Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch+ edit+ beta: Nhi ()
~~
Chỉ dùng miệng nói thì sẽ không thể bộc lộ được hết những hành vi độc ác của Bạch Thủy Kim, quản gia lấy vật chứng là chiếc điện thoại di động ra, hai tay dâng video đã quay được lên.
"Tiên sinh, tôi đã quay lại cả rồi."
Nhấn nút phát, khuôn mặt to bự của quản gia đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Vương Hoàn Tu:......
Người làm:......
Quản gia ngượng ngùng hắng cổ họng vài tiếng, rất nhanh ống kính đã xoay chuyển, thân hình của Bạch Thủy Kim xuất hiện trên màn hình, đoạn video đang được phát là được quay vào buổi sáng ngày hôm nay, cửa sổ sát đất cách sofa không xa được mở ra, ánh xanh của cây cối và ánh nắng rạng rỡ của mặt trời làm nền cho khung cảnh đẹp đẽ bên trong phòng.
Màn hình của điện thoại giống như mắt mèo của kính vạn hoa đang quan sát cảnh tượng bên trong.
Ánh nắng chiếu lên sàn nhà được chà sáp bóng loáng rọi ra từng chùm sáng, gió lùa vào phòng khách thông qua khung cửa sổ được rộng mở nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc đang lay động của Bạch Thủy Kim.
Hôm nay, Bạch Thủy Kim mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, một chiếc quần kẻ sọc rộng rãi thoải mái, chân mang một đôi tất trắng, cậu làm tổ trên sofa mỉm cười xem tivi trước mặt.
Tuy đã mở hết cửa sổ nhưng trong phòng lại rất ấm áp, Bạch Thủy Kim cứ như đang sống ở một mùa khác so với cơn buốt rét của mùa đông tháng 12 bên ngoài.
Quản gia oán thầm, không ngờ bản thân lại quay cậu ta xuất sắc đến như vậy, lần sau phải tìm góc c.hết mà quay mới được.
Bạch Thủy Kim bên trong video vừa hạnh phúc vừa nhàn hạ giống như lòai động vật nhỏ có lông tơ đang ra ngoài phơi nắng, tận hưởng ánh nắng ấm áp của mùa xuân, sau đó cậu phát ra câu nói đầu tiên trong đoạn video này.
"Chồng ơi."
Vương Hoàn Tu nhướng mày.
Chỉ thấy Bạch Thủy Kim uốn éo trên sofa cứ như sắp biến hình vậy. Càng xem, cậu càng phấn khích, ánh mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm nam diễn viên trên tivi.
Sau đó, cậu nhét gối vào trong áo mình, phần bụng áo bỗng nhiên nhô lên.
"A, có thai rồi."
Chẳng qua quá trình mang thai này không cần trải qua 10 tháng mà rất nhanh em bé đã được sinh ra.
Không những sinh đẻ nhanh mà mang thai còn nhanh hơn, nam hai vừa xuất hiện chưa đến 10 giây thì Bạch Thủy Kim lại mang thai rồi.
Một buổi sáng mà đã mang thai tận 4 đứa cho nam chính, nam hai, nam ba,.......
Đến trưa Bạch Thủy Kim mệt rồi, cậu lạch bạch chạy đến phòng bếp ăn cơm.
Video kết thúc, quản gia cất điện thoại, ông còn không quên cáo trạng.
"Tiên sinh, buổi chiều cậu ta còn sinh thêm ba đứa nữa đó."
"......"
Toàn là mấy thứ linh ta linh tinh.
Vương Hoàn Tu nới lỏng cà vạt, anh bỗng cảm thấy hơi đau đầu: "Sau này, loại chuyện này, ông không cần nói với tôi nữa."
Hành động trơ trẽn nhận người thân của Bạch Thủy Kim chính là ngang nhiên đội nón xanh cho tiên sinh nhà bọn họ, quản gia còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt và quyết đoán của Vương Hoàn Tu, ông ta chỉ đành im lặng.
Bây giờ Vương Hoàn Tu đã cảm thấy phiền phức rồi, còn nói nữa thì sẽ dễ dàng khiến cho người ta không vui.
Trong nhà có thang máy nhưng ngoại trừ vận chuyển các vật dụng gia đình loại lớn hoặc các thiết bị âm nhạc ra thì rất ít khi được dùng đến, Vương Hoàn Tu đi lên tầng vô tình bắt gặp Bạch Thủy Kim đang đi xuống từ tầng 2.
