Chương 7: Đều là anh em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước nóng vẫn ào ào chảy trong phòng tắm.
Lục Hoán cười lạnh một tiếng, quay trở về phòng, Úc Bạch Hàm đành phải cố gắng giữ phong thái bình tĩnh, xuống lầu tìm Phùng quản gia.
Dưới lầu, chú Phùng đang cẩn thận dặn dò vài người làm, dù có chuyện gì cũng không được phép lên tầng hai.
Nhìn thấy Úc Bạch Hàm đi xuống, ông không khỏi giật mình, "Thiếu gia Bạch Hàm, cậu cần tìm thứ gì sao?
Úc Bạch Hàm duỗi tay, "Chú Phùng, bao tay."
Lục Hoán lại biến trở về thiết lập "ngài Lục".
Ngài Lục sẽ không giúp cậu gội đầu tắm rửa, cậu phải tự lực cánh sinh thôi.
Phùng quản gia hơi do dự, một lúc lâu sau mới thò tay vào túi. Ông sợ sẽ ngáng đường chuyện tốt của ngài Lục nhà mình, "Thiếu gia Bạch Hàm còn cần tới bao tay sao?"
Úc Bạch Hàm vừa nhìn liền biết ông đang suy nghĩ cái gì:
Hay cho một quản gia mày rậm mắt to, trí tưởng tượng còn phong phú như vậy!
Nước tắm trên lầu đã chuẩn bị xong, cậu thuận nước đẩy thuyền, "Lục Hoán cần."
Phùng quản gia không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn biết là chuyện lớn lắm, vội vàng đưa bao tay qua.
...
Úc Bạch Hàm đeo bao tay thuận lợi tắm rửa xong xuôi.
Quần áo thay ra bỏ vào giỏ đồ bẩn, trong đó có một cái là áo phông của Lục Hoán.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, cậu trông thấy màn hình điện thoại di động trên ghế sô pha đột nhiên loé lên.
[Tề Quyết]: [ người đâu ][ người đâu ][ người đâu ].
Úc Bạch Hàm, "......"
Suýt chút nữa là quên mất chuyện vào nhóm chat.
Cậu cầm điện thoại di động đi ra ngoài tìm Lục Hoán, phòng ngủ của Lục Hoán không có ai, Úc Bạch Hàm lại quay đầu đi tới thư phòng.
Cửa phòng không đóng, khép hờ.
"Lục Hoán." Úc Bạch Hàm gọi một tiếng, không ai trả lời.
Cậu đẩy cửa bước vào, đối diện là một cái bàn làm việc bày đầy văn kiện tài liệu.
Căn phòng này rất lớn, cả hai bức tường đều kê liền tù tì mấy cái tủ sách cao tới trần. Giữa bức tường bên phải có một cái khe, có vẻ là cửa kéo được xây ở đó, bàn gỗ bên trái đặt một thanh đao Đường.
Úc Bạch Hàm đối với mấy thứ đao kiếm này kia quả thật vô sức chống cự.
Không nhịn được đi qua đó nghiên cứu một phen.
Vỏ đao cổ xưa cao quý, lưỡi đao sắc bén lạnh lùng. Mang theo sự tiêu điều hoà lẫn trong cảm giác trang trọng.
Đang nhìn, liền nghe thấy tiếng Lục Hoán từ ngoài cửa truyền đến, "Ai cho cậu vào đây?"
Úc Bạch Hàm quay đầu lại, trông thấy Lục Hoán đứng ở ngay cửa.
Có lẽ là vừa vận động xong, tóc hắn ướt đẫm xoã trước trán, áo thun làm bằng cotton thấm ướt một vùng ngực.
Dưới làn tóc ướt hiện lên một đôi mắt lạnh lùng, nhìn về phía Úc Bạch Hàm.
"Đi khắp nơi đều không tìm được anh." Úc Bạch Hàm lại liếc thanh đao Đường, tán thưởng nói, "Cây đao này ngầu ghê."
"Trấn trạch*."
*Dùng đồ vật để xua đuổi tà ma, giữ ổn định và an toàn cho ngôi nhà (baidu).
Lục Hoán thuận miệng đáp một câu, quét mắt xung quanh một lượt, bước tới trước mặt Úc Bạch Hàm, "Có việc?"
Úc Bạch Hàm lấy điện thoại ra cho hắn xem, "Tề Quyết muốn kéo tôi vào nhóm. Đây là nhóm gì vậy, mua hàng theo hội sao? Tôi có nên vào không?"
Lục Hoán vừa liếc thấy, "......"
Hắn đã năm sáu giây không nói gì, Úc Bạch Hàm cảnh giác, "Chẳng lẽ là nhóm bán hàng đa cấp?"
"Không phải." Lục Hoán xoa xoa đầu mày, "Nhóm bạn tốt."
"Anh cũng ở trong đó sao?"
"Rời rồi."
Úc Bạch Hàm đang muốn hỏi hắn vì sao lại rời, mắt vừa thấy tên nhóm đột nhiên thấu hiểu hết thảy. Cậu một lần nữa nhấp vào link gia nhập, "Vậy tôi có nên vào nhóm không nhỉ?"
Cậu vừa tắm xong, trên người còn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi. Lúc cúi đầu để lộ ra ngoài một đoạn cần cổ, còn có tóc gáy đen nhánh mượt mà.
Lục Hoán mím môi mỏng hai giây, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó mới nói, "Tuỳ cậu."
"Vậy lát nữa tôi vào."
Úc Bạch Hàm nói xong đi ra khỏi thư phòng, Lục Hoán cũng xoay người, cùng cậu ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Úc Bạch Hàm lại quay đầu nhìn một vòng, "Phòng làm việc của anh không có camera sao?"
Bước chân đột ngột dừng lại. Lục Hoán nhìn cậu, ánh mắt chậm rãi dò xét. Vài giây sau mới trả lời: "Không."
Úc Bạch Hàm trợn mắt liếc hắn: Không có!?
Ngay cả một cái bồn tắm nhỏ cũng lắp loại chín nút bấm tiếng Anh, thế mà phòng làm việc bự tổ chảng như vậy lại không thể lắp nổi một chiếc camera?
Cậu nghiêm túc đề nghị, "Hay là anh cứ lắp một cái đi."
Trong truyện gốc Lục Hoán đã bị "Tư Bạch Hàm" trộm mất tài liệu quan trọng.
Tuy rằng cậu chắc chắn sẽ không đi làm cái loại chuyện hại người hại mình này, nhưng vạn nhất Tư gia phái người khác đến trộm thì sao?
"Còn có tia hồng ngoại, đèn cảnh báo này kia cũng phải bố trí thêm nữa." Úc Bạch Hàm bẻ ngón tay, giúp Lục Hoán tính toán, "Đề phòng mấy gia tộc kia cài gián điệp vào."
Lục Hoán, "......"
Hắn nhìn người có "thân phận gián điệp" rõ ràng nhất ở trước mặt.
Úc Bạch Hàm đếm đếm xong, ngẩng đầu, "Anh nhớ chưa?"
Lục Hoán giật giật môi, "Ờ."
Úc Bạch Hàm tạm thời yên tâm, xoay người chuẩn bị xuống lầu uống sữa.
Lục Hoán nhìn cậu đi xuống lầu, hỏi: "Lại nhảy đi đâu?"
"Uống sữa bò, phát triển thân thể." Úc Bạch Hàm bước tới cầu thang, quay đầu liếc Lục Hoán một cái, "Anh vừa mới đi tập thể hình về hả?"
"Có phòng tập thể hình trên lầu."
Lục Hoán kiên trì rèn luyện quanh năm, dáng người luôn bảo trì rất tốt. Có cơ bắp nhưng không đến mức cuồn cuộn, rất giống dáng người của người mẫu chuyên nghiệp. Bây giờ vừa mới vận động xong, chỗ xương quai xanh còn mướt một mảng mồ hôi, ửng ửng hồng.
Ánh mắt Úc Bạch Hàm dán chặt lấy nơi đó, không nỡ rời đi.
"Huấn luyện viên Lục có muốn thử xem xét đến chuyện hướng dẫn tôi tập thể hình hay không?"
Xưng hô nháy mắt thay đổi.
Lục Hoán giật giật mí mắt, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, "Bác sĩ Lục đã thân bại danh liệt, xin hãy để lại cho huấn luyện viên Lục một con đường sống."
"......" Úc Bạch Hàm ngượng ngùng nói: "Ò."
"Nếu muốn tập thể hình, ngày mai tôi tìm người hướng dẫn cho cậu."
Lục Hoán nói xong liền trở về phòng ngủ, dứt khoát đóng cửa lại.
