Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Rio
Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Trang Liễm nhìn Giang Dư bị một đám người vây quanh, đáy mắt mờ mịt.
___
Chọn quả hồng mềm để bóp (*). Trang gia lấy danh nghĩa Trang Diệu nhằm tu sửa lại viện phúc lợi, Trang Linh thầm nghĩ bất công cũng không dám trút giận lên Trang Diệu, vậy nên mới có một màn “giận chó đánh mèo”, Trang Liễm lớn lên giống hệt Trang Diệu, đương nhiên sẽ là mục tiêu trút giận của Trang Linh.
(*) 柿子挑软的捏: Quả hồng chưa chín quá cứng, còn quả đã chín thì mềm, dễ bóp -> phép ẩn dụ chỉ người tốt tính, dễ bị bắt nạt, yếu đuối, hèn nhát, hoặc chọn những thứ không khó/dễ hơn để đạt được mục tiêu (mang nghĩa xúc phạm).
Trang gia biết Trang Linh ấm ức, cũng không can thiệp vào việc Trang Linh phát tiết lên Trang Liễm.
Chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến Trang Liễm, chẳng lẽ Trang Liễm bị Trang gia dẫn dụ đến cho Trang Linh trút giận… chăng? Tim bên ngực trái Giang Dư thắt lại, cậu nghĩ đến đôi mắt ủ dột lãnh đạm của hắn, trong lòng liền nảy sinh vài tia bực bội.
Tần Thịnh hơi nghiêng đầu sang, thấy nét mặt Giang Dư dần biến sắc mới nhíu mày trầm tư hồi lâu, sau đó tự dưng giơ tay vỗ vào trán cậu một cái.
Suy nghĩ Giang Dư bị đánh gãy, dựa theo phản xạ có điều kiện che trán lại, buồn bực nhìn Tần Thịnh, “Anh Tần?”
Tần Thịnh thản nhiên đút hai tay vào túi, nhàn nhạt nói, “Đừng có nghĩ nữa, không đi nhanh là bị bỏ lại đấy.”
“Ừm.” Giang Dư nói, dần dần bình tĩnh lại, chạy một mạch hai bước lẽo đẽo theo sau.
Đề tài về Trang Liễm nhanh chóng bị lược bỏ, thay vào đó là một đống chuyện phiếm liên quan đến hãng giày thể thao mới của Đới Tử Minh và Tần Thịnh, nghe nói là một hãng thời thượng, giá cả cũng cực kì đắt đỏ.
Giang Dư không hứng thú nên không tham gia, vừa đi vừa nghe hai người trò chuyện, đầu ngón tay vô thức bấm mở nút nguồn điện thoại không biết bao nhiêu lần.
“Đúng rồi, không phải sắp tới là sinh nhật Tiểu Ngư hở?” Đới Tử Minh bất chợt nhớ tới, “Lần này vẫn tổ chức chỗ cũ à?”
Giang Dư tự dưng bị điểm danh, ngơ ngác quay qua nhìn bọn họ, mơ hồ nói: “Chắc vậy.”
Sinh nhật Giang Dư là ngày 24, vừa vặn rơi vào thứ bảy tuần sau. Trước đây, mỗi lần đến sinh nhật Giang Dư sẽ tổ chức với gia đình trước, sau đó mới lên kèo ăn uống với bạn bè sau.
Còn hơn tuần nữa là đến sinh nhật cậu, cũng không có ai nhắc, toàn bộ tâm tư Giang Dư đều đặt trên người Trang Liễm và hướng đi của cốt truyện, đến cả sinh nhật cũng không nhớ.
Nếu không có thay đổi gì khác, năm nay vẫn sẽ tổ chức như hàng năm.
—— trừ một việc, năm nay cậu muốn mời thêm Trang Liễm.
Cậu muốn… Trang Liễm thoát ra khỏi bóng tối mà Trang gia mang đến, giúp hắn được thỏa thích quan sát một thế giới đầy sắc màu khác. Giang Dư ngầm ra quyết định, lại có hơi lo lắng, liệu Trang Liễm tuần sau có xuất viện kịp không?
Chấn động não nghiêm trọng… Nghe qua rất kinh hãi.
