Chương 8: (..)
"A.."
Còn Tưởng Gia Tuệ bất ngờ nhận cơn đau đớn mà hét lên, ngay lập tức đôi môi bị anh chiếm lấy, lần nữa bắt đầu cuộc vận động....
Mà ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ rất muốn Bạch Thiếu Thần phải say mê nhan sắc này, làm cho anh luôn nhớ nhung đến mình, không có thời gian để nghĩ đến cô gái khác...
**Tất cả mọi người đàn ông trên đời này, đều thích con gái chủ động nhiệt tình phối hợp, như vậy cảm giác hòa hợp sẽ cao trào hơn, đàn ông cũng sẽ mê mẩn mình hơn...**
Đến khi cảm thấy mình dần mất hết dưỡng khí, Tưởng Gia Tuệ liên tục vùng vẫy rời khỏi đôi môi bạc tình ấy, cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình..
Một cảm giác kì lạ liên tục kéo đến, khiến cho Tưởng Gia Tuệ không thể chống đỡ nổi mà phát ra vài tiếng...
"Ư..a.."
Trong màn đêm yên tĩnh, làn gió man mát luồn qua ô cửa sổ, dưới ánh trăng sáng của đêm rằm, hai người không ngừng quấn lấy nhau...
Tiếng nỉ non kiều diễm của người phụ nữ, hòa quyện với tiếng thở dốc của người đàn ông, tạo nên bầu không khí vô cùng nóng bức...
Cả hai cứ như vậy không biết qua bao lâu, cho đến khi đạt đến cao trào anh liền phóng hết tất cả tinh binh vào bên trong cô...
Tưởng Gia Tuệ lúc này cũng đã cảm thấy kiệt sức, cô mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi ngay..
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần cứ như con sói đói, chưa được năm phút lại bắt đầu tấn công dồn dập...
Mặc cho cô gái liên tục lắc đầu, biểu thị mình không thể tiếp tục được nữa, nhưng ngay lúc này Bạch Thiếu Thần như cá gặp phải nuớc, làm gì còn để ý đến biểu cảm của cô nữa..
Tưởng Gia Tuệ vùng vẫy trong vô vọng, trong lòng không ngừng mắng chửi Bạch Thiếu Thần...
**Cái tên Bạch Thiếu Thần đáng ghét này, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mau dừng lại đi, tôi không thể tiếp tục nữa..**
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần cứ liên tục cấy cày, cho đến khi thỏa mãn mới chịu dừng lại, mà người con gái lúc này cũng đã chẳng còn chút sức lực....
"Bạch Thiếu Thần anh là cái đồ đáng ghét.."
"Anh bị bỏ đói bao lâu rồi hả.."
"Anh đang vắt kiệt sức của tôi đấy anh biết không, cái đồ cầm thú nhà anh..."
Tưởng Gia Tuệ dùng hết toàn bộ sức lực còn lại hét lớn, không ngừng mắng chửi Bạch Thiếu Thần...
Mà lúc này, ngược lại với vẻ mệt mỏi của cô, Bạch Thiếu Thần lại khỏe khoắn đến lạ, mặc dù nghe thấy rất rõ mấy lời chửi mắng của cô...
Nhưng lại không một chút phản ứng gì, liền vội vã lên tiếng xin lỗi, cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá đáng khi không để ý đến cảm xúc của cô...
"Xin lỗi, là lỗi của tôi hết.."
"Đều tại tôi không biết kiềm chế, em đừng giận như vậy, tôi hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.."
"Bây giờ tôi thật sự rất muốn bóp chết anh.."
Tưởng Gia Tuệ vẫn không chịu chấp nhận lời xin lỗi của Bạch Thiếu Thần, dù đang rất mệt mỏi vẫn cố lên tiếng...
Mặc kệ anh là người thừa kế của Bạch gia, hay là Bạch Thiếu Thần quyền lực nhất Hải Thành đi nữa, ngay lúc này cô thật sự muốn giết chết anh...
"Tôi biết lỗi của mình rồi mà.."
"Em đừng giận nữa được không.."
Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa ôm chặt Tưởng Gia Tuệ vào lòng, muốn dùng sự chân thành của mình để làm cô nguôi giận....