Hôm sau trước khi ra khỏi nhà, Lục Hoán kêu Phàn Lâm đến, để cậu ta dẫn theo Úc Bạch Hàm đi tập luyện ở chỗ bọn họ bên kia.
Cái gọi là "chỗ bọn họ bên kia" chính là nơi ở của những vệ sĩ thân tín bên người Lục Hoán. Để bảo trì thân thủ, trong ngoài khu nhà đều được thiết kế phòng tập thể hình, tiện cho bọ họ rèn luyện sức khỏe.
Phàn Lâm dẫn Úc Bạch Hàm đi xuyên qua sân, tiến về phía phòng tập.
Ánh nắng xuyên qua lá cây hắt lên khuôn mặt tái nhợt của Úc Bạch Hàm những vệt sáng lốm đốm gãy vụn. Phàn Lâm nhìn lướt qua, tâm tình có chút phức tạp.
Trời nóng như cái lò thiêu còn bị ném đến đây tập luyện, thật đúng là đáng thương.
Cũng không biết tiểu thiếu gia đắc tội ngài Lục chỗ nào, chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua lúc đàm phán dự án đã nói giúp cho Tư gia?
"A Luân."
Phàn Lâm đứng trong sân, gọi một người đàn ông cao lớn, để tóc húi cua ra ngoài, "Đây là thiếu gia Bạch Hàm, ngài Lục đưa cậu ấy tới rèn luyện, để cậu kèm đi."
Tần Luân bước tới, nhướn nhướn mày, "Vâng."
Phàn Lâm phân phó xong liền rời đi, cậu ta còn phải tới công ty cùng Lục Hoán.
Bên ngoài chỉ còn Tần Luân và Úc Bạch Hàm.
Úc Bạch Hàm nhìn Tần Luân cao hơn mình một cái đầu, con ngươi đen láy chợt sáng rực, nóng lòng muốn thử, "Mấy cậu ở đây thường luyện tập những gì vậy? Để tôi tham khảo thử."
Tần Luân trả lời, "Quyền anh, tán đả, taekwondo."
Úc Bạch Hàm, "......"
Cậu nhẹ giọng, "Menu này của các cậu gọi là "Và rồi chẳng còn ai"(1), đúng không?"
Tần Luân phì cười, dường như cũng bị trí tưởng tượng của cậu làm cho bất ngờ, ngay sau đó xoay người nói, "Đi theo tôi."
Cuối cùng hai người cũng đi tới phòng tập thể hình ở trong biệt thự.
Úc Bạch Hàm dưới sự kèm cặp của Tần Luân, một bên rèn luyện, một bên cùng hắn nói chuyện phiếm, "Các cậu là thân tín kiêm vệ sĩ của Lục Hoán, vì sao lại không đi theo anh ấy tới công ty?"
Tần Luân đứng bên cạnh đỡ gáy cho cậu, "Công ty có vệ sĩ, chỉ khi ngài Lục đi công tác hoặc có nhiệm vụ gì mới phái bọn tôi ra ngoài."
"Không phải ngày nào Phàn Lâm cũng đi theo sao?"
"Anh Phàn là sinh viên xuất sắc khoa tài chính của Đại học Bắc Kinh, đi theo ngài Lục hỗ trợ việc kinh doanh. Còn tôi học IT, ở nhà chiến đấu từ xa là được rồi." Tần Luân lại hất cằm, "Thiếu gia, đầu gối cong kìa."
Úc Bạch Hàm tuân theo chỉ dẫn, duỗi thẳng chân, "À, được rồi."
...
Thân phận Úc Bạch Hàm vô cùng đặc thù, dù sao trên danh nghĩa vẫn là "Lục phu nhân".
Tin tức "Lục phu nhân" đang ở trong phòng gym của bọn họ tập thể hình rất nhanh đã bùng nổ.
Chỉ một buổi sáng, tất cả những thân tín còn ở trong biệt thự Lục gia đều sôi nổi chạy tới vây xem.
Ai đến Úc Bạch Hàm cũng không cự tuyệt, câu được câu không mà tám chuyện với bọn họ.
Cũng giống như Phàn Lâm, đám thân tín của Lục Hoán căn bản không coi "tiểu thiếu gia nhà họ Tư" này là chủ nhân thứ hai của nhà họ Lục. Vừa vặn Úc Bạch Hàm cũng không có loại tự giác này, hai bên đồng thuận lẫn nhau, nói chuyện vô cùng hoà hợp.
Úc Bạch Hàm chỉ tốn thời gian một buổi sáng đã làm thân được với bọn họ.
Cho nên tới giữa trưa, khi Phùng quản gia tới đón Úc Bạch Hàm về nhà chính dùng cơm, đã trông thấy cậu bưng cơm hộp cùng một đám thân tín ngồi ngoài hàng lang, xếp bằng húp mì.
Úc Bạch Hàm xua tay, "Không cần đâu, cháu ăn cơm với mấy anh em được rồi."
Tần Luân cùng hơn chục cái đầu người tức khắc phóng ra một triệu ánh mắt hữu nghị.
Phùng quản gia bị một tiếng "anh em" này làm cho kinh hãi, đồng tử co rút giật đùng đùng.
·
Bây giờ rảnh rồi, Úc Bạch Hàm mới có thời gian trả lời tin nhắn kia của Tề Quyết.
Cậu lấy điện thoại ra, ấn gia nhập nhóm chat, nháy mắt liền xuất hiện trong [Thị trường kim khí bán sỉ].
Úc Bạch Hàm click mở danh sách thành viên, nhìn thoáng qua, tổng cộng có bốn người:
Tề Đại Kim, Văn Nhị Kim, Dương Tam Kim, Tôn Tứ Kim.
Cậu, "......"
Quần què gì đây?
Meme tàu điện ngầm, ông già, xem di động.(2)
Đúng lúc đó, Tề Quyết tag cậu trong nhóm kêu cậu sửa biệt hiệu, đổi thành "Tư Ngũ Kim".
Úc Bạch Hàm trầm mặc một giây, quyết đoán rời khỏi nhóm chat.
Chẳng trách Lục Hoán cũng rời nhóm.
Thật sự không thể tưởng tượng ra được cái cảnh Lục Hoán treo nick name: <Lục Ngũ Kim> đấy lên acc.
Tề Quyết rất nhanh đã mò tới chọc cậu.
<Tề Quyết>: Làm gì vậy hả làm cái gì làm cái gì! Tối hôm qua đột nhiên mất hút không trả lời tin nhắn, hôm nay lại rời nhóm! [ đập bàn ]
Úc Bạch Hàm thành thạo lấy Lục Hoán làm bia đỡ đạn.
<Úc Bạch Hàm>: Tối hôm qua phải bồi Lục Hoán.
<Tề Quyết>: Ò ò ò ò...... Không sao không sao, nên thế mà. [ mặt nhỏ ửng vàng*](3]
Úc Bạch Hàm múa phím: Tôi vẫn là không vào nhóm thì hơn, trong nhóm nhiều người quá, tôi mắc hội chứng sợ xã hội.
Tần Luân ở bên cạnh đang định đưa cho cậu ly nước, không cẩn thận nhìn thoáng qua tin nhắn, "......"
Úc Bạch Hàm quay đầu nhận nước, đem câu "Giúp tôi giải thích chút nha" còn chừa lại gửi đi.
Cách một phút, Tề Quyết trả lời cậu.
[Tề Quyết]: Không sao đâu, bọn họ đều hiểu mà. Bọn họ còn nói thao tác chớp in chớp out của cậu cùng anh Lục năm đó giống nhau như đúc, không hổ là phu phu! ❤️??.
Úc Bạch Hàm, "......"
[Tề Quyết]: Không quấy rầy cậu nữa, đang là giờ nghỉ trưa, dành thời gian ở bên cạnh anh Lục nhiều vào nha ~~~
[Úc Bạch Hàm]: Tôi không tới công ty, hôm nay ở nhà tập thể hình. [hình ảnh]
Cậu lập tức chụp một tấm cùng các anh em vây quanh nhau ăn cơm, có lẽ là phát hiện cậu đang chụp ảnh, có mấy người còn hướng về phía camera giơ ngón V.
Ảnh chụp gửi đi chưa tới hai giây, Tề Quyết đã sốc óc!
[Tề Quyết]: Lục Hoán đi làm một mình, rồi ném cậu vào giữa một đám đàn ông như vậy!? [Mèo con tui đây chưa bao giờ nghe thấy điều gì hoang đường đến thế]
[Úc Bạch Hàm]: Không vấn đề gì, mọi người đều là anh em tốt cả.
[Tề Quyết]:........
Bên kia điện thoại, Tề Quyết lại bị công kích vù vù ào tới, đánh cho mất hồn.
Hắn trầm mặc nhìn trần nhà, phát ngốc một hồi lâu, trong đầu thình lình nhảy ra một đoạn quảng cáo ngắn mà hắn từng thấy trên vòng bạn bè.
