Chương 14:
Kỳ Lan liếc mắt nhìn Nguyễn Khanh Khanh một cái thật sâu, chợt sau đó dẫn cô ra khỏi trường học, ngồi lên chiếc xe yêu quý của anh.Trên xe, Kỳ Lan hai tay ôm trước ngực, gương mặt lạnh nhạt nhìn về phía ghế phụ mà Nguyễn Khanh Khanh đang ngồi trên đó, giọng điệu trào phúng nói: “Không có tiền sao? Nói đi, lần này cần bao nhiêu tiền?”“Càng nhiều…A Kỳ…Anh nói như vậy là có ý gì?”Thiếu chút nữa là Nguyễn Khanh Khanh đã thuận miệng nói ra câu càng nhiều càng tốt, thế nhưng như thế này hiển nhiên không phù hợp với hình tượng của Nguyễn Khanh Khanh.Vẻ mặt cô không vui trừng mắt nhìn Kỳ Lan, dường như Kỳ Lan vừa làm tổn thương tự tôn của cô vậy.Kỳ Lan: “…”Kỳ Lan không thể nhịn được nữa cúi người nhẹ nhàng cắn lên gương mặt của Nguyễn Khanh Khanh, anh dùng môi mình vuốt ve vành tai non mềm của Nguyễn Khanh Khanh, tiếng nói mang theo chút trầm khàn, ẩn ý đen tối không rõ: “Nguyễn Khanh Khanh, em nói xem nếu tôi muốn bắt nhốt em lại thì làm sao bây giờ, em xem tôi là cái gì, em không nên biểu hiện ra vậy.”Nguyễn Khanh Khanh nghe ra được áp lực kìm nén trong lời nói của Kỳ Lan. Cô nghĩ có lẽ là tình cảm, sức chịu đựng của Kỳ Lan đối với bạch nguyệt quang cô đây đã sắp đến giới hạn.(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)Ở trong lòng tự tán thưởng mình một chút, sau đó Nguyễn Khanh Khanh giả vờ bình tĩnh mà đẩy Kỳ Lan ra, nét mặt mang chút chột dạ, lại có hơi kinh hoảng nhìn về phía anh nói. “A…A Kỳ, anh nói cái gì mà em nghe không hiểu cái gì hết? Em là thật lòng thật dạ yêu thích anh, anh, anh phải tin tưởng em nha. Em không, em không phải là loại người ham tiền của anh đâu.”Nói xong, hốc mắt của Nguyễn Khanh Khanh canh đúng thời điểm mà đỏ lên.Hôm nay, mặt cô trang điểm theo kiểu ngây thơ thanh thuần, rất xứng với hình tượng bạch nguyệt quang xinh đẹp thanh lãnh, vừa vặn chính là một đóa hoa sen trắng tinh tươm không tỳ vết.