Chương 6: Rất có cảm giác
Sau cùng Chúc Nghệ không cắn được hạt nào, bởi vì Trần Tiểu Nghĩa đã đề nghị hết sức "nhiệt tình": "Tôi nghe nói hạt dưa vị chuối và vị hồ đào cũng không tệ."
Lại thêm hai phương án để lựa chọn khiến Chúc Nghệ càng lưỡng lự, hồi lâu mới phản ứng lại Trần Tiểu Nghĩa đang chơi xấu.
Chúc Nghệ thở dài, móc điện thoại ra bật game lên: "Anh quyết định đổi avatar game."
Thấy Chúc Nghệ đột nhiên bẻ lái, trong lòng Trần Tiểu Nghĩa xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
"Cậu thấy hai bức này, tấm nào rõ nét hơn." Chúc Nghệ chìa điện thoại ra.
Trên màn hình có hai bức ảnh. Là bức ảnh một inch của Trần Tiểu Nghĩa được chiếu trên màn hình LED lớn, kế bên còn có một dòng chữ lớn viền vàng nền đỏ: Trần Tiểu Nghĩa đứng hạng đầu thi tháng đầu tiên lớp 12.
Trường Trần Tiểu Nghĩa có tật xấu, cho rằng chiếu ảnh học sinh ưu tú lên màn hình LED lớn ở cổng trường là một loại khen thưởng.
Bức ảnh một inch thường xuyên xuất hiện trên màn hình lớn làm phần đồng học sinh xuất sắc suýt nữa tự kỷ, vô số người đánh vỡ đầu tranh giành ngai vàng hạng tư, bởi vì ba hạng đầu đều bị đưa lên màn hình LED "công khai xử tội".
Nhưng khi vừa vào trò chơi, Trần Tiểu Nghĩa hoàn toàn không chú ý đến cái màn hình này, nên bức ảnh một inch tạo thành từ bitmap lọt vào tay Chúc Nghệ.
"Kế hoạch bữa tối một tuần." Trần Tiểu Nghĩa quyết định ra giá mua lại ảnh.
"Một tháng." Chúc Nghệ công phu sư tử ngoạm.
"Hai tuần."
"Một tháng."
"Được rồi, một tháng thì một tháng."
"Không được copy paste 《 thực đơn 》." Nghĩ đến bữa tối về sau có thể không cần nhọc nhằn chọn món nữa, Chúc Nghệ mừng rỡ đến tựa như cả tháng sau đều được mời cơm tối.
"Mà anh phải theo tôi tới khi nào?" Trần Tiểu Nghĩa sợ cứ tiếp tục thế này không sớm thì muộn sẽ có ngày bản thân lên báo vì úp sọt cảnh sát.
"Gần đây cấp trên đang bố trí, có điều chuyện này không liên quan tới cậu, cứ yên tâm học hành là được. Trách nhiệm của anh là bảo vệ cậu chứ không phải kéo cậu tham gia chuyện nguy hiểm." Chúc Nghệ vân đạm phong khinh nói, tựa hồ chẳng phải chuyện lớn gì.
Cũng chính lúc này Trần Tiểu Nghĩa mới tình cờ biết lý do bản thân sẵn lòng cãi cọ với Chúc Nghệ mỗi ngày, vì trên người anh ta thi thoảng sẽ xuất hiện tia sáng của sao băng.
Song sao băng rất dễ biến thành thiên thạch.
"Vậy nên lần sau đừng có xông lên trước cướp đầu người được không? Nhường anh mấy cái tốt nhất toàn game đi!"
Chúc Nghệ không mảy may hay biết chính mình đã bỏ lỡ một cơ hội để có kế hoạch bữa tối cho một tháng khác.
Để nói cho Chúc Nghệ biết mình là sát thủ lãnh khốc không cần bảo vệ, Trần Tiểu Nghĩa và Chúc Nghệ ở dưới tầng một đánh ván game, khi về nhà ba mẹ Trần cũng đã ở.
Tạm biệt ba mẹ Trần, Chúc Nghệ cuốc bộ rời đi.
Mẹ Trần vẻ mặt bận tâm đứng trên ban công đưa mắt nhìn theo Chúc Nghệ: "Con trai, mẹ không phản đối tự do yêu đương, nhưng con xem nó lớn thế rồi mà xe còn chưa có... Mẹ sợ con nếu ở bên nó sẽ chịu khổ."
Trong thế giới tình yêu mà hở ra là tổng tài, lạm phát theo chiều hướng kỳ dị khiến ô tô thay thế xe đạp trở thành phương tiện giao thông tiện nghi nhất.
Ba Trần lại không thực tế như mẹ Trần: "Đừng có xem thường thằng nhóc người ta, thời cơ của đàn ông không ai nói chính xác được, vả lại nhỡ đâu người ta bảo vệ môi trường thì sao."
