Chương : 4
Đại ca ngươi một đời anh minh, phu nhân tương lai lại là Hoa cô nương! Vẻ mặt Lôi Lôi kỳ dị, còn công tử thì đang nhíu mày có vẻ bất mãn, đang muốn cười, bỗng thoáng nhìn mặt mày bọn Triệu quản gia đều trầm mặc, nhất thời cũng không dám cười, nghi hoặc không thôi.
Bên kia còn đang bàn luận sôi nổi.
Có người hỏi: "Hoa Gia ở thành Dạ Đàm cách xa ngàn dặm, sao lại có quan hệ với Bách Thắng sơn trang?"
Tiên sinh nói: "Các ngươi không biết rồi, lúc Tiêu Nguyên lão trang chủ còn trẻ từng ra tay giúp Hoa gia một đại ân tình, Hoa lão thái gia để tạ ơn, đã đem cháu gái vừa tròn năm tuổi hứa cho tiểu công tử Tiêu gia."
Mọi người hiểu ra: "Thì ra là vậy."
Tiên sinh tiếp tục nói: "Mấy đời Tiêu gia đều là con một, năm năm trước khi Tiêu lão trang chủ tạ thế đã từng dặn Tiêu công tử ba năm sau thành thân, chỉ là Tiêu công tử một lòng tu tập đao pháp, nên trì hoãn hai năm, mãi đến bốn tháng trước mới cưới vị Hoa cô nương kia vào cửa."
Mấy lời nói nói đó Lôi Lôi hoàn toàn không có hứng thú, nói cả buổi thì ra cây cỏ này sớm đã bị người ta ăn qua.
Mọi người đều ca ngợi: "Đúng là môn đăng hộ đối."
Ai ngờ tiên sinh lại thở dài: "Vốn là một mối nhân duyên tốt, nhưng sau đó lại trở thành tai họa."
Mọi người thấy kỳ lạ: "Sao lại vậy?"
Tiên sinh nói: "Sắp tới ngày thành thân lại xảy ra chuyện quả Trường Sinh, tam đại môn phái phân tranh không ngừng, Tiêu công tử tất nhiên sẽ đi theo Hà minh chủ hối hả ngược xuôi để hòa giải. Hoa gia cũng thấu tình đạt lý, thấy Tiêu công tử bận rộn, sợ bỏ lỡ ngày cưới, bởi vậy để Hoa công tử đưa muội muội của mình đến. Vậy mà ngay trong đêm tân hôn, phái Hoàng sa và phái Nam Hải lại tranh đấu. Lúc đó Hà minh chủ đang mừng tiệc vui, nghe thấy chuyện này lập tức chạy tới, còn Tiêu công tử xưa nay coi chuyện giang hồ là sứ mệnh của mình, vì sợ hai phái tranh đấu làm thương người vô tội, nên nhất quyết đi theo, ngay cả kiều thê mới cưới cũng chưa từng gặp mặt qua."
Mọi người tán thưởng: "Hành động này của Tiêu công tử thật là làm người ta kính nể!"
Có người cười: "Đôi phu thê trẻ kiểu gì chẳng gặp nhau, sao phải gấp gáp, người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, còn hắn vừa tân hôn vừa tiểu biệt, nói không chừng sau khi giải quyết xông xuôi mọi việc, đôi phu thê trẻ lại trở về động phòng bù đắp, các vị nói có đúng hay không?"
Có người cười lại có người mắng.
Trong lời nói, có mang theo chút mùi vị kích thích, càng khiến mọi người hứng thú với cuộc bàn luận, Lôi Lôi quay đầu lại nhìn công tử, thì ra đêm tân hôn đại ca ngươi vứt thê tử một mình ở tân phòng, còn mình chạy đi giữ gìn chính nghĩa.
Công tử ngồi im bất động để Lôi Lôi nhìn như thế, gương mặt tuấn tú lại bắt đầu ửng hồng, ho nhẹ nhàng một cái.
Thật là đẹp mà, nhưng đáng tiếc hoa đã có chủ!
Lúc Lôi Lôi đang cảm thấy tiếc thay cho hắn thì chợt nghe vị tiên sinh vỗ tay một cái: "Làm gì có chuyện sau đó, tai họa chính là xảy ra ngay trong đêm tân hôn, Tiêu công tử không có mặt, Bách Thắng Sơn trang xảy ra hỏa hoạn, tân phòng và vị Hoa cô nương kia đều bị thiêu thành tro bụi!"
Mọi người kinh hãi.
"Sao lại có chuyện như thế!"
"Người của Bách Thắng Sơn trang sao lại sơ sẩy như vậy!"
Thổn thức một hồi, Lôi Lôi cũng tỉnh táo lại, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao mặt mũi bọn Triệu quản gia lại xầm xì như vậy, trong lòng không khỏi tiếc nuối vị cho Hoa cô nương kia không có phúc khí, phu quân xuất chúng như vậy mà chưa kịp nhìn một cái đã ngọc nát hương tan!
Tiên sinh xua tay ngăn mọi người, làm vẻ thần bí: "Vừa hay lão phu có vị huynh đệ bà con xa hiện đang làm người hầu trong Bách Thắng Sơn, nghe nói trận hỏa hoạn này thật ra có rất nhiều điều kỳ lạ."
Mọi người vểnh tai chú ý lắng nghe.
Tiên sinh nói: "Vị tân nương này vốn có một nha hoàn hồi môn, đêm đó chính nàng ta đã hầu hạ trong tân phòng, vậy mà sau trận hỏa hoạn này, chỉ tìm được xác của tân nương tử, còn xác của nha hoàn hồi môn thì không thấy đâu!"
Mọi người thấy kỳ lạ.
Có người hỏi: "Cháy lớn như vậy, thì làm sao nhận ra thi thể kia chính là tân nương tử?"
