Chương 35:
“Nhược Nhược nhờ hỏi dùm, hoa khôi sau khi bị chơi chán, sẽ bị Kỳ Lan lập tức chia tay chứ?”Những dòng bình luận liên tiếp với nhiều nội dung khác nhau, tò mò cũng có, xót thương cũng có, cổ vũ cũng có,...Chẳng mấy chốc thành nồi lẩu thập cẩm.Nhưng không bao lâu, dòng tin tức này đã bị xoá bỏ, người đăng là Khai Hoàng Khang bị cấm phát ngôn một tháng, những bình luận ác ý cũng chịu chung số phận.Chu Tư Tư cũng nhìn thấy được tiêu đề này.Cô ta say mê xem tới xem lui video mười mấy giây đó.Sau đó nhanh chóng kéo xuống dưới đọc bình luận.Rất nhiều bình luận mang ý tứ khác nhau, phần lớn là đề cập tới hoa khôi Nguyễn Khanh Khanh. Nhưng đều là những lời cô ta không mong muốn, những người này tuy buông ra những lời thô bỉ nhưng đối với Nguyễn Khanh Khanh không có ý sỉ nhục hay chà đạp cô ấy, ngược lại có cảm giác giống như người chồng bị phản bội, cho dù tận mắt nhìn thấy vợ mình lấy trộm tiền lo cho tình nhân cũng chỉ biết ở nhà cắn răng chịu đựng, chỉ cầu xin vợ mình hồi tâm chuyển ý chia tay với nhân tình để quay lại với mình.Còn trong tưởng tượng của cô ta thì… Nguyễn Khanh Khanh từ trên đỉnh cao sẽ bị mọi người kéo xuống, buông lời chê bai, nhục nhã.Mong muốn của Chu Tư Tư thất bại rồi.Cô ta bỗng giật mình, khuỷu tay đụng vào đồ vật gì đó, một cơn đau như điện giật lan truyền khắp cánh tay của cô ta.Cô ta bất giác "Ah" lên một tiếng.Phản xạ có điều kiện, Chu Tư Tư vội lấy tay còn lại xoa xoa chỗ đau, cô ta nhìn quanh một lượt, lại phát hiện mình vô thức đã đi tới bãi đổ xe.Khuỷu tay cô ta vô tình đụng vào tay nắm cửa của một chiếc xe màu đen.…Thật sự đúng là bãi đổ xe.(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)Chu Tư Tư ánh mắt lóe lên vài tia thâm độc, cô mím môi, do dự một chút, ngay sau đó ngẩng đầu nhón chân tìm kiếm xung quanh.Xe của Kỳ Lan là chiếc xe độc nhất vô nhị trong số những siêu xe ở trường Thánh Cao này, với màu sắc hồng nhạt có thể nhanh chóng tìm ra thôi.