Mà lúc này Tưởng Gia Tuệ lập tức bị thuyết phục, cả người cứ như bị thôi miên vậy, cảm giác như người vừa nãy không phải là cô vậy, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của anh...
Bạch Thiếu Thần chỉ nhếch môi cười nhẹ, sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô dựa vào lòng ngực của mình, không ngờ cô gái này lại nghe lời như vậy..
Dần dần cảm thấy cô gái này thật sự rất thú vị, lúc thì như hổ dữ hung hăng mắng người, lúc thì lại như mèo nhỏ, chui rút vào lòng anh để được vuốt ve...
Bạch Thiếu Thần liền đưa tay vuốt ve đôi môi của Tưởng Gia Tuệ, một cảm giác thân thương của gia đình đang không ngừng trỗi dậy trong anh, trong lòng thầm suy nghĩ...
**Em đã thành công rồi đấy cô bé à, kiểu lạc mềm buộc chặt như thế này tôi thật sự rất thích..**
**Đặc biệt chức mừng em đã thành công đi lọt vào hang sói, một con sói ăn chay suốt hai mươi mấy năm qua..**
**Một miếng mồi ngon béo bở thế này làm sao có thể bỏ qua cho được, tại em nên tôi mới ăn thịt đấy..**
**Nên em chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm, hết đêm nay em muốn chạy cũng đừng hòng thoát được...**
**Tôi thực sự rất muốn được mãi mãi ở cạnh em thế này, mặc dù chỉ vừa mới biết nhau, nhưng em lại khiến tôi cảm thấy rất thân quen..**
**Cô gái có phải ông trời đã mang em đến bên cạnh tôi không, tôi thật muốn đó là sự thật..**
Đây có thể xem là suy nghĩ của riêng Bạch Thiếu Thần, cũng chỉ có mỗi một mình anh biết..
Nếu để cô gái này biết được chắc sẽ bỏ chạy mất, khi đó anh lại phải ăn chay tiếp tục, liền có một chút không hài lòng..
Một người đàn ông thành đạt như Bạch Thiếu Thần, lại mắc một căn bệnh lạ, dù đã dùng rất nhiều thuốc vẫn không thể chữa khỏi...
Còn Tưởng Gia Tuệ bất ngờ nhận cơn đau đớn mà hét lên, ngay lập tức đôi môi bị anh chiếm lấy, lần nữa bắt đầu cuộc vận động....
Mà ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ rất muốn Bạch Thiếu Thần phải say mê nhan sắc này, làm cho anh luôn nhớ nhung đến mình, không có thời gian để nghĩ đến cô gái khác...
**Tất cả mọi người đàn ông trên đời này, đều thích con gái chủ động nhiệt tình phối hợp, như vậy cảm giác hòa hợp sẽ cao trào hơn, đàn ông cũng sẽ mê mẩn mình hơn...**
Đến khi cảm thấy mình dần mất hết dưỡng khí, Tưởng Gia Tuệ liên tục vùng vẫy rời khỏi đôi môi bạc tình ấy, cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình..
Một cảm giác kì lạ liên tục kéo đến, khiến cho Tưởng Gia Tuệ không thể chống đỡ nổi mà phát ra vài tiếng...
"Ư..a.."
Trong màn đêm yên tĩnh, làn gió man mát luồn qua ô cửa sổ, dưới ánh trăng sáng của đêm rằm, hai người không ngừng quấn lấy nhau...
Tiếng nỉ non kiều diễm của người phụ nữ, hòa quyện với tiếng thở dốc của người đàn ông, tạo nên bầu không khí vô cùng nóng bức...
Cả hai cứ như vậy không biết qua bao lâu, cho đến khi đạt đến cao trào anh liền phóng hết tất cả tinh binh vào bên trong cô...
Tưởng Gia Tuệ lúc này cũng đã cảm thấy kiệt sức, cô mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi ngay..
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần cứ như con sói đói, chưa được năm phút lại bắt đầu tấn công dồn dập...
Mặc cho cô gái liên tục lắc đầu, biểu thị mình không thể tiếp tục được nữa, nhưng ngay lúc này Bạch Thiếu Thần như cá gặp phải nuớc, làm gì còn để ý đến biểu cảm của cô nữa..
