Chương 32: Thiên kim thật giả (3)
Về chuyện chuyển ra khỏi Hạ gia,
Lý do Tiêu Hàm dùng để thuyết phục Hạ phụ là, cô muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, mà nếu đã muốn tự mình, thì đương nhiên cô sẽ không đem theo các loại tài sản như đất đai, xe, thẻ ngân hàng của nguyên chủ, Tiêu Hàm định bắt đầu một cuộc sống mới, cùng một nguồn kinh tế mới.
Đối với cô của mấy đời trước mà nói, cái gọi là tiền tài này không quá quan trọng, đủ dùng là được rồi, nhưng sau khi nhìn lại ký ức của Hạ Minh Châu, Tiêu Hàm đột nhiên có hứng thú với thương nghiệp.
Tuy rằng tính tình của Hạ Minh Châu có chút cố chấp bất thường, nhưng cô tuyệt đối không phải loại bình hoa di động, năng lực cực kỳ ưu tú, hoặc nên nói Hạ gia nuôi dưỡng Hạ Minh Châu quá tốt, có lẽ bởi vì khi sinh con Hạ mẫu bị tổn thương thân thể, không thể có con thêm lần nữa, cho nên ngay từ đầu Hạ phụ đã ôm thái độ bồi dưỡng người thừa kế để đối đãi với Hạ Minh Châu.
Mà biểu hiện của Hạ Minh Châu cũng đủ xuất sắc, bằng không kiếp trước cô sẽ không thành công cướp đi công ty Hạ thị, trở thành người thắng cuộc cuối cùng.
Ký ức của Hạ Minh Châu chính là thứ Tiêu Hàm muốn học tập, học thức của cô cùng thiên phú của cô, dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Bằng bản lĩnh của Hạ Minh Châu, cho dù cô có rời khỏi Hạ gia, cũng có thể sống rất tốt.
Thứ Hạ Minh Châu hưởng thụ hơn hai mươi năm qua không chỉ là cuộc sống ưu việt hơn hẳn người thường, mà còn là bối cảnh cùng các loại tài nguyên do Hạ gia cung cấp.
Tính riêng mấy thứ này thôi, đã vượt xa những người khác rồi.
Hạ gia cũng không nợ cô cái gì, kiếp trước Hạ Minh Châu làm rất nhiều chuyện sai trái, đơn giản là bởi vì bản thân cô cố chấp, quá mức tâm cao khí ngạo[1] nên vô pháp tiếp nhận sự chênh lệch địa vị, cuối cùng đến gần lúc ra đi mới tỉnh ngộ được một chút.
Ban đầu Hạ phụ còn cảm thấy ngạc nhiên với ý niệm muốn tự mình gây dựng sự nghiệp của Tiêu Hàm, nhưng rồi cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Đây mới là người thừa kế mà Hạ gia dùng hơn hai mươi năm để tỉ mỉ đào tạo nên, nếu cô là một người chỉ biết dựa vào gia sản, một khi không còn tư cách hưởng thụ thì liền bị đánh gục, vậy đó chính là thất bại của ông.
Sự tồn tại của Hạ Minh Châu mang ý nghĩa đặc biệt đối với Hạ phụ, cô không chỉ là đứa con gái ông từng yêu thương nhất, mà còn là người thừa kế sự nghiệp ông đã đổ hết tâm huyết của gần một đời người.
Kỳ thực khi chân tướng bị vạch trần, ông là người bị đả kích nhất, nếu ông biết trước mọi chuyện, có lẽ ông sẽ lựa chọn chôn giấu tất cả, trước giao công ty cho Minh Châu quản lý, sau lại thay con gái ruột an bài một tương lai mỹ mãn quang vinh.
Nhưng hết thảy đều chỉ là nếu như, hiện giờ toàn quyền quyết định đều nằm trong tay Minh Châu, chứ không phải ông, cô đã lựa chọn nói hết sự thật cho bọn họ biết, còn bản thân thì nhanh chóng thoát khỏi thân phận đại tiểu thư của Hạ gia, theo đuổi tương lai mà cô mong muốn.
Sự quả quyết của Minh Châu, cùng biểu hiện có thể không chút luyến tiếc từ bỏ gia sản của Hạ gia, tất cả đều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Hạ phụ thở dài một hơi, cũng không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, căn nguyên của mọi chuyện vốn đã xảy ra từ hơn hai mươi năm trước, điều bọn họ nên làm hiện giờ, chỉ đơn giản là không để hết thảy vượt qua tầm kiểm soát, điều khiển sự việc đi theo hướng tích cực hơn.
Ông đồng ý cho Tiêu Hàm chuyển ra ngoài, nhưng phòng của cô cùng tất cả đồ dùng cá nhân đều sẽ được giữ lại y nguyên như lúc cô còn ở Hạ gia, Hạ phụ đang biểu thị hy vọng cô có thể thường xuyên về nhà thăm hai vợ chồng.
Tiêu Hàm gật đầu.
Hạ phụ hỏi Tiêu Hàm có cần vốn đầu tư không, tuy rằng Hạ Minh Châu không phải là con gái ruột của ông, nhưng Hạ phụ cũng không cảm thấy có gì sai khi muốn giao cho cô một phần tài sản, con gái ruột hay con gái nuôi thì vẫn đều là con của cha mẹ, tình yêu thương cùng tài sản kế thừa đương nhiên cũng ngang nhau, chẳng liên quan gì đến huyết thống.