Nam chính tự động thay đổi thành khuôn mặt của Lục Hoán:
[Lục tổng, phu nhân đã bị ném đi thao luyện ba ngày!]
[Cậu ấy nhận lỗi chưa?]
[Không ạ, cậu ấy đã sắp cùng nhóm thân tín của ngài kết nghĩa anh em.]
[...]
Tề Quyết rùng mình, lập tức gửi một cái tin nhắn cho Lục Hoán.
[Tề Quyết]: Anh Lục, vị kia nhà anh đâu?
[Lục Hoán]: Ở nhà tập thể hình, sao vậy.
[Tề Quyết]: Tập thể hình? [ ha hả ]
Lục Hoán:?
Lục Hoán nhíu nhíu mày.
Đúng lúc Phàn Lâm cầm tài liệu dự án đến báo cáo, hắn tạm thời tắt điện thoại, áp xuống nghi hoặc trong lòng.
Úc Bạch Hàm còn chưa biết Tề Quyết đã chạy đi xéo xỉa Lục Hoán.
Cậu ăn xong cơm trưa tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Nhân lúc lúc buổi trưa nắng đẹp, Úc Bạch Hàm thong thả tản bộ trên bãi đất trống ngoài sân vườn.
Giữa sân, thân tín và vệ sĩ đang tập luyện, tỉ thí cùng nhau, có người còn ngã lăn ra đất.
Úc Bạch Hàm phơi nắng nửa chừng, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng "bịch" "bịch" nặng nề truyền đến, lòng nghĩ thầm hoá ra Tần Luân không hề nói đùa.
Nhiệm vụ của Tần Luân là kèm cặp Úc Bạch Hàm, lúc này cũng chậm rãi mà đi theo cậu.
Có lẽ là do ở bên cạnh Úc Bạch Hàm quá thoải mái, Tần Luân thậm chí còn không có quy củ mà vừa đi vừa nghịch điện thoại.
Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn hắn, "Có phải cảm thấy rất nhàm chán không?"
Tần Luân ấn tắt di động, "Cũng bình thường."
Úc Bạch Hàm như có điều suy tư, "Cậu học IT, vậy chơi game có lợi hại không?"
"Hai chuyện không liên quan đến nhau." Tần Luân dừng một chút, "Nhưng tôi chơi cũng không tệ lắm."
"Vậy đi thôi, chúng ta đi chơi game."
"?"
Tầng hai biệt thự có phòng máy tính, là nơi Tần Luân làm việc.
Linh kiện máy tính ở chỗ này đều là loại hiện đại cao cấp nhất, trên mặt bàn có ba máy tính, phía trên treo sáu cái màn hình.
Lúc không cần phải "đánh nhau từ xa" với người ta, thì cũng có thể dùng để chơi game.
Chẳng hạn như bây giờ.
Úc Bạch Hàm chọn một trò chơi online, đăng ký tài khoản, dưới sự hướng dẫn của Tần Luân rất nhanh đã nhập cuộc.
Chơi trò chơi bằng loại máy tính cao cấp nhất, đồ hoạ sắc nét, internet mượt mà, Úc Bạch Hàm chơi đến bay lên trời! Còn kéo Tần Luân lập team dẫn mình.
Một khi đã vào game, mọi thứ bên ngoài tất thảy đều bị ném lại phía sau.
Hai người vừa đeo tai nghe lên liền chìm đắm trong thế giới ảo, chém giết loạn xà ngầu, không biết trời trăng gì.
....
Sáu giờ tối Lục Hoán mới về đến nhà.
Vừa lúc đến giờ cơm, hắn như mọi ngày bước vào phòng khách, lại đối diện với biểu tình một lời khó nói hết của Phùng quản gia.
"Sao vậy?"
Phùng quản gia muốn nói lại thôi.
Lục Hoán không chờ ông mở miệng, đi thẳng vào phòng ăn. Trong phòng ăn không một bóng người, Lục Hoán nói, "Gọi cậu ấy xuống ăn cơm đi."
"... Thiếu gia Bạch Hàm... vẫn chưa về ạ."
Lục Hoán khẽ nhíu mày.
Dưới ánh nhìn đăm đăm của Lục Hoán, Phùng quản gia thận trọng trả lời, "Còn đang ở "bên kia" ạ, nửa giờ trước đi gọi một lần, thiếu gia nói..."
Lục Hoán không nghe nổi mấy lời ấp a ấp úng, giọng điệu càng nghiêm nghị, "Nói gì."
Chú Phùng nhớ lại dáng vẻ của Úc Bạch Hàm lúc đó, liền vô cùng sinh động mà truyền đạt lại nguyên bản, "Sắp rồi, sắp rồi, sắp lắm rồi..."
Lục Hoán, "..."
·
Sáu giờ, trời ân ẩn tối.
Khi bóng dáng của Lục Hoán xuất hiện bên ngoài sân, tất cả những thân tín cùng vệ sĩ đều ngay lập tức đồng loạt đứng dậy, "Ngài Lục!"
Phàn Lâm vừa kinh ngạc vừa căng thẳng, "Ngài Lục có chuyện gì cần phân phó ạ?"
Trong ấn tượng của hắn ta, đây là lần đầu tiên Lục Hoán đến chỗ của bọn họ bên này.
Lục Hoán bình thản, "Cậu để ai hướng dẫn cậu ta?"
Phàn Lâm đứng hình hai giây. Một người anh em ở bên cạnh âm thầm nuốt nước miếng, nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh Phàn, người ở đang ở phòng máy."
"......"
Vài phút sau, đoàn người xuất hiện ở bên ngoài phòng máy.
Lúc cánh cửa lớn lạch cạch mở ra, đập vào mắt Lục Hoán chính là khung cảnh Úc Bạch Hàm đang điên cuồng giết chóc, hưng phấn đến độ lục thân không nhận trước màn hình máy tính.
Úc Bạch Hàm còn mang tai nghe, miệng gọi Tần Luân, "Nhanh, nhanh nhanh nhanh nhanh..."
Quả thật chú Phùng bắt chước rất giống.
Mồ hôi Phàn Lâm chảy ào ào.
Trực giác của Tần Luân rất nhạy, tuy rằng tai nghe có bộ phận cách âm, ngăn cách tiếng động bên ngoài, nhưng cậu ta vẫn là người đầu tiên nhận ra bầu không khí xung quanh đột ngột thay đổi, lập tức tháo tai nghe xuống, đứng dậy xoay người.
Vừa xoay người liền đối diện với Lục Hoán đang đứng ở ngay cửa.
Lục Hoán một thân áo sơ mi quần tây, nhìn không rõ sắc mặt. Thân hình thẳng tắp thản nhiên đứng ở nơi đó, uy áp thuộc về người đứng trên cao ồ ạt lan toả ra bốn phía.
Tần Luân hít sâu một hơi, "Ngài Lục."
Úc Bạch Hàm liếc khoé mắt trông thấy Tần Luân đứng dậy, không rõ vì sao lại tháo xuống tai nghe, "Cậu làm gì v..."
Ngay sau đó, liền cảm giác được trong phòng máy đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Úc Bạch Hàm quay đầu, lập tức mắt đối mắt với Lục Hoán:.... Ực.
Hai người đang chơi đến khúc gay cấn lại phải treo máy, rất nhanh đã bị người chơi khác đến giải quyết.
Sau khi nhân vật game ngã xuống, phía sau xuất hiện một đoạn video ngắn, nhân vật chợt bật dậy, nhảy một điệu múa quảng trường vô cùng sống động.
Lục Hoán nhìn đám người nhỏ bé nhảy nhót trên màn hình.
Tin nhắn không thể hiểu được kia của Tề Quyết giờ phút này đột nhiên bật ra trong đầu hắn.
Lục Hoán cười khẩy một tiếng, "Tập thể hình? Ha hả."
Úc Bạch Hàm, "......" Ê hề.
Úc Bạch Hàm là bị Lục Hoán xách ra ngoài.
Trước khi đi, Lục Hoán còn quét mắt liếc Tần Luân một cái. Úc Bạch Hàm sợ liên lụy đến anh em, vội nói, "Là tôi uy hiếp cậu ấy."
Lục Hoán hạ mắt nhìn Úc Bạch Hàm, không nói gì.
Tần Luân giật giật môi, muốn nói rồi lại ngừng.
Lục Hoán không giống Úc Bạch Hàm, ở trước mặt Lục Hoán, bọn họ không ai dám tùy tiện.
Lục Hoán rất nhanh đã mang theo Úc Bạch Hàm rời khỏi biệt thự phụ.
Ra đến cửa chính, Úc Bạch Hàm ngẩng đầu ngước nhìn Lục Hoán.
