Chương : 44
Trời tháng hai, tuyết rả rích, phủ tướng quân.
Hiếm khi thấy, Tôn lão tướng quân lại ho khan, từng tiếng từng tiếng, như thể công bố về một người anh hùng đã đến tuổi xế chiều.
Tôn phu nhân giúp ông vỗ vỗ lưng, vừa vỗ vừa ở bên cạnh mắng: “Chân tay già yếu rồi mà mỗi ngày còn đòi chạy tới quân doanh luyện binh, không thể nghỉ ngơi mấy ngày đàng hoàng được sao?”
Tôn lão tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, rong ruổi thiên hạ, vạn người kính sợ, nhưng mà ông ấy…
Sợ vợ.
“Nhỏ giọng một chút, lỡ như bị người ta nghe thấy.” – Khuôn mặt Tôn lão tướng quân đỏ lên, thanh âm giống như muỗi.
Bàn tay Tôn phu nhân đập lên lưng ông: “Nhỏ giọng cái mông ấy, đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, uống rồi.” – Tôn lão tướng quân bĩu môi thì thầm.
“Hừ.” – Tôn phu nhân chống nạnh, tóc đã trắng đầy đầu, bộ dáng lại vẫn giống như một tiểu cô nương nũng nịu.
Bên ngoài có gã sai vặt đến báo: “Đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến.”
Tôn lão tướng quân vội vàng hắng giọng, khôi phục uy nghiêm: “Bảo hắn ở phòng khách chờ ta, ta sang ngay.”
Gã sai vặt đáp lại, vội vàng lui ra.
Tôn phu nhân giúp Tôn lão tướng quân sửa lại quần áo, cùng nhau đi tới phòng tiếp khách.
Trong phòng khách có một người đang đứng, ngũ quan đoan chính, thân cao tám thước, là một người trẻ tuổi không giận tự uy, nhìn thấy Tôn lão tướng quân, đầu tiên là quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng lên đỡ lấy ông.
“Vô Định hiền chất, sao lại đột nhiên đến tìm ta, ở quân doanh đã xảy ra chuyện gì sao?” – Vẻ mặt Tôn lão tướng quân lộ vẻ khẩn trương.
Lý Vô Định lắc đầu: “Ta nghe nói thân thể tướng quân khó chịu nên tìm đến một chút thuốc bổ…”
“Có cái suy nghĩ nhàn rỗi này, còn không bằng về luyện binh cho tốt!” – Tôn lão tướng quân mắng hắn.
Lý Vô Định ôm quyền quỳ xuống: “Tướng quân dạy rất đúng.”
“Ôi chao, ngươi đó, đây cũng chỉ là tấm lòng của đứa nhỏ này mà thôi.” – Tôn phu nhân trừng mắt, sau đó cười với Lý Vô Định: “Vô Định có lòng.”
Mặt ngoài Tôn lão tướng quân dựng râu trừng mắt, sau lưng thì lại kéo kéo ống tay áo của Tôn phu nhân.
Trong lòng Tôn lão phu nhân hiểu rõ, vội vàng nói: “Vô Định mau đứng dậy đi, đừng có quỳ.”
Chợt có gã sai vặt vội vã chạy đến báo: “Hoàng thượng tới!”
Cả ba người trong phòng tiếp khách đều giật mình, Lý Vô Định muốn tránh hiềm nghi nói: “Tôn tướng quân, ta rời đi trước.”
Tôn lão tướng quân phất phất tay, Lý Vô Định rời khỏi phòng tiếp khách, vốn định đi cửa hông, lại không ngờ đúng lúc đụng ngay hoàng thượng, đành phải quỳ hành lễ: “Vi thần Lý Vô Định, tham kiến hoàng thượng.”
Tiêu Dư An đang nói chuyện với Tạ Thuần Quy, bảo cậu chờ ở bên ngoài, bất thình lình có người tới quỳ lạy, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng. Lúc phản ứng lại, sau khi đem cái tên đảo qua hai lượt, trong lòng ô một tiếng.
Lý Vô Định?!
Đây, đây, đây, đây không phải là nam thứ sao?!
Bên trong nguyên tác, sau khi Tôn lão tướng quân bị quân vương thiếu niên làm cho tức giận đến mức cáo lão hồi hương, vị trí đại tướng quân có hai người ứng cử.
Một người là thân tín của Tôn lão tướng quân, Lý Vô Định. Lý Vô Định có dũng có mưu, hiểu rõ đại nghĩa.
Còn có một người, dựa vào quan hệ với Vũ Ninh vương gia mà đạt được quân chức, Phạn Đồng, không có chí tiến thủ, chỉ biết ỷ thế hiếp người.