Giang Dư kìm nén không được, gửi cho Trang Liễm một tin nhắn WeChat.
Dòng cuối cùng vẫn hiển thị tin nhắn thoại của cậu, Trang Liễm chưa hề phản hồi lại.
Giang Dư sửa lại tin nhắn rồi gửi đi: Nghe nói cậu phải vào viện. Bây giờ thấy thế nào rồi? Có ổn hơn chút nào không?
Tin nhắn vừa gửi đi, Giang Dư có tật giật mình úp màn hình điện thoại ngược xuống tay, đồng thời liêng liếc canh chừng Tần Thịnh, làm Tần Thịnh cũng bắt đầu nghi hoặc, khó hiểu nhìn chằm chằm Giang Dư: “?”
Giang Dư ngừng đấu mắt, đợi thêm một lúc, điện thoại trong tay không ngừng rung lên, là tin nhắn phản hồi từ Trang Liễm.
Vẫn là một mảng thờ ơ, dửng dưng: Ừ.
Giang Dư: Tới thăm cậu được không?
Trang Liễm: Không cần.
Giang Dư vốn muốn hỏi chút ít tình hình cụ thể của Trang Liễm, đầu ngón tay tức khắc khựng lại, ngẫm lại mấy giây rồi bắt đầu gõ chữ: Vậy tuần sau cậu đủ điều kiện xuất viện chưa?
Giang Dư: Thứ bảy tuần sau sinh nhật tôi, định hỏi cậu đến chơi được không.
Giang Dư: Cả lớp đều đến hết.
Giang Dư: Nếu cậu không đến được thì cũng không sao.
Trang Liễm ngừng một lát: Ừ.
Có ý tứ gì? Trang Liễm có tới hay không? Giang Dư mê mang nắm chặt di động, quay qua nhìn Đới Tử Minh cũng đang mê mang.
Đới Tử Minh bày vẻ khó hiểu, “Anh em tốt sao đấy?”
“Không có gì.” Giang Dư vội cúi đầu.
Đới Tử Minh khó hiểu sờ gáy, lẩm bẩm nói, “Không hiểu, bổn Ultraman gãi đầu.”
Tuy Trang Liễm không nói rõ hắn có tới hay không, nhưng chờ đến trước sinh nhật mình hai ngày, Giang Dư vẫn gửi địa chỉ nhà sang cho hắn.
Giang Uân và Văn San sắp xếp về nước sớm một ngày trước sinh nhật đứa trai út, Giang Trĩ đang học đại học ở nước ngoài cũng phóng về trước hai ngày, một nhà bốn người hiếm khi được đoàn tụ.
Tối thứ sáu mưa nhỏ, Giang Dư ôm cặp sách dúi vào trong ngực, Nhậm Chí Cương che ô cho cậu, hai người bì bõm chạy vào cổng lớn Giang gia. Quản gia cùng Trần dì vội vã ra đón, một người tiếp Giang Dư, còn người kia thì giúp Nhậm Chí Cương xử lý nước mưa trên người.
Giang Dư vui sướng đưa cặp sách cho bọn họ rồi nói, “Mẹ con đâu ạ?”
Quản gia họ Chu, là một nam trung niên tốt bụng, một bên cầm cặp sách của cậu chủ nhỏ, một bên sảng khoái cười nói: “Vừa về đến, bố mẹ con về cùng lúc.”
Giang Dư nhỏ giọng “Dạ” một tiếng, lê bước vào sảnh lớn, quả nhiên thấy mẹ: Quý cô Văn San đang thảnh thơi ngồi trên sofa đắp mặt nạ.
Quý cô Văn San nghe thấy động tĩnh của đứa trai út mới quay đầu lại, vẫy tay gọi con trai, “Tiểu Bảo lại đây.”
Giang Dư vừa tới đã bị quý cô Văn San âu yếm ôm vào người, đau lòng nói, “Ai da, bé con của mẹ gầy đi rồi?”
“Nào có đâu ạ.” Giang Dư cười hì hì ôm tay mẹ, dựa vào vai bà nũng nịu.
