Chương 2: Nữ phụ ác độc và nam phụ phản diện
Vậy nên, tối hôm đó, Tô Đình đã bị bạn thân của mình ép làm chuyện mà trước nay cô chưa từng làm. Đó chính là giống như những thiếu nữ mới lớn, đọc tiểu thuyết ngôn tình!
Tô Đình nhìn cuốn sách màu hồng phấn thật dày trên tay, nghi ngờ nhân sinh. Sơ Lạc bên cạnh lại ở thái cực trái ngược hoàn toàn, cô ấy đang cực kì tự hào về bản thân khi tìm ra được phương án tuyệt vời này, luôn miệng giảng giải cho Tô Đình về cuốn sách, đặc biệt là về nữ phụ độc ác trùng tên, trùng họ với cô. Cuối cùng, còn vô cùng đúng lý hợp tình mà chốt lại: "Bức phá đi! Tớ không mong cậu có thể khôn khéo như cô ấy, nhưng ít nhất, cậu cũng nên học hỏi người ta, có một chút chí tiến thủ!"
Cứ như vậy, Tô Đình nhận mệnh, thời gian rảnh sẽ đem nó ra đọc. Thật ra, ban đầu Tô Đình chỉ đọc cho có, không thật sự chú tâm đọc. Đúng như Sơ Lạc giới thiệu, nữ phụ trùng tên với cô quả thật rất thông minh, khôn khéo, mưu kế, nhan sắc, gia thế đều có đủ. Nhưng cô thật sự không hiểu, tại sao cô ấy lại đi thích một người, cụ thể là nam chính đến điên cuồng, đánh mất chính mình như vậy.
Theo Tô Đình, cô ấy không nhất thiết phải làm như vậy, nam chính tuy rất tốt, nhưng đó chỉ là đối với nữ chính mà thôi, đối với nữ phụ thì anh ta đúng là một kẻ tồi. Rõ ràng, anh ta lớn lên cùng nữ phụ, cũng được xem là thanh mai trúc mã, không thân thiết thì cũng có một chút tình nghĩa. Anh ta thì hay rồi, vì nữ chính mà hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô ấy, còn bình thản nhìn cô ấy bị mọi người hiểu lầm, chửi mắng. Nữ phụ sai, nhưng nếu từ đầu nam chính không gieo hy vọng cho cô ấy thì cô ấy đã không đến mức tan cửa nát nhà, bị người đời chê cười mà vẫn một lòng với anh ta.
Trước khi nữ chính xuất hiện, nam chính vẫn đối xử rất tốt với cô ấy, chiều chuộng, sủng ái hết mực. Từ những gì Tô Đình đọc được, khả năng cao là nam chính cũng có tình cảm với nữ phụ. Nhưng nữ chính vừa xuất hiện, nam chính lập tức thay đổi thành một người khác, trở nên hay phát cáu, nổi giận không lý do. Nữ chính gặp chuyện gì, anh ta cũng đều đổ lên đầu của nữ phụ, tìm nữ phụ tính sổ. Tô Đình đọc đến đó mà cảm thấy buồn cười, rõ ràng là vì anh ta biết, nữ phụ yêu anh ta, nên anh ta mới mặc sức lấn tới như vậy.
Tô Đình không hiểu sao càng đọc càng thấy khó chịu, cứ như mình chính là nhân vật trong truyện luôn vậy. Sơ Lạc biết được chuyện này, hận không thể mở tiệc ăn mừng tại gia luôn. Rốt cuộc bạn của cô cũng có chút thay đổi rồi!
Đọc, đọc một hồi Tô Đình lại bị thu hút bởi một nhân vật khác. Nhân vật đó là Niệm Ức, là nam phụ phản diện trong truyện. Ban đầu, nhân vật này rất mờ nhạt, đến gần kết thúc truyện mới gây được sự chú ý cho cô.
Mà một lần gây sự chú ý này, lại làm cho Tô Đình đau lòng, nước mắt làm sao cũng không dừng lại được.