Tiên sinh lắc đầu: "Các ngươi không biết rồi, tân nương tử từ đã nhỏ đã đeo một miếng trường mệnh kim tỏa (Khóa trường thọ), công tử Hoa gia dựa vào cái này mà nhận ra xác muội muội." Hắn hạ thấp giọng: "Nghe nói trên thi thể kia còn có một vết đao cực sâu, mặc dù thi thể đã biến dạng, nhưng trong miệng hoàn toàn không có khói bụi, chắc chắn là bị giết chết trước trận hỏa."
Lập tức có người nói: "Chẳng lẽ này là do nha hoàn này hại chủ nhân?"
Tiên sinh vỗ tay: "Lão phu làm sao mà biết? Bây giờ không thấy nha hoàn, cũng không ai biết được."
"Sao không đến quê nàng ta tìm kiếm?"
"Hoa công tử nói nha hoàn kia là một năm trước tới nhà họ, cũng không rõ lai lịch, chỉ thấy nàng ta bơ vơ đáng thương thì thu nhận giúp đỡ, thường ngày cũng tận tâm, nào nghĩ xảy ra chuyện như thế, đến bọn họ cũng không thể tin nổi."
Mọi người nắm cổ tay thở dài.
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng!"
"Chắc chắn là gian tế của Ma giáo!"
Có người lo lắng: "Con gái ở Bách Thắng Sơn trang xảy ra chuyện, Hoa lão trang chủ làm sao chịu được?"
Tiên sinh gật đầu: "Hoa gia đương nhiên rất đau lòng, nhưng là do mình tin lầm người, cũng không tiện tính toán nhiều, vẫn là Tiêu công tử có trách nhiệm, dù chưa từng gặp Hoa cô nương, nhưng dù sao cũng đã bái thiên địa làm phu thê, vì thế hai tháng trước đã lên đường tìm kiếm tung tích của nha hoàn hồi môn kia." Cố ý dừng một chút: "Tiêu công tử căm hận kẻ ác, mấy ngày trước thấy mấy vị huynh đệ bị người trong ma giáo dưới núi đuổi giết, Tiêu công tử đi ngang qua, thuận tay giúp đỡ."
Mọi người tán thưởng.
Thành công khơi gợi hứng thú của mọi người, tiên sinh chậm rãi nói: "Việc này phải tìm được nha hoàn hồi môn mới tra rõ được nội tình, chúng ta không nên suy đoán lung tung."
Mọi người xung quanh liên tục gật đầu.
Lôi Lôi cũng cảm thấy kinh ngạc, giết người không phải trò đùa, nha hoàn hồi môn giết chủ nhân chắc chắn phải có ích lợi gì đó thì mới đúng, nếu như muốn gây xích mích quan hệ hai nhà, làm như vậy dĩ nhiên chưa đủ.
Chợt nghe thấy tiếng thước gõ vang lên.
Tiên sinh kéo sự chú ý của mọi người trở về: "Việc này đã truyền ra từ lâu, chỉ là các ngươi không biết mà thôi. Tiếp theo, lão phu sẽ kể một chuyện khác, khà khà, so với cái này càng huyền bí hơn!"
Mọi người vội hỏi: "Chuyện gì?"
"Chính là xung quanh thôn Cổ Ngôn xảy ra chuyện lạ," Tiên sinh thần bí, "Canh ba đêm qua, một tú tài thôn Cổ Ngôn ra ngoài thăm bạn, trở về muộn, bị một ma nữ áo trắng quấn lấy!"
Thôn Cổ Ngôn? Ma nữ áo trắng? Lôi Lôi lập tức cúi đầu, cảnh tượng này sao quen thuộc như vậy?
Xưa nay chuyện ma quỷ thần bí là đề tài mà người ta nghe mãi không chán, hứng thú của mọi người chỉ có tăng lên chứ không giảm đi: "Ma nữ kia trông như thế nào?"
Tiên sinh nghiêm túc: "Nghe nói ma nữ kia thân mặc đồ trắng, lưỡi thè dài ra một thước!"
Mọi người thán phục.
Đột nhiên Tiên sinh hạ thấp giọng cười nói, "Chư vị đoán xem sau đó xảy ra việc gì? Sau khi tú tài tỉnh lại phát hiện mình nằm ở ven đường, xiêm y trên người biến mất, trở về thì sinh bệnh, hiện giờ vẫn đang nằm ở trong nhà."
"Hay là bị ma nữ trêu đùa, hút hết tinh khí rồi?"
"......"
Nửa đêm bị ma nữ chặn đường, hút tinh khí của chàng thanh niên là đề tài vô cùng hay ho, mọi người bàn luận sôi nổi, bên này, tất cả mọi người trên bàn bao gồm Tiêu công tử đều nhìn chằm chằm vào Lôi Lôi, trên người nàng mặc y phục nam nhân, trường sam màu xanh, loại các tú tài vẫn thường mặc.... Dĩ nhiên, tất cả bọn họ biết nàng không phải là quỷ, nhưng có thể khinh bạc nam nhân hay không thì không dám chắc.
Lôi Lôi yên lặng ăn cơm.
Còn lấy dương bù âm đây, lão nương khinh bạc hắn, không bằng ta đi khinh bạc "Tiểu Bạch" còn hơn!
..........
Màn đêm trầm lắng, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ dần nhỏ lại.
Sau khi tắm rửa xong, Lôi Lôi ngồi trước gương soi rất lâu, mới an tâm nằm dài trên giường, bởi buổi chiều thảnh thơi quá nên có chút khó ngủ, không ngờ thân phận của "Tiểu Bạch" lại đặc biệt như thế, mới bước vào giang hồ đã gặp đại nhân vật, vận may của nữ chính Thiên Lôi văn quả không phải bình thường, "Xuân Hoa" này rốt cuộc có thân phận gì, dáng không tệ, kể ra cũng rất có ích. Nghĩ đến câu chuyện nghe được trong tửu lâu, lòng nàng hơi hoang mang, thôi bỏ đi, không biết mặt tân nương tử thì đã đành, nha hoàn kia cũng không ít người đã gặp qua, nhưng nếu như nàng chính là nha hoàn đó, bọn họ phải nhận ra mới đúng, xem ra Xuân Hoa chắc chắn là người vô danh rồi.
