Chương 70: Công chúa vạn an (19)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau, vụ án xuất hiện thêm tình tiết mới, hoá ra là thê tử của quản gia nhà Tào Bang vô ý trượt chân ngã trong khi đang yêu đương vụng trộm với quản sự, vị quản sự kia lại không muốn chuyện gian tình bị người ta phát hiện, nên đã vu hãm Chu Hữu Nguyên giết người.
Một vụ án oan sai, thiếu chút nữa khiến cho một người vô tội phải bỏ mình.
Mà cho dù vụ án được làm sáng tỏ thì sao chứ, ngục tốt bởi vì muốn hắn nhận tội, nên đã sử dụng tư hình, khiến cho bàn tay cầm bút của Chu Hữu Nguyên bị tàn phế rồi.
Chu Mẫn nhìn thấy phụ thân như vậy thì nhịn không được khóc thành tiếng, tuy rằng phụ thân được trả lại sự trong sạch, nhưng hiện tại người vừa không thể tham gia khoa cử, vừa không thể làm những việc khác, sinh kế sau này của gia đình bọn họ phải làm sao bây giờ,
Cuối cùng vẫn là Vệ Thiếu Tư chủ động đề nghị điều trị cho Chu Hữu Nguyên, tuy rằng có khả năng sẽ cần một khoảng thời gian khá dài, nhưng lại không phải là không thể chữa khỏi. Đồng thời Triệu Hâm còn phái Đan Nhi đưa một trăm lượng bạc cho Chu gia, an bài Chu Mẫn làm việc ở dược đường, học tập y thuật.
Người tiết lộ hành tung của Triệu Hâm cho Chu Mẫn cũng đã được điều tra rõ ràng, đương nhiên không có âm mưu gì cả, đối phương chỉ là một kẻ du hiệp, trong lúc vô tình nhìn thấy lệnh bài hoàng tộc trên người mấy vệ binh, phát hiện ra hành tung của Lạc Hà công chúa, sau đó lại bởi vì cảm thấy Chu Mẫn và Chu Đàm đáng thương, nên có chỉ điểm cho bọn họ một chút.
Tuy rằng đã khiến cho Đan Nhi và mấy vệ binh lo lắng một hồi, nhưng thông qua vụ án này, kết hợp với sự sợ hãi của mọi người khi nhắc đến Tào Bang, Triệu Hâm quyết định sẽ xem xét kỹ lưỡng những vụ án trước đây của các bá tánh bình dân.
Vương Thắng làm huyện lệnh của huyện Kim Sơn nhiều năm, thời gian giao hảo với Tào Bang có lẽ cũng không ngắn, không rõ trong tay hắn còn có bao nhiêu oan tình.
10 ngày sau, Vương Thắng bị hạch tội, chém đầu, một số tiểu lại cũng nhận được hình phạt tương đương,
Triệu Tấn đang ở kinh thành xa xôi cũng bắt đầu chú ý đến Tào Bang tại Giang Nam.
***
Tuy rằng khoảng cách giữa Dương Thành và biên quan khá xa, nhưng không khí vẫn vô cùng khô nóng, cẩn thận một chút còn có thể cảm nhận được cát ở trong gió,
Chẳng qua những người bên cạnh Triệu Hâm lại không hề cảm thấy mỏi mệt, cho dù thân là nữ tử như Đan Nhi và Li Nhi cũng vậy, các nàng bồi công chúa đã lâu, thân thể đã sớm không còn yếu đuối nhu nhược giống như lúc còn ở trong cung,
Mấy năm nay Triệu Hâm đi khắp đại giang nam bắc, ngay cả phong ấp nàng cũng đến thăm một lần.
Còn nhớ năm trước khi mới tới Nam Hải, nàng còn hưng phấn muốn đi biển, đáng tiếc hiện tại kỹ thuật đóng thuyền vẫn chưa quá phát triển, nếu Triệu Hâm thật sự đi biển, e rằng nàng sẽ rời khỏi thế giới này trước nhân vật chính là Triệu Tấn.
Lần này Triệu Hâm đến đây chủ yếu là bởi vì cảm thấy hứng thú với thương đạo nổi danh ở phụ cận Dương Thành, nghe nói bởi vì nơi đây không chỉ giao thương với Đại Địch, mà còn giao thương với rất nhiều tiểu quốc khác, nên mang đậm nét phong tình, chưa kể sau mỗi mùa thu hoạch, thương nhân tới từ các quốc gia sẽ cùng nhau tổ chức hội chợ, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Cát vàng đầy trời, ánh thái dương chói chang,
Từng bóng đen với trang phục dị tộc xuất hiện trên cồn cát, ánh mắt của người đứng đầu sắc bén tựa như ánh mắt của chim ưng nhìn chằm chằm thành trì ở phương xa, đợi đến khi mật thám trở về, hắn liền để lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn giơ tay chỉ vào thành trì, nói với thủ hạ dưới trướng của mình bằng ngôn ngữ của Đại Địch,
"Các ngươi có nhìn thấy không? Đó là thành trì của Đại Hi, là nơi có lương thực dồi dào, có nữ nhân xinh đẹp mềm mại, cùng vô số vàng bạc châu báu. Các ngươi thân là nhi lang của Đại Địch ta, muốn cái gì thì đoạt lấy cái đấy, không đoạt được thì cứ việc giết sạch."