Trên chiếc áo màu vàng nhạt tay ngắn mà Bạch Thủy Kim đang mặc có một cái đầu chó vui vẻ, y chang người đang mặc nó vậy.
Trước mắt cậu bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng lớn, cậu nhìn thấy Vương Hoàn Tu mặc vest, mang giày da, đôi chân dài và bờ vai rộng của anh làm lộ rõ sự chênh lệch hình thể giữa hai người, mắt của Bạch Thủy Kim sáng lên như Tom nhìn thấy Jerry vậy, cậu lon ton chạy xuống kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Anh xã, anh về rồi, em nhớ anh lắm."
Vương Hoàn Tu nhìn người trước mặt.
Buổi sáng thì sinh con cho người này người kia, bây giờ đêm đến thì lại bắt đầu nhớ đến anh rồi.
Ánh mắt lạnh lùng và khó nắm bắt của Vương Hoàn Tu luôn khiến Bạch Thủy Kim liên tưởng đến rừng sâu tăm tối giống như mê cung quanh co, phức tạp, không có khói lửa nhân gian, tịch mịch, âm lãnh.
Nhưng có thể là do hai người vẫn chưa quen thuộc nên đối phương mới nhìn mình như vậy, ngày trước lần đầu tiên bước vào trường đại học thì nhân thiết của cậu cũng là loại lãnh khốc cool ngầu đó.
Cậu đều hiểu mà.
Để xây dựng hơn nữa mối quan hệ bạn bè thân thiết giữa hai người, Bạch Thủy Kim đưa ra lời đề nghị: "Anh xã ơi, chúng ta cùng nhau xem tivi đi."
Lúc trước, cậu không đi làm thì cứ suốt ngày ở lại trường học làm bài tập, rất ít có thời gian để thư giãn, ngay cả tiết mục truyền hình cũng chẳng xem được là bao, nên hôm nay dù đã được xem tivi cả một ngày nhưng cậu vẫn chưa thấy chán.
Bây giờ cậu đang định xuống tầng lấy một bát kem rồi tiếp tục vừa ăn vừa xem.
Có thể thông qua xem một số chương trình giải trí để giải tỏa tinh thần, tiêu trừ mệt mỏi suốt cả một ngày, hơn nữa khi cùng đối phương xem những nội dung yêu thích thì có thể tìm được đề tài chung để nói chuyện, cứ thế mà nói qua nói lại thì mối quan hệ sẽ được cải thiện tốt hơn.
Tay trong tay, tim liền tim, gắn kết thêm sự thân thiết giữa hai người!
Vương Hoàn Tu không đồng ý: "Không rảnh, tôi còn hồ sơ phải xem."
Gương mặt của Bạch Thủy Kim ngay lập tức xuất hiện biểu cảm mất mát.
Vương Hoàn Tu thấy tâm trạng của cậu thay đổi cũng không chớp mắt một cái liền dời tầm mắt đi.
Mệt thật đó, đã đi làm nguyên cả một ngày rồi về đến nhà còn phải xem một đống văn kiện, thì ra tổng tài cũng mệt mỏi như vậy.
"Được rồi, vậy ngày mai rồi hẳn xem." Bạch Thủy Kim không chờ đối phương trả lời, cậu phải xuống tầng ăn kem rồi: "Nói rồi đó, ngày mai phải xem tivi cùng nhau."
Thông thường muốn bàn chuyện làm ăn với mấy ông chủ lớn thì phải luôn hẹn trước, cậu cũng hẹn trước nè, hẹn ngày mai cùng nhau thưởng thức chương trình truyền hình.
Thân hình của cậu biến mất ở đầu cầu thang, Vương Hoàn Tu không thèm để ý, anh đi thẳng lên tầng 3.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Hoàn Tu như thường lệ đứng ở huyền quan chuẩn bị đi làm, cuộc sống trôi qua cứ như một cỗ máy vậy. Mỗi ngày đều đúng giờ thức dậy, ăn mặc chỉnh tề rồi xuống tầng ăn sáng, sau đó lại đến chỗ huyền quan thay giày chuẩn bị ra ngoài.
Mỗi ngày vào thời gian nào cần làm gì anh đều lặp lại y chang ngày hôm trước, từ khi bắt đầu cuộc sống tự lập một mình thì anh đã như vậy rồi.
