
“Vậy được, muội nhân tiện đi một chuyến về nhà mẹ.”
Về đến nhà, Kỳ Nhi đã đốt lửa, mặc dù bên ngoài có bếp lò nhưng lửa trong phòng chính vẫn chưa tắt, Kỳ Nhi đổ nước vào bình rồi mới treo lên trên bếp lửa.
Hạ Hi lấy ra thuốc giảm nhiệt đổ vào trong bình, để Kỳ Nhi ngồi trông, cởi một bên tay áo, lấy thuốc trị ngoại thương bôi lên miệng vết thương.
Cơn đau ập đến khiến nàng rên rỉ.
Kỳ Nhi đi tới, mím chặt môi, cầm lấy thuốc trong tay Hạ Hi, nhẹ nhàng bôi lên.
“Mẹ thời gian tới có lẽ phải nhờ con chăm sóc rồi.”
“Vâng.”
Kỳ Nhi trả lời mà trên mặt không hề tỏ ra hoảng sợ.
Hạ Hi dùng tay phải xoa đầu cậu: “Mẹ không sao đâu, chỉ là vết thương chưa được xử lý kỹ càng nên mẹ hơi sốt, uống thuốc xong cần phải nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ.”
Kỳ Nhi lại đáp lại, dùng miệng nhẹ nhàng thổi trên vết thương, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, "Mẹ đừng lo, Kỳ Nhi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt. "
"Đừng để ai biết, nhất là người sân nhà bên kia. "
"Kỳ Nhi biết rồi ạ. "
Vừa nói chuyện, đầu của Hạ Hi ngày càng nặng hơn, và khuôn mặt nàng cũng càng đỏ hơn.
Kỳ Nhi cố gắng nâng nàng lên, giúp nàng nằm xuống giường và đắp chăn dày mới mua lên cho nàng, "Mẹ nằm nghỉ ngơi một chút, con đi nấu thuốc.”
Mí mắt càng ngày càng nặng, Hạ Hi vô thức ngủ thiếp đi, mơ hồ bị gọi tỉnh, cau mày uống hết thuốc rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng, nàng dường như đã quay trở lại thời điểm huấn luyện ở kiếp trước, vượt qua những ngọn lửa rực cháy và toàn thân giống như bị đốt cháy từng lớp một. Ngay lúc này, một giọng gọi nhẹ nhàng xuất hiện bên tai, sau đó liền có một bát nước ấm đưa tới trước miệng nàng.
Hạ Hi mở miệng uống, nhiệt độ toàn thân tức khắc giảm đi, đột nhiên lại giống như ở giữa vùng núi băng tuyết, lạnh đến mức nàng run cầm cập, có người giúp nàng đắp lên một tấm chăn dày
……
Tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ, nàng chợt mở mắt ra, ánh nắng ấm áp giữa trưa chiếu qua cửa sổ chiếu vào mặt nàng.
Hạ Hi chớp mắt, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi sao?”
Hạ Hi ngơ ngác nhìn sang, trên mặt Kỳ Nhi tràn đầy vui vẻ, đôi mắt sáng lấp đầy những tia máu đang nhìn chằm chằm vào nàng.
“Mẹ đã ngủ bao lâu rồi?”
Hạ Hi khàn giọng hỏi.
“Hai ngày hai đêm.”