Nghe mấy lời ấy, đám người Đại Địch vật lộn với dã thú hằng năm đều nhịn không được đỏ mắt.
Thấy sát khí của thủ hạ đã được khơi dậy, người đứng đầu là Hô Diên cực kỳ vừa lòng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, Đại Hãn nhất định sẽ trọng thưởng cho hắn.
"Không hay rồi, người của Đại Địch đến rồi, chạy mau."
Người của Đại Địch đã chiếm đoạt một thành ba huyện, chưa nhắc tới những thôn trang lớn nhỏ ở nơi biên quan, mọi chuyện phát triển quá nhanh, người của Đại Địch lại giảo hoạt, cố ý tránh khỏi các trọng địa, nên chỉ trong hai ngày người của Đại Địch đã đi đến phụ cận Dương Thành.
Dương Thành gần thương đạo, bình thường nhận được không ít chỗ tốt, thái thú của Dương Thành là một kẻ ăn chơi hưởng lạc[1], thân hình tròn vo, vừa nghe hạ nhân bẩm báo xong liền sợ hãi tới mức ngã khỏi ghế thái sư[2], từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, biên cảnh luôn luôn bình an vô sự, không nghĩ tới người của Đại Địch sẽ đột nhiên tấn công như vậy.
Hắn nghe nói người của Đại Địch ai cũng lưng hổ vai gấu[3], sức mạnh vô biên, chém người giống như chém hoa quả, Đài Thành còn bởi vì chống trả mà máu chảy thành sông, nơi nơi đều là thi thể chất thành đống.
Thái thú càng suy nghĩ càng toát mồ hôi lạnh, buổi tối cùng ngày, hắn lập tức bí mật thu dọn đồ đạc và mang theo khoái mã[4] tốt nhất của phủ nha, bỏ chạy.
Thái thú thân là người cai quản thành trì lại bỏ trốn, khiến cho đám quan viên trở nên loạn như cào cào, có người vội vàng thu thập tế nhuyễn[5], có người lo lắng không biết phải làm sao.
Khi Triệu Hâm đang ở khách điếm nhận được tin tức, thị nữ và vệ binh bên cạnh nàng đều không khỏi ngạc nhiên, tại sao lại đột ngột như thế,
Triệu Hâm chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền nhanh chóng đưa ra quyết định, "Đến phủ nha của Dương Thành."
Tại phủ nha của Dương Thành, các hạ nhân vừa nhìn thấy lệnh bài hoàng tộc trên người mấy vệ binh, lập tức không còn ai dám ngăn cản, đám quan viên trong phủ nha cũng kinh sợ không thôi, Lạc Hà công chúa vậy mà lại ở Dương Thành, nếu lỡ như xảy ra sự cố, e rằng gia tộc của bọn họ đều sẽ bị liên luỵ.
"Hạ quan bái kiến Lạc Hà công chúa, Lạc Hà công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Ngữ khí của Triệu Hâm thập phần nặng nề, "Thái thú đâu?"
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là một vị lão nhân với mái tóc trắng xoá chủ động lên tiếng, "Thái thú đã rời khỏi Dương Thành, vào đêm qua."
Khiến cho bọn họ cảm thấy hơi ngoài ý muốn chính là, vị công chúa hoàng gia trẻ tuổi này không hề nổi giận vì hành vi hèn nhát của thái thú, ngược lại chỉ nhíu mày rồi mở miệng.
"Nếu thái thú không có ở đây, vậy thì ngộ biến tòng quyền[6], bổn cung sẽ tạm thời thay thái thú toạ trấn Dương Thành."
Tất cả mọi người đều nhịn không được cảm thấy kinh ngạc, bao gồm cả thị nữ vệ binh của Triệu Hâm, từ trước đến nay bọn họ luôn đặt an nguy tính mạng công chúa lên hàng đầu, cho dù hôm nay người của Đại Địch xâm phạm an ninh lãnh thổ, thì điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới vẫn là phải đưa công chúa đến nơi an toàn.
Chẳng qua cũng không có ai dị nghị, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, một khi công chúa đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Quan viên trong phủ nha đương nhiên không dám nói gì, địa vị của công chúa cao hơn bọn họ, tiếp quản thành trì vào lúc này không phải là chuyện bình thường sao.
Mệnh lệnh thứ nhất của Triệu Hâm chính là đóng cửa thành, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Hiện tại mới bắt đầu sơ tán thì không kịp nữa, quân đội của Đại Địch chủ yếu là kỵ binh, ngựa của bọn họ đều là chiến mã, bây giờ ra ngoài chắc chắn sẽ chỉ có một kết cục, đó là rơi vào tay người của Đại Địch.
Sự thật chứng minh, quyết định của Triệu Hâm là đúng, chưa đến nửa canh giờ sau khi đóng cửa thành, người của Đại Địch đã tới.