Tiêu Hàm lại cự tuyệt, "Ba cảm thấy cái tên Hạ Minh Châu của con rất khó kêu gọi đầu tư sao?"
Hạ phụ mỉm cười, "Sao có thể chứ." Ông xem đứa con gái này như niềm kiêu ngạo, tuổi của cô không lớn, nhưng cô rất có tiềm chất, cho dù là dùng ánh mắt đơn thuần của một người làm ăn, Hạ phụ cũng cảm thấy đáng giá đầu tư.
"Công ty Hạ thị quá lớn, tạm thời không thích hợp làm việc với văn phòng nhỏ của con." Thực lực giữa hai bên chênh lệch nhau một trời một vực[2], cho dù chỉ là đầu tư nhưng cũng rất dễ tạo thành mâu thuẫn do địa vị bất bình đẳng, hơn nữa còn bị mất đi quyền chủ động.
Tiêu Hàm tự tin nói, "Nếu có cơ hội, hy vọng vào một ngày nào đó con có thể quang minh chính đại[3] hợp tác cùng công ty Hạ thị."
Hạ phụ bất đắc dĩ đáp lại, "Ba mỏi mắt chờ mong."
***
Hảo sự bất xuất môn, ác sự truyền thiên lý[4], hai ngày nay Tiêu Hàm vẫn luôn vội vàng kiểm kê tài sản, chạy tới chạy lui giữa nơi ở mới và Hạ gia, vừa mới đến công ty để xử lý xong thủ tục từ chức, liền nghe thấy âm thanh bàn tán của mấy nữ viên chức trong khu vực nghỉ ngơi chung của công ty, "Nghe nói Hạ tổng không phải con gái ruột của chủ tịch, mà là bị nhận nhầm ở bệnh viện."
"Hình như thiên kim chân chính của Hạ gia cũng được đón trở về rồi."
"Chuyện đó là sự thật, tôi từng nhìn thấy đơn xin từ chức của Hạ tổng trong phòng tổng giám đốc."
"Ha, còn tưởng rằng thiên kim đại tiểu thư cao quý đến đâu, ai ngờ lại là thứ hàng giả." Một nữ viên chức áo lam ngày thường không ít bất mãn với Hạ Minh Châu từ khi cô vào công ty làm tổng tài, lại bởi vì dung mạo cùng thân phận của cô mà càng thêm ghen ghét, lúc này đang vui sướng khi người gặp hoạ, hiện tại không còn Hạ gia chống lưng cho cô, để xem Hạ Minh Châu còn cao cao tại thượng[5] như thế nào.
Có người khẽ kéo ống tay áo của cô ta, "Cô nói chuyện cẩn thận một chút, hình như Hạ tổng vẫn chưa ra khỏi công ty đâu?"
Khoé miệng của nữ viên chức áo lam hơi nhếch lên, "Nghe được thì đã sao, sau này đại tiểu thư chân chính kế thừa công ty Hạ thị, chẳng lẽ sẽ còn chỗ đứng cho thứ hàng giả như cô ta à, để tôi cho cô biết một điều, chim sẻ vĩnh viễn là chim sẻ, dù có đậu trên vị trí cao cũng không thể trở thành phượng hoàng."
Không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên an tĩnh, bây giờ nữ viên chức áo lam mới phát hiện ra, tất cả những gì cô nói từ nãy đến hiện tại vừa vặn đều bị Hạ Minh Châu nghe thấy hết, cô chỉ dám ra vẻ ta đây, mở miệng nói bậy sau lưng, nhưng đứng trước mặt chính chủ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Ví dụ như Hạ gia, Hạ Minh Châu không phải con gái ruột của Hạ tiên sinh, không đại biểu rằng Hạ gia sẽ không cần đứa con gái này, đạo lý đó không ai không hiểu, chẳng qua luôn có vài người lòng dạ hẹp hòi, bởi vì ghen ghét với Hạ Minh Châu, mà nhịn không được bỏ đá xuống giếng, góp phần chà đạp một người khi họ đang gặp khó khăn.
Gương mặt của nữ viên chức áo lam trắng bệch, thanh âm cũng có chút run rẩy, "Xin chào Hạ tổng."
Kỳ thực vừa vặn nghe được những gì cô ta nói còn có Phương Tình, không rõ là trùng hợp hay vô tình, Phương Tình vừa xin Hạ phụ đồng ý cho mình đến công ty nhìn qua một chút, coi như chuẩn bị trước để làm việc trong mấy ngày sắp tới, đương nhiên cô không bắt đầu bằng vị trí tổng tài giống như Hạ Minh Châu, mà là với tư cách của một nhân viên dưới tầng chót.
Tuy chỉ là vừa vặn nghe được, nhưng trong lòng Phương Tình cảm thấy vô cùng thoải mái, chẳng qua ánh mắt cô dùng để nhìn nữ viên chức áo lam không phải vừa lòng, mà có vẻ đồng tình nhiều hơn.