Đang nghĩ ngợi, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một hồi ầm ĩ, tiếp theo ánh lửa đột nhiên lóe sáng, tuấn mã hí lên.
"Hình như là ở đây!"
"Nhanh, bao vây khách điếm lại cho ta!"
Lôi Lôi kinh hãi vươn mình ngồi dậy, nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn một cái, chỉ thấy dưới lầu vô số đuốc sáng, có rất nhiều người cầm đao vây xung quanh nhà trọ, trên người mặc trang phục đen viền trắng, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa phẫn nộ, hai người cầm đầu đặc biệt nổi bật, trong đó có một người đàn ông trung niên cao to chừng bốn mươi tuổi.
Những người này là ai? Lôi Lôi đang cảm thấy kỳ lạ, ông chủ khách điếm kinh hoảng chạy đến: "Chư vị đến làm gì vậy?"
Lão trung niên kia nói: "Mới có người ám sát Ôn chưởng môn của phái Hoàng sa chúng ta, hiện tại đã bị trúng một chưởng của Ôn chưởng môn, ta thấy hắn chạy tới chỗ này của ngươi, sợ đã trốn ở trong khách điếm, bởi vậy muốn tra xét một chút."
Sắc mặt ông chủ đen lại: "Ai to gan như vậy? Dám ám sát Ôn chưởng môn."
Người kia cười nhạt: "Ngoại trừ phái Nam Hải thì còn ai nữa, ta đang muốn bắt sống hắn, rồi đem đến trước mặt Hà minh chủ tranh luận phải trái."
Ông chủ nhà trọ chần chừ.
"Lão nhân gia ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta tự có chừng mực, sẽ không làm ảnh hưởng xấu đến chuyện làm ăn của ngươi!" Người bên cạnh còn lại bước đến trấn an, trang phục cùng với những cái khác người không khác là mấy, nhưng giọng nói lại hết sức dễ nghe, là nữ nhân, Lôi Lôi híp mắt nhìn, cảm thấy dung mạo rất là xinh đẹp.
Ông chủ khách điếm thở phào nhẹ nhõm: "Hai vị xin mời."
Người trung niên bên cạnh dặn dò: "Tất cả đi vào lục soát cho ta!"
Thì ra phái Nam Hải cho người ám sát Chưởng môn phái Hoàng Sa, nhất định là chưa thành công, ngược lại còn bị Ôn chưởng môn đánh cho bị thương, bây giờ người phái Hoàng sa muốn tới đây vây bắt thích khách. Lôi Lôi vốn dĩ không quan tâm mấy cái chuyện ân oán môn phái này, nàng xoay người về trên giường ngủ tiếp, vậy mà mới trong chốc lát, trước giường đâu ra một nam nhân áo đen.
Nàng lập tức che miệng lại, súyt chút nữa là hét lên.
Tên này vào đây bằng cách nào!
Gương mặt hắn lãnh tuấn, dáng dấp tầm hai mươi mấy tuổi, mi phong vi tụ, hai mắt nhắm nghiền, hình như đã bất tỉnh, trên tay còn cầm một thanh trường kiếm, Lôi Lôi thử thăm dò đến gần, phát hiện bên môi hắn có vết máu.
Không cần hỏi nhiều, người này chắc chắn là tên thích khách bị thương kia.
Nhưng quan trọng là, thích khách là mỹ nam!
Lôi Lôi không nghĩ ngợi gì nhiều, quyết định mỹ nữ cứu anh hùng, lập tức muốn cúi người dìu hắn, chuẩn bị đem hắn tới giường, vậy mà còn chưa kịp khom lưng, một thanh trường kiếm đã chĩa vào cổ.
"Không được nhúc nhích!" Thanh âm lạnh lùng, hắn đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén.
Thì ra hắn vẫn còn cử động được, xem ra không có cơ hội biểu diễn màn cứu mỹ nam rồi, Lôi Lôi thất vọng, lại bị hàn khí của thanh kiếm kích thích, vội vàng giơ hai tay lên: "Có chuyện gì cũng từ từ nói... Thực ra ta là muốn cứu ngươi, ngươi xem bọn họ muốn lục soát, trước tiên ta tìm cách giấu ngươi đi, thế nào?"
Dĩ nhiên mỹ nam không tin nàng tốt bụng như vậy, khẽ hừ một tiếng, chỉ mũi kiếm vào nàng: "Lên giường!"
Nhìn xem, vừa xuyên không đến đã bị mỹ nam ép lên giường, Lôi Lôi yên lặng qua đó nằm xuống.
Mỹ nam cởi giày lên giường theo, hắn bắt đầu cởi áo ra.
Hắn đây là.... Lôi Lôi căng thẳng lại không muốn làm cái chuyện đó vào lúc này, mỹ nam đã cởi áo ra, lộ chưởng ấn trước ngực ngay bên dưới vai, chưởng ấn này có màu tím đen, hắn vội vàng móc cái bình ngọc nhỏ từ bên trong ngực, lấy chút thuốc mỡ màu trắng bôi vào chỗ chưởng ấn, rồi cẩn thận đóng nắp lọ lại.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, chắc là đang cùng bọn Triệu quản gia trò chuyện.
Mặc lại quần áo, vẻ đẹp trước mặt bị che khuất, lúc này mỹ nam mới dựa vào giường, hai mắt khép hờ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Mất đi cơ hội biểu diễn màn cứu mỹ nam, Lôi Lôi chỉ có thể dùng lời nói thể hiện sự quan tâm: "Có muốn dùng nội lực chữa thương hay không? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với bọn họ."
Mỹ nam lập tức mở mắt, khôi phục phong thái lạnh lùng: "Bớt nói nhảm đi!"
Không biết điều, lão nương là thật sự muốn cứu ngươi! Lôi Lôi nổi giận, không lên tiếng.
Tiếng bước chân đến gần.