Nhìn thế nào cũng có thể thấy được vị trí tướng quân này hẳn là phải trao cho thân tín của Tôn lão tướng quân, Lý Vô Định. Thế nhưng, quân vương thiếu niên này thường xuyên tìm đường chết, đem vị trí tướng quân kia giao cho Phạn Đồng. Bắt đầu từ đây, tác phong quân đội Bắc quốc buông lỏng, binh sĩ không còn chút nhiệt tình, thậm chí còn lộ ra vài vụ bê bối vì ức hiếp bách tính.
Thời điểm Yến Hà Thanh suất quân đánh tới, Lý Vô Định bị tướng quân Phạn Đồng phái đi tiền tuyến ngăn địch, mấu chốt là, không được cấp quân lương. Thời điểm tuyết lớn đóng băng, không cấp khẩu phần lương thực cho binh sĩ ở tiền tuyến, quả thực chính là buộc bọn họ đi chịu chết.
Lý Vô Định bỏ xuống một câu: Gian thần nắm quyền hành đất nước, không đáng hy sinh. Sau đó dẫn binh lính của mình đến tìm Yến Hà Thanh nương tựa.
Đúng vậy, hắn phản quốc!!!
Sau này khi Yến Hà Thanh thống nhất thiên hạ, trong đó có công lao rất lớn của Lý Vô Định.
Thế nhưng đây là một quyển truyện ngựa giống!
Mà hắn lại là nam thứ hai của quyển truyện ngựa giống này!
Nói tóm lại, phần sau của truyện này, đại khái là như vầy: Yến Hà Thanh cua em gái, hắn đi nghiên cứu binh pháp, Yến Hà Thanh ở trên giường khai phá các kiểu tư thế, hắn đi nghiên cứu binh pháp, Yến Hà Thanh tìm kiếm những em gái mới, hắn đi nghiên cứu binh pháp, Yến Hà Thanh thu thêm một vị nữa vào hậu cung, hắn vẫn tiếp tục đi nghiên cứu binh pháp.
Sau đó, Yến Hà Thanh nói, chúng ta đi đánh Đông Ngô đi.
Hắn nói, đi.
Quốc thổ Đông Ngô bị thu phục, Yến Hà Thanh ở Đông Ngô tiếp tục cua em gái, hắn ở Đông Ngô tiếp tục nghiên cứu binh pháp.
Bên ngươi Yến Hà Thanh mỹ nữ như mây, bên cạnh hắn… có một đống binh thư.
Cả hai đều cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, vì sao, lại khác biệt lớn đến như vậy chứ?
Quá-thảm.
Tuy nói thân là quân vương Bắc quốc, Tiêu Dư An phải có oán hận với Lý Vô Định, nhưng mà thân là độc giả, hắn sao lại…
Muốn cười như vậy?
“Đứng lên đi.” – Tiêu Dư An nhẹ giọng ho khan, che giấu ý cười: “Ngươi sao lại ở phủ tướng quân?”
“Hồi hoàng thượng.” – Lý Vô Định đứng dậy: “Đến thăm Tôn lão tướng quân.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng khách của phủ tướng quân. Tôn phu nhân đã rời đi từ sớm, chỉ còn Tôn lão tướng quân quỳ lạy trên mặt đất.
Tiêu Dư An vội vàng nâng ông đứng dậy, dìu ông ngồi xuống ghế dựa, cũng nói rõ ý đồ đến đây.
“Con út của Tạ gia, Tạ Thuần Quy?” – Tôn lão tướng quân kinh ngạc.
“Đúng, đúng là cậu ta.”
Nếu là người hoàng thượng khâm điểm, Tôn lão tướng quân dĩ nhiên không dám thất lễ, đứng dậy muốn đi gặp người, ai ngờ gã sai vặt ngoài cửa lại đột nhiên chạy vội vào: “Đại nhân, không xong rồi đại nhân, Lý tướng quân cùng người của hoàng thượng đánh, đánh, đánh…”
Tiêu Dư An: “Lớn… Sông lớn chảy về đông…?”*
Gã sai vặt một hơi hô lớn: “Đánh nhau rồi!!!”
(*Khúc này là ông An ông ấy nghe chưa hết câu đã cầm đèn chạy trước ô tô, đoán mò. Chữ “đánh” dá đọc cũng gần giống chữ “lớn” dà. Do ông anh sai vặt vội quá nói không ra hơi nên chắc ổng nghe nhầm thành vậy đó. Còn cái câu sau thì… mn cũng biết là thanh niên này thích chơi nối chữ rồi mà ha. Phịa thêm 1 câu vào thôi.”
