Chương 4
08
Suốt cả ngày hôm nay, tôi thật sự cảm nhận được cảm giác sống một ngày mà dài giống như cả một năm.
Vốn tưởng rằng làm nam chính mất mặt sẽ khiến tôi rất vui vẻ, nhưng vì cái gì mà tôi cũng cảm thấy mất mặt cùng anh ta thế này?
Con mẹ nó, cái hệ thống này thật khiến tôi tức ch ế t mà.
“Ký chủ, chỉ cần thêm 0,01% nữa thôi, cố lên nha!”
Mi đừng làm trò dễ thương trước mặt ta, mau nói cho ta biết có phải ta còn phải làm thêm 10 nhiệm vụ nữa mi mới cho ta hoàn thành tiến độ hay không?
“Ký chủ yên tâm, 996 tuyệt đối không lừa ký chủ.”
Được thôi, ta tạm tin mi.
Tối hôm đó, tôi vừa ngã người lên giường liền nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong đầu vẫn nghĩ ngày mai nhất định phải làm cho xong nốt nhiệm vụ.
Ai mà ngờ vừa mở mắt đã là 8 giờ rưỡi, trong khi 9 giờ tôi phải quẹt thẻ điểm danh, ông trời ơi, ông có còn tình người hay không????
Mà thôi, dù sao muộn 10 phút cũng là muộn, muộn 1 tiếng cũng là muộn, sao tôi không ngủ thêm 10 phút nhỉ?
Dù sao hiện tại có sốt ruột cũng vô dụng, còn không bằng ngủ thêm 10 phút sau đó thong thả đi ăn một bát mì thịt cho bữa sáng luôn, xem như an ủi cái dạ dày trước.
Lúc tôi bưng tô mì húp những giọt nước lèo cuối cùng, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của Lục Chí Viễn trong nhóm nội bộ công ty.
[Sáng nay tôi phải đến gặp khách hàng, buổi sáng không đến công ty, cuộc họp lúc 9 rưỡi hủy bỏ, tôi sẽ sắp xếp thời gian tổ chức lại một cuộc họp khác.]
Sếp cũng đã nói vậy, bây giờ không phải tôi có thể thong thả ung dung mà đi muộn sao?
“Ông chủ, cho thêm một chén mì thịt bò nhiều rau thơm.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng tôi, nếu tôi đoán không sai thì giọng nói này chính là của vị sếp vừa nhắn tin trong group bảo là đi gặp khách hàng kia.
Đi gặp khách ở quán mì thịt bò sao?
Tôi cúi đầu thấp xuống sợ bị nhìn thấy, nhưng mà xui xẻo nhất là quán mì bò buổi sáng khá đông, chỗ ngồi duy nhất còn trống chính là vị trí ở trước mặt tôi đây.
Có cần trùng hợp như vậy không?
“Anh đẹp trai, đây, ngồi đây đi, trước mặt cô gái xinh đẹp này nè.”
Chuyện tôi sợ nhất cũng đã xảy ra, bây giờ tôi đào hố chui vào trốn còn kịp không?
Lục Chí Viễn thong thả ngồi xuống trước mặt tôi, khiến tôi không khỏi lén lút nhìn lên một cái, không may chạm trúng ngay ánh mắt của anh ta.
“Chào buổi sáng sếp.”
Tôi cười gượng giơ tay lên chào, nhưng thứ thu hút tôi chính là bộ đồ ngủ SpongeBob đang được mặt dưới lớp áo vest kia.
Vị bá tổng trong truyền thuyết này có lẽ là fan cuồng của nhân vật này rồi.
Tôi cúi đầu liếc nhìn đôi chân dài của anh ta dưới gầm bàn, thấy đôi dép lê rất không hợp quy củ.
Mặc dù chỉ là xuống lầu ăn sáng nhưng anh ta cũng phải để ý đến hình tượng tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng của mình chứ? Anh ta có thật sự là vị bá tổng ngầu lòi trong tiểu thuyết không thế?