Đàn ông hiểu đàn ông, tất nhiên cũng không loại trừ ông nói vậy vì sợ ông con nhà mình không tìm được đối tượng thứ hai.
Trần Tiểu Nghĩa nghĩ đến qua đoạn thời gian nữa chờ bọn Chúc Nghệ xử lý chuyện xã hội đen xong, mình sẽ mất đi người "bạn trai" này, quyết định hở ra chút để giảm xóc: "Mẹ đừng lo quá, con sắp chia tay với anh ta rồi."
Nét mặt mẹ Trần lại không có sự mừng rỡ như dự đoán: "Lý nào lại thế? Chẳng lẽ mẹ nuôi dạy con thành người chê nghèo ham giàu ư? Lẽ nào con không nên dựa vào lý lẽ để tranh luận vì tình yêu với mẹ à?"
Không rõ rốt cuộc bà mẹ mình cao hứng hay mất hứng, Trần Tiểu Nghĩa quyết định dùng lý do chia tay phổ biến: "Con không có cảm giác với anh ta."
Lại không lường trước được ông ba đang uống nước giật mình bắt đầu ho khan, vất vả lắm mới thuận khí, ông lật đật kéo Trần Tiểu Nghĩa lại: "... Con trai à, con làm rõ chưa đấy? Xác định là không có cảm giác với nó, chứ không phải cái gì cũng không phản ứng?"
Trần Tiểu Nghĩa nhất thời chả hiểu ba anh đang nói mô tê gì.
Lén nhìn mẹ Trần một cái, ba Trần dẫn Trần Tiểu Nghĩa ra xó: "Năm ấy trước khi ba thi đại học cũng vì áp lực quá lớn mà không dậy được, con hiểu chứ. Vậy nên buổi tối con xem phim đen đoán định chút, không được thì ba đưa con gặp lão trung y, việc này không thể kéo dài."
Trần Tiểu Nghĩa đã hiểu...
Ban đầu anh tưởng mình là tài xế già, giờ đây lại phát hiện thời gian lái có lẽ thật sự liên quan tới tuổi tác.
Nhưng mà, lúc trước có người khi thông báo đã nói: Tôi có rất có cảm giác với em.
Ý anh ta là gì?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm thấy, mình như con gà la hét.
Gà la hét: Ấn một cái, kêu một tiếng.
https://youtu.be/wkXicGeaq5I
Tôi: Giục một tý, thêm một ít _(:з" ∠)_
- -------
?
Lại thêm hai phương án để lựa chọn khiến Chúc Nghệ càng lưỡng lự, hồi lâu mới phản ứng lại Trần Tiểu Nghĩa đang chơi xấu.
Chúc Nghệ thở dài, móc điện thoại ra bật game lên: "Anh quyết định đổi avatar game."
Thấy Chúc Nghệ đột nhiên bẻ lái, trong lòng Trần Tiểu Nghĩa xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
"Cậu thấy hai bức này, tấm nào rõ nét hơn." Chúc Nghệ chìa điện thoại ra.
Trên màn hình có hai bức ảnh. Là bức ảnh một inch của Trần Tiểu Nghĩa được chiếu trên màn hình LED lớn, kế bên còn có một dòng chữ lớn viền vàng nền đỏ: Trần Tiểu Nghĩa đứng hạng đầu thi tháng đầu tiên lớp 12.
Trường Trần Tiểu Nghĩa có tật xấu, cho rằng chiếu ảnh học sinh ưu tú lên màn hình LED lớn ở cổng trường là một loại khen thưởng.
Bức ảnh một inch thường xuyên xuất hiện trên màn hình lớn làm phần đồng học sinh xuất sắc suýt nữa tự kỷ, vô số người đánh vỡ đầu tranh giành ngai vàng hạng tư, bởi vì ba hạng đầu đều bị đưa lên màn hình LED "công khai xử tội".
Nhưng khi vừa vào trò chơi, Trần Tiểu Nghĩa hoàn toàn không chú ý đến cái màn hình này, nên bức ảnh một inch tạo thành từ bitmap lọt vào tay Chúc Nghệ.
"Kế hoạch bữa tối một tuần." Trần Tiểu Nghĩa quyết định ra giá mua lại ảnh.
"Một tháng." Chúc Nghệ công phu sư tử ngoạm.
"Hai tuần."
"Một tháng."
"Được rồi, một tháng thì một tháng."
"Không được copy paste 《 thực đơn 》." Nghĩ đến bữa tối về sau có thể không cần nhọc nhằn chọn món nữa, Chúc Nghệ mừng rỡ đến tựa như cả tháng sau đều được mời cơm tối.