Niệm Ức không giống những nam phụ bình thường khác, anh không phải vì nữ chính mà thành phản diện, anh là bị chính người thân của mình ép cho hóa điên. Rõ ràng, anh giỏi giang, thông minh như vậy, rõ ràng anh có thể trở nên tốt hơn nữa, thậm trí có thể được mọi người ngưỡng mộ, yêu mến. Nhưng tất cả, lại vì chính người thân của mình mà cháy thành cho tàn.
Cha Niệm Ức là cảnh sát phòng chống ma túy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, muốn buông tay để bảo vệ vợ con thì bị trả thù bất ngờ, chết rất thảm. Mẹ Niệm Ức không chịu nổi cú sốc, từ đó hóa điên. Biến cố gia đình lần lượt xảy ra, mà khi đó, Niệm Ức chỉ mới 6 tuổi mà thôi. Lúc đó, anh còn quá nhỏ.
Niệm Ức được ông ba nuôi nấng đến năm 10 tuổi thì hai người ra đi. Anh lại lưu lạc đến nhà dòng họ. Bọn họ trước đây thường rất hay đến nhà nhờ vả cha mẹ anh, bây giờ lại đùn đẩy né tránh, đuổi anh như đuổi tà. Kể từ đó, Niệm Ức buộc phải trưởng thành, tự lực nuôi sống bản thân.
Đến khi anh đã tự mình ổn định được cuộc sống, một người chú bất ngờ quay lại muốn nhận nuôi Niệm Ức. Sau đó, chuỗi ngày bất hạnh của Niệm Ức chính thức bắt đầu.
Người chú đó của anh tiếp tay cho kẻ thù của cha anh, đem anh đưa vào hang ổ của chúng. Ở đó, Niệm Ức bị họ đối xử giống như một con chó. Họ nhốt anh trong chuồng, để anh ăn thức ăn thừa của chó, sau đó... sau đó họ còn bắt anh đi làm tay đấm bốc bán mạng để kiếm tiền cho họ. Mỗi lần anh chạy trốn sắp thành công thì lại bị bắt lại, mà tất cả những thứ này đều là do gia đình chú ruột của anh ban tặng. Họ muốn có tiền, họ muốn giàu có, nên họ dùng anh để thỏa mãn ước mong đó của họ.
Vậy tại sao anh lại là nam phụ phản diện? Bởi vì nữ chính từng phải lòng anh. Nữ chính bị kẻ thù của anh bắt được, anh thuận tay cứu giúp lại lấy được lòng của nữ chính, trở thành bạch nguyệt quang của nữ chính. Nam chính biết được, vì muốn nữ chính cắt đứt tình cảm mà làm giao dịch với bọn chúng, biến nam phụ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, thành công làm nữ chính ghê tởm anh.
Những lúc ý thức tỉnh táo, anh sẽ tìm mọi cách để tẩu thoát. Sau đó, anh thật sự thoát ra được. Anh muốn tìm một nơi không ai biết đến mình, đưa mẹ đến đó trước nhưng cuối cùng vẫn không kịp, bọn chúng tức giận, được nam chính chỉ dẫn nên tìm được nơi ở của mẹ anh, dùng bà để bức anh trở về. Anh thật sự trở về, nhưng thứ nhìn thấy, lại là thi thể lạnh băng của mẹ. Từ giây phút đó, anh chính thức hóa điên rồi...
Tô Đình càng đọc càng đau lòng, nước mắt chảy hoài không hết. Đọc đến kết cục anh bị chính đồng đội của cha mình bắn chết vì bắt cóc nam nữ chính, Tô Đình rốt cuộc không kiềm được nữa, òa khóc nức nở.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô muốn bảo vệ một người đến như vậy. Cô ước mình có thể trở thành nhân vật trong câu chuyện, bên cạnh bảo vệ anh, cũng bảo vệ nữ phụ cùng tên với cô.