Đồng thời chuyện người của Đại Địch đến cũng lan truyền khắp Dương Thành, bá tánh rối loạn hoảng sợ, tuy rằng biên quan bình an vô sự nhiều năm, nhưng phần lớn bá tánh của Dương Thành cư trú ở đây đã lâu, nên bọn họ biết rõ sự tàn nhẫn của người Đại Địch.
Phải biết rằng thời điểm tiên đế còn tại vị, người của Đại Địch thường xuyên xâm phạm an ninh lãnh thổ, chỉ khi triều đình phái hai vị nữ nhi tông thất đi hoà thân, mới miễn cưỡng duy trì được nền hoà bình hiện tại.
Triệu Hâm yêu cầu quan viên triệu tập toàn bộ bá tánh trong Dương Thành tới phủ nha, nàng muốn tự mình lộ diện, thể hiện thân phận.
"Bổn cung là Lạc Hà công chúa, tạm thời thay thái thú toạ trấn Dương Thành, bổn cung sẽ đồng cam cộng khổ[7] cùng bá tánh của Dương Thành, chỉ cần bổn cung còn tồn tại, thì người của Đại Địch tuyệt đối không thể tổn thương mọi người dù chỉ một chút."
Bá tánh của Dương Thành bàn tán xôn xao, nhưng nhìn vào thái độ khom lưng uốn gối[8] của quan viên đối với nàng, cùng khí độ phi phàm của bản thân Triệu Hâm, ngược lại không có ai tỏ vẻ hoài nghi thân phận của nàng.
Kỳ thực Triệu Hâm không quá yêu thích việc tự xưng là bổn cung, chẳng qua bây giờ thể hiện thân phận, ít nhiều gì cũng có thể củng cố niềm tin của bá tánh.
Có một thành viên của hoàng thất là công chúa ở đây, người dân sẽ không hoảng loạn bởi vì chuyện thái thú bỏ chạy nữa.
Sau khi liên tục hạ lệnh an bài bá tánh của Dương Thành xong, Triệu Hâm liền đi dò xét quân bị của Dương Thành một lần, nói thật, quân bị thế này còn không thể sử dụng để tự vệ, chứ đừng nói là ngăn cản người của Đại Địch.
Quân cứu viện đi từ trọng địa tới Dương Thành cần ít nhất sáu đến bảy ngày, mà người của Đại Địch muốn cướp bóc, chỉ cần một ngày là đủ.
Có lẽ là bởi vì bình an vô sự đã lâu, nên những thành trì ở biên quan đều có phần buông thả, dẫn đến việc người của Đại Địch vừa khởi binh, liền dễ dàng chiếm được Đài Thành và ba huyện khác.
Đây cũng là lý do khiến cho Đại Hi thường xuyên lâm vào thế hạ phong trước Đại Địch, nếu giao chiến công bằng, có thắng thua là chuyện bình thường, nhưng người của Đại Địch lại chỉ cướp bóc các châu các huyện xung quanh, lúc quân cứu viện tới nơi, bọn họ đã trở về Đại Địch, đó vốn dĩ là địa bàn của bọn họ, Đại Hi tồn tại hơn trăm năm, cũng không có bao nhiêu người có thể thành công làm cho người của Đại Địch phiến giáp bất hoàn[9] trên chính sa mạc của bọn họ,
Chẳng qua, trong quá khứ người của Đại Địch cướp bóc các châu các huyện ở biên quan chủ yếu là do mất mùa hoặc trời đông giá rét, bọn họ không có lương thực nên mới chiếm đoạt của Đại Hi,
Lần này thì khác,
Nhưng hiện tại nguyên nhân tại sao người của Đại Địch lại đột nhiên xâm phạm không còn quan trọng nữa, vấn đề đó cứ để cho người của triều đình suy xét đi, Triệu Hâm nàng chỉ cần phụ trách bảo vệ Dương Thành là được rồi.
Sau mỗi mùa thu hoạch, thương nhân tới từ các quốc gia sẽ cùng nhau tổ chức hội chợ, với tình huống bây giờ, hội chợ đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt của vài mật thám, bằng không vì sao một thành trì lớn như Đài Thành lại bị người của Đại Địch cướp bóc nhanh như vậy, nhanh đến mức gần như không có khả năng phản kích.
Thành ra mặc dù đã đóng cửa thành, một số mật thám vẫn có cơ hội lan truyền thông tin ra bên ngoài.
Hô Diên nhận được tin tức, gương mặt ngăm đen lập tức tràn đầy ý cười,
"Ông trời phù hộ Đại Địch ta, ở Dương Thành cư nhiên có một vị công chúa, còn là công chúa chân chính."
Hô Diên bắt đầu suy xét nếu bắt giam vị công chúa này, thì có thể đổi lấy bao nhiêu vàng bạc đá quý, nói không chừng còn có cả thành trì, hơn nữa Đại Hãn nhất định cũng sẽ ban thưởng nhiều hơn cho hắn. Hoàng đế của Đại Hi là một kẻ giảo hoạt, hai vị công chúa hoà thân kia kỳ thực đều không phải là huyết mạch của hoàng thất, bọn họ chỉ là nữ nhi tông thất mà thôi.