"Có ai không có ai không?" Cửa bị đập rầm rầm.
Nhìn mỹ nam bên cạnh, Lôi Lôi đứng dậy muốn xuống giường, lại bị hắn túm cổ kéo về, buông màn xuống.
"Dám nói thêm một câu, ta lấy mạng của ngươi." Giọng nói uy hiếp của hắn ở bên tai.
Không thể động đậy, Lôi Lôi không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng, chủ động cứu người là chuyện thường tình, nhưng bị bức ép cứu người cảm giác khác biệt nhiều lắm, nàng suy nghĩ ác ý, được, không cho cửa mở, bọn họ xông tới bắt lấy ngươi làm thịt là tốt nhất!
Hồi lâu không thấy trả lời, mọi người bên ngoài không nhịn được.
"Vào xem sao." Tiếng của người đàn ông trung niên.
"Không thích hợp." Tiếng của Tiêu công tử.
"Chẳng lẽ Tiêu công tử muốn che chở cho người phái Nam Hải?" Tiếng cười lạnh.
"Hách thúc!" Thấy hắn nói lỡ, nữ tử đi theo vội vàng ngăn cản, "Tiêu công tử tự có lí do."
"Ngươi còn nghĩ tới Lãnh Thánh Âm, vừa nãy hắn súyt chút nữa là giết cha ngươi!"
"Hách thúc!" Tiếng ai oán.
Thì ra cô nương này chính là con gái của Ôn chưởng môn phái Hoàng Sa, Lãnh Thánh Âm là ai? Lôi Lôi ngây ngốc nhìn mỹ nam, mặt mỹ nam bên cạnh không hề có cảm xúc.
"Xưa nay Bách Thắng Sơn trang hành sự quang minh chính đại," Công tử lạnh nhạt nói, "Ngay cả phòng ta Hách đại hiệp cũng đã tìm rồi, còn có chuyện gì mà ngài không nhận ra, chỉ là trong phòng này có một vị cô nương đang nghỉ ngơi, nếu như các người cứ nhất định phải đi vào thì tại hạ cũng không tiện ngăn cản!"
Quả nhiên Hách đại hiệp không nói gì nữa.
Bỗng nhiên Ôn cô nương nói: "Biết là công tử lo ngại, nhưng bây giờ kêu nửa ngày, bên trong cũng không có động tĩnh gì, hay là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu Hách thúc không yên tâm thì để ta vào xem thử."
"Cũng được, hai người các ngươi, cùng tiểu thư vào đi."
"Vâng."
Cửa bị đá văng một phát, tay đang túm sau gáy buông lỏng, di chuyển xuống eo nàng.
"Nói chuyện cẩn thận." Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
Lôi Lôi khinh thường, thở phì phò xốc màn lên, dụi mắt, làm ra vẻ mới tỉnh giấc: "Ai vậy!"
Nhìn với khoảng cách gần, Ôn cô nương thật sự là rất đẹp, y phục đen trắng mặc trên người nàng, không chỉ có vẻ cao ngạo mà còn mang chút dịu dàng: "Cô nương không cần sợ, chúng ta chỉ xem một chút rồi đi." Giọng nói rất ôn nhu, nàng đến gần trước giường nhìn Lôi Lôi khẽ mỉm cười: "Vừa mới có thích khách, nơi này không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lôi Lôi lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Gian phòng rất đơn giản, hai nữ đệ tử khác lục lọi mọi thứ thật kĩ. Ngay cả hốc tủ nhỏ cũng không buông tha.
Không thu hoạch được gì, dáng vẻ Ôn cô nương giống như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lôi Lôi đang muốn nói chuyện, ai biết trong lúc vô tình cúi đầu, vô tình thấy một thứ trước giường, nhất thời sắc mặt thay đổi.
Hỏng! Lôi Lôi kinh hãi.
Lại có nửa chiếc giày dưới gầm giường lộ ra, dĩ nhiên là nam nhân.
Lòng bàn tay bắt đầu ra đầy mồ hôi lạnh, mặt hoảng sợ Lôi Lôi nhìn Ôn cô nương, âm thầm kêu khổ, xong, chuyện chứa chấp thích khách coi như đã bị vạch trần, trước mắt nàng không liều mạng một phen, sẽ chết trên tay mỹ nam này!
Không ngờ đến chuyện này lại xảy ra.
Ôn cô nương nhanh chóng ổn định tâm tình, nhìn hai nữ đệ tử này, sau đó mặt không chút biến sắc xoay người, làm như vô ý, đá chiếc giày vào gầm giường: "Nếu không còn chuyện gì, sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi."
Hai nữ đệ tử theo ra ngoài.
"Thực sự không có?" Giọng nói hoài nghi của Hách đại hiệp, dễ nhận thấy hắn không tin Ôn cô nương lắm.
"Không có." Hai nữ đệ tử cùng kêu lên.
"Như vậy, đắc tội rồi, Hách mỗ thô lỗ, xin Tiêu công tử đừng trách."
"Khách khí rồi, cho tại hạ thăm hỏi Ôn chưởng môn." Tiêu Bạch lên tiếng.
Nhận lỗi vài câu xong, Hách đại hiệp mang người rời đi.
Ơ, đây là sao? Sao lại không sao rồi? Phải mất nửa ngày Lôi lôi mới hoàn hồn, trong lòng hiểu ra, Ôn cô nương và mỹ nam này... Có mập mờ có mập mờ đây! Mỹ nam ám sát Ôn chưởng môn, lại được con gái kẻ thù cứu, máu chó thật, đúng máu chó thật!
Ánh lửa dưới lầu tắt dần.
Lôi Lôi quay đầu lại: "Ngươi chính là Lãnh Thánh Âm?"
Mỹ nam không đáp, xuống giường đi đến bên cửa sổ, thoắt cái đã không thấy đâu.