365 ngày như 1 ngày.
Mà lúc còn thời niên thiếu, thì cuộc sống của anh lại máy móc và nhàm chán theo một kiểu khác.
Vì để kế thừa sản nghiệp gia tộc, vì để nắm giữ được công ty mà từ khi được sinh ra anh đã phải học thêm nhiều thứ khác hơn các bạn cùng lứa, nhiều đến mức anh không có thời gian tự do để được làm chính mình.
Lịch học môn này vừa kết thúc thì chủ đề của môn học sau đã bắt đầu ngay lập tức.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Anh có khái niệm rất sâu sắc về thời gian, trong không gian tâm trí của anh có một chiếc đồng hồ, mỗi một giây một phút trôi qua anh đều rất rõ ràng.
Chẳng qua người hôm nay đưa cơm hộp cho anh không phải là má Lý, mà là...
Đôi mắt của Bạch Thủy Kim sáng lấp lánh, cậu đưa hộp thức ăn lên trước mặt Vương Hoàn Tu: "Anh xã, cho anh."
Vương Hoàn Tu nhìn hộp cơm: "Bỏ độc rồi?"
Bạch Thủy Kim ưu sầu nhắm mắt: "Anh xã, lòng dạ anh thật dơ bẩn."
"......"
Đây là thành quả mà cậu đã phải thức dậy từ rất sớm để làm cho Vương Hoàn Tu, là lần đầu tiên cậu nấu ăn đó. Đời trước lúc đi làm, cậu luôn chọn những nơi được bao ăn uống, tiết kiệm được tiền, dù sao thì mỗi ngày đều phải làm việc mệt như c.hó, thứ duy nhất có thể cử động được chỉ có miệng, căn bản không có sức lực để tự nấu ăn. Khi về đến trường thì cậu sẽ đến căn tin để ăn, căn tin của trường đại học giá cả phải chăng hơn mấy tiệm cơm bên ngoài rất nhiều.
Tuy rằng đây là lần đầu cậu xuống bếp nhưng cảm giác rất không tồi, cậu còn đặc biệt dùng tương cà viết thêm mấy chữ cho Vương Hoàn Tu.
Cậu nhét túi giữ nhiệt cho Vương Hoàn Tu: "Đem đi ăn đi, em tự tay làm đó, rất sạch sẽ hợp vệ sinh."
"......"
Mỗi ngày Vương Hoàn Tu đều sẽ mang bữa trưa đến công ty, cậu làm sao có thể bỏ qua cơ hội để xây dựng mối quan hệ này cơ chứ?
Nhiều thêm một phần tình cảm thì kết cục cậu sẽ bị chém ít đi một nhát, cá mập cũng sẽ bớt đi một miếng ăn.
Buổi trưa, tại một văn phòng làm việc trong tòa nhà chọc trời, khắp sàn nhà rải đầy tài liệu, trên mặt giấy trắng dày đặc những thuật ngữ và ký hiệu thương nghiệp.
Tưởng Du ưỡn cái eo lười biếng đứng dậy, giấy từ trên chân anh ta rơi xuống sàn.
Thời gian bây giờ là 11 giờ 55 phút gần 12 giờ, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Anh ta liếc mắt sang nhìn Vương Hoàn Tu vẫn đang xem văn kiện ở bàn bên kia.
"Sáng nay đến đây thôi." Anh ta lấy chiếc áo vest máng trên ghế sofa lên, dự định đi ra ngoài ăn cơm, vận động não bộ vốn là công việc tiêu hao tinh thần nhất.
"Hôm nay ông có đi cùng tôi ra căn tin nhân viên ăn không?"
Kể từ lúc cái tên thất đức kia trà trộn vào đây tưới ch.ết cây phát tài thì Vương Hoàn Tu luôn mang theo cơm hộp đi làm.
Nhưng hôm qua lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không có mang theo cơm, hai người cùng nhau đi đến căn tin để giải quyết bữa trưa.
"Không đâu, ông tự đi đi."
Vương Hoàn Tu đứng dậy, anh lấy ra một cái túi giữ nhiệt ở trên kệ tủ bên ngoài cửa phòng.
Cái túi màu hồng phấn còn có thêm cả giấy nhắn khiến cho Tưởng Du cứ chau mày mãi.
"Nhà ông đổi hộp cơm cho ông à, sao lại đổi thành cái màu nữ tính như vậy?"