Hô Diên nhanh chóng hạ lệnh, "Đánh hạ Dương Thành, bắt giam công chúa của Đại Hi."
***
Biên quan xa xôi, nhưng tốc độ lan truyền thông tin lại không hề chậm, chủ yếu là bởi vì nếu muốn điều động quân đội ở biên quan thì phải có mệnh lệnh của hoàng đế.
Triều thần không ngừng tranh luận tại sao người của Đại Địch lại đột nhiên xâm phạm, rốt cuộc là mồi nhử, hay là khúc nhạc dạo đầu cho cuộc đại chiến, dù sao nguyên nhân khác nhau, mệnh lệnh được đưa ra cũng khác nhau.
Hai ngày ngắn ngủi, Đại Địch đã cướp bóc một thành ba huyện, dường như đang chứng thực suy đoán Đại Địch định xé bỏ hiệp ước hoà bình với Đại Hi trong quá khứ, chuẩn bị phát động chiến tranh.
Giữa bầu không khí căng thẳng, bỗng nhiên có một hạ nhân vội vàng chạy vào, "Không hay rồi, Lạc Hà công chúa đang ở Dương Thành."
Hạ nhân vừa dứt lời, tấu chương trên tay của Triệu Tấn lập tức rơi xuống mặt đất.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua ta có xem phần bình luận, thấy mọi người tranh cãi khá kịch liệt về Thiên Lý Giang Sơn Đồ[10], nên cho ta xin phép được giải thích một chút, nữ chủ là vẽ non sông ngàn dặm của Đại Hi, sở dĩ nàng biết Đại Hi trông ra sao, là bởi vì lúc ở đạo quan nàng thường xuyên đọc sách, trong đó đương nhiên có không ít thư tịch phác thảo lại giang sơn của Đại Hi.
Bản đồ của Đại Hi hoàn toàn khác với nhà Tống, ban đầu ta định sử dụng cái tên Thanh Minh Thượng Hà Đồ[11], nhưng sau đó có một vài tiểu thiên sứ nói rằng cái tên đó không ổn, nên ta mới đổi lại thành Thiên Lý Giang Sơn Đồ (tác giả không giỏi đặt tên cho lắm).
Tình tiết này được lấy cảm hứng từ tống nghệ[12] năm trước của bảo tàng quốc gia, cũng là tống nghệ hoàn chỉnh duy nhất mà ta từng xem.
Thế giới này sẽ tương đối dài (bởi vì tác giả có tình cảm đặc biệt đối với việc để nữ chủ làm công chúa, hơn nữa hành trình của nữ chủ tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây).
Còn những thế giới sau vẫn sẽ giống như các thế giới trước, trên dưới mười chương.
[1] Ăn chơi hưởng lạc: Hưởng thú vui vật chất tầm thường, không lành mạnh.
[2] Ghế thái sư: Tựa tựa như này, nhưng to hơn và chạm khắc chi tiết hơn:Đ
[3] Lưng hổ vai gấu: Miêu tả những người uy dũng, có tài võ nghệ hoặc sức khoẻ hơn người.
[4] Khoái mã: Con ngựa tốt, chạy nhanh, sức bền.
[5] Tế nhuyễn: Thường được dùng để chỉ quần áo và đồ trang sức của phụ nữ.
[6] Ngộ biến tòng quyền: Gặp cảnh biến phải theo đạo "quyền", ý nói phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.
[7] Đồng cam cộng khổ: Trong hạnh phúc hay bất hạnh đều san sẻ cho nhau, cùng hòa vào cuộc sống chung, coi niềm hạnh phúc hay nỗi bất hạnh của mọi người như của mình.
[8] Khom lưng uốn gối: Thái độ khúm núm.
[9] Phiến giáp bất hoàn: Một manh giáp cũng không còn lành lặn.
[10] Thiên Lý Giang Sơn Đồ: Là tác phẩm duy nhất của Vương Hy Manh, với chiều dài 11,9 m cùng tên gọi 千里江山 (Non sông ngàn dặm). Tác phẩm này được hoàn thành vào năm 1113 khi Vương Hy Manh mới 18 tuổi. Đây là một trong những bức tranh lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa và cũng là một trong những tác phẩm đồ sộ nhất của nền nghệ thuật Trung Quốc. Hiện giờ nó được trưng bày vĩnh viễn ở Bảo tàng Cố Cung.
[11] Thanh Minh Thượng Hà Đồ (清明上河图): Nghĩa là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh" (hoặc là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng"), là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ vào đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường sá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" được vẽ trên một cuộn giấy dài có kích thước 24,8×528,7 cm.
Danh tiếng của "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc". Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
[12] Tống nghệ: Các show truyền hình.
==========
Châm trước cho Hô Diên ngọn nến.