Còn nhớ kiếp trước khi Hạ phụ bị Hạ Minh Châu chọc cho tức giận đến mức nằm viện, có một vài đổng sự ủng hộ huyết mạch chân chính của Hạ gia tìm tới cô, tỏ ý sẽ cố gắng giúp đỡ cô, kết quả không quá hai ngày đã bị Hạ Minh Châu chỉnh đốn, không thể không cuốn gói đi ra khỏi công ty.
Trong đó còn có một người vướng phải hiềm nghi tham ô tài sản của công ty, bởi vì áp lực dư luận mà nhảy lầu tự tử.
Thủ đoạn của Hạ Minh Châu chứa bao nhiêu phần tàn nhẫn vô tình, Phương Tình là người hiểu biết nhất, nữ viên chức này dám mở miệng đàm tiếu sau lưng Hạ Minh Châu, Phương Tình đã có thể tưởng tượng được tương lai của cô ta sẽ thê thảm đến mức nào.
Tiêu Hàm nhìn nữ viên chức áo lam một lúc lâu, cong môi cười nói, "Không cần gọi tôi là Hạ tổng, tôi từ chức rồi."
Nữ viên chức áo lam âm thầm thở dài một hơi, nếu Hạ Minh Châu vẫn còn làm việc trong công ty, có khả năng cô sẽ tuỳ tuỳ tiện tiện bị chỉnh chết.
"Chẳng qua lời cô nói cũng không sai, tôi đã không còn là đại tiểu thư của Hạ gia."
Tiêu Hàm hơi nhướng mày, "Nhưng biết đâu được, có lẽ tôi sẽ là bà chủ tương lai của cô đấy, cho nên nhớ quản cái miệng của mình cho tốt vào."
Tiêu Hàm nói xong liền bỏ đi, còn đám người kia có tin hay không chẳng liên quan gì đến cô, lúc bước ra khỏi khu vực nghỉ ngơi chung vô tình nhìn thấy Phương Tình, cô cũng làm như không để ý.
Sắc mặt của nữ viên chức áo lam có chút khó coi, câu trước câu sau của người này, vế nào cũng giống như đang ám chỉ cô đã không còn tư cách làm việc tại Hạ thị.
Trong đầu của Phương Tình đột nhiên có một ý tưởng, đó là ra mặt thay cho nữ viên chức áo lam, đánh dấu sự xuất hiện của mình ở công ty Hạ thị, nhưng ý tưởng đấy cũng chỉ chợt thoáng qua mà thôi,
Một phần bởi vì cô vẫn chưa thể khắc phục nỗi sợ đối với Hạ Minh Châu, hơn nữa, cho dù cô có ra mặt thì sao chứ, cô có thể đối phó lại các loại thủ đoạn của Hạ Minh Châu sao.
Phương Tình cố gắng kiềm chế bản thân, không ngừng tự nhủ, hiện tại năng lực của cô không đủ để trực tiếp đối nghịch cùng Hạ Minh Châu.
***
Thân phận của Hạ Minh Châu và Phương Tình đã truyền khắp công ty Hạ thị, càng không cần phải nhắc đến giới thượng lưu, tất cả đều nghe nói rằng Hạ gia đã tìm được con gái ruột, còn Hạ Minh Châu chuẩn bị chuyển ra khỏi biệt thự của Hạ gia.
Khi nhận được mấy tin tức này, những bạn bè ngày thường khá thân thiết với Hạ Minh Châu cũng suy xét có nên tiếp tục giữ liên hệ cùng cô như trước đây hay không.
Chẳng qua trước lúc bọn họ kịp đưa ra quyết định, Tiêu Hàm đã cho tất cả bọn họ vào danh sách đen, cô không chán ghét gì mấy người đấy, mà chỉ sàng lọc lại ký ức của nguyên chủ một lần, giữ nguyên quan hệ với vài người thực sự đối tốt với Hạ Minh Châu, còn những người không liên quan hay chỉ biết ăn chơi trác táng, ha ha, đương nhiên là chặn hết.
Cô đang ở trong quá trình gây dựng sự nghiệp, hận không thể làm việc hết hai mươi tư tiếng một ngày, Tiêu Hàm không hy vọng mình sẽ bị người khác quấy rầy vì mấy chuyện không đâu.
Giá trị cổ phiếu của Hạ gia bởi việc này mà xuất hiện dao động không nhỏ, Hạ phụ phải ở lại công ty toạ trấn liên tiếp hơn nửa tháng, Phương Tình cũng thành thành thật thật tiếp nhận huấn luyện, kỳ thực dựa theo suy nghĩ của Hạ phụ, ông muốn đưa Phương Tình đi du học nước ngoài, để trở thành một người thừa kế đủ tư cách, những thứ cô cần học rất nhiều.
Nhưng Phương Tình lại kiên quyết không muốn rời khỏi công ty, hiện giờ cô vẫn chưa rõ Hạ Minh Châu rốt cuộc đang âm mưu cái gì, Hạ phụ không nói cho cô biết chuyện Hạ Minh Châu muốn gây dựng sự nghiệp riêng, thành ra cô đã tự suy diễn rằng Hạ Minh Châu chuyển ra ngoài để tiện chuẩn bị thâu tóm toàn bộ Hạ gia và Hạ thị.
Phương Tình cảm thấy mình nên ở lại, thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình của công ty, đề phòng Hạ Minh Châu dụng tâm hiểm ác.