Anh trai Giang Trĩ đứng trên tầng 2 ngó đầu xuống nhìn nhìn, thấy hành động của Giang Dư mới nhỏ giọng nói lại với đầu kia, “Tiểu Ngư lại làm nũng nữa rồi. Cứ nghi nghi mẹ sinh nhầm cho tôi đứa em gái chứ không phải em trai thế nào ấy.”
Vừa nói xong đã bị đá vào mông, quay người lại mới phát hiện là baba Giang Uân thân yêu.
“Để mẹ nghe thấy là ăn đập nữa đấy.” Giang Uân đá xong đứa lớn thì bình tĩnh xoay người đi tọt xuống cầu thang.
“…” Giang Trĩ vỗ dấu chân trên mông, cúp điện thoại, mặt mày xám xịt lê bước xuống lầu.
Hai vợ chồng Giang Uân, Văn San về nhà đều mang theo quà về cho con trai, trước đó đã nhờ người làm chuyển hết vào phòng hai đứa, nhưng quà sinh nhật Giang Dư vẫn để ở chỗ hai người, hôm sau mới chính thức tặng cho cậu.
Quý cô Văn San tự mình xuống bếp trổ tài làm bánh, Giang Uân quyết chen vào hỗ trợ, cuối cùng bị vợ đuổi ra ngoài nhà.
Thấy hai đứa con trai mặc hai bộ đồ ngủ liền thân hình khủng long màu xanh lá giống hệt nhau đang ngồi trước sofa đánh game, cảm thấy có chút tí mất mặt, ông ngượng ngùng hừ một tiếng, ngồi xuống cạnh hai đứa con trai ngốc xít bên kia, buồn bực nói, “Đã ngốc rồi không nói, đây còn có tận hai đứa ngốc.”
Giang Dư: “…Chi Chi, bố nói anh ngốc.”
Giang Trĩ: “…Em không dính chắc?”
Giang Dư dự định lên đồ ra ngoài mở tiệc với bạn bè vào buổi chiều, lớp 1 và lớp 3 đều mời đến hết, còn những bạn học khi trước chơi tương đối thân, Giang Dư dứt khoát gạch bỏ, sau đó thuê một căn biệt thự ở ngoại ô Tây Thành.
Khu đó có không ít biệt thự, chủ yếu xây ở lưng chừng núi, tầm nhìn tốt, không có người ở, đặc biệt thích hợp với việc cho thuê.
Biệt thự có nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhưng không có đầu bếp. Giang gia có kinh doanh khách sạn 5 sao, thật ra có thể mời đầu bếp đến nấu. Nhưng một đám nhóc choai choai mười sáu mười bảy tuổi không biết ý tứ, nếu cả bọn ngồi tụ lại một chỗ rồi thảo luận này nọ sẽ rối tung hết cả lên nên Giang Dư cũng dứt khoát không thuê.
(*) Ý là chê ồn đó mấy chị ( ¯ࡇ¯).
Giang Trĩ đích thân lái xe chở em trai qua, lúc đến nơi đã tập trung không ít người. Giang Trĩ chỉ biết mình Đới Tử Minh, lúc Giang Dư xuống xe, Đới Tử Minh cũng đã mò tới nên tiện thể gật đầu chào hỏi.
Đới Tử Minh nhiệt tình chào Giang Trĩ: “Anh Trĩ! Đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp.” Giang Trĩ ôn nhu nói, “Mấy đứa cứ chơi thỏa thích, mai anh đây phóng xe qua đón.”
Đới Tử Minh xem người trước mặt mình như bảo bối thần kì, cúi đầu cam kết, “Anh Trĩ yên tâm! Tụi em hứa ngày mai sẽ hoàn trả Tiểu Ngư không mất miếng da miếng thịt nào cho anh!”
Giang Trĩ bị chọc cười, xua xua tay, sau đó quay xe rời đi.
Giang Dư theo Đới Tử Minh xoay người đến cửa lớn biệt thự, “Anh Tần đâu?”
“Anh Tần chưa tới.” Đới Tử Minh nói, “Anh Tần đặt bánh cho ông mà bên cửa hàng họ vẫn chưa giao nên tự qua đó giục luôn.”
Giang Dư “Ồ” một tiếng, do dự kêu lên, “Đới Tử Minh.”
Đới Tử Minh: “Hả?”
“Trang Liễm có đến không?”
