Chương 12:
Nguyễn Khanh Khanh làm theo tính cách được thiết lập của bạch nguyệt quang nên hai ngày này đi khắp nơi tiêu xài hoang phí. Mua túi xách mắc tiền, đi làm tóc, thẩm mỹ viện chăm sóc sắc đẹp… Rất nhanh đã xài hết hai vạn đồng, tiền mà Kỳ Lan đã cho cô.Vì thế, hôm nay cô đến trường học rất sớm, còn cố ý trang điểm theo kiểu ngây thơ thanh thuần, tính toán sau khi tan học hôm nay sẽ đi tìm Kỳ Lan, rồi tiếp tục lấy tiền từ Kỳ Lan. Một ngày thời gian nhanh chóng trôi qua.Trường Thánh Cao không có tiết tự học buổi tối, bởi vậy khi tan học trời còn rất sớm.Nguyễn Khanh Khanh không cần hỏi cũng biết được Kỳ Lan ở đâu.Anh chính là đang chơi bóng rổ ở sân thể dục bên kia.(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)Mấy nữ sinh trong trường đều như điên rồi vậy, một đám đều nháo nhào rủ nhau đi xem trận bóng đó.Nguyễn Khanh Khanh là được mấy người đó vây xung quanh mà cùng đi đến chỗ sân thể dục.Dọc theo đường đi, cô vừa cần duy trì hình tượng thanh cao lãnh đạm của bạch nguyệt quang, là một hoa khôi trong trường học, luôn cao ngạo chỉ nhìn ở trên đỉnh, lại vừa muốn biểu hiện ra bộ dáng có chút tự đắc và hưởng thụ hư vinh khi được mọi người săn đón, ngưỡng mộ.Cô nghe những lời nịnh nọt kèm theo ẩn ý ghen ghét của những người khác, trên mặt thể hiện tự mãn nhưng thực chất trong nội tâm lại rất bình tĩnh.Chờ cho cả đoàn người của cô đi tới bên ngoài sân bóng rổ. Mọi người ở trong hay gần ngoài sân bóng rổ đều nhanh chóng phát hiện ra các cô. Đương nhiên, Kỳ Lan cũng nhìn thấy được cô.Chẳng qua, khi Kỳ Lan nhìn thấy cô, biểu tình trên mặt lại không có bất luận biến hóa gì, tựa như cô cũng chỉ là một người xa lạ, tầm mắt anh chỉ lướt qua rồi thực nhanh dời đi.Thậm chí, kể cả lúc người khác ồn ào lớn tiếng kêu anh: “Anh Kỳ, anh Kỳ! Bạn gái xinh đẹp của anh, hoa khôi Nguyễn tới tìm anh kìa!”Nghe vậy, dường như anh còn trào phúng, lại có chút khinh thường mà cười cười.