Tưởng Gia Tuệ vùng vẫy trong vô vọng, trong lòng không ngừng mắng chửi Bạch Thiếu Thần...
**Cái tên Bạch Thiếu Thần đáng ghét này, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mau dừng lại đi, tôi không thể tiếp tục nữa..**
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần cứ liên tục cấy cày, cho đến khi thỏa mãn mới chịu dừng lại, mà người con gái lúc này cũng đã chẳng còn chút sức lực....
"Bạch Thiếu Thần anh là cái đồ đáng ghét.."
"Anh bị bỏ đói bao lâu rồi hả.."
"Anh đang vắt kiệt sức của tôi đấy anh biết không, cái đồ cầm thú nhà anh..."
Tưởng Gia Tuệ dùng hết toàn bộ sức lực còn lại hét lớn, không ngừng mắng chửi Bạch Thiếu Thần...
Mà lúc này, ngược lại với vẻ mệt mỏi của cô, Bạch Thiếu Thần lại khỏe khoắn đến lạ, mặc dù nghe thấy rất rõ mấy lời chửi mắng của cô...
Nhưng lại không một chút phản ứng gì, liền vội vã lên tiếng xin lỗi, cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá đáng khi không để ý đến cảm xúc của cô...
"Xin lỗi, là lỗi của tôi hết.."
"Đều tại tôi không biết kiềm chế, em đừng giận như vậy, tôi hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.."
"Bây giờ tôi thật sự rất muốn bóp chết anh.."
Tưởng Gia Tuệ vẫn không chịu chấp nhận lời xin lỗi của Bạch Thiếu Thần, dù đang rất mệt mỏi vẫn cố lên tiếng...
Mặc kệ anh là người thừa kế của Bạch gia, hay là Bạch Thiếu Thần quyền lực nhất Hải Thành đi nữa, ngay lúc này cô thật sự muốn giết chết anh...
"Tôi biết lỗi của mình rồi mà.."
"Em đừng giận nữa được không.."
Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa ôm chặt Tưởng Gia Tuệ vào lòng, muốn dùng sự chân thành của mình để làm cô nguôi giận....
Mà lúc này Tưởng Gia Tuệ lập tức bị thuyết phục, cả người cứ như bị thôi miên vậy, cảm giác như người vừa nãy không phải là cô vậy, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của anh...
Bạch Thiếu Thần chỉ nhếch môi cười nhẹ, sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô dựa vào lòng ngực của mình, không ngờ cô gái này lại nghe lời như vậy..
Dần dần cảm thấy cô gái này thật sự rất thú vị, lúc thì như hổ dữ hung hăng mắng người, lúc thì lại như mèo nhỏ, chui rút vào lòng anh để được vuốt ve...
Bạch Thiếu Thần liền đưa tay vuốt ve đôi môi của Tưởng Gia Tuệ, một cảm giác thân thương của gia đình đang không ngừng trỗi dậy trong anh, trong lòng thầm suy nghĩ...
**Em đã thành công rồi đấy cô bé à, kiểu lạc mềm buộc chặt như thế này tôi thật sự rất thích..**
**Đặc biệt chức mừng em đã thành công đi lọt vào hang sói, một con sói ăn chay suốt hai mươi mấy năm qua..**
**Một miếng mồi ngon béo bở thế này làm sao có thể bỏ qua cho được, tại em nên tôi mới ăn thịt đấy..**
**Nên em chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm, hết đêm nay em muốn chạy cũng đừng hòng thoát được...**
**Tôi thực sự rất muốn được mãi mãi ở cạnh em thế này, mặc dù chỉ vừa mới biết nhau, nhưng em lại khiến tôi cảm thấy rất thân quen..**
**Cô gái có phải ông trời đã mang em đến bên cạnh tôi không, tôi thật muốn đó là sự thật..**
Đây có thể xem là suy nghĩ của riêng Bạch Thiếu Thần, cũng chỉ có mỗi một mình anh biết..
Nếu để cô gái này biết được chắc sẽ bỏ chạy mất, khi đó anh lại phải ăn chay tiếp tục, liền có một chút không hài lòng..
Một người đàn ông thành đạt như Bạch Thiếu Thần, lại mắc một căn bệnh lạ, dù đã dùng rất nhiều thuốc vẫn không thể chữa khỏi...