Đới Tử Minh không biết Giang Dư có mời thêm Trang Liễm, khó hiểu nói: “Ông mời đến hả?”
Mắt Giang Dư lóe lên, trông mong nhìn hắn rồi “A” một tiếng.
Đới Tử Minh gãi gãi đầu, “Vừa rồi tôi không thấy, chờ thêm xíu coi có đến không. Anh em tốt, hay ông gửi tin nhắn cho Trang Liễm đi? Nhỡ đâu lạc đường ấy. Để tôi bảo tài xế nhà tôi ra đón nhé?”
“…Lát tôi hỏi sau.” Giang Dư nói tiếp, “Có khi cậu ấy chưa được xuất viện cũng nên.”
Dù sao bọn họ cũng không thuộc dạng quen thân, Trang Liễm không đến là chuyện bình thường.
Giang Dư giằng co một hồi mới từ bỏ rồi đặt điện thoại xuống.
Cậu và Đới Tử Minh vừa bước vào cổng lớn biệt thự, hai phát pháo chúc mừng hướng thẳng về phía cổng bất ngờ “Phanh” cùng lúc, theo sau là vô số lời chúc siêu cấp nhiệt liệt: “Surprise! Giang Dư sinh nhật vui vẻ!”
Giang Dư bị bọn họ dọa sợ, theo bản năng sờ lên máy trợ thính, tủm tỉm tiếp nhận thành ý, “Cảm ơn các cậu.”
Quà sinh nhật bạn học tặng Giang Dư chất thành từng núi đặt riêng ở góc phòng, mỗi món đều treo thêm một tấm thiệp chúc mừng nhỏ, Giang Dư nghiêm túc xem xong mới quay qua chân thành cảm ơn từng người.
Mãi một tiếng rưỡi sau Tần Thịnh mới đến, lúc hắn xách bánh kem vào, mọi người đã đến đông đủ, có người dọn lò nướng ra sân chuẩn bị làm tiệc BBQ ngoài trời, trong ngoài biệt thự đều vô cùng náo nhiệt.
Nhân viên ở cửa hàng bánh kem sau khi giao bánh xong đã sớm rời đi, Giang Dư ngồi giữa một đám người, hai mắt lấp lánh vẫy vẫy Tần Thịnh, mặt hồng hồng, trước mặt xếp ngổn ngang cả thớ lon bia rỗng tuếch.
Đới Tử Minh đang trong tư thế ngồi xổm bên cạnh, tay xách thêm lon bia đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Tần Thịnh ngồi cạnh Giang Dư, vươn tay trái ra đặt trên sofa phía sau cậu, hỏi Đới Tử Minh: “Cậu ấy uống nhiều chưa?”
“Không nhiều lắm.” Đới Tử Minh giơ một ngón tay, “Nhấp môi có xíu.”
Tần Thịnh: “…”
Giang Dư choáng váng ngã vào người Đới Tử Minh, mí mắt hơi khép lại, híp mắt nhìn Tần Thịnh cười hì hì.
Tần Thịnh vui vẻ, cầm cây đũa trên bàn nhúng vào lon bia rồi đưa đến trước mặt Giang Dư lắc lắc như trêu trẻ nhỏ, Đới Tử Minh thuận theo hắn, đổi tư thế ngồi rồi ôm anh em tốt vào ngực, cũng cầm một cây đũa lên ghẹo cậu.
Giang Dư vừa hé môi định lè lưỡi ra liếm đũa, hai người bọn họ nhanh chóng rút về. Lặp lại động tác phè phỡn thêm vài lần, Giang Dư giận dỗi mím môi, cánh môi đọng lại vài giọt thủy tinh trong suốt, giống hệt với cánh hoa phủ đầy sương sớm.
Những người khác nhìn sang bọn họ cũng thấy vui lây, thay nhau la ó trêu chọc Giang Dư.
—— Trang Liễm vừa đến, đây là bức họa mà hắn nhìn thấy.
“…” Hắn chống nạng đứng trước biệt thự sáng rực ánh đèn, lẳng lặng nhìn Giang Dư bị một đám người vây quanh, đáy mắt mờ mịt.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Liễm: Ghen +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1... Hắc hóa +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1
___
Bổn Ultraman gãi đầu.