Người không biết còn tưởng là hộp cơm của một cô gái nào đó.
Vương Hoàn Tu mặc kệ anh ta, năm ngón tay thon dài mở túi giữa nhiệt ra, sau khi nhìn thấy thừ bên trong thì động tác trên tay bỗng trở nên cứng đờ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Du- người vẫn đang ở trong văn phòng và nhìn thẳng vào túi giữ nhiệt của mình.
Vương Hoàn Tu mở miệng đuổi người: "Còn chưa đi?"
Tưởng Du nhìn thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi, liền tò mò muốn biết bên trong có cái gì nên đã tiến lên xem thử.
Anh ta chỉ nhìn thấy bên trong túi giữ nhiệt có một hộp cơm hình trái tim, bên trên còn dán một tờ giấy nhắn.
"Phải ăn hết sạch đó nha~~"
Tưởng Du nhất thời cười haha thật to đến nỗi chảy cả nước mắt: "Không lẽ đây là cơm trưa mà Bạch Thủy Kim làm cho ông sao?"
Sắc mặt của Vương Hoàn Tu không có chút thay đổi nào.
Sáng sớm hôm nay Bạch Thủy Kim nói đây là cơm hộp tình yêu, bây giờ nhìn thấy hộp cơm này... quả là vật thật trùng khớp với miêu tả.
Tưởng Du cầm lấy tờ giấy nhắn.
Kết hôn xong quả thực có khác, đối phương khá là chu đáo, nhưng đây chỉ là trò vặt mà thôi, sau khi cười đủ rồi thì Tưởng Du mới đứng đắn trở lại: "Tôi nói cho ông biết, đây là đang chơi chiêu với ông đó, muốn nắm bắt được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm bắt được dạ dày của anh ta, đây là dùng để mê hoặc ông đó, ông nhất định đừng có mắc bẫy của cậu ta."
Ánh mắt của Vương Hoàn Tu sâu xa: "Sao ông lại biết?"
Tưởng Du hơi xấu hổ: "......Khụ, tại tôi có xem qua một số bộ phim yêu đương sến sẩm đó mà."
Lúc rảnh rỗi anh ta có xem qua mấy quyển sách của cháu gái, có mấy quyển đọc cũng hay lắm.
Không ngờ vì để giúp Bùi Tri Hành mà Bạch Thủy Kim lại cố gắng đến như vậy, vừa kết hôn vừa làm cơm hộp tình yêu cho Vương Hoàn Tu.
"Mở ra xem thử đi?" Tưởng Du mong đợi: "Tôi đoán cái tên phế vật Bạch Thủy Kim này nhất định là bỏ ra nhiều công sức lắm, đảm bảo ông ăn xong một miếng là yêu luôn cậu ta."
Dù sao thì cũng là dùng để mê hoặc người ta, ít nhiều gì cũng bỏ hết vốn liếng trong nhà ra.
Hộp cơm tình yêu được mở ra, một mùi vị khó mà dùng từ ngữ để diễn tả bay ra ngoài, hai người đứng trước bàn làm việc bỗng ngơ ngác một hồi.
Sao cái mùi này lại kỳ kỳ?
Nắp hộp được mở ra, bên trong là một đống thứ khó mà nói nên lời, bên trên còn có dòng chữ được ghi bằng tương cà.
“mi si you.”
*Mi si còn là 迷死 mê chết anh.
Văn phòng làm việc chìm vào yên lặng.
Cái quái gì vậy?
Tưởng Du: "Cậu ta tùy tiện bỏ thức ăn cho chó vào à?"
“……”
Bữa trưa trước mặt, sắc, hương, vị đều khiến người ta phải cự tuyệt.
Vương Hoàn Tu chau mày nhìn vật thể cháy sém màu nâu ở bên trong.
Tưởng Du lúc này vẫn còn nhớ đến tình tiết trong quyển tiểu thuyết mà anh ta đã đọc qua.
"Ăn một miếng liền yêu." Tưởng Du không thể khống chế được cảm xúc: "Vương Hoàn Tu, ông thật là biến thái."
Vương Hoàn Tu:......
HÃY TIM VÀ SAO ĐỂ RA CHƯƠNG MỚI.
