Chương : 27
Sáng sớm hôm sau, Quản Mai đã xuất hiện trước mặt Yến Thanh Trì, đón y đến chỗ thử vai trước. Lần thử vai này có ba người, đều là người quen của Vương đạo đề cử, Yến Thanh Trì xếp thứ ba, vị trí này không tốt lắm, nếu hai người trước có người biểu hiện thật xuất sắc, như vậy, trên cơ bản Yến Thanh Trì sẽ bị đào thải.
Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn nhìn đối thủ cạnh tranh, không xem còn tốt, vừa thấy thật đúng là hoảng sợ, sao Vệ Lam cũng ở chỗ này?!
Quản Mai theo ánh mắt y nhìn qua. "Sao vậy, các cậu quen biết?"
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Xem như quen biết đi."
"Xem như?"
Yến Thanh Trì đang nghĩ ngợi nên trả lời cô thế nào, đã thấy Vệ Lam quay đầu lại, lập tức thấy được y.
"Nha, cậu cũng tới thử vai a." Vệ Lam vừa nói vừa đi về phía y.
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ đáp, "Đúng vậy."
"Giang Mặc Thần đề cử?"
"Ừ."
"Ai." Vệ Lam ôm cổ y, để sát vào y, nhỏ giọng nói, "Cậu thật sự kết hôn với Giang Mặc Thần?"
Yến Thanh Trì nhớ rõ lúc ấy rõ ràng mình chỉ là nói đã kết hôn, lại không nói là ai, cho nên, "Cậu làm sao biết là Giang Mặc Thần?"
"Giang Mặc Thần tự mình nói với anh tôi. Bằng không, đánh chết tôi cũng không thể tin được vậy mà Giang Mặc Thần lại ở bên cậu? Anh ta mù sao? Hay thuần tuý chỉ là xem mặt?"
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Cậu làm trò trước mặt đương sự làm thấp người ta vậy mà được sao?"
"Chẳng lẽ không phải tôi ăn ngay nói thật." Vệ Lam nhìn y, "Bằng không cậu cảm thấy cậu có chỗ nào xứng với Giang Mặc Thần? Gia thế? Tài hoa? Hay là tính cách? Cậu chỉ có cái mặt là xứng với anh ta."
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tài hoa và tính cách của tôi đều không tệ lắm."
"Mười hạng không toàn tài và tính cách thích nói bậy sau lưng người khác?"
"Người xưa có câu, cây cao đón gió, nói ra có thể cậu không tin, tôi chỉ là cố ý áp chế mà thôi."
Vẻ mặt Vệ Lam không tin, "À, vậy cơ hội triển lãm mình của cậu tới rồi, lần này thử vai cậu không cần áp chế đi."
Yến Thanh Trì nghe vậy, không nói gì.
Vệ Lam lắc lắc đầu, "chậc chậc" chặc lưỡi, "Vốn dĩ tôi còn cảm thấy tôi không có khả năng thông qua lần này, bây giờ nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy tôi có khả năng tám chín phần mười rồi."
"Vậy cũng không nhất định."
"Được a, chúng ta đánh cuộc, nếu cậu thử vai thành công, tôi sẽ bỏ qua thành kiến trước kia của tôi với cậu, thừa nhận tài hoa và tính cách của cậu không tồi. Nhưng nếu cậu không được, tôi thành công, như vậy," Vệ Lam nhìn y, "Cậu phải ăn tôi và anh tôi một bữa cơm."
Yến Thanh Trì: "........ Tôi chỉ là nói sau lưng cậu một lần, cậu đừng đuổi cùng giết tuyệt như vậy."
"Bây giờ anh tôi là người làm ăn đứng đắn, cậu sợ cái gì?"
"Bây giờ?" Yến Thanh Trì cường điệu.
Vệ Lam cười tủm tỉm, "Yên tâm, có Giang Mặc Thần chống lưng cho cậu, anh ấy sẽ không động đến cậu."
Quả thật Yến Thanh Trì không rõ sao mình lại lọt vào vũng nước đục của anh em họ Vệ, y đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Vệ Lam lấy di động nghiêng đầu chụp hai người họ amột tấm.
"Cậu làm gì vậy?"
"Khó được gặp nhau, chụp chung một tấm lưu niệm."
"Không đơn giản vậy đi."
Y vừa nói xong, đã có người tới kêu Vệ Lam, nói là đến phiên cậu, Vệ Lam lập tức cất điện thoại vào túi, "Bye bye, chờ tôi đón cậu đi ăn cơm."
Yến Thanh Trì đỡ trán, mau cút mau cút.
Thẳng đến khi Vệ Lam rời đi, Quản Mai nhìn y bất lực ngồi trên ghế, mới mở miệng nhắc nhở, "Cậu biết Giang Mặc Thần là ông chủ sau màn của Nam Tranh đi."
"Biết."
"Cho nên, tuy rằng tôi là người đại diện của cậu, nhưng có một số việc tôi cần báo cáo cho cậu ấy."
"Ví dụ?"
"Hình như Vệ Lam rất ân cần với cậu." Quản Mai nghiêm mặt nói: "Vệ Lam ở trong giới được xưng tiểu vương tử điện đụng, trừ mấy người bạn của mình, thấy ai cũng hờ hững, nếu ai không có mắt trêu chọc cậu ta, cậu ta trực tiếp công khai dỗi. Thế mà lại muốn cùng ăn cơm với cậu còn có Vệ Huân, cậu biết Vệ Huân là ai không, vậy cậu cũng nên biết địa vị của Vệ Huân ở Vệ gia đi, ngay cả bạn bè của Vệ Lam cũng chưa gặp mặt Vệ Huân."