Lôi Lôi không biết nói gì hơn, tốt xấu gì thì lão nương cũng cứu ngươi một mạng, ít nhiều gì thì ngươi cũng nên nói một tiếng cảm ơn "Đại ân này không lời nào nói hết được." Tỏ vẻ một chút đi, đúng là người đẹp trai thường được sủng ái mà kiêu ngạo.
Bên kia còn đang bàn luận sôi nổi.
Có người hỏi: "Hoa Gia ở thành Dạ Đàm cách xa ngàn dặm, sao lại có quan hệ với Bách Thắng sơn trang?"
Tiên sinh nói: "Các ngươi không biết rồi, lúc Tiêu Nguyên lão trang chủ còn trẻ từng ra tay giúp Hoa gia một đại ân tình, Hoa lão thái gia để tạ ơn, đã đem cháu gái vừa tròn năm tuổi hứa cho tiểu công tử Tiêu gia."
Mọi người hiểu ra: "Thì ra là vậy."
Tiên sinh tiếp tục nói: "Mấy đời Tiêu gia đều là con một, năm năm trước khi Tiêu lão trang chủ tạ thế đã từng dặn Tiêu công tử ba năm sau thành thân, chỉ là Tiêu công tử một lòng tu tập đao pháp, nên trì hoãn hai năm, mãi đến bốn tháng trước mới cưới vị Hoa cô nương kia vào cửa."
Mấy lời nói nói đó Lôi Lôi hoàn toàn không có hứng thú, nói cả buổi thì ra cây cỏ này sớm đã bị người ta ăn qua.
Mọi người đều ca ngợi: "Đúng là môn đăng hộ đối."
Ai ngờ tiên sinh lại thở dài: "Vốn là một mối nhân duyên tốt, nhưng sau đó lại trở thành tai họa."
Mọi người thấy kỳ lạ: "Sao lại vậy?"
Tiên sinh nói: "Sắp tới ngày thành thân lại xảy ra chuyện quả Trường Sinh, tam đại môn phái phân tranh không ngừng, Tiêu công tử tất nhiên sẽ đi theo Hà minh chủ hối hả ngược xuôi để hòa giải. Hoa gia cũng thấu tình đạt lý, thấy Tiêu công tử bận rộn, sợ bỏ lỡ ngày cưới, bởi vậy để Hoa công tử đưa muội muội của mình đến. Vậy mà ngay trong đêm tân hôn, phái Hoàng sa và phái Nam Hải lại tranh đấu. Lúc đó Hà minh chủ đang mừng tiệc vui, nghe thấy chuyện này lập tức chạy tới, còn Tiêu công tử xưa nay coi chuyện giang hồ là sứ mệnh của mình, vì sợ hai phái tranh đấu làm thương người vô tội, nên nhất quyết đi theo, ngay cả kiều thê mới cưới cũng chưa từng gặp mặt qua."
Mọi người tán thưởng: "Hành động này của Tiêu công tử thật là làm người ta kính nể!"
Có người cười: "Đôi phu thê trẻ kiểu gì chẳng gặp nhau, sao phải gấp gáp, người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, còn hắn vừa tân hôn vừa tiểu biệt, nói không chừng sau khi giải quyết xông xuôi mọi việc, đôi phu thê trẻ lại trở về động phòng bù đắp, các vị nói có đúng hay không?"
Có người cười lại có người mắng.
Trong lời nói, có mang theo chút mùi vị kích thích, càng khiến mọi người hứng thú với cuộc bàn luận, Lôi Lôi quay đầu lại nhìn công tử, thì ra đêm tân hôn đại ca ngươi vứt thê tử một mình ở tân phòng, còn mình chạy đi giữ gìn chính nghĩa.
Công tử ngồi im bất động để Lôi Lôi nhìn như thế, gương mặt tuấn tú lại bắt đầu ửng hồng, ho nhẹ nhàng một cái.
Thật là đẹp mà, nhưng đáng tiếc hoa đã có chủ!
Lúc Lôi Lôi đang cảm thấy tiếc thay cho hắn thì chợt nghe vị tiên sinh vỗ tay một cái: "Làm gì có chuyện sau đó, tai họa chính là xảy ra ngay trong đêm tân hôn, Tiêu công tử không có mặt, Bách Thắng Sơn trang xảy ra hỏa hoạn, tân phòng và vị Hoa cô nương kia đều bị thiêu thành tro bụi!"
Mọi người kinh hãi.
"Sao lại có chuyện như thế!"
"Người của Bách Thắng Sơn trang sao lại sơ sẩy như vậy!"
Thổn thức một hồi, Lôi Lôi cũng tỉnh táo lại, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao mặt mũi bọn Triệu quản gia lại xầm xì như vậy, trong lòng không khỏi tiếc nuối vị cho Hoa cô nương kia không có phúc khí, phu quân xuất chúng như vậy mà chưa kịp nhìn một cái đã ngọc nát hương tan!
Tiên sinh xua tay ngăn mọi người, làm vẻ thần bí: "Vừa hay lão phu có vị huynh đệ bà con xa hiện đang làm người hầu trong Bách Thắng Sơn, nghe nói trận hỏa hoạn này thật ra có rất nhiều điều kỳ lạ."
Mọi người vểnh tai chú ý lắng nghe.
Tiên sinh nói: "Vị tân nương này vốn có một nha hoàn hồi môn, đêm đó chính nàng ta đã hầu hạ trong tân phòng, vậy mà sau trận hỏa hoạn này, chỉ tìm được xác của tân nương tử, còn xác của nha hoàn hồi môn thì không thấy đâu!"
Mọi người thấy kỳ lạ.
Có người hỏi: "Cháy lớn như vậy, thì làm sao nhận ra thi thể kia chính là tân nương tử?"
Tiên sinh lắc đầu: "Các ngươi không biết rồi, tân nương tử từ đã nhỏ đã đeo một miếng trường mệnh kim tỏa (Khóa trường thọ), công tử Hoa gia dựa vào cái này mà nhận ra xác muội muội." Hắn hạ thấp giọng: "Nghe nói trên thi thể kia còn có một vết đao cực sâu, mặc dù thi thể đã biến dạng, nhưng trong miệng hoàn toàn không có khói bụi, chắc chắn là bị giết chết trước trận hỏa."