Bản thân cô đã là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nên Hạ phụ cũng không thể xem cô như trẻ con mà quản giáo, muốn ông đồng ý, thì phải thực hiện được những yêu cầu của ông, Phương Tình vì không muốn rời khỏi công ty liền đáp ứng ngay lập tức, hơn nữa vô cùng ngoan ngoãn an phận.
Hạ phụ thông qua các nhân viên phụ trách huấn luyện biết được, tuy rằng tư chất của Phương Tình không ưu tú bằng Hạ Minh Châu, nhưng cô rất cố gắng nỗ lực, chịu khó chịu khổ, điều này khiến Hạ phụ thoáng vui mừng.
Tiêu Hàm toàn tâm toàn ý học tập những tri thức liên quan đến thương nghiệp của nguyên chủ, đây là một trong vài lĩnh vực mà cô ít khi tiếp xúc tới, cũng may Tiêu Hàm bị khuyết thiếu nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không khuyết thiếu năng lực học tập.
Bằng tài năng thương nghiệp của Hạ Minh Châu, tuỳ tuỳ tiện tiện đều có thể tạo ra vài thành tựu không nhỏ, cái Tiêu Hàm cần làm, chính là sử dụng triệt để tài năng này.
Đầu tiên là chọn sản phẩm kinh doanh, sau nhiều lần tự hỏi, cùng những cuộc trò chuyện vô nghĩa với 9526, Tiêu Hàm đã quyết định khởi nghiệp từ mỹ phẩm dưỡng da dưỡng nhan.
Sở dĩ cô quyết định như vậy còn phải nhắc đến thế giới trước, trong lúc dùng hết toàn bộ thời gian đi ngao du thiên hạ[7] và làm tiểu thiên sứ vĩ đại bảo vệ chính nghĩa, bởi vì thường bị nhận nhầm thành đại phu, nên cô cũng muốn nghiêm túc học tập y thuật.
Tiêu Hàm vừa nghĩ liền thực hiện ngay, dịch dung gia nhập Dược Cốc học tập y thuật.
Cuối cùng cũng thành công xuất sư, chẳng qua sau khi cô xuất sư không lâu thì không hiểu sao liền biệt vô âm tín[8], ai bảo đệ tử của Dược Cốc không thể xuất cốc nếu không có lý do chính đáng chứ, mà lúc ấy cô lại vừa vặn nhận được tin tức, dị tộc hải ngoại mơ ước bảo tàng long mạch gì đó, đang chuẩn bị đến Trung Nguyên làm loạn.
Nên cô lập tức dịch dung, đi thuyền suốt đêm tới hải ngoại, hung hăng bóp chết âm mưu từ trong trứng nước, đương nhiên là vẫn mai danh ẩn tích[9] như thường lệ.
Trở về lại nhìn thấy người người ở Dược Cốc đều mang vẻ mặt buồn bã xót thương làm lễ tang cho cô, thành ra cô cũng chẳng còn mặt mũi đứng ra nói mình chưa chết, chỉ đành lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
Ngừng hồi tưởng chuyện cũ, tiếp tục vấn đề tại sao Tiêu Hàm lại chọn mỹ phẩm dưỡng da dưỡng nhan làm sản phẩm khởi nghiệp, lý do rất đơn giản, bởi vì đó là một trong những thứ được phái nữ yêu thích nhất, hơn nữa cũng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã xem lại bình luận mấy chương trước của các tiểu thiên sứ.
Giải thích một chút về tên của nữ chủ.
Nữ chủ là một người tuỳ tính, không quá để ý đến họ tên của chính mình.
Tựa như thế giới thứ nhất vậy, cha mẹ của nguyên chủ đặt cho nguyên chủ cái tên gì, thì nữ chủ sẽ dùng cái tên đấy, có thể là Diệp Vô Tâm, Diệp Minh Tâm, thậm chí là nếu Diệp gia có tâm phản nghịch, đặt những cái tên chứa hàm ý chân long thiên tử, thì nữ chủ vẫn sẽ dùng chúng.
Chẳng qua mới vào truyện thôi, không nên động não nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều quá thì sao có thể gọi là sảng văn chứ. Ha ha ha.
[1] Tâm cao khí ngạo: Kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.
[2] Một trời một vực: Khác nhau quá xa, quá rõ.
[3] Quang minh chính đại: Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.
[4] Hảo sự bất xuất môn, ác sự truyền thiên lý (好事不出门,恶事传千里): Việc tốt ko ra khỏi cửa, việc xấu truyền nghìn dặm.
[5] Cao cao tại thượng (高高在上): Chỉ địa vị cao.
[6] Toàn tâm toàn ý: Chỉ sự toàn tâm toàn ý, sự tập trung tinh thần cao độ, tư tưởng và sức lực.
[7] Ngao du thiên hạ: Trèo đèo, lội suối. Dạo chơi khắp nơi.
[8] Biệt vô âm tín: hoàn toàn biệt tin, đã lâu không có tin tức gì.
[9] Mai danh ẩn tích (埋名隱跡): Người ở ẩn một nơi, không muốn ai biết đến mình.