KHÔNG REUP, KHÔNG KY, KHÔNG AUDIO, KHÔNG CHUYỂN VER
Dịch+ edit+ beta: Nhi ()
~~
Chỉ dùng miệng nói thì sẽ không thể bộc lộ được hết những hành vi độc ác của Bạch Thủy Kim, quản gia lấy vật chứng là chiếc điện thoại di động ra, hai tay dâng video đã quay được lên.
"Tiên sinh, tôi đã quay lại cả rồi."
Nhấn nút phát, khuôn mặt to bự của quản gia đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Vương Hoàn Tu:......
Người làm:......
Quản gia ngượng ngùng hắng cổ họng vài tiếng, rất nhanh ống kính đã xoay chuyển, thân hình của Bạch Thủy Kim xuất hiện trên màn hình, đoạn video đang được phát là được quay vào buổi sáng ngày hôm nay, cửa sổ sát đất cách sofa không xa được mở ra, ánh xanh của cây cối và ánh nắng rạng rỡ của mặt trời làm nền cho khung cảnh đẹp đẽ bên trong phòng.
Màn hình của điện thoại giống như mắt mèo của kính vạn hoa đang quan sát cảnh tượng bên trong.
Ánh nắng chiếu lên sàn nhà được chà sáp bóng loáng rọi ra từng chùm sáng, gió lùa vào phòng khách thông qua khung cửa sổ được rộng mở nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc đang lay động của Bạch Thủy Kim.
Hôm nay, Bạch Thủy Kim mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, một chiếc quần kẻ sọc rộng rãi thoải mái, chân mang một đôi tất trắng, cậu làm tổ trên sofa mỉm cười xem tivi trước mặt.
Tuy đã mở hết cửa sổ nhưng trong phòng lại rất ấm áp, Bạch Thủy Kim cứ như đang sống ở một mùa khác so với cơn buốt rét của mùa đông tháng 12 bên ngoài.
Quản gia oán thầm, không ngờ bản thân lại quay cậu ta xuất sắc đến như vậy, lần sau phải tìm góc c.hết mà quay mới được.
Bạch Thủy Kim bên trong video vừa hạnh phúc vừa nhàn hạ giống như lòai động vật nhỏ có lông tơ đang ra ngoài phơi nắng, tận hưởng ánh nắng ấm áp của mùa xuân, sau đó cậu phát ra câu nói đầu tiên trong đoạn video này.
"Chồng ơi."
Vương Hoàn Tu nhướng mày.
Chỉ thấy Bạch Thủy Kim uốn éo trên sofa cứ như sắp biến hình vậy. Càng xem, cậu càng phấn khích, ánh mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm nam diễn viên trên tivi.
Sau đó, cậu nhét gối vào trong áo mình, phần bụng áo bỗng nhiên nhô lên.
"A, có thai rồi."
Chẳng qua quá trình mang thai này không cần trải qua 10 tháng mà rất nhanh em bé đã được sinh ra.
Không những sinh đẻ nhanh mà mang thai còn nhanh hơn, nam hai vừa xuất hiện chưa đến 10 giây thì Bạch Thủy Kim lại mang thai rồi.
Một buổi sáng mà đã mang thai tận 4 đứa cho nam chính, nam hai, nam ba,.......
Đến trưa Bạch Thủy Kim mệt rồi, cậu lạch bạch chạy đến phòng bếp ăn cơm.
Video kết thúc, quản gia cất điện thoại, ông còn không quên cáo trạng.
"Tiên sinh, buổi chiều cậu ta còn sinh thêm ba đứa nữa đó."
"......"
Toàn là mấy thứ linh ta linh tinh.
Vương Hoàn Tu nới lỏng cà vạt, anh bỗng cảm thấy hơi đau đầu: "Sau này, loại chuyện này, ông không cần nói với tôi nữa."
Hành động trơ trẽn nhận người thân của Bạch Thủy Kim chính là ngang nhiên đội nón xanh cho tiên sinh nhà bọn họ, quản gia còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lạnh nhạt và quyết đoán của Vương Hoàn Tu, ông ta chỉ đành im lặng.
Bây giờ Vương Hoàn Tu đã cảm thấy phiền phức rồi, còn nói nữa thì sẽ dễ dàng khiến cho người ta không vui.
Trong nhà có thang máy nhưng ngoại trừ vận chuyển các vật dụng gia đình loại lớn hoặc các thiết bị âm nhạc ra thì rất ít khi được dùng đến, Vương Hoàn Tu đi lên tầng vô tình bắt gặp Bạch Thủy Kim đang đi xuống từ tầng 2.