Lập tức có người nói: "Chẳng lẽ này là do nha hoàn này hại chủ nhân?"
Tiên sinh vỗ tay: "Lão phu làm sao mà biết? Bây giờ không thấy nha hoàn, cũng không ai biết được."
"Sao không đến quê nàng ta tìm kiếm?"
"Hoa công tử nói nha hoàn kia là một năm trước tới nhà họ, cũng không rõ lai lịch, chỉ thấy nàng ta bơ vơ đáng thương thì thu nhận giúp đỡ, thường ngày cũng tận tâm, nào nghĩ xảy ra chuyện như thế, đến bọn họ cũng không thể tin nổi."
Mọi người nắm cổ tay thở dài.
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng!"
"Chắc chắn là gian tế của Ma giáo!"
Có người lo lắng: "Con gái ở Bách Thắng Sơn trang xảy ra chuyện, Hoa lão trang chủ làm sao chịu được?"
Tiên sinh gật đầu: "Hoa gia đương nhiên rất đau lòng, nhưng là do mình tin lầm người, cũng không tiện tính toán nhiều, vẫn là Tiêu công tử có trách nhiệm, dù chưa từng gặp Hoa cô nương, nhưng dù sao cũng đã bái thiên địa làm phu thê, vì thế hai tháng trước đã lên đường tìm kiếm tung tích của nha hoàn hồi môn kia." Cố ý dừng một chút: "Tiêu công tử căm hận kẻ ác, mấy ngày trước thấy mấy vị huynh đệ bị người trong ma giáo dưới núi đuổi giết, Tiêu công tử đi ngang qua, thuận tay giúp đỡ."
Mọi người tán thưởng.
Thành công khơi gợi hứng thú của mọi người, tiên sinh chậm rãi nói: "Việc này phải tìm được nha hoàn hồi môn mới tra rõ được nội tình, chúng ta không nên suy đoán lung tung."
Mọi người xung quanh liên tục gật đầu.
Lôi Lôi cũng cảm thấy kinh ngạc, giết người không phải trò đùa, nha hoàn hồi môn giết chủ nhân chắc chắn phải có ích lợi gì đó thì mới đúng, nếu như muốn gây xích mích quan hệ hai nhà, làm như vậy dĩ nhiên chưa đủ.
Chợt nghe thấy tiếng thước gõ vang lên.
Tiên sinh kéo sự chú ý của mọi người trở về: "Việc này đã truyền ra từ lâu, chỉ là các ngươi không biết mà thôi. Tiếp theo, lão phu sẽ kể một chuyện khác, khà khà, so với cái này càng huyền bí hơn!"
Mọi người vội hỏi: "Chuyện gì?"
"Chính là xung quanh thôn Cổ Ngôn xảy ra chuyện lạ," Tiên sinh thần bí, "Canh ba đêm qua, một tú tài thôn Cổ Ngôn ra ngoài thăm bạn, trở về muộn, bị một ma nữ áo trắng quấn lấy!"
Thôn Cổ Ngôn? Ma nữ áo trắng? Lôi Lôi lập tức cúi đầu, cảnh tượng này sao quen thuộc như vậy?
Xưa nay chuyện ma quỷ thần bí là đề tài mà người ta nghe mãi không chán, hứng thú của mọi người chỉ có tăng lên chứ không giảm đi: "Ma nữ kia trông như thế nào?"
Tiên sinh nghiêm túc: "Nghe nói ma nữ kia thân mặc đồ trắng, lưỡi thè dài ra một thước!"
Mọi người thán phục.
Đột nhiên Tiên sinh hạ thấp giọng cười nói, "Chư vị đoán xem sau đó xảy ra việc gì? Sau khi tú tài tỉnh lại phát hiện mình nằm ở ven đường, xiêm y trên người biến mất, trở về thì sinh bệnh, hiện giờ vẫn đang nằm ở trong nhà."
"Hay là bị ma nữ trêu đùa, hút hết tinh khí rồi?"
"......"
Nửa đêm bị ma nữ chặn đường, hút tinh khí của chàng thanh niên là đề tài vô cùng hay ho, mọi người bàn luận sôi nổi, bên này, tất cả mọi người trên bàn bao gồm Tiêu công tử đều nhìn chằm chằm vào Lôi Lôi, trên người nàng mặc y phục nam nhân, trường sam màu xanh, loại các tú tài vẫn thường mặc.... Dĩ nhiên, tất cả bọn họ biết nàng không phải là quỷ, nhưng có thể khinh bạc nam nhân hay không thì không dám chắc.
Lôi Lôi yên lặng ăn cơm.
Còn lấy dương bù âm đây, lão nương khinh bạc hắn, không bằng ta đi khinh bạc "Tiểu Bạch" còn hơn!
..........
Màn đêm trầm lắng, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ dần nhỏ lại.
Sau khi tắm rửa xong, Lôi Lôi ngồi trước gương soi rất lâu, mới an tâm nằm dài trên giường, bởi buổi chiều thảnh thơi quá nên có chút khó ngủ, không ngờ thân phận của "Tiểu Bạch" lại đặc biệt như thế, mới bước vào giang hồ đã gặp đại nhân vật, vận may của nữ chính Thiên Lôi văn quả không phải bình thường, "Xuân Hoa" này rốt cuộc có thân phận gì, dáng không tệ, kể ra cũng rất có ích. Nghĩ đến câu chuyện nghe được trong tửu lâu, lòng nàng hơi hoang mang, thôi bỏ đi, không biết mặt tân nương tử thì đã đành, nha hoàn kia cũng không ít người đã gặp qua, nhưng nếu như nàng chính là nha hoàn đó, bọn họ phải nhận ra mới đúng, xem ra Xuân Hoa chắc chắn là người vô danh rồi.
Đang nghĩ ngợi, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một hồi ầm ĩ, tiếp theo ánh lửa đột nhiên lóe sáng, tuấn mã hí lên.