Tác giả chắc chắn cũng đã rất vất vả khi đắp nặn cái hình tượng cùng khí chất siêu phàm cho anh ta.
Lục Chí Viễn lúc này mới nhận ra người ngồi đối diện là tôi, vẻ mặt thoáng chút sửng sốt rồi nhanh chóng ngượng ngùng đỏ mặt.
“A, chào … chào buổi sáng.”
Cái tật xấu làm người ta xấu hổ của tôi lại nổi lên rồi.
“Không phải lúc này em nên đến công ty rồi sao?”
Lục Chí Viễn sau khi nhìn vào đồng hồ trên điện thoại liền hỏi tôi.
“Không phải sếp nói đi gặp khách hàng sao?”
Tôi cũng không kiêng nể mà hỏi lại anh ta.
Hừ, nam chính cũng hay thật. Trước mặt nói một kiểu, sau lưng lại làm một kiểu khác, rõ ràng là dậy trễ đến muộn nhưng lại làm ra vẻ nói đi gặp khách hàng?
Haha, điều này càng chứng minh miệng lưỡi đàn ông chỉ toàn lời nói dối.
“Chu Thanh Thanh, em cố ý xuất hiện trước mặt tôi?”
Lục Chí Viễn nhướng mày, có chút đăm chiêu nhìn tôi, cảm giác mặt anh ta có chút bỉ ổi là thế nào? Anh ta có ổn không vậy? Tiệm ăn sáng tới ăn sáng chứ tới gặp anh ta làm gì?
“Em đến ăn sáng ạ.”
996 đâu rồi? Sao còn chưa phát nhiệm vụ chứ? Tình huống này không đủ khiến nam chính mất mặt sao?
Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.
“Vậy xem ra em và tôi rất có duyên.”
Có duyên cái đầu anh ấy! Phải làm sao bây giờ? Cái giọng điệu bá tổng này của hắn khiến tôi có chút chịu không nổi nha.
Cũng may bát mì thứ 2 của tôi và bát mì đầu tiên của anh ta cũng được bưng lên, chúng tôi mới tạm thời ngưng cuộc trò chuyện.
Tôi cúi đầu ăn mì, lâu lâu lại lén lút ngẩng đầu nhìn Lục Chí Viễn một cái, thầm nghĩ: “Không phải nói là bá tổng chỉ ăn bò bít tết sao? Sao lại nhìn có vẻ bình dân như này chứ?”
09
Lục Chí Viễn và tôi gần như ăn xong cùng lúc, anh ta cứ nhất quyết phải thanh toán tiền mì cho tôi, làm tôi không che giấu được chuyện ăn tận 2 tô mì vào buổi sáng. Quá xấu hổ!
“Không sao, đối với tôi đây chỉ là số tiền nhỏ thôi.”
Anh ta nói cứ như tôi không đủ tiền trả ấy.
“Được rồi, em đến công ty chăm chỉ làm việc đ.”
Lục Chí Viễn và tôi cùng nhau bước ra khỏi tiệm mì, lúc tôi chuẩn bị rời đi anh ta còn nhìn tôi cười một cách dịu dàng.
Mà nụ cười dịu dàng này không quan trọng, quan trọng là tôi để ý thấy trên răng của nam chính dính đầy rau thơm.
“Sếp, rau thơm dính vào kẽ răng sếp kìa.”
Tôi nhịn cười, lớn tiếng nhắc nhở anh ta khiến thái độ ngạo mạn muốn khoe nụ cười dịu dàng của anh ta đột nhiên trở nên xấu hổ cùng lúng túng.
Lục Chí Viễn vội ngậm miệng lại, miệng phồng lên giống như động tác dùng lưỡi tìm kiếm cọng rau thơm trong kẽ răng, nhìn có chút buồn cười.
“Em là người phụ nữ đầu tiên dám nói với tôi những điều này, tôi thật sự rất nể em.”