Biên tập: Rio
Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Trang Liễm nhìn Giang Dư bị một đám người vây quanh, đáy mắt mờ mịt.
___
Chọn quả hồng mềm để bóp (*). Trang gia lấy danh nghĩa Trang Diệu nhằm tu sửa lại viện phúc lợi, Trang Linh thầm nghĩ bất công cũng không dám trút giận lên Trang Diệu, vậy nên mới có một màn “giận chó đánh mèo”, Trang Liễm lớn lên giống hệt Trang Diệu, đương nhiên sẽ là mục tiêu trút giận của Trang Linh.
(*) 柿子挑软的捏: Quả hồng chưa chín quá cứng, còn quả đã chín thì mềm, dễ bóp -> phép ẩn dụ chỉ người tốt tính, dễ bị bắt nạt, yếu đuối, hèn nhát, hoặc chọn những thứ không khó/dễ hơn để đạt được mục tiêu (mang nghĩa xúc phạm).
Trang gia biết Trang Linh ấm ức, cũng không can thiệp vào việc Trang Linh phát tiết lên Trang Liễm.
Chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến Trang Liễm, chẳng lẽ Trang Liễm bị Trang gia dẫn dụ đến cho Trang Linh trút giận… chăng? Tim bên ngực trái Giang Dư thắt lại, cậu nghĩ đến đôi mắt ủ dột lãnh đạm của hắn, trong lòng liền nảy sinh vài tia bực bội.
Tần Thịnh hơi nghiêng đầu sang, thấy nét mặt Giang Dư dần biến sắc mới nhíu mày trầm tư hồi lâu, sau đó tự dưng giơ tay vỗ vào trán cậu một cái.
Suy nghĩ Giang Dư bị đánh gãy, dựa theo phản xạ có điều kiện che trán lại, buồn bực nhìn Tần Thịnh, “Anh Tần?”
Tần Thịnh thản nhiên đút hai tay vào túi, nhàn nhạt nói, “Đừng có nghĩ nữa, không đi nhanh là bị bỏ lại đấy.”
“Ừm.” Giang Dư nói, dần dần bình tĩnh lại, chạy một mạch hai bước lẽo đẽo theo sau.
Đề tài về Trang Liễm nhanh chóng bị lược bỏ, thay vào đó là một đống chuyện phiếm liên quan đến hãng giày thể thao mới của Đới Tử Minh và Tần Thịnh, nghe nói là một hãng thời thượng, giá cả cũng cực kì đắt đỏ.
Giang Dư không hứng thú nên không tham gia, vừa đi vừa nghe hai người trò chuyện, đầu ngón tay vô thức bấm mở nút nguồn điện thoại không biết bao nhiêu lần.
“Đúng rồi, không phải sắp tới là sinh nhật Tiểu Ngư hở?” Đới Tử Minh bất chợt nhớ tới, “Lần này vẫn tổ chức chỗ cũ à?”
Giang Dư tự dưng bị điểm danh, ngơ ngác quay qua nhìn bọn họ, mơ hồ nói: “Chắc vậy.”
Sinh nhật Giang Dư là ngày 24, vừa vặn rơi vào thứ bảy tuần sau. Trước đây, mỗi lần đến sinh nhật Giang Dư sẽ tổ chức với gia đình trước, sau đó mới lên kèo ăn uống với bạn bè sau.
Còn hơn tuần nữa là đến sinh nhật cậu, cũng không có ai nhắc, toàn bộ tâm tư Giang Dư đều đặt trên người Trang Liễm và hướng đi của cốt truyện, đến cả sinh nhật cũng không nhớ.
Nếu không có thay đổi gì khác, năm nay vẫn sẽ tổ chức như hàng năm.
—— trừ một việc, năm nay cậu muốn mời thêm Trang Liễm.
Cậu muốn… Trang Liễm thoát ra khỏi bóng tối mà Trang gia mang đến, giúp hắn được thỏa thích quan sát một thế giới đầy sắc màu khác. Giang Dư ngầm ra quyết định, lại có hơi lo lắng, liệu Trang Liễm tuần sau có xuất viện kịp không?
Chấn động não nghiêm trọng… Nghe qua rất kinh hãi.