"Hình như là ở đây!"
"Nhanh, bao vây khách điếm lại cho ta!"
Lôi Lôi kinh hãi vươn mình ngồi dậy, nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn một cái, chỉ thấy dưới lầu vô số đuốc sáng, có rất nhiều người cầm đao vây xung quanh nhà trọ, trên người mặc trang phục đen viền trắng, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa phẫn nộ, hai người cầm đầu đặc biệt nổi bật, trong đó có một người đàn ông trung niên cao to chừng bốn mươi tuổi.
Những người này là ai? Lôi Lôi đang cảm thấy kỳ lạ, ông chủ khách điếm kinh hoảng chạy đến: "Chư vị đến làm gì vậy?"
Lão trung niên kia nói: "Mới có người ám sát Ôn chưởng môn của phái Hoàng sa chúng ta, hiện tại đã bị trúng một chưởng của Ôn chưởng môn, ta thấy hắn chạy tới chỗ này của ngươi, sợ đã trốn ở trong khách điếm, bởi vậy muốn tra xét một chút."
Sắc mặt ông chủ đen lại: "Ai to gan như vậy? Dám ám sát Ôn chưởng môn."
Người kia cười nhạt: "Ngoại trừ phái Nam Hải thì còn ai nữa, ta đang muốn bắt sống hắn, rồi đem đến trước mặt Hà minh chủ tranh luận phải trái."
Ông chủ nhà trọ chần chừ.
"Lão nhân gia ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta tự có chừng mực, sẽ không làm ảnh hưởng xấu đến chuyện làm ăn của ngươi!" Người bên cạnh còn lại bước đến trấn an, trang phục cùng với những cái khác người không khác là mấy, nhưng giọng nói lại hết sức dễ nghe, là nữ nhân, Lôi Lôi híp mắt nhìn, cảm thấy dung mạo rất là xinh đẹp.
Ông chủ khách điếm thở phào nhẹ nhõm: "Hai vị xin mời."
Người trung niên bên cạnh dặn dò: "Tất cả đi vào lục soát cho ta!"
Thì ra phái Nam Hải cho người ám sát Chưởng môn phái Hoàng Sa, nhất định là chưa thành công, ngược lại còn bị Ôn chưởng môn đánh cho bị thương, bây giờ người phái Hoàng sa muốn tới đây vây bắt thích khách. Lôi Lôi vốn dĩ không quan tâm mấy cái chuyện ân oán môn phái này, nàng xoay người về trên giường ngủ tiếp, vậy mà mới trong chốc lát, trước giường đâu ra một nam nhân áo đen.
Nàng lập tức che miệng lại, súyt chút nữa là hét lên.
Tên này vào đây bằng cách nào!
Gương mặt hắn lãnh tuấn, dáng dấp tầm hai mươi mấy tuổi, mi phong vi tụ, hai mắt nhắm nghiền, hình như đã bất tỉnh, trên tay còn cầm một thanh trường kiếm, Lôi Lôi thử thăm dò đến gần, phát hiện bên môi hắn có vết máu.
Không cần hỏi nhiều, người này chắc chắn là tên thích khách bị thương kia.
Nhưng quan trọng là, thích khách là mỹ nam!
Lôi Lôi không nghĩ ngợi gì nhiều, quyết định mỹ nữ cứu anh hùng, lập tức muốn cúi người dìu hắn, chuẩn bị đem hắn tới giường, vậy mà còn chưa kịp khom lưng, một thanh trường kiếm đã chĩa vào cổ.
"Không được nhúc nhích!" Thanh âm lạnh lùng, hắn đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén.
Thì ra hắn vẫn còn cử động được, xem ra không có cơ hội biểu diễn màn cứu mỹ nam rồi, Lôi Lôi thất vọng, lại bị hàn khí của thanh kiếm kích thích, vội vàng giơ hai tay lên: "Có chuyện gì cũng từ từ nói... Thực ra ta là muốn cứu ngươi, ngươi xem bọn họ muốn lục soát, trước tiên ta tìm cách giấu ngươi đi, thế nào?"
Dĩ nhiên mỹ nam không tin nàng tốt bụng như vậy, khẽ hừ một tiếng, chỉ mũi kiếm vào nàng: "Lên giường!"
Nhìn xem, vừa xuyên không đến đã bị mỹ nam ép lên giường, Lôi Lôi yên lặng qua đó nằm xuống.
Mỹ nam cởi giày lên giường theo, hắn bắt đầu cởi áo ra.
Hắn đây là.... Lôi Lôi căng thẳng lại không muốn làm cái chuyện đó vào lúc này, mỹ nam đã cởi áo ra, lộ chưởng ấn trước ngực ngay bên dưới vai, chưởng ấn này có màu tím đen, hắn vội vàng móc cái bình ngọc nhỏ từ bên trong ngực, lấy chút thuốc mỡ màu trắng bôi vào chỗ chưởng ấn, rồi cẩn thận đóng nắp lọ lại.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, chắc là đang cùng bọn Triệu quản gia trò chuyện.
Mặc lại quần áo, vẻ đẹp trước mặt bị che khuất, lúc này mỹ nam mới dựa vào giường, hai mắt khép hờ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Mất đi cơ hội biểu diễn màn cứu mỹ nam, Lôi Lôi chỉ có thể dùng lời nói thể hiện sự quan tâm: "Có muốn dùng nội lực chữa thương hay không? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với bọn họ."
Mỹ nam lập tức mở mắt, khôi phục phong thái lạnh lùng: "Bớt nói nhảm đi!"
Không biết điều, lão nương là thật sự muốn cứu ngươi! Lôi Lôi nổi giận, không lên tiếng.
Tiếng bước chân đến gần.
"Có ai không có ai không?" Cửa bị đập rầm rầm.
Nhìn mỹ nam bên cạnh, Lôi Lôi đứng dậy muốn xuống giường, lại bị hắn túm cổ kéo về, buông màn xuống.
