Chương 37:
Là do tử cung đã nhận quá nhiều tinh dịch đặc sệt từ anh."Nguyễn Khanh Khanh."Bởi vì thái độ Kỳ Lan chuyển biến trái ngược nên cô cũng an tâm không ít, đột nhiên cảm thấy phía trước sẽ có chuyện không tốt xảy ra, quả nhiên chỉ là ảo giác của riêng cô mà thôi.Cô đúng là tự tìm đường chết mà.Cũng càng trở nên thêm tham lam.Ở trước mặt Kỳ Lan, một lần nữa tự bại lộ bản tính tham lam và ngu xuẩn của mình, hiện giờ Kỳ Lan chắc hẳn đang nhìn cô như một kẻ khùng nhảy nhót lung tung.Chờ Kỳ Lan ghét bỏ vai diễn này, cũng không còn đủ kiên nhẫn diễn kịch với cô, cũng chính là lúc bạch nguyệt quang bị vứt bỏ.…Hôm nay bầu trời vô cùng âm u.Cũng là ngày nữ chủ chính thức xuất hiện.Thời gian gần đến buổi chiều, Nguyễn Khanh Khanh trốn học đi lên sân thượng nơi Kỳ Lan đang ở đó.Anh lười nhác dựa người vào rào chắn, áo khoác đồng phục rộng mở, dáng người cân đối, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, làn da trắng dưới bóng râm càng hiện lên chút tối tăm mờ mịt khó tả.Kỳ Lan chính là một bức họa sống.(Bản edit này được đăng duy nhất tại Dtruyen.com Khủng Long Ăn Mì. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.)Một bức hoạ mỹ miều nhất trên thế gian này.“A Kỳ.”Một đường hướng thẳng đến nơi chàng trai đang ngồi, Nguyễn Khanh Khanh bổ nhào vào trong lòng chàng trai, làm ra vẻ đáng yêu nói: “Anh đến lúc nào vậy.”“Vừa mới tới.”m thanh ôn hòa dễ nghe của chàng trai chứa sự lạnh lẽo khó lòng phát hiện, nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng trai liền khom lưng, mỉm cười hôn vành tai non mềm của Nguyễn Khanh Khanh, hơi thở nóng rực cố ý thổi vào tai cô.Kỳ Lan ái muội trêu đùa: “Em càng ngày càng trở nên nhạy cảm đấy, đêm hôm qua mới bị làm đến nỗi hôn mê, hôm nay tưởng anh không đến nên thất vọng sao.”Nguyễn Khanh Khanh: “…”Nguyễn Khanh Khanh mặt đỏ tai hồng, hai chân nhũn ra, hơi dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých Kỳ Lan một chút, hờn dỗi nói: “Ai thèm nhung nhớ anh chứ.”“Xuy ——”