Trong bóng đêm u tối, chiếc cằm góc cạnh của Lục Hoán càng được phác hoạ rõ ràng. Một bàn tay ấn ở sau gáy cậu, ngón giữa cùng ngón áp út chui vào trong cổ áo, giữ lấy cái cổ của Úc Bạch Hàm.
Dùng lực độ không thể phản kháng mà đưa cậu trở về.
Úc Bạch Hàm bước chân nhẹ như bay:
Đêm nay Lục Hoán thật mạnh mẽ... Thật kích thích.
Bên ngoài sân có một đống thân tín cùng vệ sĩ đang khẩn trương đứng chờ, nhìn thấy Úc Bạch Hàm bị ngài Lục của bọn họ xách trở về, vội vàng tiến lên cầu xin:
"Ngài Lục, thiếu gia Bạch Hàm hôm nay cũng đã thao luyện một lúc lâu."
"Lúc trưa cậu ấy ăn cơm hộp, nhất định là không ăn no."
"Buổi chiều nắng to quá, nên mới vào nhà nghỉ ngơi một chút."
Từng khuôn mặt quen thuộc đều lộ ra sự khẩn khoản và cẩn trọng, cứ như là tri kỉ lâu năm.
Lục Hoán quay đầu nhìn về phía Úc Bạch Hàm:?
Úc Bạch Hàm:...... OuO
Lục Hoán tức đến bật cười, hắn nhếch môi, "Cậu ở chỗ này sống có vẻ tốt quá nhỉ?"
Úc Bạch Hàm thẹn thùng, "Sống không tốt, mệnh tốt."
Đều là nhờ các anh em nâng đỡ.
Lục Hoán cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem cậu xách trở về nhà chính.
Trở lại phòng ăn, thức ăn trên bàn đã được hâm nóng hai lần.
Lục Hoán ngồi ở ghế chủ nhà lẳng lặng ăn cơm, Úc Bạch Hàm nhấp một ngụm canh, trong đầu hiện lên suy nghĩ:
Lục Hoán im lặng đến vậy, như thể bọn họ chưa từng yêu.
Nhưng mà cậu cũng đâu làm sai chuyện gì.
Chơi game đâu có sai, cậu lại không phải mang mác đi "rèn luyện" trộm đi chơi.
Cậu chỉ là tập luyện vất vả, khen thưởng chính mình chơi một ván!
Úc Bạch Hàm nghĩ nghĩ, liền buông bát, trịnh trọng mà mở miệng, "Lục Hoán."
Lục Hoán đến mí mắt cũng không nâng, "Ừ."
Úc Bạch Hàm, "Tôi đã mười tám cộng rồi, Hội chống nghiện game* cũng không quản được tôi nữa, cho nên dù có chơi thông 24 giờ tôi cũng không có lỗi gì."
*Hội chống nghiện game chỉ quản trẻ vị thành niên, giới hạn giờ chơi ở hầu như tất cả các game online.
"Chơi đến cơm cũng không ăn, để người đi hâm nóng đồ cho cậu tận hai lần?"
"......" Cậu nháy mắt đuối lý.
Úc Bạch Hàm nhanh chóng nhận sai, "Thật sự xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người trong nhà."
Lục Hoán, "Với lại, chơi thông 24h sẽ có nguy cơ đột tử, làm gì cũng phải tiết chế."
Úc Bạch Hàm thụ giáo, "Đã nhớ, thưa thầy Lục."
Lạch cạch, chiếc đũa trên tay Lục Hoán duyên dáng gõ lên mép bát, hắn trợn mắt nhìn Úc Bạch Hàm.
Úc Bạch Hàm giải thích, "Là tôn xưng, không phải ý mà anh tưởng đâu."
Ý mà hắn tưởng.
Lục Hoán giật giật thái dương, "Tư Bạch Hàm!"
Phùng quản gia đã yên lặng nhích tới ngoài cửa.
Úc Bạch Hàm nhẹ nhàng dỗ dành, "Được rồi được rồi tôi không nói nữa."
...
Cơm tối xong xuôi, Úc Bạch Hàm tắm rửa xong, nằm dài trên giường xem di động.
Tề Quyết gửi tin nhắn tới, hỏi cậu có muốn tới tham gia tiệc liên hoan hay không.
[Tề Quyết]: Hôm nay cậu rời nhóm rồi, nhưng mọi người vẫn muốn làm quen với cậu một chút. Cậu có muốn tới chơi không, nếu anh Lục rảnh thì đi cùng anh ấy luôn. [ thăm dò ]
[Úc Bạch Hàm]: Bao giờ?
[Tề Quyết]: Ba ngày nữa.
Úc Bạch Hàm nghĩ thầm dù sao cũng không có việc bận gì, liền trả lời một câu "Được".
Trả lời xong cậu đứng dậy đi tìm Lục Hoán.
Trong phòng ngủ chính, Lục Hoán đang dựa vào đầu giường xem máy tính bảng. Hắn đã thay áo ngủ, chân dài miên man, đường cong nuột nà, cơ bắp cũng vô cùng săn chắc.
Úc Bạch Hàm đi đến trước giường, "Lục tổng."
Lục Hoán vừa nghe cái xưng hô này liền cảm giác cậu lại muốn biến hình thành yêu tinh, "Nghiêm túc nói chuyện."
"Vâng thưa Lục tổng." Úc Bạch Hàm nghiêm mặt, "Tôi tới để xác nhận lại hành trình với Lục tổng, xin hỏi ngài, ba ngày sau ngài có chuyện gì cần làm hay bận công tác chính sự nào hay không?"
Lục Hoán tựa hồ ngừng một chút, giương mắt nhìn cậu, "Không có."
Giọng điệu của hắn như đang nói về một điều hiển nhiên, Úc Bạch Hàm nghĩ đến ba ngày sau là cuối tuần, cũng không suy nghĩ nhiều, "Tề Quyết mời tôi tới tiệc liên hoan của "Kim khí bán sỉ", anh có muốn đi cùng tôi không?"
Trước giường lâm vào mười giây dài trầm mặc.
Úc Bạch Hàm, "Anh không muốn đi cũng được......"
"Tư Bạch Hàm." Lục Hoán cất tiếng cắt lời cậu, "Cậu có phải đã quên rồi không, ba ngày sau là ngày cậu "hồi môn.""
*Ngày hồi mồn: Là ngày vợ chồng mới cưới về nhà mẹ đẻ của người vợ để thăm hỏi.
"Sao cơ?" Úc Bạch Hàm sửng sốt.
Hồi môn? Hồi cái gì môn?
Cái cuốn tiểu thuyết lố lăng này còn viết ra loại tình tiết đó nữa?
"Đúng vậy, hồi môn." Lục Hoán tắt máy tính bảng. Ánh sáng đang chiếu lên mặt hắn bỗng vụt tắt, đôi mắt đen láy mang theo thần sắc bí hiểm, "Cho nên tôi muốn đi cùng cậu, về thăm Tư gia."
Tạm ngừng hai giây, khoé môi Lục Hoán bỗng nhếch lên một chút.
Hắn đảo mắt, nhìn khuôn mặt đang dại ra của Úc Bạch Hàm, giọng điệu du dương, lửa giận cũng tan biến vào hư không, "Sắp được nhìn thấy người thân yêu dấu của cậu rồi, có vui không?"
Úc Bạch Hàm, "......"
Anh nhìn tôi có giống vui không?:)
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Bạch Hàm: Cho tôi lái Maybach đâm chớt bọn họ.
<tiểu kịch trường>
Lục Hoán: Mọi việc đều phải tiết chế, sợ em bỗng nhiên đột tử chết.
Ngày hôm sau.
Lục Hoán: Mọi việc đều phải tiết chế, sợ em bị anh......
Úc Bạch Hàm: Em sẽ không, lại một lần nữa!
Lục Hoán:......
(1) Mình search cái này thì nó là một bộ truyện trinh thám siêu nổi mà chắc nhiều người đã từng đọc rồi, tên khác: "Mười người da đen nhỏ" của Agatha Christine. Tiểu thuyết nói về vụ án bí ẩn trên hòn đảo Soldier Island với 10 người bằng cách này hay cách khác đã thiệt mạng mà không hề có sự hiện diện hay dấu vết của thủ phạm (wiki). Theo mình nghĩ thì ý Úc Bạch Hàm là mọi người ở đây tập mấy cái nguy hiểm, lại còn ở chung một nhà, rồi cũng có thể ngộ sát nhau/ giết nhau dần dần này nọ:)))
(2) Meme ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm:
(3) Meme "Mặt nhỏ ửng vàng" (màu vàng bên Trung thường dùng để ám chỉ mấy việc giường chiếu. Vd: Phim vàng, ghs (搞黄色),...)