Trên chiếc áo màu vàng nhạt tay ngắn mà Bạch Thủy Kim đang mặc có một cái đầu chó vui vẻ, y chang người đang mặc nó vậy.
Trước mắt cậu bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng lớn, cậu nhìn thấy Vương Hoàn Tu mặc vest, mang giày da, đôi chân dài và bờ vai rộng của anh làm lộ rõ sự chênh lệch hình thể giữa hai người, mắt của Bạch Thủy Kim sáng lên như Tom nhìn thấy Jerry vậy, cậu lon ton chạy xuống kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Anh xã, anh về rồi, em nhớ anh lắm."
Vương Hoàn Tu nhìn người trước mặt.
Buổi sáng thì sinh con cho người này người kia, bây giờ đêm đến thì lại bắt đầu nhớ đến anh rồi.
Ánh mắt lạnh lùng và khó nắm bắt của Vương Hoàn Tu luôn khiến Bạch Thủy Kim liên tưởng đến rừng sâu tăm tối giống như mê cung quanh co, phức tạp, không có khói lửa nhân gian, tịch mịch, âm lãnh.
Nhưng có thể là do hai người vẫn chưa quen thuộc nên đối phương mới nhìn mình như vậy, ngày trước lần đầu tiên bước vào trường đại học thì nhân thiết của cậu cũng là loại lãnh khốc cool ngầu đó.
Cậu đều hiểu mà.
Để xây dựng hơn nữa mối quan hệ bạn bè thân thiết giữa hai người, Bạch Thủy Kim đưa ra lời đề nghị: "Anh xã ơi, chúng ta cùng nhau xem tivi đi."
Lúc trước, cậu không đi làm thì cứ suốt ngày ở lại trường học làm bài tập, rất ít có thời gian để thư giãn, ngay cả tiết mục truyền hình cũng chẳng xem được là bao, nên hôm nay dù đã được xem tivi cả một ngày nhưng cậu vẫn chưa thấy chán.
Bây giờ cậu đang định xuống tầng lấy một bát kem rồi tiếp tục vừa ăn vừa xem.
Có thể thông qua xem một số chương trình giải trí để giải tỏa tinh thần, tiêu trừ mệt mỏi suốt cả một ngày, hơn nữa khi cùng đối phương xem những nội dung yêu thích thì có thể tìm được đề tài chung để nói chuyện, cứ thế mà nói qua nói lại thì mối quan hệ sẽ được cải thiện tốt hơn.
Tay trong tay, tim liền tim, gắn kết thêm sự thân thiết giữa hai người!
Vương Hoàn Tu không đồng ý: "Không rảnh, tôi còn hồ sơ phải xem."
Gương mặt của Bạch Thủy Kim ngay lập tức xuất hiện biểu cảm mất mát.
Vương Hoàn Tu thấy tâm trạng của cậu thay đổi cũng không chớp mắt một cái liền dời tầm mắt đi.
Mệt thật đó, đã đi làm nguyên cả một ngày rồi về đến nhà còn phải xem một đống văn kiện, thì ra tổng tài cũng mệt mỏi như vậy.
"Được rồi, vậy ngày mai rồi hẳn xem." Bạch Thủy Kim không chờ đối phương trả lời, cậu phải xuống tầng ăn kem rồi: "Nói rồi đó, ngày mai phải xem tivi cùng nhau."
Thông thường muốn bàn chuyện làm ăn với mấy ông chủ lớn thì phải luôn hẹn trước, cậu cũng hẹn trước nè, hẹn ngày mai cùng nhau thưởng thức chương trình truyền hình.
Thân hình của cậu biến mất ở đầu cầu thang, Vương Hoàn Tu không thèm để ý, anh đi thẳng lên tầng 3.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Hoàn Tu như thường lệ đứng ở huyền quan chuẩn bị đi làm, cuộc sống trôi qua cứ như một cỗ máy vậy. Mỗi ngày đều đúng giờ thức dậy, ăn mặc chỉnh tề rồi xuống tầng ăn sáng, sau đó lại đến chỗ huyền quan thay giày chuẩn bị ra ngoài.
Mỗi ngày vào thời gian nào cần làm gì anh đều lặp lại y chang ngày hôm trước, từ khi bắt đầu cuộc sống tự lập một mình thì anh đã như vậy rồi.