Tôi khóc không ra nước mắt, thật sự muốn nói rằng: Sếp à, em cũng không cần sếp nể vậy đâu.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!]
“Chúc mừng ký chủ đã tự mở khóa nhiệm vụ ẩn và hoàn thành xuất sắc, tiến độ đã đạt 100%.”
100%? Ta hoàn thành nhiệm vụ rồi? Vậy còn không nhanh đưa ta trở lại thế giới của mình đi, nếu không ta sẽ làm cho vị bá tổng này yêu ta đến ch ế t đi sống lại mất.
Haiz, sếp à, mặc dù rất đáng tiếc nhưng mà sếp sẽ không có được trái tim em đâu.
Tôi thở dài lắc đầu, chuẩn bị tâm lý để hệ thống đưa tôi trở về thế giới của mình.
Bất ngờ là Lục Chí Viễn đột nhiên túm lấy tay tôi, nhìn tôi chăm chú: “Em là của anh.”
???
“Sếp, nữ chính của anh là một cô gái đang làm việc ở tầng 26, hai người mới là trời sinh một đôi, sếp nhất định không được nhìn nhầm người nha.”
Tôi thoát khỏi bàn tay của Lục Chí Viễn, bắt đầu chạy đi thật nhanh.
Tôi chạy thì chạy, nhưng tại sao vị bá tổng kia vẫn cứ chạy đuổi theo tôi thế? Làm ơn cho tôi bay đi thoát khỏi cái tên tổng giám đốc bá đạo độc tài này đi, tôi không muốn cái phúc phận được làm nữ chính của anh ta đâu.
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tối sầm lại và tôi lảo đảo ngất lịm đi.
10
Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trong căn phòng hết sức quen thuộc.
Tôi nhận ra mình đã quay trở lại thế giới ban đầu, thật may mắn.
Nắng chiếu xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa, tôi nhìn điện thoại phát hiện đã 8 giờ rưỡi sáng.
Hóa ra tất cả những gì tôi trải qua mới chỉ là qua một đêm mà thôi, có lẽ chỉ là một giấc mơ.
Tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, muốn bản thân mình bình tĩnh hơn, sau đó mở mắt ra.
Thôi ch ế t!!! 8 rưỡi!!! Muộn giờ làm mất rồi.
Tháng này tôi đã đi trễ 2 ngày rồi!!!
Tôi lộn nhào ra khỏi giường, vội vã vệ sinh cá nhân thay quần áo, hi vọng có thể đến kịp giờ bắt đầu làm việc.
Đây là thế giới hiện thực chứ không phải trong sách, tôi nào dám đi trễ chứ.
Mất 10 phút để vệ sinh cá nhân và thay đồ, tôi cầm lấy một lát bánh mì sau đó chạy thục mạng tới công ty.
Khi đến tầng trệt của tòa nhà công ty, vừa vặn còn 5 phút nữa là hết giờ chấm công điểm danh, tôi liều mạng chạy vào thang máy với tốc độ 50 mét trên 1 giờ, chỉ cần tôi có thể bắt kịp thang máy này, tôi sẽ có thể điểm danh đúng giờ.
Sau khi lọt vào thang máy thành công, trong lòng tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa sống lại vậy.
Trong thang máy chật chội, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “Em nghĩ em có thể trốn thoát được sao?”
Tôi rùng mình quay đầu lại, đập vào mắt là một người đàn ông mặc vest đẹp trai cao ráo, ánh mắt nhìn tôi chứa ba phần châm biếm, bốn phần bạc tình, còn lại 93 phần thờ ơ lạnh nhạt.
Tôi chớp chớp mắt, không dám tin vào những gì tôi nhìn thấy.
Con mẹ nó, có chuyện gì với anh ta vậy?
Thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi co giò bỏ chạy, phía sau Lục Chí Viễn vẫn một mực đuổi theo điên cuồng.
Có vẻ như, tôi sẽ không thể trốn thoát khỏi người đàn ông này rồi.