==========
Hôm qua lỡ ngủ quên nên chưa đăng được TvT
Quên mất hỏi, mấy bạn thích bão bao nhiêu chương một lần nè:>
Lý do Tiêu Hàm dùng để thuyết phục Hạ phụ là, cô muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, mà nếu đã muốn tự mình, thì đương nhiên cô sẽ không đem theo các loại tài sản như đất đai, xe, thẻ ngân hàng của nguyên chủ, Tiêu Hàm định bắt đầu một cuộc sống mới, cùng một nguồn kinh tế mới.
Đối với cô của mấy đời trước mà nói, cái gọi là tiền tài này không quá quan trọng, đủ dùng là được rồi, nhưng sau khi nhìn lại ký ức của Hạ Minh Châu, Tiêu Hàm đột nhiên có hứng thú với thương nghiệp.
Tuy rằng tính tình của Hạ Minh Châu có chút cố chấp bất thường, nhưng cô tuyệt đối không phải loại bình hoa di động, năng lực cực kỳ ưu tú, hoặc nên nói Hạ gia nuôi dưỡng Hạ Minh Châu quá tốt, có lẽ bởi vì khi sinh con Hạ mẫu bị tổn thương thân thể, không thể có con thêm lần nữa, cho nên ngay từ đầu Hạ phụ đã ôm thái độ bồi dưỡng người thừa kế để đối đãi với Hạ Minh Châu.
Mà biểu hiện của Hạ Minh Châu cũng đủ xuất sắc, bằng không kiếp trước cô sẽ không thành công cướp đi công ty Hạ thị, trở thành người thắng cuộc cuối cùng.
Ký ức của Hạ Minh Châu chính là thứ Tiêu Hàm muốn học tập, học thức của cô cùng thiên phú của cô, dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Bằng bản lĩnh của Hạ Minh Châu, cho dù cô có rời khỏi Hạ gia, cũng có thể sống rất tốt.
Thứ Hạ Minh Châu hưởng thụ hơn hai mươi năm qua không chỉ là cuộc sống ưu việt hơn hẳn người thường, mà còn là bối cảnh cùng các loại tài nguyên do Hạ gia cung cấp.
Tính riêng mấy thứ này thôi, đã vượt xa những người khác rồi.
Hạ gia cũng không nợ cô cái gì, kiếp trước Hạ Minh Châu làm rất nhiều chuyện sai trái, đơn giản là bởi vì bản thân cô cố chấp, quá mức tâm cao khí ngạo[1] nên vô pháp tiếp nhận sự chênh lệch địa vị, cuối cùng đến gần lúc ra đi mới tỉnh ngộ được một chút.
Ban đầu Hạ phụ còn cảm thấy ngạc nhiên với ý niệm muốn tự mình gây dựng sự nghiệp của Tiêu Hàm, nhưng rồi cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Đây mới là người thừa kế mà Hạ gia dùng hơn hai mươi năm để tỉ mỉ đào tạo nên, nếu cô là một người chỉ biết dựa vào gia sản, một khi không còn tư cách hưởng thụ thì liền bị đánh gục, vậy đó chính là thất bại của ông.
Sự tồn tại của Hạ Minh Châu mang ý nghĩa đặc biệt đối với Hạ phụ, cô không chỉ là đứa con gái ông từng yêu thương nhất, mà còn là người thừa kế sự nghiệp ông đã đổ hết tâm huyết của gần một đời người.
Kỳ thực khi chân tướng bị vạch trần, ông là người bị đả kích nhất, nếu ông biết trước mọi chuyện, có lẽ ông sẽ lựa chọn chôn giấu tất cả, trước giao công ty cho Minh Châu quản lý, sau lại thay con gái ruột an bài một tương lai mỹ mãn quang vinh.
Nhưng hết thảy đều chỉ là nếu như, hiện giờ toàn quyền quyết định đều nằm trong tay Minh Châu, chứ không phải ông, cô đã lựa chọn nói hết sự thật cho bọn họ biết, còn bản thân thì nhanh chóng thoát khỏi thân phận đại tiểu thư của Hạ gia, theo đuổi tương lai mà cô mong muốn.
Sự quả quyết của Minh Châu, cùng biểu hiện có thể không chút luyến tiếc từ bỏ gia sản của Hạ gia, tất cả đều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Hạ phụ thở dài một hơi, cũng không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, căn nguyên của mọi chuyện vốn đã xảy ra từ hơn hai mươi năm trước, điều bọn họ nên làm hiện giờ, chỉ đơn giản là không để hết thảy vượt qua tầm kiểm soát, điều khiển sự việc đi theo hướng tích cực hơn.
Ông đồng ý cho Tiêu Hàm chuyển ra ngoài, nhưng phòng của cô cùng tất cả đồ dùng cá nhân đều sẽ được giữ lại y nguyên như lúc cô còn ở Hạ gia, Hạ phụ đang biểu thị hy vọng cô có thể thường xuyên về nhà thăm hai vợ chồng.
Tiêu Hàm gật đầu.
Hạ phụ hỏi Tiêu Hàm có cần vốn đầu tư không, tuy rằng Hạ Minh Châu không phải là con gái ruột của ông, nhưng Hạ phụ cũng không cảm thấy có gì sai khi muốn giao cho cô một phần tài sản, con gái ruột hay con gái nuôi thì vẫn đều là con của cha mẹ, tình yêu thương cùng tài sản kế thừa đương nhiên cũng ngang nhau, chẳng liên quan gì đến huyết thống.
