Chương : 35
Bị bị bị bị bị nam chính cõng?
Trong nguyên tác, đây chính là đặc quyền của nữ chính Vĩnh Ninh công chúa đó ó ó!
Đột nhiên lại xuất hiện phần diễn của nữ chính, điều này khiến Tiêu Dư An cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên, hai tay của hắn cuộn lại trước ngực, không dám ôm cổ Yến Hà Thanh, giả bộ quay đầu ngắm cảnh xung quanh, tư thế khó chịu, trọng tâm bất ổn, Tiêu Dư An khẽ xê dịch thân thể.
Yến Hà Thanh nói: “Đừng nhúc nhích, ngã cả hai bây giờ, ôm chặt ta.”
Ngươi là nam chính, nghe lời ngươi!
Được cho phép, Tiêu Dư An không tự làm khó mình nữa, vòng tay qua vai Yến Hà Thanh, ôn hòa cười khẽ: “Cám ơn, thiếu ngươi một lần ân tình.”
Bước chân Yến Hà Thanh ổn định, nói: “Lần trước ngươi cũng đã cõng ta.”
Là cái đêm tuyết bị phạt đó, Tiêu Dư An cõng hắn một đường đưa tới thái y viện.
Tiêu Dư An kinh ngạc: “Thì ra ngươi cũng biết.”
Yến Hà Thanh trả lời: “Ừm, nhưng lúc đó ta nghĩ ngươi là…”
Tiếp theo thanh âm dần biến mất, nhưng cả hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Tiêu Dư An cảm khái: “Chúng ta hiện tại coi như là tình hữu nghị cách mạng.”
“Tình hữu nghị cách mạng?”
“Đúng, hữu nghị! Cách mạng! Tình hữu nghị cách mạng ấy à. Nó vượt qua sinh tử! Nó không liên quan đến khoảng cách! Nó im hơi lặng tiếng! Nó giống như đốm lửa bất diệt, cháy hừng hực trên mặt đất bao la kia!”
“…”
Tiêu Dư An nghiêng đầu nhìn cái mặt cạn lời của Yến Hà Thanh, buồn cười cúi người, cười xong lại nói: “Bầu trời đêm thật là đẹp, ta đột nhiên muốn hát.”
“…Hát cái gì?”
“Bài ca ca tụng tình hữu nghị.” – Tiêu Dư An hắng giọng một cái, đột nhiên hát: “Sông lớn chảy về đông a~ Sao trên trời trông về Bắc Đẩu a~ Hey hey hey hey, trông về Bắc Đẩu a, sinh tử chi giao một bầu rượu a… Á!”*
(*Các chế có nhận ra là bài gì không =)) ổng hát “Hảo hán ca” đó. Bài này trong phim “Thủy hử”, quá nổi tiếng rồi he.)
Vui quá hóa buồn, Yến Hà Thanh bị Tiêu Dư An gào cho mềm cả chân, lảo đảo một cái khiến đầu Tiêu Dư An đụng vào cành cây.
Yến Hà Thanh ổn định lại bước chân, định đánh trống lảng sang chuyện khác: “Ca tụng tình hữu nghị?”
Tiêu Dư An thở ra một hơi, xoa đầu: “Bài hát này là bài ca ca ngợi tình cảm của một trăm linh tám vị đại hán, muốn nghe nữa không?”
“Không nghe, tới nội cung rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu, tường nội cung màu son, đèn đuốc sáng trưng, lan can điêu khắc trạm trổ, vào đông tuyết rơi trắng xóa, khói bụi mông lung, liếc mắt một cái phảng phất giống như cách cả một thế hệ.
Phồn hoa, phồn hoa, bây giờ tại đây, ngày mai nơi nào?
Tiêu Dư An nói: “Chờ chút, ngừng lại chút, đừng đi qua.”
Yến Hà Thanh dừng chân, nghe thấy tiếng Tiêu Dư An thì thào: “Yến Hà Thanh, ngươi có thể gọi tên ta được không?”
Yến Hà Thanh nghiêm túc khẽ gọi từng chữ một: “Tiêu Dư An.”
“Ừm, là ta, đi thôi.” – Tiêu Dư An cười nói.
Lúc này, bên trong cung đều đã loạn cả lên.
Hoàng thượng chưa trở về!!!
Hoàng thượng ra ngoài từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa trở về!! Đã nửa đêm rồi!!
Lại còn không mang thị vệ!!! Không mang thị vệ đó!!!
Nghe nói hoàng thượng xuất hiện lần cuối là ở đàn tế thiên, thế nhưng đàn tế thiên cách nội cung nhiều nhất chỉ nửa canh giờ đi đường.
