Chương 17:
Thần sắc của cô quạnh quẽ lại nhạt nhẽo vô cùng, cả người như thành một thể với không gian chung quanh, tản ra hơi thở không hợp với cả căn phòng, thậm chí là cả thế giới này.…Không hợp nhau?Con mẹ nó không hợp nhau!Hô hấp Kỳ Lan trở nên dồn dập. Anh đi đến đó, một lần nữa đè người con gái lên giường, khiến toàn thân cô gái như dính lên cả cơ thể anh, nhìn dục sắc vô cùng.“A.”Từ lúc Nguyễn Khanh Khanh bị Kỳ Lan ôm ở trước cửa sổ, rất nhanh đã tiến vào trạng thái.Lần này cô vô cùng phối hợp với chàng trai, chẳng hề có chút phản kháng nào.Chẳng qua ở trên giường, thì bạch nguyệt quang là tiểu dâm đãng, Nguyễn Khanh Khanh vốn biểu hiện thèm muốn từ lúc đầu, nhưng rất nhanh, cô đã không thể duy trì dáng vẻ không phải là mình được nữa.Cả người Nguyễn Khanh Khanh bị Kỳ Lan khống chế, anh hệt như ngựa giống, không hề có cảm giác mệt mỏi chút nào.Điểm mẫn cảm toàn thân cô như bị anh bắt trong lòng bàn tay, khoái cảm kéo đến như thủy triều, hết lần này đến lần khác, càng lúc càng sung sướng hơn.Rất nhanh, Nguyễn Khanh Khanh không thể chịu đựng được rồi.Kỳ Lan không hổ là nam chính thịt văn, ngựa giống thắng nhiều trận đua, năng lực của anh rất mạnh, kỹ xảo cũng rất tốt. Một lát sau, Nguyễn Khanh Khanh đã bại trận dưới tay người kia.(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)Khi tỉnh táo, Nguyễn Khanh Khanh sẽ luôn ghi nhớ mình là người làm nhiệm vụ, thời thời khắc khắc duy trì dáng vẻ của bạch nguyệt quang.Nhưng khi Nguyễn Khanh Khanh đã bắt đầu không còn tỉnh táo nữa, thì cô chẳng thể nghĩ nhiều được như vậy.Như trước mắt đây.Nguyễn Khanh Khanh bắt đầu nhân cơ hội mà kháng cự Kỳ Lan.Trên mặt cô ửng hồng do tính dục xâm lấn, nhưng chẳng hề có chút vui mừng hay ham muốn giống thường ngày ngụy trang ở trước mặt Kỳ Lan, mà tràn ngập một chút chán ghét nhỏ đến mức không thể phát hiện, còn có mâu thuẫn, và phản cảm.Tất cả đều bị Kỳ Lan xem vào trong mắt.Khóe môi thiếu niên nâng lên, có chút mỉa mai, rồi lại vô tình và phẫn nộ.Tựa hồ sớm thành thói quen.