Nước nóng vẫn ào ào chảy trong phòng tắm.
Lục Hoán cười lạnh một tiếng, quay trở về phòng, Úc Bạch Hàm đành phải cố gắng giữ phong thái bình tĩnh, xuống lầu tìm Phùng quản gia.
Dưới lầu, chú Phùng đang cẩn thận dặn dò vài người làm, dù có chuyện gì cũng không được phép lên tầng hai.
Nhìn thấy Úc Bạch Hàm đi xuống, ông không khỏi giật mình, "Thiếu gia Bạch Hàm, cậu cần tìm thứ gì sao?
Úc Bạch Hàm duỗi tay, "Chú Phùng, bao tay."
Lục Hoán lại biến trở về thiết lập "ngài Lục".
Ngài Lục sẽ không giúp cậu gội đầu tắm rửa, cậu phải tự lực cánh sinh thôi.
Phùng quản gia hơi do dự, một lúc lâu sau mới thò tay vào túi. Ông sợ sẽ ngáng đường chuyện tốt của ngài Lục nhà mình, "Thiếu gia Bạch Hàm còn cần tới bao tay sao?"
Úc Bạch Hàm vừa nhìn liền biết ông đang suy nghĩ cái gì:
Hay cho một quản gia mày rậm mắt to, trí tưởng tượng còn phong phú như vậy!
Nước tắm trên lầu đã chuẩn bị xong, cậu thuận nước đẩy thuyền, "Lục Hoán cần."
Phùng quản gia không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn biết là chuyện lớn lắm, vội vàng đưa bao tay qua.
...
Úc Bạch Hàm đeo bao tay thuận lợi tắm rửa xong xuôi.
Quần áo thay ra bỏ vào giỏ đồ bẩn, trong đó có một cái là áo phông của Lục Hoán.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, cậu trông thấy màn hình điện thoại di động trên ghế sô pha đột nhiên loé lên.
[Tề Quyết]: [ người đâu ][ người đâu ][ người đâu ].
Úc Bạch Hàm, "......"
Suýt chút nữa là quên mất chuyện vào nhóm chat.
Cậu cầm điện thoại di động đi ra ngoài tìm Lục Hoán, phòng ngủ của Lục Hoán không có ai, Úc Bạch Hàm lại quay đầu đi tới thư phòng.
Cửa phòng không đóng, khép hờ.
"Lục Hoán." Úc Bạch Hàm gọi một tiếng, không ai trả lời.
Cậu đẩy cửa bước vào, đối diện là một cái bàn làm việc bày đầy văn kiện tài liệu.
Căn phòng này rất lớn, cả hai bức tường đều kê liền tù tì mấy cái tủ sách cao tới trần. Giữa bức tường bên phải có một cái khe, có vẻ là cửa kéo được xây ở đó, bàn gỗ bên trái đặt một thanh đao Đường.
Úc Bạch Hàm đối với mấy thứ đao kiếm này kia quả thật vô sức chống cự.
Không nhịn được đi qua đó nghiên cứu một phen.
Vỏ đao cổ xưa cao quý, lưỡi đao sắc bén lạnh lùng. Mang theo sự tiêu điều hoà lẫn trong cảm giác trang trọng.
Đang nhìn, liền nghe thấy tiếng Lục Hoán từ ngoài cửa truyền đến, "Ai cho cậu vào đây?"
Úc Bạch Hàm quay đầu lại, trông thấy Lục Hoán đứng ở ngay cửa.
Có lẽ là vừa vận động xong, tóc hắn ướt đẫm xoã trước trán, áo thun làm bằng cotton thấm ướt một vùng ngực.
Dưới làn tóc ướt hiện lên một đôi mắt lạnh lùng, nhìn về phía Úc Bạch Hàm.
"Đi khắp nơi đều không tìm được anh." Úc Bạch Hàm lại liếc thanh đao Đường, tán thưởng nói, "Cây đao này ngầu ghê."
"Trấn trạch*."
*Dùng đồ vật để xua đuổi tà ma, giữ ổn định và an toàn cho ngôi nhà (baidu).
Lục Hoán thuận miệng đáp một câu, quét mắt xung quanh một lượt, bước tới trước mặt Úc Bạch Hàm, "Có việc?"
Úc Bạch Hàm lấy điện thoại ra cho hắn xem, "Tề Quyết muốn kéo tôi vào nhóm. Đây là nhóm gì vậy, mua hàng theo hội sao? Tôi có nên vào không?"
Lục Hoán vừa liếc thấy, "......"
Hắn đã năm sáu giây không nói gì, Úc Bạch Hàm cảnh giác, "Chẳng lẽ là nhóm bán hàng đa cấp?"
"Không phải." Lục Hoán xoa xoa đầu mày, "Nhóm bạn tốt."
"Anh cũng ở trong đó sao?"
"Rời rồi."
Úc Bạch Hàm đang muốn hỏi hắn vì sao lại rời, mắt vừa thấy tên nhóm đột nhiên thấu hiểu hết thảy. Cậu một lần nữa nhấp vào link gia nhập, "Vậy tôi có nên vào nhóm không nhỉ?"
Cậu vừa tắm xong, trên người còn mặc bộ đồ ngủ rộng rãi. Lúc cúi đầu để lộ ra ngoài một đoạn cần cổ, còn có tóc gáy đen nhánh mượt mà.
Lục Hoán mím môi mỏng hai giây, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó mới nói, "Tuỳ cậu."
"Vậy lát nữa tôi vào."
Úc Bạch Hàm nói xong đi ra khỏi thư phòng, Lục Hoán cũng xoay người, cùng cậu ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Úc Bạch Hàm lại quay đầu nhìn một vòng, "Phòng làm việc của anh không có camera sao?"
Bước chân đột ngột dừng lại. Lục Hoán nhìn cậu, ánh mắt chậm rãi dò xét. Vài giây sau mới trả lời: "Không."
Úc Bạch Hàm trợn mắt liếc hắn: Không có!?
Ngay cả một cái bồn tắm nhỏ cũng lắp loại chín nút bấm tiếng Anh, thế mà phòng làm việc bự tổ chảng như vậy lại không thể lắp nổi một chiếc camera?
Cậu nghiêm túc đề nghị, "Hay là anh cứ lắp một cái đi."
Trong truyện gốc Lục Hoán đã bị "Tư Bạch Hàm" trộm mất tài liệu quan trọng.
Tuy rằng cậu chắc chắn sẽ không đi làm cái loại chuyện hại người hại mình này, nhưng vạn nhất Tư gia phái người khác đến trộm thì sao?
"Còn có tia hồng ngoại, đèn cảnh báo này kia cũng phải bố trí thêm nữa." Úc Bạch Hàm bẻ ngón tay, giúp Lục Hoán tính toán, "Đề phòng mấy gia tộc kia cài gián điệp vào."
Lục Hoán, "......"
Hắn nhìn người có "thân phận gián điệp" rõ ràng nhất ở trước mặt.
Úc Bạch Hàm đếm đếm xong, ngẩng đầu, "Anh nhớ chưa?"
Lục Hoán giật giật môi, "Ờ."
Úc Bạch Hàm tạm thời yên tâm, xoay người chuẩn bị xuống lầu uống sữa.
Lục Hoán nhìn cậu đi xuống lầu, hỏi: "Lại nhảy đi đâu?"
"Uống sữa bò, phát triển thân thể." Úc Bạch Hàm bước tới cầu thang, quay đầu liếc Lục Hoán một cái, "Anh vừa mới đi tập thể hình về hả?"
"Có phòng tập thể hình trên lầu."
Lục Hoán kiên trì rèn luyện quanh năm, dáng người luôn bảo trì rất tốt. Có cơ bắp nhưng không đến mức cuồn cuộn, rất giống dáng người của người mẫu chuyên nghiệp. Bây giờ vừa mới vận động xong, chỗ xương quai xanh còn mướt một mảng mồ hôi, ửng ửng hồng.
Ánh mắt Úc Bạch Hàm dán chặt lấy nơi đó, không nỡ rời đi.
"Huấn luyện viên Lục có muốn thử xem xét đến chuyện hướng dẫn tôi tập thể hình hay không?"
Xưng hô nháy mắt thay đổi.
Lục Hoán giật giật mí mắt, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, "Bác sĩ Lục đã thân bại danh liệt, xin hãy để lại cho huấn luyện viên Lục một con đường sống."
"......" Úc Bạch Hàm ngượng ngùng nói: "Ò."
"Nếu muốn tập thể hình, ngày mai tôi tìm người hướng dẫn cho cậu."
Lục Hoán nói xong liền trở về phòng ngủ, dứt khoát đóng cửa lại.