Muốn bắt giam ai không bắt giam, bắt giam đúng con cưng của tác giả =)))))
Hai ngày sau, vụ án xuất hiện thêm tình tiết mới, hoá ra là thê tử của quản gia nhà Tào Bang vô ý trượt chân ngã trong khi đang yêu đương vụng trộm với quản sự, vị quản sự kia lại không muốn chuyện gian tình bị người ta phát hiện, nên đã vu hãm Chu Hữu Nguyên giết người.
Một vụ án oan sai, thiếu chút nữa khiến cho một người vô tội phải bỏ mình.
Mà cho dù vụ án được làm sáng tỏ thì sao chứ, ngục tốt bởi vì muốn hắn nhận tội, nên đã sử dụng tư hình, khiến cho bàn tay cầm bút của Chu Hữu Nguyên bị tàn phế rồi.
Chu Mẫn nhìn thấy phụ thân như vậy thì nhịn không được khóc thành tiếng, tuy rằng phụ thân được trả lại sự trong sạch, nhưng hiện tại người vừa không thể tham gia khoa cử, vừa không thể làm những việc khác, sinh kế sau này của gia đình bọn họ phải làm sao bây giờ,
Cuối cùng vẫn là Vệ Thiếu Tư chủ động đề nghị điều trị cho Chu Hữu Nguyên, tuy rằng có khả năng sẽ cần một khoảng thời gian khá dài, nhưng lại không phải là không thể chữa khỏi. Đồng thời Triệu Hâm còn phái Đan Nhi đưa một trăm lượng bạc cho Chu gia, an bài Chu Mẫn làm việc ở dược đường, học tập y thuật.
Người tiết lộ hành tung của Triệu Hâm cho Chu Mẫn cũng đã được điều tra rõ ràng, đương nhiên không có âm mưu gì cả, đối phương chỉ là một kẻ du hiệp, trong lúc vô tình nhìn thấy lệnh bài hoàng tộc trên người mấy vệ binh, phát hiện ra hành tung của Lạc Hà công chúa, sau đó lại bởi vì cảm thấy Chu Mẫn và Chu Đàm đáng thương, nên có chỉ điểm cho bọn họ một chút.
Tuy rằng đã khiến cho Đan Nhi và mấy vệ binh lo lắng một hồi, nhưng thông qua vụ án này, kết hợp với sự sợ hãi của mọi người khi nhắc đến Tào Bang, Triệu Hâm quyết định sẽ xem xét kỹ lưỡng những vụ án trước đây của các bá tánh bình dân.
Vương Thắng làm huyện lệnh của huyện Kim Sơn nhiều năm, thời gian giao hảo với Tào Bang có lẽ cũng không ngắn, không rõ trong tay hắn còn có bao nhiêu oan tình.
10 ngày sau, Vương Thắng bị hạch tội, chém đầu, một số tiểu lại cũng nhận được hình phạt tương đương,
Triệu Tấn đang ở kinh thành xa xôi cũng bắt đầu chú ý đến Tào Bang tại Giang Nam.
***
Tuy rằng khoảng cách giữa Dương Thành và biên quan khá xa, nhưng không khí vẫn vô cùng khô nóng, cẩn thận một chút còn có thể cảm nhận được cát ở trong gió,
Chẳng qua những người bên cạnh Triệu Hâm lại không hề cảm thấy mỏi mệt, cho dù thân là nữ tử như Đan Nhi và Li Nhi cũng vậy, các nàng bồi công chúa đã lâu, thân thể đã sớm không còn yếu đuối nhu nhược giống như lúc còn ở trong cung,
Mấy năm nay Triệu Hâm đi khắp đại giang nam bắc, ngay cả phong ấp nàng cũng đến thăm một lần.
Còn nhớ năm trước khi mới tới Nam Hải, nàng còn hưng phấn muốn đi biển, đáng tiếc hiện tại kỹ thuật đóng thuyền vẫn chưa quá phát triển, nếu Triệu Hâm thật sự đi biển, e rằng nàng sẽ rời khỏi thế giới này trước nhân vật chính là Triệu Tấn.
Lần này Triệu Hâm đến đây chủ yếu là bởi vì cảm thấy hứng thú với thương đạo nổi danh ở phụ cận Dương Thành, nghe nói bởi vì nơi đây không chỉ giao thương với Đại Địch, mà còn giao thương với rất nhiều tiểu quốc khác, nên mang đậm nét phong tình, chưa kể sau mỗi mùa thu hoạch, thương nhân tới từ các quốc gia sẽ cùng nhau tổ chức hội chợ, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Cát vàng đầy trời, ánh thái dương chói chang,
Từng bóng đen với trang phục dị tộc xuất hiện trên cồn cát, ánh mắt của người đứng đầu sắc bén tựa như ánh mắt của chim ưng nhìn chằm chằm thành trì ở phương xa, đợi đến khi mật thám trở về, hắn liền để lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn giơ tay chỉ vào thành trì, nói với thủ hạ dưới trướng của mình bằng ngôn ngữ của Đại Địch,
"Các ngươi có nhìn thấy không? Đó là thành trì của Đại Hi, là nơi có lương thực dồi dào, có nữ nhân xinh đẹp mềm mại, cùng vô số vàng bạc châu báu. Các ngươi thân là nhi lang của Đại Địch ta, muốn cái gì thì đoạt lấy cái đấy, không đoạt được thì cứ việc giết sạch."