Giang Dư kìm nén không được, gửi cho Trang Liễm một tin nhắn WeChat.
Dòng cuối cùng vẫn hiển thị tin nhắn thoại của cậu, Trang Liễm chưa hề phản hồi lại.
Giang Dư sửa lại tin nhắn rồi gửi đi: Nghe nói cậu phải vào viện. Bây giờ thấy thế nào rồi? Có ổn hơn chút nào không?
Tin nhắn vừa gửi đi, Giang Dư có tật giật mình úp màn hình điện thoại ngược xuống tay, đồng thời liêng liếc canh chừng Tần Thịnh, làm Tần Thịnh cũng bắt đầu nghi hoặc, khó hiểu nhìn chằm chằm Giang Dư: “?”
Giang Dư ngừng đấu mắt, đợi thêm một lúc, điện thoại trong tay không ngừng rung lên, là tin nhắn phản hồi từ Trang Liễm.
Vẫn là một mảng thờ ơ, dửng dưng: Ừ.
Giang Dư: Tới thăm cậu được không?
Trang Liễm: Không cần.
Giang Dư vốn muốn hỏi chút ít tình hình cụ thể của Trang Liễm, đầu ngón tay tức khắc khựng lại, ngẫm lại mấy giây rồi bắt đầu gõ chữ: Vậy tuần sau cậu đủ điều kiện xuất viện chưa?
Giang Dư: Thứ bảy tuần sau sinh nhật tôi, định hỏi cậu đến chơi được không.
Giang Dư: Cả lớp đều đến hết.
Giang Dư: Nếu cậu không đến được thì cũng không sao.
Trang Liễm ngừng một lát: Ừ.
Có ý tứ gì? Trang Liễm có tới hay không? Giang Dư mê mang nắm chặt di động, quay qua nhìn Đới Tử Minh cũng đang mê mang.
Đới Tử Minh bày vẻ khó hiểu, “Anh em tốt sao đấy?”
“Không có gì.” Giang Dư vội cúi đầu.
Đới Tử Minh khó hiểu sờ gáy, lẩm bẩm nói, “Không hiểu, bổn Ultraman gãi đầu.”
Tuy Trang Liễm không nói rõ hắn có tới hay không, nhưng chờ đến trước sinh nhật mình hai ngày, Giang Dư vẫn gửi địa chỉ nhà sang cho hắn.
Giang Uân và Văn San sắp xếp về nước sớm một ngày trước sinh nhật đứa trai út, Giang Trĩ đang học đại học ở nước ngoài cũng phóng về trước hai ngày, một nhà bốn người hiếm khi được đoàn tụ.
Tối thứ sáu mưa nhỏ, Giang Dư ôm cặp sách dúi vào trong ngực, Nhậm Chí Cương che ô cho cậu, hai người bì bõm chạy vào cổng lớn Giang gia. Quản gia cùng Trần dì vội vã ra đón, một người tiếp Giang Dư, còn người kia thì giúp Nhậm Chí Cương xử lý nước mưa trên người.
Giang Dư vui sướng đưa cặp sách cho bọn họ rồi nói, “Mẹ con đâu ạ?”
Quản gia họ Chu, là một nam trung niên tốt bụng, một bên cầm cặp sách của cậu chủ nhỏ, một bên sảng khoái cười nói: “Vừa về đến, bố mẹ con về cùng lúc.”
Giang Dư nhỏ giọng “Dạ” một tiếng, lê bước vào sảnh lớn, quả nhiên thấy mẹ: Quý cô Văn San đang thảnh thơi ngồi trên sofa đắp mặt nạ.
Quý cô Văn San nghe thấy động tĩnh của đứa trai út mới quay đầu lại, vẫy tay gọi con trai, “Tiểu Bảo lại đây.”
Giang Dư vừa tới đã bị quý cô Văn San âu yếm ôm vào người, đau lòng nói, “Ai da, bé con của mẹ gầy đi rồi?”
“Nào có đâu ạ.” Giang Dư cười hì hì ôm tay mẹ, dựa vào vai bà nũng nịu.