Hôm sau trước khi ra khỏi nhà, Lục Hoán kêu Phàn Lâm đến, để cậu ta dẫn theo Úc Bạch Hàm đi tập luyện ở chỗ bọn họ bên kia.
Cái gọi là "chỗ bọn họ bên kia" chính là nơi ở của những vệ sĩ thân tín bên người Lục Hoán. Để bảo trì thân thủ, trong ngoài khu nhà đều được thiết kế phòng tập thể hình, tiện cho bọ họ rèn luyện sức khỏe.
Phàn Lâm dẫn Úc Bạch Hàm đi xuyên qua sân, tiến về phía phòng tập.
Ánh nắng xuyên qua lá cây hắt lên khuôn mặt tái nhợt của Úc Bạch Hàm những vệt sáng lốm đốm gãy vụn. Phàn Lâm nhìn lướt qua, tâm tình có chút phức tạp.
Trời nóng như cái lò thiêu còn bị ném đến đây tập luyện, thật đúng là đáng thương.
Cũng không biết tiểu thiếu gia đắc tội ngài Lục chỗ nào, chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua lúc đàm phán dự án đã nói giúp cho Tư gia?
"A Luân."
Phàn Lâm đứng trong sân, gọi một người đàn ông cao lớn, để tóc húi cua ra ngoài, "Đây là thiếu gia Bạch Hàm, ngài Lục đưa cậu ấy tới rèn luyện, để cậu kèm đi."
Tần Luân bước tới, nhướn nhướn mày, "Vâng."
Phàn Lâm phân phó xong liền rời đi, cậu ta còn phải tới công ty cùng Lục Hoán.
Bên ngoài chỉ còn Tần Luân và Úc Bạch Hàm.
Úc Bạch Hàm nhìn Tần Luân cao hơn mình một cái đầu, con ngươi đen láy chợt sáng rực, nóng lòng muốn thử, "Mấy cậu ở đây thường luyện tập những gì vậy? Để tôi tham khảo thử."
Tần Luân trả lời, "Quyền anh, tán đả, taekwondo."
Úc Bạch Hàm, "......"
Cậu nhẹ giọng, "Menu này của các cậu gọi là "Và rồi chẳng còn ai"(1), đúng không?"
Tần Luân phì cười, dường như cũng bị trí tưởng tượng của cậu làm cho bất ngờ, ngay sau đó xoay người nói, "Đi theo tôi."
Cuối cùng hai người cũng đi tới phòng tập thể hình ở trong biệt thự.
Úc Bạch Hàm dưới sự kèm cặp của Tần Luân, một bên rèn luyện, một bên cùng hắn nói chuyện phiếm, "Các cậu là thân tín kiêm vệ sĩ của Lục Hoán, vì sao lại không đi theo anh ấy tới công ty?"
Tần Luân đứng bên cạnh đỡ gáy cho cậu, "Công ty có vệ sĩ, chỉ khi ngài Lục đi công tác hoặc có nhiệm vụ gì mới phái bọn tôi ra ngoài."
"Không phải ngày nào Phàn Lâm cũng đi theo sao?"
"Anh Phàn là sinh viên xuất sắc khoa tài chính của Đại học Bắc Kinh, đi theo ngài Lục hỗ trợ việc kinh doanh. Còn tôi học IT, ở nhà chiến đấu từ xa là được rồi." Tần Luân lại hất cằm, "Thiếu gia, đầu gối cong kìa."
Úc Bạch Hàm tuân theo chỉ dẫn, duỗi thẳng chân, "À, được rồi."
...
Thân phận Úc Bạch Hàm vô cùng đặc thù, dù sao trên danh nghĩa vẫn là "Lục phu nhân".
Tin tức "Lục phu nhân" đang ở trong phòng gym của bọn họ tập thể hình rất nhanh đã bùng nổ.
Chỉ một buổi sáng, tất cả những thân tín còn ở trong biệt thự Lục gia đều sôi nổi chạy tới vây xem.
Ai đến Úc Bạch Hàm cũng không cự tuyệt, câu được câu không mà tám chuyện với bọn họ.
Cũng giống như Phàn Lâm, đám thân tín của Lục Hoán căn bản không coi "tiểu thiếu gia nhà họ Tư" này là chủ nhân thứ hai của nhà họ Lục. Vừa vặn Úc Bạch Hàm cũng không có loại tự giác này, hai bên đồng thuận lẫn nhau, nói chuyện vô cùng hoà hợp.
Úc Bạch Hàm chỉ tốn thời gian một buổi sáng đã làm thân được với bọn họ.
Cho nên tới giữa trưa, khi Phùng quản gia tới đón Úc Bạch Hàm về nhà chính dùng cơm, đã trông thấy cậu bưng cơm hộp cùng một đám thân tín ngồi ngoài hàng lang, xếp bằng húp mì.
Úc Bạch Hàm xua tay, "Không cần đâu, cháu ăn cơm với mấy anh em được rồi."
Tần Luân cùng hơn chục cái đầu người tức khắc phóng ra một triệu ánh mắt hữu nghị.
Phùng quản gia bị một tiếng "anh em" này làm cho kinh hãi, đồng tử co rút giật đùng đùng.
·
Bây giờ rảnh rồi, Úc Bạch Hàm mới có thời gian trả lời tin nhắn kia của Tề Quyết.
Cậu lấy điện thoại ra, ấn gia nhập nhóm chat, nháy mắt liền xuất hiện trong [Thị trường kim khí bán sỉ].
Úc Bạch Hàm click mở danh sách thành viên, nhìn thoáng qua, tổng cộng có bốn người:
Tề Đại Kim, Văn Nhị Kim, Dương Tam Kim, Tôn Tứ Kim.
Cậu, "......"
Quần què gì đây?
Meme tàu điện ngầm, ông già, xem di động.(2)
Đúng lúc đó, Tề Quyết tag cậu trong nhóm kêu cậu sửa biệt hiệu, đổi thành "Tư Ngũ Kim".
Úc Bạch Hàm trầm mặc một giây, quyết đoán rời khỏi nhóm chat.
Chẳng trách Lục Hoán cũng rời nhóm.
Thật sự không thể tưởng tượng ra được cái cảnh Lục Hoán treo nick name: <Lục Ngũ Kim> đấy lên acc.
Tề Quyết rất nhanh đã mò tới chọc cậu.
<Tề Quyết>: Làm gì vậy hả làm cái gì làm cái gì! Tối hôm qua đột nhiên mất hút không trả lời tin nhắn, hôm nay lại rời nhóm! [ đập bàn ]
Úc Bạch Hàm thành thạo lấy Lục Hoán làm bia đỡ đạn.
<Úc Bạch Hàm>: Tối hôm qua phải bồi Lục Hoán.
<Tề Quyết>: Ò ò ò ò...... Không sao không sao, nên thế mà. [ mặt nhỏ ửng vàng*](3]
Úc Bạch Hàm múa phím: Tôi vẫn là không vào nhóm thì hơn, trong nhóm nhiều người quá, tôi mắc hội chứng sợ xã hội.
Tần Luân ở bên cạnh đang định đưa cho cậu ly nước, không cẩn thận nhìn thoáng qua tin nhắn, "......"
Úc Bạch Hàm quay đầu nhận nước, đem câu "Giúp tôi giải thích chút nha" còn chừa lại gửi đi.
Cách một phút, Tề Quyết trả lời cậu.
[Tề Quyết]: Không sao đâu, bọn họ đều hiểu mà. Bọn họ còn nói thao tác chớp in chớp out của cậu cùng anh Lục năm đó giống nhau như đúc, không hổ là phu phu! ❤️??.
Úc Bạch Hàm, "......"
[Tề Quyết]: Không quấy rầy cậu nữa, đang là giờ nghỉ trưa, dành thời gian ở bên cạnh anh Lục nhiều vào nha ~~~
[Úc Bạch Hàm]: Tôi không tới công ty, hôm nay ở nhà tập thể hình. [hình ảnh]
Cậu lập tức chụp một tấm cùng các anh em vây quanh nhau ăn cơm, có lẽ là phát hiện cậu đang chụp ảnh, có mấy người còn hướng về phía camera giơ ngón V.
Ảnh chụp gửi đi chưa tới hai giây, Tề Quyết đã sốc óc!
[Tề Quyết]: Lục Hoán đi làm một mình, rồi ném cậu vào giữa một đám đàn ông như vậy!? [Mèo con tui đây chưa bao giờ nghe thấy điều gì hoang đường đến thế]
[Úc Bạch Hàm]: Không vấn đề gì, mọi người đều là anh em tốt cả.
[Tề Quyết]:........
Bên kia điện thoại, Tề Quyết lại bị công kích vù vù ào tới, đánh cho mất hồn.
Hắn trầm mặc nhìn trần nhà, phát ngốc một hồi lâu, trong đầu thình lình nhảy ra một đoạn quảng cáo ngắn mà hắn từng thấy trên vòng bạn bè.