(Hoàn)
Suốt cả ngày hôm nay, tôi thật sự cảm nhận được cảm giác sống một ngày mà dài giống như cả một năm.
Vốn tưởng rằng làm nam chính mất mặt sẽ khiến tôi rất vui vẻ, nhưng vì cái gì mà tôi cũng cảm thấy mất mặt cùng anh ta thế này?
Con mẹ nó, cái hệ thống này thật khiến tôi tức ch ế t mà.
“Ký chủ, chỉ cần thêm 0,01% nữa thôi, cố lên nha!”
Mi đừng làm trò dễ thương trước mặt ta, mau nói cho ta biết có phải ta còn phải làm thêm 10 nhiệm vụ nữa mi mới cho ta hoàn thành tiến độ hay không?
“Ký chủ yên tâm, 996 tuyệt đối không lừa ký chủ.”
Được thôi, ta tạm tin mi.
Tối hôm đó, tôi vừa ngã người lên giường liền nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong đầu vẫn nghĩ ngày mai nhất định phải làm cho xong nốt nhiệm vụ.
Ai mà ngờ vừa mở mắt đã là 8 giờ rưỡi, trong khi 9 giờ tôi phải quẹt thẻ điểm danh, ông trời ơi, ông có còn tình người hay không????
Mà thôi, dù sao muộn 10 phút cũng là muộn, muộn 1 tiếng cũng là muộn, sao tôi không ngủ thêm 10 phút nhỉ?
Dù sao hiện tại có sốt ruột cũng vô dụng, còn không bằng ngủ thêm 10 phút sau đó thong thả đi ăn một bát mì thịt cho bữa sáng luôn, xem như an ủi cái dạ dày trước.
Lúc tôi bưng tô mì húp những giọt nước lèo cuối cùng, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của Lục Chí Viễn trong nhóm nội bộ công ty.
[Sáng nay tôi phải đến gặp khách hàng, buổi sáng không đến công ty, cuộc họp lúc 9 rưỡi hủy bỏ, tôi sẽ sắp xếp thời gian tổ chức lại một cuộc họp khác.]
Sếp cũng đã nói vậy, bây giờ không phải tôi có thể thong thả ung dung mà đi muộn sao?
“Ông chủ, cho thêm một chén mì thịt bò nhiều rau thơm.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng tôi, nếu tôi đoán không sai thì giọng nói này chính là của vị sếp vừa nhắn tin trong group bảo là đi gặp khách hàng kia.
Đi gặp khách ở quán mì thịt bò sao?
Tôi cúi đầu thấp xuống sợ bị nhìn thấy, nhưng mà xui xẻo nhất là quán mì bò buổi sáng khá đông, chỗ ngồi duy nhất còn trống chính là vị trí ở trước mặt tôi đây.
Có cần trùng hợp như vậy không?
“Anh đẹp trai, đây, ngồi đây đi, trước mặt cô gái xinh đẹp này nè.”
Chuyện tôi sợ nhất cũng đã xảy ra, bây giờ tôi đào hố chui vào trốn còn kịp không?
Lục Chí Viễn thong thả ngồi xuống trước mặt tôi, khiến tôi không khỏi lén lút nhìn lên một cái, không may chạm trúng ngay ánh mắt của anh ta.
“Chào buổi sáng sếp.”
Tôi cười gượng giơ tay lên chào, nhưng thứ thu hút tôi chính là bộ đồ ngủ SpongeBob đang được mặt dưới lớp áo vest kia.
Vị bá tổng trong truyền thuyết này có lẽ là fan cuồng của nhân vật này rồi.
Tôi cúi đầu liếc nhìn đôi chân dài của anh ta dưới gầm bàn, thấy đôi dép lê rất không hợp quy củ.
Mặc dù chỉ là xuống lầu ăn sáng nhưng anh ta cũng phải để ý đến hình tượng tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng của mình chứ? Anh ta có thật sự là vị bá tổng ngầu lòi trong tiểu thuyết không thế?