Hiếm khi thấy, Tôn lão tướng quân lại ho khan, từng tiếng từng tiếng, như thể công bố về một người anh hùng đã đến tuổi xế chiều.
Tôn phu nhân giúp ông vỗ vỗ lưng, vừa vỗ vừa ở bên cạnh mắng: “Chân tay già yếu rồi mà mỗi ngày còn đòi chạy tới quân doanh luyện binh, không thể nghỉ ngơi mấy ngày đàng hoàng được sao?”
Tôn lão tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, rong ruổi thiên hạ, vạn người kính sợ, nhưng mà ông ấy…
Sợ vợ.
“Nhỏ giọng một chút, lỡ như bị người ta nghe thấy.” – Khuôn mặt Tôn lão tướng quân đỏ lên, thanh âm giống như muỗi.
Bàn tay Tôn phu nhân đập lên lưng ông: “Nhỏ giọng cái mông ấy, đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, uống rồi.” – Tôn lão tướng quân bĩu môi thì thầm.
“Hừ.” – Tôn phu nhân chống nạnh, tóc đã trắng đầy đầu, bộ dáng lại vẫn giống như một tiểu cô nương nũng nịu.
Bên ngoài có gã sai vặt đến báo: “Đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến.”
Tôn lão tướng quân vội vàng hắng giọng, khôi phục uy nghiêm: “Bảo hắn ở phòng khách chờ ta, ta sang ngay.”
Gã sai vặt đáp lại, vội vàng lui ra.
Tôn phu nhân giúp Tôn lão tướng quân sửa lại quần áo, cùng nhau đi tới phòng tiếp khách.
Trong phòng khách có một người đang đứng, ngũ quan đoan chính, thân cao tám thước, là một người trẻ tuổi không giận tự uy, nhìn thấy Tôn lão tướng quân, đầu tiên là quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng lên đỡ lấy ông.
“Vô Định hiền chất, sao lại đột nhiên đến tìm ta, ở quân doanh đã xảy ra chuyện gì sao?” – Vẻ mặt Tôn lão tướng quân lộ vẻ khẩn trương.
Lý Vô Định lắc đầu: “Ta nghe nói thân thể tướng quân khó chịu nên tìm đến một chút thuốc bổ…”
“Có cái suy nghĩ nhàn rỗi này, còn không bằng về luyện binh cho tốt!” – Tôn lão tướng quân mắng hắn.
Lý Vô Định ôm quyền quỳ xuống: “Tướng quân dạy rất đúng.”
“Ôi chao, ngươi đó, đây cũng chỉ là tấm lòng của đứa nhỏ này mà thôi.” – Tôn phu nhân trừng mắt, sau đó cười với Lý Vô Định: “Vô Định có lòng.”
Mặt ngoài Tôn lão tướng quân dựng râu trừng mắt, sau lưng thì lại kéo kéo ống tay áo của Tôn phu nhân.
Trong lòng Tôn lão phu nhân hiểu rõ, vội vàng nói: “Vô Định mau đứng dậy đi, đừng có quỳ.”
Chợt có gã sai vặt vội vã chạy đến báo: “Hoàng thượng tới!”
Cả ba người trong phòng tiếp khách đều giật mình, Lý Vô Định muốn tránh hiềm nghi nói: “Tôn tướng quân, ta rời đi trước.”
Tôn lão tướng quân phất phất tay, Lý Vô Định rời khỏi phòng tiếp khách, vốn định đi cửa hông, lại không ngờ đúng lúc đụng ngay hoàng thượng, đành phải quỳ hành lễ: “Vi thần Lý Vô Định, tham kiến hoàng thượng.”
Tiêu Dư An đang nói chuyện với Tạ Thuần Quy, bảo cậu chờ ở bên ngoài, bất thình lình có người tới quỳ lạy, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng. Lúc phản ứng lại, sau khi đem cái tên đảo qua hai lượt, trong lòng ô một tiếng.
Lý Vô Định?!
Đây, đây, đây, đây không phải là nam thứ sao?!
Bên trong nguyên tác, sau khi Tôn lão tướng quân bị quân vương thiếu niên làm cho tức giận đến mức cáo lão hồi hương, vị trí đại tướng quân có hai người ứng cử.
Một người là thân tín của Tôn lão tướng quân, Lý Vô Định. Lý Vô Định có dũng có mưu, hiểu rõ đại nghĩa.
Còn có một người, dựa vào quan hệ với Vũ Ninh vương gia mà đạt được quân chức, Phạn Đồng, không có chí tiến thủ, chỉ biết ỷ thế hiếp người.