Anh trai Giang Trĩ đứng trên tầng 2 ngó đầu xuống nhìn nhìn, thấy hành động của Giang Dư mới nhỏ giọng nói lại với đầu kia, “Tiểu Ngư lại làm nũng nữa rồi. Cứ nghi nghi mẹ sinh nhầm cho tôi đứa em gái chứ không phải em trai thế nào ấy.”
Vừa nói xong đã bị đá vào mông, quay người lại mới phát hiện là baba Giang Uân thân yêu.
“Để mẹ nghe thấy là ăn đập nữa đấy.” Giang Uân đá xong đứa lớn thì bình tĩnh xoay người đi tọt xuống cầu thang.
“…” Giang Trĩ vỗ dấu chân trên mông, cúp điện thoại, mặt mày xám xịt lê bước xuống lầu.
Hai vợ chồng Giang Uân, Văn San về nhà đều mang theo quà về cho con trai, trước đó đã nhờ người làm chuyển hết vào phòng hai đứa, nhưng quà sinh nhật Giang Dư vẫn để ở chỗ hai người, hôm sau mới chính thức tặng cho cậu.
Quý cô Văn San tự mình xuống bếp trổ tài làm bánh, Giang Uân quyết chen vào hỗ trợ, cuối cùng bị vợ đuổi ra ngoài nhà.
Thấy hai đứa con trai mặc hai bộ đồ ngủ liền thân hình khủng long màu xanh lá giống hệt nhau đang ngồi trước sofa đánh game, cảm thấy có chút tí mất mặt, ông ngượng ngùng hừ một tiếng, ngồi xuống cạnh hai đứa con trai ngốc xít bên kia, buồn bực nói, “Đã ngốc rồi không nói, đây còn có tận hai đứa ngốc.”
Giang Dư: “…Chi Chi, bố nói anh ngốc.”
Giang Trĩ: “…Em không dính chắc?”
Giang Dư dự định lên đồ ra ngoài mở tiệc với bạn bè vào buổi chiều, lớp 1 và lớp 3 đều mời đến hết, còn những bạn học khi trước chơi tương đối thân, Giang Dư dứt khoát gạch bỏ, sau đó thuê một căn biệt thự ở ngoại ô Tây Thành.
Khu đó có không ít biệt thự, chủ yếu xây ở lưng chừng núi, tầm nhìn tốt, không có người ở, đặc biệt thích hợp với việc cho thuê.
Biệt thự có nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhưng không có đầu bếp. Giang gia có kinh doanh khách sạn 5 sao, thật ra có thể mời đầu bếp đến nấu. Nhưng một đám nhóc choai choai mười sáu mười bảy tuổi không biết ý tứ, nếu cả bọn ngồi tụ lại một chỗ rồi thảo luận này nọ sẽ rối tung hết cả lên nên Giang Dư cũng dứt khoát không thuê.
(*) Ý là chê ồn đó mấy chị ( ¯ࡇ¯).
Giang Trĩ đích thân lái xe chở em trai qua, lúc đến nơi đã tập trung không ít người. Giang Trĩ chỉ biết mình Đới Tử Minh, lúc Giang Dư xuống xe, Đới Tử Minh cũng đã mò tới nên tiện thể gật đầu chào hỏi.
Đới Tử Minh nhiệt tình chào Giang Trĩ: “Anh Trĩ! Đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp.” Giang Trĩ ôn nhu nói, “Mấy đứa cứ chơi thỏa thích, mai anh đây phóng xe qua đón.”
Đới Tử Minh xem người trước mặt mình như bảo bối thần kì, cúi đầu cam kết, “Anh Trĩ yên tâm! Tụi em hứa ngày mai sẽ hoàn trả Tiểu Ngư không mất miếng da miếng thịt nào cho anh!”
Giang Trĩ bị chọc cười, xua xua tay, sau đó quay xe rời đi.
Giang Dư theo Đới Tử Minh xoay người đến cửa lớn biệt thự, “Anh Tần đâu?”
“Anh Tần chưa tới.” Đới Tử Minh nói, “Anh Tần đặt bánh cho ông mà bên cửa hàng họ vẫn chưa giao nên tự qua đó giục luôn.”
Giang Dư “Ồ” một tiếng, do dự kêu lên, “Đới Tử Minh.”
Đới Tử Minh: “Hả?”
“Trang Liễm có đến không?”