Nam chính tự động thay đổi thành khuôn mặt của Lục Hoán:
[Lục tổng, phu nhân đã bị ném đi thao luyện ba ngày!]
[Cậu ấy nhận lỗi chưa?]
[Không ạ, cậu ấy đã sắp cùng nhóm thân tín của ngài kết nghĩa anh em.]
[...]
Tề Quyết rùng mình, lập tức gửi một cái tin nhắn cho Lục Hoán.
[Tề Quyết]: Anh Lục, vị kia nhà anh đâu?
[Lục Hoán]: Ở nhà tập thể hình, sao vậy.
[Tề Quyết]: Tập thể hình? [ ha hả ]
Lục Hoán:?
Lục Hoán nhíu nhíu mày.
Đúng lúc Phàn Lâm cầm tài liệu dự án đến báo cáo, hắn tạm thời tắt điện thoại, áp xuống nghi hoặc trong lòng.
Úc Bạch Hàm còn chưa biết Tề Quyết đã chạy đi xéo xỉa Lục Hoán.
Cậu ăn xong cơm trưa tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Nhân lúc lúc buổi trưa nắng đẹp, Úc Bạch Hàm thong thả tản bộ trên bãi đất trống ngoài sân vườn.
Giữa sân, thân tín và vệ sĩ đang tập luyện, tỉ thí cùng nhau, có người còn ngã lăn ra đất.
Úc Bạch Hàm phơi nắng nửa chừng, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng "bịch" "bịch" nặng nề truyền đến, lòng nghĩ thầm hoá ra Tần Luân không hề nói đùa.
Nhiệm vụ của Tần Luân là kèm cặp Úc Bạch Hàm, lúc này cũng chậm rãi mà đi theo cậu.
Có lẽ là do ở bên cạnh Úc Bạch Hàm quá thoải mái, Tần Luân thậm chí còn không có quy củ mà vừa đi vừa nghịch điện thoại.
Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn hắn, "Có phải cảm thấy rất nhàm chán không?"
Tần Luân ấn tắt di động, "Cũng bình thường."
Úc Bạch Hàm như có điều suy tư, "Cậu học IT, vậy chơi game có lợi hại không?"
"Hai chuyện không liên quan đến nhau." Tần Luân dừng một chút, "Nhưng tôi chơi cũng không tệ lắm."
"Vậy đi thôi, chúng ta đi chơi game."
"?"
Tầng hai biệt thự có phòng máy tính, là nơi Tần Luân làm việc.
Linh kiện máy tính ở chỗ này đều là loại hiện đại cao cấp nhất, trên mặt bàn có ba máy tính, phía trên treo sáu cái màn hình.
Lúc không cần phải "đánh nhau từ xa" với người ta, thì cũng có thể dùng để chơi game.
Chẳng hạn như bây giờ.
Úc Bạch Hàm chọn một trò chơi online, đăng ký tài khoản, dưới sự hướng dẫn của Tần Luân rất nhanh đã nhập cuộc.
Chơi trò chơi bằng loại máy tính cao cấp nhất, đồ hoạ sắc nét, internet mượt mà, Úc Bạch Hàm chơi đến bay lên trời! Còn kéo Tần Luân lập team dẫn mình.
Một khi đã vào game, mọi thứ bên ngoài tất thảy đều bị ném lại phía sau.
Hai người vừa đeo tai nghe lên liền chìm đắm trong thế giới ảo, chém giết loạn xà ngầu, không biết trời trăng gì.
....
Sáu giờ tối Lục Hoán mới về đến nhà.
Vừa lúc đến giờ cơm, hắn như mọi ngày bước vào phòng khách, lại đối diện với biểu tình một lời khó nói hết của Phùng quản gia.
"Sao vậy?"
Phùng quản gia muốn nói lại thôi.
Lục Hoán không chờ ông mở miệng, đi thẳng vào phòng ăn. Trong phòng ăn không một bóng người, Lục Hoán nói, "Gọi cậu ấy xuống ăn cơm đi."
"... Thiếu gia Bạch Hàm... vẫn chưa về ạ."
Lục Hoán khẽ nhíu mày.
Dưới ánh nhìn đăm đăm của Lục Hoán, Phùng quản gia thận trọng trả lời, "Còn đang ở "bên kia" ạ, nửa giờ trước đi gọi một lần, thiếu gia nói..."
Lục Hoán không nghe nổi mấy lời ấp a ấp úng, giọng điệu càng nghiêm nghị, "Nói gì."
Chú Phùng nhớ lại dáng vẻ của Úc Bạch Hàm lúc đó, liền vô cùng sinh động mà truyền đạt lại nguyên bản, "Sắp rồi, sắp rồi, sắp lắm rồi..."
Lục Hoán, "..."
·
Sáu giờ, trời ân ẩn tối.
Khi bóng dáng của Lục Hoán xuất hiện bên ngoài sân, tất cả những thân tín cùng vệ sĩ đều ngay lập tức đồng loạt đứng dậy, "Ngài Lục!"
Phàn Lâm vừa kinh ngạc vừa căng thẳng, "Ngài Lục có chuyện gì cần phân phó ạ?"
Trong ấn tượng của hắn ta, đây là lần đầu tiên Lục Hoán đến chỗ của bọn họ bên này.
Lục Hoán bình thản, "Cậu để ai hướng dẫn cậu ta?"
Phàn Lâm đứng hình hai giây. Một người anh em ở bên cạnh âm thầm nuốt nước miếng, nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh Phàn, người ở đang ở phòng máy."
"......"
Vài phút sau, đoàn người xuất hiện ở bên ngoài phòng máy.
Lúc cánh cửa lớn lạch cạch mở ra, đập vào mắt Lục Hoán chính là khung cảnh Úc Bạch Hàm đang điên cuồng giết chóc, hưng phấn đến độ lục thân không nhận trước màn hình máy tính.
Úc Bạch Hàm còn mang tai nghe, miệng gọi Tần Luân, "Nhanh, nhanh nhanh nhanh nhanh..."
Quả thật chú Phùng bắt chước rất giống.
Mồ hôi Phàn Lâm chảy ào ào.
Trực giác của Tần Luân rất nhạy, tuy rằng tai nghe có bộ phận cách âm, ngăn cách tiếng động bên ngoài, nhưng cậu ta vẫn là người đầu tiên nhận ra bầu không khí xung quanh đột ngột thay đổi, lập tức tháo tai nghe xuống, đứng dậy xoay người.
Vừa xoay người liền đối diện với Lục Hoán đang đứng ở ngay cửa.
Lục Hoán một thân áo sơ mi quần tây, nhìn không rõ sắc mặt. Thân hình thẳng tắp thản nhiên đứng ở nơi đó, uy áp thuộc về người đứng trên cao ồ ạt lan toả ra bốn phía.
Tần Luân hít sâu một hơi, "Ngài Lục."
Úc Bạch Hàm liếc khoé mắt trông thấy Tần Luân đứng dậy, không rõ vì sao lại tháo xuống tai nghe, "Cậu làm gì v..."
Ngay sau đó, liền cảm giác được trong phòng máy đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Úc Bạch Hàm quay đầu, lập tức mắt đối mắt với Lục Hoán:.... Ực.
Hai người đang chơi đến khúc gay cấn lại phải treo máy, rất nhanh đã bị người chơi khác đến giải quyết.
Sau khi nhân vật game ngã xuống, phía sau xuất hiện một đoạn video ngắn, nhân vật chợt bật dậy, nhảy một điệu múa quảng trường vô cùng sống động.
Lục Hoán nhìn đám người nhỏ bé nhảy nhót trên màn hình.
Tin nhắn không thể hiểu được kia của Tề Quyết giờ phút này đột nhiên bật ra trong đầu hắn.
Lục Hoán cười khẩy một tiếng, "Tập thể hình? Ha hả."
Úc Bạch Hàm, "......" Ê hề.
Úc Bạch Hàm là bị Lục Hoán xách ra ngoài.
Trước khi đi, Lục Hoán còn quét mắt liếc Tần Luân một cái. Úc Bạch Hàm sợ liên lụy đến anh em, vội nói, "Là tôi uy hiếp cậu ấy."
Lục Hoán hạ mắt nhìn Úc Bạch Hàm, không nói gì.
Tần Luân giật giật môi, muốn nói rồi lại ngừng.
Lục Hoán không giống Úc Bạch Hàm, ở trước mặt Lục Hoán, bọn họ không ai dám tùy tiện.
Lục Hoán rất nhanh đã mang theo Úc Bạch Hàm rời khỏi biệt thự phụ.
Ra đến cửa chính, Úc Bạch Hàm ngẩng đầu ngước nhìn Lục Hoán.