Nghe mấy lời ấy, đám người Đại Địch vật lộn với dã thú hằng năm đều nhịn không được đỏ mắt.
Thấy sát khí của thủ hạ đã được khơi dậy, người đứng đầu là Hô Diên cực kỳ vừa lòng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, Đại Hãn nhất định sẽ trọng thưởng cho hắn.
"Không hay rồi, người của Đại Địch đến rồi, chạy mau."
Người của Đại Địch đã chiếm đoạt một thành ba huyện, chưa nhắc tới những thôn trang lớn nhỏ ở nơi biên quan, mọi chuyện phát triển quá nhanh, người của Đại Địch lại giảo hoạt, cố ý tránh khỏi các trọng địa, nên chỉ trong hai ngày người của Đại Địch đã đi đến phụ cận Dương Thành.
Dương Thành gần thương đạo, bình thường nhận được không ít chỗ tốt, thái thú của Dương Thành là một kẻ ăn chơi hưởng lạc[1], thân hình tròn vo, vừa nghe hạ nhân bẩm báo xong liền sợ hãi tới mức ngã khỏi ghế thái sư[2], từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, biên cảnh luôn luôn bình an vô sự, không nghĩ tới người của Đại Địch sẽ đột nhiên tấn công như vậy.
Hắn nghe nói người của Đại Địch ai cũng lưng hổ vai gấu[3], sức mạnh vô biên, chém người giống như chém hoa quả, Đài Thành còn bởi vì chống trả mà máu chảy thành sông, nơi nơi đều là thi thể chất thành đống.
Thái thú càng suy nghĩ càng toát mồ hôi lạnh, buổi tối cùng ngày, hắn lập tức bí mật thu dọn đồ đạc và mang theo khoái mã[4] tốt nhất của phủ nha, bỏ chạy.
Thái thú thân là người cai quản thành trì lại bỏ trốn, khiến cho đám quan viên trở nên loạn như cào cào, có người vội vàng thu thập tế nhuyễn[5], có người lo lắng không biết phải làm sao.
Khi Triệu Hâm đang ở khách điếm nhận được tin tức, thị nữ và vệ binh bên cạnh nàng đều không khỏi ngạc nhiên, tại sao lại đột ngột như thế,
Triệu Hâm chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền nhanh chóng đưa ra quyết định, "Đến phủ nha của Dương Thành."
Tại phủ nha của Dương Thành, các hạ nhân vừa nhìn thấy lệnh bài hoàng tộc trên người mấy vệ binh, lập tức không còn ai dám ngăn cản, đám quan viên trong phủ nha cũng kinh sợ không thôi, Lạc Hà công chúa vậy mà lại ở Dương Thành, nếu lỡ như xảy ra sự cố, e rằng gia tộc của bọn họ đều sẽ bị liên luỵ.
"Hạ quan bái kiến Lạc Hà công chúa, Lạc Hà công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Ngữ khí của Triệu Hâm thập phần nặng nề, "Thái thú đâu?"
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là một vị lão nhân với mái tóc trắng xoá chủ động lên tiếng, "Thái thú đã rời khỏi Dương Thành, vào đêm qua."
Khiến cho bọn họ cảm thấy hơi ngoài ý muốn chính là, vị công chúa hoàng gia trẻ tuổi này không hề nổi giận vì hành vi hèn nhát của thái thú, ngược lại chỉ nhíu mày rồi mở miệng.
"Nếu thái thú không có ở đây, vậy thì ngộ biến tòng quyền[6], bổn cung sẽ tạm thời thay thái thú toạ trấn Dương Thành."
Tất cả mọi người đều nhịn không được cảm thấy kinh ngạc, bao gồm cả thị nữ vệ binh của Triệu Hâm, từ trước đến nay bọn họ luôn đặt an nguy tính mạng công chúa lên hàng đầu, cho dù hôm nay người của Đại Địch xâm phạm an ninh lãnh thổ, thì điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới vẫn là phải đưa công chúa đến nơi an toàn.
Chẳng qua cũng không có ai dị nghị, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, một khi công chúa đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Quan viên trong phủ nha đương nhiên không dám nói gì, địa vị của công chúa cao hơn bọn họ, tiếp quản thành trì vào lúc này không phải là chuyện bình thường sao.
Mệnh lệnh thứ nhất của Triệu Hâm chính là đóng cửa thành, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Hiện tại mới bắt đầu sơ tán thì không kịp nữa, quân đội của Đại Địch chủ yếu là kỵ binh, ngựa của bọn họ đều là chiến mã, bây giờ ra ngoài chắc chắn sẽ chỉ có một kết cục, đó là rơi vào tay người của Đại Địch.
Sự thật chứng minh, quyết định của Triệu Hâm là đúng, chưa đến nửa canh giờ sau khi đóng cửa thành, người của Đại Địch đã tới.