Nhưng mà giờ đã qua ba canh giờ rồi!
Là ba canh giờ!
Tổn thọ mất thôi!! Hoàng thượng mất tích!!!
Một đám thị vệ nhao nhao cầm đuốc cầm đèn lồng đi khắp nơi tìm người, sau đó cả hai cứ thế đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Dương Liễu An mừng đến rưng rưng, chỉa mũi kiếm mỏng vào yết hầu Yến Hà Thanh: “Thả hoàng thượng ra!”
“Thu kiếm, thu kiếm lại!” – Tiêu Dư An vội vàng nhảy một chân xuống, đưa tay đè lại kiếm của Dương Liễu An.
Nhìn áo bào rách rưới của Tiêu Dư An, cổ tay bị trầy da, trên tóc còn dính cả lá cây, Dương Liễu An kinh hãi: “Hoàng thượng, sao ngài, sao ngài lại ra nông nỗi này?”
“A?” – Tiêu Dư An giải thích nói: “Không sao hết, đi dạo ban đêm thôi.”
Dạo đêm???
Ánh mắt cả đám thị vệ đều tập trung trên người Yến Hà Thanh và Tiêu Dư An vừa đi dạo về.
Dương thị vệ truy vấn: “Dạo đêm cũng không thể, không thể, biến thành cái dạng này được?”
Tiêu Dư An tùy ý khoát khoát tay: “Chơi đùa không cẩn thận.”
Chơi-đùa-không-cẩn-thận?
Chơi-đùa?
Chơi?
Một đám thị vệ nhìn về phía Yến Hà Thanh, sau đó liên tiếp ho khan, ho xong lại nhìn trời nhìn đất, nhìn trăng nhìn sao.
Có câu nói rất hay thế này, trong lịch sử nhân loại bát quái chính là con đường tắt chủ yếu để truyền bá tin tức, là con đường giao lưu quan trọng của nhân loại, là cầu nối câu thông nhanh chóng bền vững của nhân loại, là lạc thú nhân sinh!
Thế là đêm đó, tin hoàng thượng cùng hoàng tử Nam Yến quốc cùng nhau dạo đêm lan ra như gió lốc, quét khắp mọi ngõ ngách từ hẻo lánh đến to to nhỏ nhỏ trong nội cung.
Trong Cảnh Dương cung, Tần Ngọc nghe được tin tức, hung hăng ném bể chén sứ trong tay.
Trong nguyên tác, đây chính là đặc quyền của nữ chính Vĩnh Ninh công chúa đó ó ó!
Đột nhiên lại xuất hiện phần diễn của nữ chính, điều này khiến Tiêu Dư An cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên, hai tay của hắn cuộn lại trước ngực, không dám ôm cổ Yến Hà Thanh, giả bộ quay đầu ngắm cảnh xung quanh, tư thế khó chịu, trọng tâm bất ổn, Tiêu Dư An khẽ xê dịch thân thể.
Yến Hà Thanh nói: “Đừng nhúc nhích, ngã cả hai bây giờ, ôm chặt ta.”
Ngươi là nam chính, nghe lời ngươi!
Được cho phép, Tiêu Dư An không tự làm khó mình nữa, vòng tay qua vai Yến Hà Thanh, ôn hòa cười khẽ: “Cám ơn, thiếu ngươi một lần ân tình.”
Bước chân Yến Hà Thanh ổn định, nói: “Lần trước ngươi cũng đã cõng ta.”
Là cái đêm tuyết bị phạt đó, Tiêu Dư An cõng hắn một đường đưa tới thái y viện.
Tiêu Dư An kinh ngạc: “Thì ra ngươi cũng biết.”
Yến Hà Thanh trả lời: “Ừm, nhưng lúc đó ta nghĩ ngươi là…”
Tiếp theo thanh âm dần biến mất, nhưng cả hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Tiêu Dư An cảm khái: “Chúng ta hiện tại coi như là tình hữu nghị cách mạng.”
“Tình hữu nghị cách mạng?”
“Đúng, hữu nghị! Cách mạng! Tình hữu nghị cách mạng ấy à. Nó vượt qua sinh tử! Nó không liên quan đến khoảng cách! Nó im hơi lặng tiếng! Nó giống như đốm lửa bất diệt, cháy hừng hực trên mặt đất bao la kia!”
“…”
Tiêu Dư An nghiêng đầu nhìn cái mặt cạn lời của Yến Hà Thanh, buồn cười cúi người, cười xong lại nói: “Bầu trời đêm thật là đẹp, ta đột nhiên muốn hát.”
“…Hát cái gì?”