"Mà anh phải theo tôi tới khi nào?" Trần Tiểu Nghĩa sợ cứ tiếp tục thế này không sớm thì muộn sẽ có ngày bản thân lên báo vì úp sọt cảnh sát.
"Gần đây cấp trên đang bố trí, có điều chuyện này không liên quan tới cậu, cứ yên tâm học hành là được. Trách nhiệm của anh là bảo vệ cậu chứ không phải kéo cậu tham gia chuyện nguy hiểm." Chúc Nghệ vân đạm phong khinh nói, tựa hồ chẳng phải chuyện lớn gì.
Cũng chính lúc này Trần Tiểu Nghĩa mới tình cờ biết lý do bản thân sẵn lòng cãi cọ với Chúc Nghệ mỗi ngày, vì trên người anh ta thi thoảng sẽ xuất hiện tia sáng của sao băng.
Song sao băng rất dễ biến thành thiên thạch.
"Vậy nên lần sau đừng có xông lên trước cướp đầu người được không? Nhường anh mấy cái tốt nhất toàn game đi!"
Chúc Nghệ không mảy may hay biết chính mình đã bỏ lỡ một cơ hội để có kế hoạch bữa tối cho một tháng khác.
Để nói cho Chúc Nghệ biết mình là sát thủ lãnh khốc không cần bảo vệ, Trần Tiểu Nghĩa và Chúc Nghệ ở dưới tầng một đánh ván game, khi về nhà ba mẹ Trần cũng đã ở.
Tạm biệt ba mẹ Trần, Chúc Nghệ cuốc bộ rời đi.
Mẹ Trần vẻ mặt bận tâm đứng trên ban công đưa mắt nhìn theo Chúc Nghệ: "Con trai, mẹ không phản đối tự do yêu đương, nhưng con xem nó lớn thế rồi mà xe còn chưa có... Mẹ sợ con nếu ở bên nó sẽ chịu khổ."
Trong thế giới tình yêu mà hở ra là tổng tài, lạm phát theo chiều hướng kỳ dị khiến ô tô thay thế xe đạp trở thành phương tiện giao thông tiện nghi nhất.
Ba Trần lại không thực tế như mẹ Trần: "Đừng có xem thường thằng nhóc người ta, thời cơ của đàn ông không ai nói chính xác được, vả lại nhỡ đâu người ta bảo vệ môi trường thì sao."
Đàn ông hiểu đàn ông, tất nhiên cũng không loại trừ ông nói vậy vì sợ ông con nhà mình không tìm được đối tượng thứ hai.
Trần Tiểu Nghĩa nghĩ đến qua đoạn thời gian nữa chờ bọn Chúc Nghệ xử lý chuyện xã hội đen xong, mình sẽ mất đi người "bạn trai" này, quyết định hở ra chút để giảm xóc: "Mẹ đừng lo quá, con sắp chia tay với anh ta rồi."
Nét mặt mẹ Trần lại không có sự mừng rỡ như dự đoán: "Lý nào lại thế? Chẳng lẽ mẹ nuôi dạy con thành người chê nghèo ham giàu ư? Lẽ nào con không nên dựa vào lý lẽ để tranh luận vì tình yêu với mẹ à?"
Không rõ rốt cuộc bà mẹ mình cao hứng hay mất hứng, Trần Tiểu Nghĩa quyết định dùng lý do chia tay phổ biến: "Con không có cảm giác với anh ta."
Lại không lường trước được ông ba đang uống nước giật mình bắt đầu ho khan, vất vả lắm mới thuận khí, ông lật đật kéo Trần Tiểu Nghĩa lại: "... Con trai à, con làm rõ chưa đấy? Xác định là không có cảm giác với nó, chứ không phải cái gì cũng không phản ứng?"
Trần Tiểu Nghĩa nhất thời chả hiểu ba anh đang nói mô tê gì.
Lén nhìn mẹ Trần một cái, ba Trần dẫn Trần Tiểu Nghĩa ra xó: "Năm ấy trước khi ba thi đại học cũng vì áp lực quá lớn mà không dậy được, con hiểu chứ. Vậy nên buổi tối con xem phim đen đoán định chút, không được thì ba đưa con gặp lão trung y, việc này không thể kéo dài."
Trần Tiểu Nghĩa đã hiểu...
Ban đầu anh tưởng mình là tài xế già, giờ đây lại phát hiện thời gian lái có lẽ thật sự liên quan tới tuổi tác.
Nhưng mà, lúc trước có người khi thông báo đã nói: Tôi có rất có cảm giác với em.
Ý anh ta là gì?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm thấy, mình như con gà la hét.
Gà la hét: Ấn một cái, kêu một tiếng.
https://youtu.be/wkXicGeaq5I
Tôi: Giục một tý, thêm một ít _(:з" ∠)_
- -------
?