Đồng thời chuyện người của Đại Địch đến cũng lan truyền khắp Dương Thành, bá tánh rối loạn hoảng sợ, tuy rằng biên quan bình an vô sự nhiều năm, nhưng phần lớn bá tánh của Dương Thành cư trú ở đây đã lâu, nên bọn họ biết rõ sự tàn nhẫn của người Đại Địch.
Phải biết rằng thời điểm tiên đế còn tại vị, người của Đại Địch thường xuyên xâm phạm an ninh lãnh thổ, chỉ khi triều đình phái hai vị nữ nhi tông thất đi hoà thân, mới miễn cưỡng duy trì được nền hoà bình hiện tại.
Triệu Hâm yêu cầu quan viên triệu tập toàn bộ bá tánh trong Dương Thành tới phủ nha, nàng muốn tự mình lộ diện, thể hiện thân phận.
"Bổn cung là Lạc Hà công chúa, tạm thời thay thái thú toạ trấn Dương Thành, bổn cung sẽ đồng cam cộng khổ[7] cùng bá tánh của Dương Thành, chỉ cần bổn cung còn tồn tại, thì người của Đại Địch tuyệt đối không thể tổn thương mọi người dù chỉ một chút."
Bá tánh của Dương Thành bàn tán xôn xao, nhưng nhìn vào thái độ khom lưng uốn gối[8] của quan viên đối với nàng, cùng khí độ phi phàm của bản thân Triệu Hâm, ngược lại không có ai tỏ vẻ hoài nghi thân phận của nàng.
Kỳ thực Triệu Hâm không quá yêu thích việc tự xưng là bổn cung, chẳng qua bây giờ thể hiện thân phận, ít nhiều gì cũng có thể củng cố niềm tin của bá tánh.
Có một thành viên của hoàng thất là công chúa ở đây, người dân sẽ không hoảng loạn bởi vì chuyện thái thú bỏ chạy nữa.
Sau khi liên tục hạ lệnh an bài bá tánh của Dương Thành xong, Triệu Hâm liền đi dò xét quân bị của Dương Thành một lần, nói thật, quân bị thế này còn không thể sử dụng để tự vệ, chứ đừng nói là ngăn cản người của Đại Địch.
Quân cứu viện đi từ trọng địa tới Dương Thành cần ít nhất sáu đến bảy ngày, mà người của Đại Địch muốn cướp bóc, chỉ cần một ngày là đủ.
Có lẽ là bởi vì bình an vô sự đã lâu, nên những thành trì ở biên quan đều có phần buông thả, dẫn đến việc người của Đại Địch vừa khởi binh, liền dễ dàng chiếm được Đài Thành và ba huyện khác.
Đây cũng là lý do khiến cho Đại Hi thường xuyên lâm vào thế hạ phong trước Đại Địch, nếu giao chiến công bằng, có thắng thua là chuyện bình thường, nhưng người của Đại Địch lại chỉ cướp bóc các châu các huyện xung quanh, lúc quân cứu viện tới nơi, bọn họ đã trở về Đại Địch, đó vốn dĩ là địa bàn của bọn họ, Đại Hi tồn tại hơn trăm năm, cũng không có bao nhiêu người có thể thành công làm cho người của Đại Địch phiến giáp bất hoàn[9] trên chính sa mạc của bọn họ,
Chẳng qua, trong quá khứ người của Đại Địch cướp bóc các châu các huyện ở biên quan chủ yếu là do mất mùa hoặc trời đông giá rét, bọn họ không có lương thực nên mới chiếm đoạt của Đại Hi,
Lần này thì khác,
Nhưng hiện tại nguyên nhân tại sao người của Đại Địch lại đột nhiên xâm phạm không còn quan trọng nữa, vấn đề đó cứ để cho người của triều đình suy xét đi, Triệu Hâm nàng chỉ cần phụ trách bảo vệ Dương Thành là được rồi.
Sau mỗi mùa thu hoạch, thương nhân tới từ các quốc gia sẽ cùng nhau tổ chức hội chợ, với tình huống bây giờ, hội chợ đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt của vài mật thám, bằng không vì sao một thành trì lớn như Đài Thành lại bị người của Đại Địch cướp bóc nhanh như vậy, nhanh đến mức gần như không có khả năng phản kích.
Thành ra mặc dù đã đóng cửa thành, một số mật thám vẫn có cơ hội lan truyền thông tin ra bên ngoài.
Hô Diên nhận được tin tức, gương mặt ngăm đen lập tức tràn đầy ý cười,
"Ông trời phù hộ Đại Địch ta, ở Dương Thành cư nhiên có một vị công chúa, còn là công chúa chân chính."
Hô Diên bắt đầu suy xét nếu bắt giam vị công chúa này, thì có thể đổi lấy bao nhiêu vàng bạc đá quý, nói không chừng còn có cả thành trì, hơn nữa Đại Hãn nhất định cũng sẽ ban thưởng nhiều hơn cho hắn. Hoàng đế của Đại Hi là một kẻ giảo hoạt, hai vị công chúa hoà thân kia kỳ thực đều không phải là huyết mạch của hoàng thất, bọn họ chỉ là nữ nhi tông thất mà thôi.