“Bài ca ca tụng tình hữu nghị.” – Tiêu Dư An hắng giọng một cái, đột nhiên hát: “Sông lớn chảy về đông a~ Sao trên trời trông về Bắc Đẩu a~ Hey hey hey hey, trông về Bắc Đẩu a, sinh tử chi giao một bầu rượu a… Á!”*
(*Các chế có nhận ra là bài gì không =)) ổng hát “Hảo hán ca” đó. Bài này trong phim “Thủy hử”, quá nổi tiếng rồi he.)
Vui quá hóa buồn, Yến Hà Thanh bị Tiêu Dư An gào cho mềm cả chân, lảo đảo một cái khiến đầu Tiêu Dư An đụng vào cành cây.
Yến Hà Thanh ổn định lại bước chân, định đánh trống lảng sang chuyện khác: “Ca tụng tình hữu nghị?”
Tiêu Dư An thở ra một hơi, xoa đầu: “Bài hát này là bài ca ca ngợi tình cảm của một trăm linh tám vị đại hán, muốn nghe nữa không?”
“Không nghe, tới nội cung rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu, tường nội cung màu son, đèn đuốc sáng trưng, lan can điêu khắc trạm trổ, vào đông tuyết rơi trắng xóa, khói bụi mông lung, liếc mắt một cái phảng phất giống như cách cả một thế hệ.
Phồn hoa, phồn hoa, bây giờ tại đây, ngày mai nơi nào?
Tiêu Dư An nói: “Chờ chút, ngừng lại chút, đừng đi qua.”
Yến Hà Thanh dừng chân, nghe thấy tiếng Tiêu Dư An thì thào: “Yến Hà Thanh, ngươi có thể gọi tên ta được không?”
Yến Hà Thanh nghiêm túc khẽ gọi từng chữ một: “Tiêu Dư An.”
“Ừm, là ta, đi thôi.” – Tiêu Dư An cười nói.
Lúc này, bên trong cung đều đã loạn cả lên.
Hoàng thượng chưa trở về!!!
Hoàng thượng ra ngoài từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa trở về!! Đã nửa đêm rồi!!
Lại còn không mang thị vệ!!! Không mang thị vệ đó!!!
Nghe nói hoàng thượng xuất hiện lần cuối là ở đàn tế thiên, thế nhưng đàn tế thiên cách nội cung nhiều nhất chỉ nửa canh giờ đi đường.
Nhưng mà giờ đã qua ba canh giờ rồi!
Là ba canh giờ!
Tổn thọ mất thôi!! Hoàng thượng mất tích!!!
Một đám thị vệ nhao nhao cầm đuốc cầm đèn lồng đi khắp nơi tìm người, sau đó cả hai cứ thế đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Dương Liễu An mừng đến rưng rưng, chỉa mũi kiếm mỏng vào yết hầu Yến Hà Thanh: “Thả hoàng thượng ra!”
“Thu kiếm, thu kiếm lại!” – Tiêu Dư An vội vàng nhảy một chân xuống, đưa tay đè lại kiếm của Dương Liễu An.
Nhìn áo bào rách rưới của Tiêu Dư An, cổ tay bị trầy da, trên tóc còn dính cả lá cây, Dương Liễu An kinh hãi: “Hoàng thượng, sao ngài, sao ngài lại ra nông nỗi này?”
“A?” – Tiêu Dư An giải thích nói: “Không sao hết, đi dạo ban đêm thôi.”
Dạo đêm???
Ánh mắt cả đám thị vệ đều tập trung trên người Yến Hà Thanh và Tiêu Dư An vừa đi dạo về.
Dương thị vệ truy vấn: “Dạo đêm cũng không thể, không thể, biến thành cái dạng này được?”
Tiêu Dư An tùy ý khoát khoát tay: “Chơi đùa không cẩn thận.”
Chơi-đùa-không-cẩn-thận?
Chơi-đùa?
Chơi?
Một đám thị vệ nhìn về phía Yến Hà Thanh, sau đó liên tiếp ho khan, ho xong lại nhìn trời nhìn đất, nhìn trăng nhìn sao.
Có câu nói rất hay thế này, trong lịch sử nhân loại bát quái chính là con đường tắt chủ yếu để truyền bá tin tức, là con đường giao lưu quan trọng của nhân loại, là cầu nối câu thông nhanh chóng bền vững của nhân loại, là lạc thú nhân sinh!
Thế là đêm đó, tin hoàng thượng cùng hoàng tử Nam Yến quốc cùng nhau dạo đêm lan ra như gió lốc, quét khắp mọi ngõ ngách từ hẻo lánh đến to to nhỏ nhỏ trong nội cung.
Trong Cảnh Dương cung, Tần Ngọc nghe được tin tức, hung hăng ném bể chén sứ trong tay.