365 ngày như 1 ngày.
Mà lúc còn thời niên thiếu, thì cuộc sống của anh lại máy móc và nhàm chán theo một kiểu khác.
Vì để kế thừa sản nghiệp gia tộc, vì để nắm giữ được công ty mà từ khi được sinh ra anh đã phải học thêm nhiều thứ khác hơn các bạn cùng lứa, nhiều đến mức anh không có thời gian tự do để được làm chính mình.
Lịch học môn này vừa kết thúc thì chủ đề của môn học sau đã bắt đầu ngay lập tức.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Anh có khái niệm rất sâu sắc về thời gian, trong không gian tâm trí của anh có một chiếc đồng hồ, mỗi một giây một phút trôi qua anh đều rất rõ ràng.
Chẳng qua người hôm nay đưa cơm hộp cho anh không phải là má Lý, mà là...
Đôi mắt của Bạch Thủy Kim sáng lấp lánh, cậu đưa hộp thức ăn lên trước mặt Vương Hoàn Tu: "Anh xã, cho anh."
Vương Hoàn Tu nhìn hộp cơm: "Bỏ độc rồi?"
Bạch Thủy Kim ưu sầu nhắm mắt: "Anh xã, lòng dạ anh thật dơ bẩn."
"......"
Đây là thành quả mà cậu đã phải thức dậy từ rất sớm để làm cho Vương Hoàn Tu, là lần đầu tiên cậu nấu ăn đó. Đời trước lúc đi làm, cậu luôn chọn những nơi được bao ăn uống, tiết kiệm được tiền, dù sao thì mỗi ngày đều phải làm việc mệt như c.hó, thứ duy nhất có thể cử động được chỉ có miệng, căn bản không có sức lực để tự nấu ăn. Khi về đến trường thì cậu sẽ đến căn tin để ăn, căn tin của trường đại học giá cả phải chăng hơn mấy tiệm cơm bên ngoài rất nhiều.
Tuy rằng đây là lần đầu cậu xuống bếp nhưng cảm giác rất không tồi, cậu còn đặc biệt dùng tương cà viết thêm mấy chữ cho Vương Hoàn Tu.
Cậu nhét túi giữ nhiệt cho Vương Hoàn Tu: "Đem đi ăn đi, em tự tay làm đó, rất sạch sẽ hợp vệ sinh."
"......"
Mỗi ngày Vương Hoàn Tu đều sẽ mang bữa trưa đến công ty, cậu làm sao có thể bỏ qua cơ hội để xây dựng mối quan hệ này cơ chứ?
Nhiều thêm một phần tình cảm thì kết cục cậu sẽ bị chém ít đi một nhát, cá mập cũng sẽ bớt đi một miếng ăn.
Buổi trưa, tại một văn phòng làm việc trong tòa nhà chọc trời, khắp sàn nhà rải đầy tài liệu, trên mặt giấy trắng dày đặc những thuật ngữ và ký hiệu thương nghiệp.
Tưởng Du ưỡn cái eo lười biếng đứng dậy, giấy từ trên chân anh ta rơi xuống sàn.
Thời gian bây giờ là 11 giờ 55 phút gần 12 giờ, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Anh ta liếc mắt sang nhìn Vương Hoàn Tu vẫn đang xem văn kiện ở bàn bên kia.
"Sáng nay đến đây thôi." Anh ta lấy chiếc áo vest máng trên ghế sofa lên, dự định đi ra ngoài ăn cơm, vận động não bộ vốn là công việc tiêu hao tinh thần nhất.
"Hôm nay ông có đi cùng tôi ra căn tin nhân viên ăn không?"
Kể từ lúc cái tên thất đức kia trà trộn vào đây tưới ch.ết cây phát tài thì Vương Hoàn Tu luôn mang theo cơm hộp đi làm.
Nhưng hôm qua lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không có mang theo cơm, hai người cùng nhau đi đến căn tin để giải quyết bữa trưa.
"Không đâu, ông tự đi đi."
Vương Hoàn Tu đứng dậy, anh lấy ra một cái túi giữ nhiệt ở trên kệ tủ bên ngoài cửa phòng.
Cái túi màu hồng phấn còn có thêm cả giấy nhắn khiến cho Tưởng Du cứ chau mày mãi.