Tác giả chắc chắn cũng đã rất vất vả khi đắp nặn cái hình tượng cùng khí chất siêu phàm cho anh ta.
Lục Chí Viễn lúc này mới nhận ra người ngồi đối diện là tôi, vẻ mặt thoáng chút sửng sốt rồi nhanh chóng ngượng ngùng đỏ mặt.
“A, chào … chào buổi sáng.”
Cái tật xấu làm người ta xấu hổ của tôi lại nổi lên rồi.
“Không phải lúc này em nên đến công ty rồi sao?”
Lục Chí Viễn sau khi nhìn vào đồng hồ trên điện thoại liền hỏi tôi.
“Không phải sếp nói đi gặp khách hàng sao?”
Tôi cũng không kiêng nể mà hỏi lại anh ta.
Hừ, nam chính cũng hay thật. Trước mặt nói một kiểu, sau lưng lại làm một kiểu khác, rõ ràng là dậy trễ đến muộn nhưng lại làm ra vẻ nói đi gặp khách hàng?
Haha, điều này càng chứng minh miệng lưỡi đàn ông chỉ toàn lời nói dối.
“Chu Thanh Thanh, em cố ý xuất hiện trước mặt tôi?”
Lục Chí Viễn nhướng mày, có chút đăm chiêu nhìn tôi, cảm giác mặt anh ta có chút bỉ ổi là thế nào? Anh ta có ổn không vậy? Tiệm ăn sáng tới ăn sáng chứ tới gặp anh ta làm gì?
“Em đến ăn sáng ạ.”
996 đâu rồi? Sao còn chưa phát nhiệm vụ chứ? Tình huống này không đủ khiến nam chính mất mặt sao?
Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này thật nhanh.
“Vậy xem ra em và tôi rất có duyên.”
Có duyên cái đầu anh ấy! Phải làm sao bây giờ? Cái giọng điệu bá tổng này của hắn khiến tôi có chút chịu không nổi nha.
Cũng may bát mì thứ 2 của tôi và bát mì đầu tiên của anh ta cũng được bưng lên, chúng tôi mới tạm thời ngưng cuộc trò chuyện.
Tôi cúi đầu ăn mì, lâu lâu lại lén lút ngẩng đầu nhìn Lục Chí Viễn một cái, thầm nghĩ: “Không phải nói là bá tổng chỉ ăn bò bít tết sao? Sao lại nhìn có vẻ bình dân như này chứ?”
09
Lục Chí Viễn và tôi gần như ăn xong cùng lúc, anh ta cứ nhất quyết phải thanh toán tiền mì cho tôi, làm tôi không che giấu được chuyện ăn tận 2 tô mì vào buổi sáng. Quá xấu hổ!
“Không sao, đối với tôi đây chỉ là số tiền nhỏ thôi.”
Anh ta nói cứ như tôi không đủ tiền trả ấy.
“Được rồi, em đến công ty chăm chỉ làm việc đ.”
Lục Chí Viễn và tôi cùng nhau bước ra khỏi tiệm mì, lúc tôi chuẩn bị rời đi anh ta còn nhìn tôi cười một cách dịu dàng.
Mà nụ cười dịu dàng này không quan trọng, quan trọng là tôi để ý thấy trên răng của nam chính dính đầy rau thơm.
“Sếp, rau thơm dính vào kẽ răng sếp kìa.”
Tôi nhịn cười, lớn tiếng nhắc nhở anh ta khiến thái độ ngạo mạn muốn khoe nụ cười dịu dàng của anh ta đột nhiên trở nên xấu hổ cùng lúng túng.
Lục Chí Viễn vội ngậm miệng lại, miệng phồng lên giống như động tác dùng lưỡi tìm kiếm cọng rau thơm trong kẽ răng, nhìn có chút buồn cười.
“Em là người phụ nữ đầu tiên dám nói với tôi những điều này, tôi thật sự rất nể em.”