Hô Diên nhanh chóng hạ lệnh, "Đánh hạ Dương Thành, bắt giam công chúa của Đại Hi."
***
Biên quan xa xôi, nhưng tốc độ lan truyền thông tin lại không hề chậm, chủ yếu là bởi vì nếu muốn điều động quân đội ở biên quan thì phải có mệnh lệnh của hoàng đế.
Triều thần không ngừng tranh luận tại sao người của Đại Địch lại đột nhiên xâm phạm, rốt cuộc là mồi nhử, hay là khúc nhạc dạo đầu cho cuộc đại chiến, dù sao nguyên nhân khác nhau, mệnh lệnh được đưa ra cũng khác nhau.
Hai ngày ngắn ngủi, Đại Địch đã cướp bóc một thành ba huyện, dường như đang chứng thực suy đoán Đại Địch định xé bỏ hiệp ước hoà bình với Đại Hi trong quá khứ, chuẩn bị phát động chiến tranh.
Giữa bầu không khí căng thẳng, bỗng nhiên có một hạ nhân vội vàng chạy vào, "Không hay rồi, Lạc Hà công chúa đang ở Dương Thành."
Hạ nhân vừa dứt lời, tấu chương trên tay của Triệu Tấn lập tức rơi xuống mặt đất.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua ta có xem phần bình luận, thấy mọi người tranh cãi khá kịch liệt về Thiên Lý Giang Sơn Đồ[10], nên cho ta xin phép được giải thích một chút, nữ chủ là vẽ non sông ngàn dặm của Đại Hi, sở dĩ nàng biết Đại Hi trông ra sao, là bởi vì lúc ở đạo quan nàng thường xuyên đọc sách, trong đó đương nhiên có không ít thư tịch phác thảo lại giang sơn của Đại Hi.
Bản đồ của Đại Hi hoàn toàn khác với nhà Tống, ban đầu ta định sử dụng cái tên Thanh Minh Thượng Hà Đồ[11], nhưng sau đó có một vài tiểu thiên sứ nói rằng cái tên đó không ổn, nên ta mới đổi lại thành Thiên Lý Giang Sơn Đồ (tác giả không giỏi đặt tên cho lắm).
Tình tiết này được lấy cảm hứng từ tống nghệ[12] năm trước của bảo tàng quốc gia, cũng là tống nghệ hoàn chỉnh duy nhất mà ta từng xem.
Thế giới này sẽ tương đối dài (bởi vì tác giả có tình cảm đặc biệt đối với việc để nữ chủ làm công chúa, hơn nữa hành trình của nữ chủ tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây).
Còn những thế giới sau vẫn sẽ giống như các thế giới trước, trên dưới mười chương.
[1] Ăn chơi hưởng lạc: Hưởng thú vui vật chất tầm thường, không lành mạnh.
[2] Ghế thái sư: Tựa tựa như này, nhưng to hơn và chạm khắc chi tiết hơn:Đ
[3] Lưng hổ vai gấu: Miêu tả những người uy dũng, có tài võ nghệ hoặc sức khoẻ hơn người.
[4] Khoái mã: Con ngựa tốt, chạy nhanh, sức bền.
[5] Tế nhuyễn: Thường được dùng để chỉ quần áo và đồ trang sức của phụ nữ.
[6] Ngộ biến tòng quyền: Gặp cảnh biến phải theo đạo "quyền", ý nói phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.
[7] Đồng cam cộng khổ: Trong hạnh phúc hay bất hạnh đều san sẻ cho nhau, cùng hòa vào cuộc sống chung, coi niềm hạnh phúc hay nỗi bất hạnh của mọi người như của mình.
[8] Khom lưng uốn gối: Thái độ khúm núm.
[9] Phiến giáp bất hoàn: Một manh giáp cũng không còn lành lặn.
[10] Thiên Lý Giang Sơn Đồ: Là tác phẩm duy nhất của Vương Hy Manh, với chiều dài 11,9 m cùng tên gọi 千里江山 (Non sông ngàn dặm). Tác phẩm này được hoàn thành vào năm 1113 khi Vương Hy Manh mới 18 tuổi. Đây là một trong những bức tranh lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa và cũng là một trong những tác phẩm đồ sộ nhất của nền nghệ thuật Trung Quốc. Hiện giờ nó được trưng bày vĩnh viễn ở Bảo tàng Cố Cung.
[11] Thanh Minh Thượng Hà Đồ (清明上河图): Nghĩa là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh" (hoặc là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng"), là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ vào đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường sá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" được vẽ trên một cuộn giấy dài có kích thước 24,8×528,7 cm.
Danh tiếng của "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc". Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
[12] Tống nghệ: Các show truyền hình.
==========
Châm trước cho Hô Diên ngọn nến.
Muốn bắt giam ai không bắt giam, bắt giam đúng con cưng của tác giả =)))))