Chương 3:
chương 3: Đồ lót, áo sơ mi, áo khoác vest nhỏ, váy xếp chưa che đầu gối... Nguyễn Khanh Khanh cẩn thận mặc xong, sửa sang một lần nữa, đem nếp gấp trên quần áo vuốt phẳng lại.Bộ đồng phục học sinh của cô chỉ được thay vào một ngày hôm qua, chỉ mặc một ngày, nên cũng không bẩn.Sau khi chuẩn bị xong quần áo, Nguyễn Khanh Khanh đi vào bên trong phòng vệ sinh.Chờ ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã rửa mặt xong, cũng tự mình xử lý kỹ quần áo bừa bãi trong phòng.Tổng thể khôi phục lại thành dáng vẻ cao lãnh lạnh lùng của hoa khôi vườn trường lúc ngày thưởng.Kỳ Lan lúc này đã tỉnh.Hắn nửa nằm ở trên giường, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Nguyễn Khanh Khanh, ánh mắt thâm thúy, đội môi mỏng hơi mỉm lại, bộ dáng nghiêm túc cùng hắn ngày thường khác nhau rất lớn.Nguyễn Khanh Khanh nhìn hắn như vậy, trong lòng càng thêm xác định nam chủ này đã chán ghét cô.Cô run rẩy cánh bướm, ra vẻ không tự biết, rụt rè đem một sợi tóc trên gò má cuốn ra đằng sau cánh tai, thuần khiết lại có vẻ giả tạo giả vờ cười cười với thiếu niên, mở miệng nói:"A Kỳ, anh tỉnh rồi sao? "Nguyễn Khanh Khanh cũng không phải là Nguyễn Khanh Khanh nguyên bản của trong sách.Cô là một người được giao nhiệm vụ, và đây là thế giới nhiệm vụ của cô.Sau khi cô chết trong thế giới của riêng mình, cô đã bị ràng buộc bởi một hệ thống bạch nguyệt quang, hệ thống nói với cô rằng chỉ cần cô hỗ trợ nó làm nhiệm vụ, cô có thể sống lại.Cô đã đồng ý với điều kiện này.Đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên mà cô cần thiết phải hoàn thành.Nhiệm vụ của cô là ở trong một thế giới nhiệm vụ này, đó là bám vào trên người bạch nguyệt quang của nam chủ, sắm vai hình tượng của bạch nguyệt quang, và không được sụp đổ thiết lập ban đầu, nhiệm vụ cuối cùng là cô phải đi hết vận mệnh của bạch nguyệt quang.Trên thế giới này, bạch nguyệt quang cũng chính là người mà Nguyễn Khanh Khanh thay thế là một giáo hoa vừa lạnh lùng vừa cao lãnh ở vườn trường, trên thực tế cô ta lại là một con người ham tiền lại ham quyền thế.