Tôi khóc không ra nước mắt, thật sự muốn nói rằng: Sếp à, em cũng không cần sếp nể vậy đâu.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!]
“Chúc mừng ký chủ đã tự mở khóa nhiệm vụ ẩn và hoàn thành xuất sắc, tiến độ đã đạt 100%.”
100%? Ta hoàn thành nhiệm vụ rồi? Vậy còn không nhanh đưa ta trở lại thế giới của mình đi, nếu không ta sẽ làm cho vị bá tổng này yêu ta đến ch ế t đi sống lại mất.
Haiz, sếp à, mặc dù rất đáng tiếc nhưng mà sếp sẽ không có được trái tim em đâu.
Tôi thở dài lắc đầu, chuẩn bị tâm lý để hệ thống đưa tôi trở về thế giới của mình.
Bất ngờ là Lục Chí Viễn đột nhiên túm lấy tay tôi, nhìn tôi chăm chú: “Em là của anh.”
???
“Sếp, nữ chính của anh là một cô gái đang làm việc ở tầng 26, hai người mới là trời sinh một đôi, sếp nhất định không được nhìn nhầm người nha.”
Tôi thoát khỏi bàn tay của Lục Chí Viễn, bắt đầu chạy đi thật nhanh.
Tôi chạy thì chạy, nhưng tại sao vị bá tổng kia vẫn cứ chạy đuổi theo tôi thế? Làm ơn cho tôi bay đi thoát khỏi cái tên tổng giám đốc bá đạo độc tài này đi, tôi không muốn cái phúc phận được làm nữ chính của anh ta đâu.
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tối sầm lại và tôi lảo đảo ngất lịm đi.
10
Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trong căn phòng hết sức quen thuộc.
Tôi nhận ra mình đã quay trở lại thế giới ban đầu, thật may mắn.
Nắng chiếu xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa, tôi nhìn điện thoại phát hiện đã 8 giờ rưỡi sáng.
Hóa ra tất cả những gì tôi trải qua mới chỉ là qua một đêm mà thôi, có lẽ chỉ là một giấc mơ.
Tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, muốn bản thân mình bình tĩnh hơn, sau đó mở mắt ra.
Thôi ch ế t!!! 8 rưỡi!!! Muộn giờ làm mất rồi.
Tháng này tôi đã đi trễ 2 ngày rồi!!!
Tôi lộn nhào ra khỏi giường, vội vã vệ sinh cá nhân thay quần áo, hi vọng có thể đến kịp giờ bắt đầu làm việc.
Đây là thế giới hiện thực chứ không phải trong sách, tôi nào dám đi trễ chứ.
Mất 10 phút để vệ sinh cá nhân và thay đồ, tôi cầm lấy một lát bánh mì sau đó chạy thục mạng tới công ty.
Khi đến tầng trệt của tòa nhà công ty, vừa vặn còn 5 phút nữa là hết giờ chấm công điểm danh, tôi liều mạng chạy vào thang máy với tốc độ 50 mét trên 1 giờ, chỉ cần tôi có thể bắt kịp thang máy này, tôi sẽ có thể điểm danh đúng giờ.
Sau khi lọt vào thang máy thành công, trong lòng tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa sống lại vậy.
Trong thang máy chật chội, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “Em nghĩ em có thể trốn thoát được sao?”
Tôi rùng mình quay đầu lại, đập vào mắt là một người đàn ông mặc vest đẹp trai cao ráo, ánh mắt nhìn tôi chứa ba phần châm biếm, bốn phần bạc tình, còn lại 93 phần thờ ơ lạnh nhạt.
Tôi chớp chớp mắt, không dám tin vào những gì tôi nhìn thấy.
Con mẹ nó, có chuyện gì với anh ta vậy?
Thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi co giò bỏ chạy, phía sau Lục Chí Viễn vẫn một mực đuổi theo điên cuồng.
Có vẻ như, tôi sẽ không thể trốn thoát khỏi người đàn ông này rồi.
(Hoàn)