Và rồi, Tô Đình thật sự xuyên sách, trở thành chính nữ phụ độc ác trùng tên, trùng họ với mình.
Tô Đình nhìn cuốn sách màu hồng phấn thật dày trên tay, nghi ngờ nhân sinh. Sơ Lạc bên cạnh lại ở thái cực trái ngược hoàn toàn, cô ấy đang cực kì tự hào về bản thân khi tìm ra được phương án tuyệt vời này, luôn miệng giảng giải cho Tô Đình về cuốn sách, đặc biệt là về nữ phụ độc ác trùng tên, trùng họ với cô. Cuối cùng, còn vô cùng đúng lý hợp tình mà chốt lại: "Bức phá đi! Tớ không mong cậu có thể khôn khéo như cô ấy, nhưng ít nhất, cậu cũng nên học hỏi người ta, có một chút chí tiến thủ!"
Cứ như vậy, Tô Đình nhận mệnh, thời gian rảnh sẽ đem nó ra đọc. Thật ra, ban đầu Tô Đình chỉ đọc cho có, không thật sự chú tâm đọc. Đúng như Sơ Lạc giới thiệu, nữ phụ trùng tên với cô quả thật rất thông minh, khôn khéo, mưu kế, nhan sắc, gia thế đều có đủ. Nhưng cô thật sự không hiểu, tại sao cô ấy lại đi thích một người, cụ thể là nam chính đến điên cuồng, đánh mất chính mình như vậy.
Theo Tô Đình, cô ấy không nhất thiết phải làm như vậy, nam chính tuy rất tốt, nhưng đó chỉ là đối với nữ chính mà thôi, đối với nữ phụ thì anh ta đúng là một kẻ tồi. Rõ ràng, anh ta lớn lên cùng nữ phụ, cũng được xem là thanh mai trúc mã, không thân thiết thì cũng có một chút tình nghĩa. Anh ta thì hay rồi, vì nữ chính mà hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô ấy, còn bình thản nhìn cô ấy bị mọi người hiểu lầm, chửi mắng. Nữ phụ sai, nhưng nếu từ đầu nam chính không gieo hy vọng cho cô ấy thì cô ấy đã không đến mức tan cửa nát nhà, bị người đời chê cười mà vẫn một lòng với anh ta.
Trước khi nữ chính xuất hiện, nam chính vẫn đối xử rất tốt với cô ấy, chiều chuộng, sủng ái hết mực. Từ những gì Tô Đình đọc được, khả năng cao là nam chính cũng có tình cảm với nữ phụ. Nhưng nữ chính vừa xuất hiện, nam chính lập tức thay đổi thành một người khác, trở nên hay phát cáu, nổi giận không lý do. Nữ chính gặp chuyện gì, anh ta cũng đều đổ lên đầu của nữ phụ, tìm nữ phụ tính sổ. Tô Đình đọc đến đó mà cảm thấy buồn cười, rõ ràng là vì anh ta biết, nữ phụ yêu anh ta, nên anh ta mới mặc sức lấn tới như vậy.
Tô Đình không hiểu sao càng đọc càng thấy khó chịu, cứ như mình chính là nhân vật trong truyện luôn vậy. Sơ Lạc biết được chuyện này, hận không thể mở tiệc ăn mừng tại gia luôn. Rốt cuộc bạn của cô cũng có chút thay đổi rồi!
Đọc, đọc một hồi Tô Đình lại bị thu hút bởi một nhân vật khác. Nhân vật đó là Niệm Ức, là nam phụ phản diện trong truyện. Ban đầu, nhân vật này rất mờ nhạt, đến gần kết thúc truyện mới gây được sự chú ý cho cô.
Mà một lần gây sự chú ý này, lại làm cho Tô Đình đau lòng, nước mắt làm sao cũng không dừng lại được.