Trong bóng đêm u tối, chiếc cằm góc cạnh của Lục Hoán càng được phác hoạ rõ ràng. Một bàn tay ấn ở sau gáy cậu, ngón giữa cùng ngón áp út chui vào trong cổ áo, giữ lấy cái cổ của Úc Bạch Hàm.
Dùng lực độ không thể phản kháng mà đưa cậu trở về.
Úc Bạch Hàm bước chân nhẹ như bay:
Đêm nay Lục Hoán thật mạnh mẽ... Thật kích thích.
Bên ngoài sân có một đống thân tín cùng vệ sĩ đang khẩn trương đứng chờ, nhìn thấy Úc Bạch Hàm bị ngài Lục của bọn họ xách trở về, vội vàng tiến lên cầu xin:
"Ngài Lục, thiếu gia Bạch Hàm hôm nay cũng đã thao luyện một lúc lâu."
"Lúc trưa cậu ấy ăn cơm hộp, nhất định là không ăn no."
"Buổi chiều nắng to quá, nên mới vào nhà nghỉ ngơi một chút."
Từng khuôn mặt quen thuộc đều lộ ra sự khẩn khoản và cẩn trọng, cứ như là tri kỉ lâu năm.
Lục Hoán quay đầu nhìn về phía Úc Bạch Hàm:?
Úc Bạch Hàm:...... OuO
Lục Hoán tức đến bật cười, hắn nhếch môi, "Cậu ở chỗ này sống có vẻ tốt quá nhỉ?"
Úc Bạch Hàm thẹn thùng, "Sống không tốt, mệnh tốt."
Đều là nhờ các anh em nâng đỡ.
Lục Hoán cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem cậu xách trở về nhà chính.
Trở lại phòng ăn, thức ăn trên bàn đã được hâm nóng hai lần.
Lục Hoán ngồi ở ghế chủ nhà lẳng lặng ăn cơm, Úc Bạch Hàm nhấp một ngụm canh, trong đầu hiện lên suy nghĩ:
Lục Hoán im lặng đến vậy, như thể bọn họ chưa từng yêu.
Nhưng mà cậu cũng đâu làm sai chuyện gì.
Chơi game đâu có sai, cậu lại không phải mang mác đi "rèn luyện" trộm đi chơi.
Cậu chỉ là tập luyện vất vả, khen thưởng chính mình chơi một ván!
Úc Bạch Hàm nghĩ nghĩ, liền buông bát, trịnh trọng mà mở miệng, "Lục Hoán."
Lục Hoán đến mí mắt cũng không nâng, "Ừ."
Úc Bạch Hàm, "Tôi đã mười tám cộng rồi, Hội chống nghiện game* cũng không quản được tôi nữa, cho nên dù có chơi thông 24 giờ tôi cũng không có lỗi gì."
*Hội chống nghiện game chỉ quản trẻ vị thành niên, giới hạn giờ chơi ở hầu như tất cả các game online.
"Chơi đến cơm cũng không ăn, để người đi hâm nóng đồ cho cậu tận hai lần?"
"......" Cậu nháy mắt đuối lý.
Úc Bạch Hàm nhanh chóng nhận sai, "Thật sự xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người trong nhà."
Lục Hoán, "Với lại, chơi thông 24h sẽ có nguy cơ đột tử, làm gì cũng phải tiết chế."
Úc Bạch Hàm thụ giáo, "Đã nhớ, thưa thầy Lục."
Lạch cạch, chiếc đũa trên tay Lục Hoán duyên dáng gõ lên mép bát, hắn trợn mắt nhìn Úc Bạch Hàm.
Úc Bạch Hàm giải thích, "Là tôn xưng, không phải ý mà anh tưởng đâu."
Ý mà hắn tưởng.
Lục Hoán giật giật thái dương, "Tư Bạch Hàm!"
Phùng quản gia đã yên lặng nhích tới ngoài cửa.
Úc Bạch Hàm nhẹ nhàng dỗ dành, "Được rồi được rồi tôi không nói nữa."
...
Cơm tối xong xuôi, Úc Bạch Hàm tắm rửa xong, nằm dài trên giường xem di động.
Tề Quyết gửi tin nhắn tới, hỏi cậu có muốn tới tham gia tiệc liên hoan hay không.
[Tề Quyết]: Hôm nay cậu rời nhóm rồi, nhưng mọi người vẫn muốn làm quen với cậu một chút. Cậu có muốn tới chơi không, nếu anh Lục rảnh thì đi cùng anh ấy luôn. [ thăm dò ]
[Úc Bạch Hàm]: Bao giờ?
[Tề Quyết]: Ba ngày nữa.
Úc Bạch Hàm nghĩ thầm dù sao cũng không có việc bận gì, liền trả lời một câu "Được".
Trả lời xong cậu đứng dậy đi tìm Lục Hoán.
Trong phòng ngủ chính, Lục Hoán đang dựa vào đầu giường xem máy tính bảng. Hắn đã thay áo ngủ, chân dài miên man, đường cong nuột nà, cơ bắp cũng vô cùng săn chắc.
Úc Bạch Hàm đi đến trước giường, "Lục tổng."
Lục Hoán vừa nghe cái xưng hô này liền cảm giác cậu lại muốn biến hình thành yêu tinh, "Nghiêm túc nói chuyện."
"Vâng thưa Lục tổng." Úc Bạch Hàm nghiêm mặt, "Tôi tới để xác nhận lại hành trình với Lục tổng, xin hỏi ngài, ba ngày sau ngài có chuyện gì cần làm hay bận công tác chính sự nào hay không?"
Lục Hoán tựa hồ ngừng một chút, giương mắt nhìn cậu, "Không có."
Giọng điệu của hắn như đang nói về một điều hiển nhiên, Úc Bạch Hàm nghĩ đến ba ngày sau là cuối tuần, cũng không suy nghĩ nhiều, "Tề Quyết mời tôi tới tiệc liên hoan của "Kim khí bán sỉ", anh có muốn đi cùng tôi không?"
Trước giường lâm vào mười giây dài trầm mặc.
Úc Bạch Hàm, "Anh không muốn đi cũng được......"
"Tư Bạch Hàm." Lục Hoán cất tiếng cắt lời cậu, "Cậu có phải đã quên rồi không, ba ngày sau là ngày cậu "hồi môn.""
*Ngày hồi mồn: Là ngày vợ chồng mới cưới về nhà mẹ đẻ của người vợ để thăm hỏi.
"Sao cơ?" Úc Bạch Hàm sửng sốt.
Hồi môn? Hồi cái gì môn?
Cái cuốn tiểu thuyết lố lăng này còn viết ra loại tình tiết đó nữa?
"Đúng vậy, hồi môn." Lục Hoán tắt máy tính bảng. Ánh sáng đang chiếu lên mặt hắn bỗng vụt tắt, đôi mắt đen láy mang theo thần sắc bí hiểm, "Cho nên tôi muốn đi cùng cậu, về thăm Tư gia."
Tạm ngừng hai giây, khoé môi Lục Hoán bỗng nhếch lên một chút.
Hắn đảo mắt, nhìn khuôn mặt đang dại ra của Úc Bạch Hàm, giọng điệu du dương, lửa giận cũng tan biến vào hư không, "Sắp được nhìn thấy người thân yêu dấu của cậu rồi, có vui không?"
Úc Bạch Hàm, "......"
Anh nhìn tôi có giống vui không?:)
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Bạch Hàm: Cho tôi lái Maybach đâm chớt bọn họ.
<tiểu kịch trường>
Lục Hoán: Mọi việc đều phải tiết chế, sợ em bỗng nhiên đột tử chết.
Ngày hôm sau.
Lục Hoán: Mọi việc đều phải tiết chế, sợ em bị anh......
Úc Bạch Hàm: Em sẽ không, lại một lần nữa!
Lục Hoán:......
(1) Mình search cái này thì nó là một bộ truyện trinh thám siêu nổi mà chắc nhiều người đã từng đọc rồi, tên khác: "Mười người da đen nhỏ" của Agatha Christine. Tiểu thuyết nói về vụ án bí ẩn trên hòn đảo Soldier Island với 10 người bằng cách này hay cách khác đã thiệt mạng mà không hề có sự hiện diện hay dấu vết của thủ phạm (wiki). Theo mình nghĩ thì ý Úc Bạch Hàm là mọi người ở đây tập mấy cái nguy hiểm, lại còn ở chung một nhà, rồi cũng có thể ngộ sát nhau/ giết nhau dần dần này nọ:)))
(2) Meme ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm:
(3) Meme "Mặt nhỏ ửng vàng" (màu vàng bên Trung thường dùng để ám chỉ mấy việc giường chiếu. Vd: Phim vàng, ghs (搞黄色),...)