"Nhà ông đổi hộp cơm cho ông à, sao lại đổi thành cái màu nữ tính như vậy?"
Người không biết còn tưởng là hộp cơm của một cô gái nào đó.
Vương Hoàn Tu mặc kệ anh ta, năm ngón tay thon dài mở túi giữa nhiệt ra, sau khi nhìn thấy thừ bên trong thì động tác trên tay bỗng trở nên cứng đờ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Du- người vẫn đang ở trong văn phòng và nhìn thẳng vào túi giữ nhiệt của mình.
Vương Hoàn Tu mở miệng đuổi người: "Còn chưa đi?"
Tưởng Du nhìn thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi, liền tò mò muốn biết bên trong có cái gì nên đã tiến lên xem thử.
Anh ta chỉ nhìn thấy bên trong túi giữ nhiệt có một hộp cơm hình trái tim, bên trên còn dán một tờ giấy nhắn.
"Phải ăn hết sạch đó nha~~"
Tưởng Du nhất thời cười haha thật to đến nỗi chảy cả nước mắt: "Không lẽ đây là cơm trưa mà Bạch Thủy Kim làm cho ông sao?"
Sắc mặt của Vương Hoàn Tu không có chút thay đổi nào.
Sáng sớm hôm nay Bạch Thủy Kim nói đây là cơm hộp tình yêu, bây giờ nhìn thấy hộp cơm này... quả là vật thật trùng khớp với miêu tả.
Tưởng Du cầm lấy tờ giấy nhắn.
Kết hôn xong quả thực có khác, đối phương khá là chu đáo, nhưng đây chỉ là trò vặt mà thôi, sau khi cười đủ rồi thì Tưởng Du mới đứng đắn trở lại: "Tôi nói cho ông biết, đây là đang chơi chiêu với ông đó, muốn nắm bắt được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm bắt được dạ dày của anh ta, đây là dùng để mê hoặc ông đó, ông nhất định đừng có mắc bẫy của cậu ta."
Ánh mắt của Vương Hoàn Tu sâu xa: "Sao ông lại biết?"
Tưởng Du hơi xấu hổ: "......Khụ, tại tôi có xem qua một số bộ phim yêu đương sến sẩm đó mà."
Lúc rảnh rỗi anh ta có xem qua mấy quyển sách của cháu gái, có mấy quyển đọc cũng hay lắm.
Không ngờ vì để giúp Bùi Tri Hành mà Bạch Thủy Kim lại cố gắng đến như vậy, vừa kết hôn vừa làm cơm hộp tình yêu cho Vương Hoàn Tu.
"Mở ra xem thử đi?" Tưởng Du mong đợi: "Tôi đoán cái tên phế vật Bạch Thủy Kim này nhất định là bỏ ra nhiều công sức lắm, đảm bảo ông ăn xong một miếng là yêu luôn cậu ta."
Dù sao thì cũng là dùng để mê hoặc người ta, ít nhiều gì cũng bỏ hết vốn liếng trong nhà ra.
Hộp cơm tình yêu được mở ra, một mùi vị khó mà dùng từ ngữ để diễn tả bay ra ngoài, hai người đứng trước bàn làm việc bỗng ngơ ngác một hồi.
Sao cái mùi này lại kỳ kỳ?
Nắp hộp được mở ra, bên trong là một đống thứ khó mà nói nên lời, bên trên còn có dòng chữ được ghi bằng tương cà.
“mi si you.”
*Mi si còn là 迷死 mê chết anh.
Văn phòng làm việc chìm vào yên lặng.
Cái quái gì vậy?
Tưởng Du: "Cậu ta tùy tiện bỏ thức ăn cho chó vào à?"
“……”
Bữa trưa trước mặt, sắc, hương, vị đều khiến người ta phải cự tuyệt.
Vương Hoàn Tu chau mày nhìn vật thể cháy sém màu nâu ở bên trong.
Tưởng Du lúc này vẫn còn nhớ đến tình tiết trong quyển tiểu thuyết mà anh ta đã đọc qua.
"Ăn một miếng liền yêu." Tưởng Du không thể khống chế được cảm xúc: "Vương Hoàn Tu, ông thật là biến thái."
Vương Hoàn Tu:......
HÃY TIM VÀ SAO ĐỂ RA CHƯƠNG MỚI.
KHÔNG REUP, KHÔNG KY, KHÔNG AUDIO, KHÔNG CHUYỂN VER