Niệm Ức không giống những nam phụ bình thường khác, anh không phải vì nữ chính mà thành phản diện, anh là bị chính người thân của mình ép cho hóa điên. Rõ ràng, anh giỏi giang, thông minh như vậy, rõ ràng anh có thể trở nên tốt hơn nữa, thậm trí có thể được mọi người ngưỡng mộ, yêu mến. Nhưng tất cả, lại vì chính người thân của mình mà cháy thành cho tàn.
Cha Niệm Ức là cảnh sát phòng chống ma túy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, muốn buông tay để bảo vệ vợ con thì bị trả thù bất ngờ, chết rất thảm. Mẹ Niệm Ức không chịu nổi cú sốc, từ đó hóa điên. Biến cố gia đình lần lượt xảy ra, mà khi đó, Niệm Ức chỉ mới 6 tuổi mà thôi. Lúc đó, anh còn quá nhỏ.
Niệm Ức được ông ba nuôi nấng đến năm 10 tuổi thì hai người ra đi. Anh lại lưu lạc đến nhà dòng họ. Bọn họ trước đây thường rất hay đến nhà nhờ vả cha mẹ anh, bây giờ lại đùn đẩy né tránh, đuổi anh như đuổi tà. Kể từ đó, Niệm Ức buộc phải trưởng thành, tự lực nuôi sống bản thân.
Đến khi anh đã tự mình ổn định được cuộc sống, một người chú bất ngờ quay lại muốn nhận nuôi Niệm Ức. Sau đó, chuỗi ngày bất hạnh của Niệm Ức chính thức bắt đầu.
Người chú đó của anh tiếp tay cho kẻ thù của cha anh, đem anh đưa vào hang ổ của chúng. Ở đó, Niệm Ức bị họ đối xử giống như một con chó. Họ nhốt anh trong chuồng, để anh ăn thức ăn thừa của chó, sau đó... sau đó họ còn bắt anh đi làm tay đấm bốc bán mạng để kiếm tiền cho họ. Mỗi lần anh chạy trốn sắp thành công thì lại bị bắt lại, mà tất cả những thứ này đều là do gia đình chú ruột của anh ban tặng. Họ muốn có tiền, họ muốn giàu có, nên họ dùng anh để thỏa mãn ước mong đó của họ.
Vậy tại sao anh lại là nam phụ phản diện? Bởi vì nữ chính từng phải lòng anh. Nữ chính bị kẻ thù của anh bắt được, anh thuận tay cứu giúp lại lấy được lòng của nữ chính, trở thành bạch nguyệt quang của nữ chính. Nam chính biết được, vì muốn nữ chính cắt đứt tình cảm mà làm giao dịch với bọn chúng, biến nam phụ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, thành công làm nữ chính ghê tởm anh.
Những lúc ý thức tỉnh táo, anh sẽ tìm mọi cách để tẩu thoát. Sau đó, anh thật sự thoát ra được. Anh muốn tìm một nơi không ai biết đến mình, đưa mẹ đến đó trước nhưng cuối cùng vẫn không kịp, bọn chúng tức giận, được nam chính chỉ dẫn nên tìm được nơi ở của mẹ anh, dùng bà để bức anh trở về. Anh thật sự trở về, nhưng thứ nhìn thấy, lại là thi thể lạnh băng của mẹ. Từ giây phút đó, anh chính thức hóa điên rồi...
Tô Đình càng đọc càng đau lòng, nước mắt chảy hoài không hết. Đọc đến kết cục anh bị chính đồng đội của cha mình bắn chết vì bắt cóc nam nữ chính, Tô Đình rốt cuộc không kiềm được nữa, òa khóc nức nở.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô muốn bảo vệ một người đến như vậy. Cô ước mình có thể trở thành nhân vật trong câu chuyện, bên cạnh bảo vệ anh, cũng bảo vệ nữ phụ cùng tên với cô.
Và rồi, Tô Đình thật sự xuyên sách, trở thành chính nữ phụ độc ác trùng tên, trùng họ với mình.