Đới Tử Minh không biết Giang Dư có mời thêm Trang Liễm, khó hiểu nói: “Ông mời đến hả?”
Mắt Giang Dư lóe lên, trông mong nhìn hắn rồi “A” một tiếng.
Đới Tử Minh gãi gãi đầu, “Vừa rồi tôi không thấy, chờ thêm xíu coi có đến không. Anh em tốt, hay ông gửi tin nhắn cho Trang Liễm đi? Nhỡ đâu lạc đường ấy. Để tôi bảo tài xế nhà tôi ra đón nhé?”
“…Lát tôi hỏi sau.” Giang Dư nói tiếp, “Có khi cậu ấy chưa được xuất viện cũng nên.”
Dù sao bọn họ cũng không thuộc dạng quen thân, Trang Liễm không đến là chuyện bình thường.
Giang Dư giằng co một hồi mới từ bỏ rồi đặt điện thoại xuống.
Cậu và Đới Tử Minh vừa bước vào cổng lớn biệt thự, hai phát pháo chúc mừng hướng thẳng về phía cổng bất ngờ “Phanh” cùng lúc, theo sau là vô số lời chúc siêu cấp nhiệt liệt: “Surprise! Giang Dư sinh nhật vui vẻ!”
Giang Dư bị bọn họ dọa sợ, theo bản năng sờ lên máy trợ thính, tủm tỉm tiếp nhận thành ý, “Cảm ơn các cậu.”
Quà sinh nhật bạn học tặng Giang Dư chất thành từng núi đặt riêng ở góc phòng, mỗi món đều treo thêm một tấm thiệp chúc mừng nhỏ, Giang Dư nghiêm túc xem xong mới quay qua chân thành cảm ơn từng người.
Mãi một tiếng rưỡi sau Tần Thịnh mới đến, lúc hắn xách bánh kem vào, mọi người đã đến đông đủ, có người dọn lò nướng ra sân chuẩn bị làm tiệc BBQ ngoài trời, trong ngoài biệt thự đều vô cùng náo nhiệt.
Nhân viên ở cửa hàng bánh kem sau khi giao bánh xong đã sớm rời đi, Giang Dư ngồi giữa một đám người, hai mắt lấp lánh vẫy vẫy Tần Thịnh, mặt hồng hồng, trước mặt xếp ngổn ngang cả thớ lon bia rỗng tuếch.
Đới Tử Minh đang trong tư thế ngồi xổm bên cạnh, tay xách thêm lon bia đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Tần Thịnh ngồi cạnh Giang Dư, vươn tay trái ra đặt trên sofa phía sau cậu, hỏi Đới Tử Minh: “Cậu ấy uống nhiều chưa?”
“Không nhiều lắm.” Đới Tử Minh giơ một ngón tay, “Nhấp môi có xíu.”
Tần Thịnh: “…”
Giang Dư choáng váng ngã vào người Đới Tử Minh, mí mắt hơi khép lại, híp mắt nhìn Tần Thịnh cười hì hì.
Tần Thịnh vui vẻ, cầm cây đũa trên bàn nhúng vào lon bia rồi đưa đến trước mặt Giang Dư lắc lắc như trêu trẻ nhỏ, Đới Tử Minh thuận theo hắn, đổi tư thế ngồi rồi ôm anh em tốt vào ngực, cũng cầm một cây đũa lên ghẹo cậu.
Giang Dư vừa hé môi định lè lưỡi ra liếm đũa, hai người bọn họ nhanh chóng rút về. Lặp lại động tác phè phỡn thêm vài lần, Giang Dư giận dỗi mím môi, cánh môi đọng lại vài giọt thủy tinh trong suốt, giống hệt với cánh hoa phủ đầy sương sớm.
Những người khác nhìn sang bọn họ cũng thấy vui lây, thay nhau la ó trêu chọc Giang Dư.
—— Trang Liễm vừa đến, đây là bức họa mà hắn nhìn thấy.
“…” Hắn chống nạng đứng trước biệt thự sáng rực ánh đèn, lẳng lặng nhìn Giang Dư bị một đám người vây quanh, đáy mắt mờ mịt.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Liễm: Ghen +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1... Hắc hóa +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1
___
Bổn Ultraman gãi đầu.