"Dám nói thêm một câu, ta lấy mạng của ngươi." Giọng nói uy hiếp của hắn ở bên tai.
Không thể động đậy, Lôi Lôi không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng, chủ động cứu người là chuyện thường tình, nhưng bị bức ép cứu người cảm giác khác biệt nhiều lắm, nàng suy nghĩ ác ý, được, không cho cửa mở, bọn họ xông tới bắt lấy ngươi làm thịt là tốt nhất!
Hồi lâu không thấy trả lời, mọi người bên ngoài không nhịn được.
"Vào xem sao." Tiếng của người đàn ông trung niên.
"Không thích hợp." Tiếng của Tiêu công tử.
"Chẳng lẽ Tiêu công tử muốn che chở cho người phái Nam Hải?" Tiếng cười lạnh.
"Hách thúc!" Thấy hắn nói lỡ, nữ tử đi theo vội vàng ngăn cản, "Tiêu công tử tự có lí do."
"Ngươi còn nghĩ tới Lãnh Thánh Âm, vừa nãy hắn súyt chút nữa là giết cha ngươi!"
"Hách thúc!" Tiếng ai oán.
Thì ra cô nương này chính là con gái của Ôn chưởng môn phái Hoàng Sa, Lãnh Thánh Âm là ai? Lôi Lôi ngây ngốc nhìn mỹ nam, mặt mỹ nam bên cạnh không hề có cảm xúc.
"Xưa nay Bách Thắng Sơn trang hành sự quang minh chính đại," Công tử lạnh nhạt nói, "Ngay cả phòng ta Hách đại hiệp cũng đã tìm rồi, còn có chuyện gì mà ngài không nhận ra, chỉ là trong phòng này có một vị cô nương đang nghỉ ngơi, nếu như các người cứ nhất định phải đi vào thì tại hạ cũng không tiện ngăn cản!"
Quả nhiên Hách đại hiệp không nói gì nữa.
Bỗng nhiên Ôn cô nương nói: "Biết là công tử lo ngại, nhưng bây giờ kêu nửa ngày, bên trong cũng không có động tĩnh gì, hay là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu Hách thúc không yên tâm thì để ta vào xem thử."
"Cũng được, hai người các ngươi, cùng tiểu thư vào đi."
"Vâng."
Cửa bị đá văng một phát, tay đang túm sau gáy buông lỏng, di chuyển xuống eo nàng.
"Nói chuyện cẩn thận." Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
Lôi Lôi khinh thường, thở phì phò xốc màn lên, dụi mắt, làm ra vẻ mới tỉnh giấc: "Ai vậy!"
Nhìn với khoảng cách gần, Ôn cô nương thật sự là rất đẹp, y phục đen trắng mặc trên người nàng, không chỉ có vẻ cao ngạo mà còn mang chút dịu dàng: "Cô nương không cần sợ, chúng ta chỉ xem một chút rồi đi." Giọng nói rất ôn nhu, nàng đến gần trước giường nhìn Lôi Lôi khẽ mỉm cười: "Vừa mới có thích khách, nơi này không xảy ra chuyện gì chứ?"
Lôi Lôi lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Gian phòng rất đơn giản, hai nữ đệ tử khác lục lọi mọi thứ thật kĩ. Ngay cả hốc tủ nhỏ cũng không buông tha.
Không thu hoạch được gì, dáng vẻ Ôn cô nương giống như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lôi Lôi đang muốn nói chuyện, ai biết trong lúc vô tình cúi đầu, vô tình thấy một thứ trước giường, nhất thời sắc mặt thay đổi.
Hỏng! Lôi Lôi kinh hãi.
Lại có nửa chiếc giày dưới gầm giường lộ ra, dĩ nhiên là nam nhân.
Lòng bàn tay bắt đầu ra đầy mồ hôi lạnh, mặt hoảng sợ Lôi Lôi nhìn Ôn cô nương, âm thầm kêu khổ, xong, chuyện chứa chấp thích khách coi như đã bị vạch trần, trước mắt nàng không liều mạng một phen, sẽ chết trên tay mỹ nam này!
Không ngờ đến chuyện này lại xảy ra.
Ôn cô nương nhanh chóng ổn định tâm tình, nhìn hai nữ đệ tử này, sau đó mặt không chút biến sắc xoay người, làm như vô ý, đá chiếc giày vào gầm giường: "Nếu không còn chuyện gì, sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi."
Hai nữ đệ tử theo ra ngoài.
"Thực sự không có?" Giọng nói hoài nghi của Hách đại hiệp, dễ nhận thấy hắn không tin Ôn cô nương lắm.
"Không có." Hai nữ đệ tử cùng kêu lên.
"Như vậy, đắc tội rồi, Hách mỗ thô lỗ, xin Tiêu công tử đừng trách."
"Khách khí rồi, cho tại hạ thăm hỏi Ôn chưởng môn." Tiêu Bạch lên tiếng.
Nhận lỗi vài câu xong, Hách đại hiệp mang người rời đi.
Ơ, đây là sao? Sao lại không sao rồi? Phải mất nửa ngày Lôi lôi mới hoàn hồn, trong lòng hiểu ra, Ôn cô nương và mỹ nam này... Có mập mờ có mập mờ đây! Mỹ nam ám sát Ôn chưởng môn, lại được con gái kẻ thù cứu, máu chó thật, đúng máu chó thật!
Ánh lửa dưới lầu tắt dần.
Lôi Lôi quay đầu lại: "Ngươi chính là Lãnh Thánh Âm?"
Mỹ nam không đáp, xuống giường đi đến bên cửa sổ, thoắt cái đã không thấy đâu.
Lôi Lôi không biết nói gì hơn, tốt xấu gì thì lão nương cũng cứu ngươi một mạng, ít nhiều gì thì ngươi cũng nên nói một tiếng cảm ơn "Đại ân này không lời nào nói hết được." Tỏ vẻ một chút đi, đúng là người đẹp trai thường được sủng ái mà kiêu ngạo.