Tiêu Hàm lại cự tuyệt, "Ba cảm thấy cái tên Hạ Minh Châu của con rất khó kêu gọi đầu tư sao?"
Hạ phụ mỉm cười, "Sao có thể chứ." Ông xem đứa con gái này như niềm kiêu ngạo, tuổi của cô không lớn, nhưng cô rất có tiềm chất, cho dù là dùng ánh mắt đơn thuần của một người làm ăn, Hạ phụ cũng cảm thấy đáng giá đầu tư.
"Công ty Hạ thị quá lớn, tạm thời không thích hợp làm việc với văn phòng nhỏ của con." Thực lực giữa hai bên chênh lệch nhau một trời một vực[2], cho dù chỉ là đầu tư nhưng cũng rất dễ tạo thành mâu thuẫn do địa vị bất bình đẳng, hơn nữa còn bị mất đi quyền chủ động.
Tiêu Hàm tự tin nói, "Nếu có cơ hội, hy vọng vào một ngày nào đó con có thể quang minh chính đại[3] hợp tác cùng công ty Hạ thị."
Hạ phụ bất đắc dĩ đáp lại, "Ba mỏi mắt chờ mong."
***
Hảo sự bất xuất môn, ác sự truyền thiên lý[4], hai ngày nay Tiêu Hàm vẫn luôn vội vàng kiểm kê tài sản, chạy tới chạy lui giữa nơi ở mới và Hạ gia, vừa mới đến công ty để xử lý xong thủ tục từ chức, liền nghe thấy âm thanh bàn tán của mấy nữ viên chức trong khu vực nghỉ ngơi chung của công ty, "Nghe nói Hạ tổng không phải con gái ruột của chủ tịch, mà là bị nhận nhầm ở bệnh viện."
"Hình như thiên kim chân chính của Hạ gia cũng được đón trở về rồi."
"Chuyện đó là sự thật, tôi từng nhìn thấy đơn xin từ chức của Hạ tổng trong phòng tổng giám đốc."
"Ha, còn tưởng rằng thiên kim đại tiểu thư cao quý đến đâu, ai ngờ lại là thứ hàng giả." Một nữ viên chức áo lam ngày thường không ít bất mãn với Hạ Minh Châu từ khi cô vào công ty làm tổng tài, lại bởi vì dung mạo cùng thân phận của cô mà càng thêm ghen ghét, lúc này đang vui sướng khi người gặp hoạ, hiện tại không còn Hạ gia chống lưng cho cô, để xem Hạ Minh Châu còn cao cao tại thượng[5] như thế nào.
Có người khẽ kéo ống tay áo của cô ta, "Cô nói chuyện cẩn thận một chút, hình như Hạ tổng vẫn chưa ra khỏi công ty đâu?"
Khoé miệng của nữ viên chức áo lam hơi nhếch lên, "Nghe được thì đã sao, sau này đại tiểu thư chân chính kế thừa công ty Hạ thị, chẳng lẽ sẽ còn chỗ đứng cho thứ hàng giả như cô ta à, để tôi cho cô biết một điều, chim sẻ vĩnh viễn là chim sẻ, dù có đậu trên vị trí cao cũng không thể trở thành phượng hoàng."
Không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên an tĩnh, bây giờ nữ viên chức áo lam mới phát hiện ra, tất cả những gì cô nói từ nãy đến hiện tại vừa vặn đều bị Hạ Minh Châu nghe thấy hết, cô chỉ dám ra vẻ ta đây, mở miệng nói bậy sau lưng, nhưng đứng trước mặt chính chủ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Ví dụ như Hạ gia, Hạ Minh Châu không phải con gái ruột của Hạ tiên sinh, không đại biểu rằng Hạ gia sẽ không cần đứa con gái này, đạo lý đó không ai không hiểu, chẳng qua luôn có vài người lòng dạ hẹp hòi, bởi vì ghen ghét với Hạ Minh Châu, mà nhịn không được bỏ đá xuống giếng, góp phần chà đạp một người khi họ đang gặp khó khăn.
Gương mặt của nữ viên chức áo lam trắng bệch, thanh âm cũng có chút run rẩy, "Xin chào Hạ tổng."
Kỳ thực vừa vặn nghe được những gì cô ta nói còn có Phương Tình, không rõ là trùng hợp hay vô tình, Phương Tình vừa xin Hạ phụ đồng ý cho mình đến công ty nhìn qua một chút, coi như chuẩn bị trước để làm việc trong mấy ngày sắp tới, đương nhiên cô không bắt đầu bằng vị trí tổng tài giống như Hạ Minh Châu, mà là với tư cách của một nhân viên dưới tầng chót.
Tuy chỉ là vừa vặn nghe được, nhưng trong lòng Phương Tình cảm thấy vô cùng thoải mái, chẳng qua ánh mắt cô dùng để nhìn nữ viên chức áo lam không phải vừa lòng, mà có vẻ đồng tình nhiều hơn.