Nhìn thế nào cũng có thể thấy được vị trí tướng quân này hẳn là phải trao cho thân tín của Tôn lão tướng quân, Lý Vô Định. Thế nhưng, quân vương thiếu niên này thường xuyên tìm đường chết, đem vị trí tướng quân kia giao cho Phạn Đồng. Bắt đầu từ đây, tác phong quân đội Bắc quốc buông lỏng, binh sĩ không còn chút nhiệt tình, thậm chí còn lộ ra vài vụ bê bối vì ức hiếp bách tính.
Thời điểm Yến Hà Thanh suất quân đánh tới, Lý Vô Định bị tướng quân Phạn Đồng phái đi tiền tuyến ngăn địch, mấu chốt là, không được cấp quân lương. Thời điểm tuyết lớn đóng băng, không cấp khẩu phần lương thực cho binh sĩ ở tiền tuyến, quả thực chính là buộc bọn họ đi chịu chết.
Lý Vô Định bỏ xuống một câu: Gian thần nắm quyền hành đất nước, không đáng hy sinh. Sau đó dẫn binh lính của mình đến tìm Yến Hà Thanh nương tựa.
Đúng vậy, hắn phản quốc!!!
Sau này khi Yến Hà Thanh thống nhất thiên hạ, trong đó có công lao rất lớn của Lý Vô Định.
Thế nhưng đây là một quyển truyện ngựa giống!
Mà hắn lại là nam thứ hai của quyển truyện ngựa giống này!
Nói tóm lại, phần sau của truyện này, đại khái là như vầy: Yến Hà Thanh cua em gái, hắn đi nghiên cứu binh pháp, Yến Hà Thanh ở trên giường khai phá các kiểu tư thế, hắn đi nghiên cứu binh pháp, Yến Hà Thanh tìm kiếm những em gái mới, hắn đi nghiên cứu binh pháp, Yến Hà Thanh thu thêm một vị nữa vào hậu cung, hắn vẫn tiếp tục đi nghiên cứu binh pháp.
Sau đó, Yến Hà Thanh nói, chúng ta đi đánh Đông Ngô đi.
Hắn nói, đi.
Quốc thổ Đông Ngô bị thu phục, Yến Hà Thanh ở Đông Ngô tiếp tục cua em gái, hắn ở Đông Ngô tiếp tục nghiên cứu binh pháp.
Bên ngươi Yến Hà Thanh mỹ nữ như mây, bên cạnh hắn… có một đống binh thư.
Cả hai đều cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, vì sao, lại khác biệt lớn đến như vậy chứ?
Quá-thảm.
Tuy nói thân là quân vương Bắc quốc, Tiêu Dư An phải có oán hận với Lý Vô Định, nhưng mà thân là độc giả, hắn sao lại…
Muốn cười như vậy?
“Đứng lên đi.” – Tiêu Dư An nhẹ giọng ho khan, che giấu ý cười: “Ngươi sao lại ở phủ tướng quân?”
“Hồi hoàng thượng.” – Lý Vô Định đứng dậy: “Đến thăm Tôn lão tướng quân.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng khách của phủ tướng quân. Tôn phu nhân đã rời đi từ sớm, chỉ còn Tôn lão tướng quân quỳ lạy trên mặt đất.
Tiêu Dư An vội vàng nâng ông đứng dậy, dìu ông ngồi xuống ghế dựa, cũng nói rõ ý đồ đến đây.
“Con út của Tạ gia, Tạ Thuần Quy?” – Tôn lão tướng quân kinh ngạc.
“Đúng, đúng là cậu ta.”
Nếu là người hoàng thượng khâm điểm, Tôn lão tướng quân dĩ nhiên không dám thất lễ, đứng dậy muốn đi gặp người, ai ngờ gã sai vặt ngoài cửa lại đột nhiên chạy vội vào: “Đại nhân, không xong rồi đại nhân, Lý tướng quân cùng người của hoàng thượng đánh, đánh, đánh…”
Tiêu Dư An: “Lớn… Sông lớn chảy về đông…?”*
Gã sai vặt một hơi hô lớn: “Đánh nhau rồi!!!”
(*Khúc này là ông An ông ấy nghe chưa hết câu đã cầm đèn chạy trước ô tô, đoán mò. Chữ “đánh” dá đọc cũng gần giống chữ “lớn” dà. Do ông anh sai vặt vội quá nói không ra hơi nên chắc ổng nghe nhầm thành vậy đó. Còn cái câu sau thì… mn cũng biết là thanh niên này thích chơi nối chữ rồi mà ha. Phịa thêm 1 câu vào thôi.”