Còn nhớ kiếp trước khi Hạ phụ bị Hạ Minh Châu chọc cho tức giận đến mức nằm viện, có một vài đổng sự ủng hộ huyết mạch chân chính của Hạ gia tìm tới cô, tỏ ý sẽ cố gắng giúp đỡ cô, kết quả không quá hai ngày đã bị Hạ Minh Châu chỉnh đốn, không thể không cuốn gói đi ra khỏi công ty.
Trong đó còn có một người vướng phải hiềm nghi tham ô tài sản của công ty, bởi vì áp lực dư luận mà nhảy lầu tự tử.
Thủ đoạn của Hạ Minh Châu chứa bao nhiêu phần tàn nhẫn vô tình, Phương Tình là người hiểu biết nhất, nữ viên chức này dám mở miệng đàm tiếu sau lưng Hạ Minh Châu, Phương Tình đã có thể tưởng tượng được tương lai của cô ta sẽ thê thảm đến mức nào.
Tiêu Hàm nhìn nữ viên chức áo lam một lúc lâu, cong môi cười nói, "Không cần gọi tôi là Hạ tổng, tôi từ chức rồi."
Nữ viên chức áo lam âm thầm thở dài một hơi, nếu Hạ Minh Châu vẫn còn làm việc trong công ty, có khả năng cô sẽ tuỳ tuỳ tiện tiện bị chỉnh chết.
"Chẳng qua lời cô nói cũng không sai, tôi đã không còn là đại tiểu thư của Hạ gia."
Tiêu Hàm hơi nhướng mày, "Nhưng biết đâu được, có lẽ tôi sẽ là bà chủ tương lai của cô đấy, cho nên nhớ quản cái miệng của mình cho tốt vào."
Tiêu Hàm nói xong liền bỏ đi, còn đám người kia có tin hay không chẳng liên quan gì đến cô, lúc bước ra khỏi khu vực nghỉ ngơi chung vô tình nhìn thấy Phương Tình, cô cũng làm như không để ý.
Sắc mặt của nữ viên chức áo lam có chút khó coi, câu trước câu sau của người này, vế nào cũng giống như đang ám chỉ cô đã không còn tư cách làm việc tại Hạ thị.
Trong đầu của Phương Tình đột nhiên có một ý tưởng, đó là ra mặt thay cho nữ viên chức áo lam, đánh dấu sự xuất hiện của mình ở công ty Hạ thị, nhưng ý tưởng đấy cũng chỉ chợt thoáng qua mà thôi,
Một phần bởi vì cô vẫn chưa thể khắc phục nỗi sợ đối với Hạ Minh Châu, hơn nữa, cho dù cô có ra mặt thì sao chứ, cô có thể đối phó lại các loại thủ đoạn của Hạ Minh Châu sao.
Phương Tình cố gắng kiềm chế bản thân, không ngừng tự nhủ, hiện tại năng lực của cô không đủ để trực tiếp đối nghịch cùng Hạ Minh Châu.
***
Thân phận của Hạ Minh Châu và Phương Tình đã truyền khắp công ty Hạ thị, càng không cần phải nhắc đến giới thượng lưu, tất cả đều nghe nói rằng Hạ gia đã tìm được con gái ruột, còn Hạ Minh Châu chuẩn bị chuyển ra khỏi biệt thự của Hạ gia.
Khi nhận được mấy tin tức này, những bạn bè ngày thường khá thân thiết với Hạ Minh Châu cũng suy xét có nên tiếp tục giữ liên hệ cùng cô như trước đây hay không.
Chẳng qua trước lúc bọn họ kịp đưa ra quyết định, Tiêu Hàm đã cho tất cả bọn họ vào danh sách đen, cô không chán ghét gì mấy người đấy, mà chỉ sàng lọc lại ký ức của nguyên chủ một lần, giữ nguyên quan hệ với vài người thực sự đối tốt với Hạ Minh Châu, còn những người không liên quan hay chỉ biết ăn chơi trác táng, ha ha, đương nhiên là chặn hết.
Cô đang ở trong quá trình gây dựng sự nghiệp, hận không thể làm việc hết hai mươi tư tiếng một ngày, Tiêu Hàm không hy vọng mình sẽ bị người khác quấy rầy vì mấy chuyện không đâu.
Giá trị cổ phiếu của Hạ gia bởi việc này mà xuất hiện dao động không nhỏ, Hạ phụ phải ở lại công ty toạ trấn liên tiếp hơn nửa tháng, Phương Tình cũng thành thành thật thật tiếp nhận huấn luyện, kỳ thực dựa theo suy nghĩ của Hạ phụ, ông muốn đưa Phương Tình đi du học nước ngoài, để trở thành một người thừa kế đủ tư cách, những thứ cô cần học rất nhiều.
Nhưng Phương Tình lại kiên quyết không muốn rời khỏi công ty, hiện giờ cô vẫn chưa rõ Hạ Minh Châu rốt cuộc đang âm mưu cái gì, Hạ phụ không nói cho cô biết chuyện Hạ Minh Châu muốn gây dựng sự nghiệp riêng, thành ra cô đã tự suy diễn rằng Hạ Minh Châu chuyển ra ngoài để tiện chuẩn bị thâu tóm toàn bộ Hạ gia và Hạ thị.
Phương Tình cảm thấy mình nên ở lại, thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình của công ty, đề phòng Hạ Minh Châu dụng tâm hiểm ác.
Bản thân cô đã là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nên Hạ phụ cũng không thể xem cô như trẻ con mà quản giáo, muốn ông đồng ý, thì phải thực hiện được những yêu cầu của ông, Phương Tình vì không muốn rời khỏi công ty liền đáp ứng ngay lập tức, hơn nữa vô cùng ngoan ngoãn an phận.
Hạ phụ thông qua các nhân viên phụ trách huấn luyện biết được, tuy rằng tư chất của Phương Tình không ưu tú bằng Hạ Minh Châu, nhưng cô rất cố gắng nỗ lực, chịu khó chịu khổ, điều này khiến Hạ phụ thoáng vui mừng.
Tiêu Hàm toàn tâm toàn ý học tập những tri thức liên quan đến thương nghiệp của nguyên chủ, đây là một trong vài lĩnh vực mà cô ít khi tiếp xúc tới, cũng may Tiêu Hàm bị khuyết thiếu nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không khuyết thiếu năng lực học tập.
Bằng tài năng thương nghiệp của Hạ Minh Châu, tuỳ tuỳ tiện tiện đều có thể tạo ra vài thành tựu không nhỏ, cái Tiêu Hàm cần làm, chính là sử dụng triệt để tài năng này.
Đầu tiên là chọn sản phẩm kinh doanh, sau nhiều lần tự hỏi, cùng những cuộc trò chuyện vô nghĩa với 9526, Tiêu Hàm đã quyết định khởi nghiệp từ mỹ phẩm dưỡng da dưỡng nhan.
Sở dĩ cô quyết định như vậy còn phải nhắc đến thế giới trước, trong lúc dùng hết toàn bộ thời gian đi ngao du thiên hạ[7] và làm tiểu thiên sứ vĩ đại bảo vệ chính nghĩa, bởi vì thường bị nhận nhầm thành đại phu, nên cô cũng muốn nghiêm túc học tập y thuật.
Tiêu Hàm vừa nghĩ liền thực hiện ngay, dịch dung gia nhập Dược Cốc học tập y thuật.
Cuối cùng cũng thành công xuất sư, chẳng qua sau khi cô xuất sư không lâu thì không hiểu sao liền biệt vô âm tín[8], ai bảo đệ tử của Dược Cốc không thể xuất cốc nếu không có lý do chính đáng chứ, mà lúc ấy cô lại vừa vặn nhận được tin tức, dị tộc hải ngoại mơ ước bảo tàng long mạch gì đó, đang chuẩn bị đến Trung Nguyên làm loạn.
Nên cô lập tức dịch dung, đi thuyền suốt đêm tới hải ngoại, hung hăng bóp chết âm mưu từ trong trứng nước, đương nhiên là vẫn mai danh ẩn tích[9] như thường lệ.
Trở về lại nhìn thấy người người ở Dược Cốc đều mang vẻ mặt buồn bã xót thương làm lễ tang cho cô, thành ra cô cũng chẳng còn mặt mũi đứng ra nói mình chưa chết, chỉ đành lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
Ngừng hồi tưởng chuyện cũ, tiếp tục vấn đề tại sao Tiêu Hàm lại chọn mỹ phẩm dưỡng da dưỡng nhan làm sản phẩm khởi nghiệp, lý do rất đơn giản, bởi vì đó là một trong những thứ được phái nữ yêu thích nhất, hơn nữa cũng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã xem lại bình luận mấy chương trước của các tiểu thiên sứ.
Giải thích một chút về tên của nữ chủ.
Nữ chủ là một người tuỳ tính, không quá để ý đến họ tên của chính mình.
Tựa như thế giới thứ nhất vậy, cha mẹ của nguyên chủ đặt cho nguyên chủ cái tên gì, thì nữ chủ sẽ dùng cái tên đấy, có thể là Diệp Vô Tâm, Diệp Minh Tâm, thậm chí là nếu Diệp gia có tâm phản nghịch, đặt những cái tên chứa hàm ý chân long thiên tử, thì nữ chủ vẫn sẽ dùng chúng.
Chẳng qua mới vào truyện thôi, không nên động não nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều quá thì sao có thể gọi là sảng văn chứ. Ha ha ha.
[1] Tâm cao khí ngạo: Kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.
[2] Một trời một vực: Khác nhau quá xa, quá rõ.
[3] Quang minh chính đại: Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.
[4] Hảo sự bất xuất môn, ác sự truyền thiên lý (好事不出门,恶事传千里): Việc tốt ko ra khỏi cửa, việc xấu truyền nghìn dặm.
[5] Cao cao tại thượng (高高在上): Chỉ địa vị cao.
[6] Toàn tâm toàn ý: Chỉ sự toàn tâm toàn ý, sự tập trung tinh thần cao độ, tư tưởng và sức lực.
[7] Ngao du thiên hạ: Trèo đèo, lội suối. Dạo chơi khắp nơi.
[8] Biệt vô âm tín: hoàn toàn biệt tin, đã lâu không có tin tức gì.
[9] Mai danh ẩn tích (埋名隱跡): Người ở ẩn một nơi, không muốn ai biết đến mình.
==========
Hôm qua lỡ ngủ quên nên chưa đăng được TvT
Quên mất hỏi, mấy bạn thích bão bao nhiêu chương một lần nè:>