"Cho nên?"
"Cho nên, cho dù có một ngày trên đầu Giang tổng vạn mã lao nhanh, một mảnh thảo nguyên, tôi cũng không hy vọng là lúc tôi mang cậu."
Yến Thanh Trì: "........ Tôi cảm thấy chị nghĩ hơi nhiều."
"Hy vọng như thế." Quản Mai mỉm cười.
Yến Thanh Trì dở khóc dở cười, con gái đều mẫn cảm như vậy sao? Y lắc lắc đầu, nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần: Em gặp được Vệ Lam, cậu ấy cũng tới thử kính, lại nói vài câu với em, hình như còn muốn tiếp tục dùng em làm anh trai cậu ấy tức giận. Quản Mai đã bị kinh sợ, lo lắng em trồng cỏ trên đầu anh, để anh thành một mảnh thảo nguyên, cho nên em nói trước với anh một tiếng."
Giang Mặc Thần:........ Đã biết.
Yến Thanh Trì giơ giơ di động về phía Quản Mai, "Chị nhìn xem, tôi đã nói chị nghĩ hơi nhiều rồi."
Quản Mai không nhìn di động của y, nhưng lại bị hiệu suất làm việc của y làm cho kinh sợ, nghệ sĩ này, không bình thường a........
Yến Thanh Trì thấy Quản Mai không nói nữa, định nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Kết quả vừa nhắm mắt lại, di động lại vang lên một tiếng, Yến Thanh Trì mở ra, đã thấy là Giang Mặc Thần nhắn: Cố gắng thử vai.
Yến Thanh Trì cười cười, gửi cho hắn một cái moah moah, sau đó cất di động.
Bên kia, Giang Mặc Thần nhìn tiểu racoon trên di động phun ra một bong bóng tình yêu hồng nhạt, bên cạnh nhảy nhót ba chữ to hồng nhạt —— moah moah. "Ầm" một tiếng, Giang Mặc Thần nhanh chóng quăng điện thoại lên bàn, bây giờ hắn cảm thấy sâu sắc, đối tượng kết hôn của hắn thích hắn, không chỉ thích hắn, còn thích thả thính hắn! Mọi người đều là đàn ông, thính gì mà thính, không thể làm việc cho đàng hoàng sao! Quăng ngã!
Một lát sau, rốt cuộc Vệ Lam cũng xuất hiện trước mặt Yến Thanh Trì, sắc mặt cậu cũng coi như bình tĩnh, nhìn qua không buồn không vui, "Đi thôi, đến phiên cậu." Cậu nói.
Yến Thanh Trì nói cảm ơn, cũng không hỏi nhiều, ra khỏi phòng, gõ gõ cửa phòng cách vách, sau đó đi vào.
Lần này giám khảo phỏng vấn chỉ có ba người, Vương đạo, Trương phó đạo và Liễu biên kịch. Yến Thanh Trì đi vào, chuyên viên trang điểm dẫn y đi thử trang trước, bởi vì nhân vật trong kịch bản vốn là một sinh viên, Yến Thanh Trì lại vừa mới tốt nghiệp đại học, cho nên chỉ đơn giản vẽ hai bút, đè ép minh diễm của y, thêm chút cảm giác thanh thuần.
Biên kịch cho y một đoạn miêu tả ngắn —— Mạnh Lạc ở dưới lầu gặp cảnh sát, cảnh sách dò hỏi cái chết của phụ thân hắn, Mạnh Lạc an tĩnh trả lời, văn nhã hữu lễ. Sau đó đi về nhà, hắn vào cửa, đi vào phòng ngủ của mình, sau đó đẩy cửa sổ, nhìn cảnh sát dưới lầu đặt nghi vấn với những người khác, sắc mặt Mạnh Lạc rất bình tĩnh, thậm chí còn chống cằm đạm mạc nhìn một lát, sau đó hắn đóng cửa sổ, lúc cúi đầu, chậm rãi cười.
Đoạn biểu diễn này thật ra cũng không khó, cái khó chính là thân phận của Mạnh Lạc không chỉ là sinh viên bình thường, con trai người bị hại, còn là hung thủ cuối cùng của toàn bộ vụ án. Liễu Manh hy vọng y có thể diễn ra một Mạnh Lạc an tĩnh nội liễm trước mặt người khác, đồng thời cũng vì trải chăn cho đoạn cuối hắn xoay ngược bị vạch trần là hung thủ.
Yến Thanh Trì gật đầu, chỉ là đoạn diễn này thật sự thái bình, thậm chí thiếu khuyết triển lãm sức bật, điểm tương phản duy nhất, chính là nụ cười cuối cùng kia, Yến Thanh Trì nghe biên kịch nói lời kịch cho y, nội tâm chậm rãi có chủ ý.
- ------------------
Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn nhìn đối thủ cạnh tranh, không xem còn tốt, vừa thấy thật đúng là hoảng sợ, sao Vệ Lam cũng ở chỗ này?!
Quản Mai theo ánh mắt y nhìn qua. "Sao vậy, các cậu quen biết?"
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Xem như quen biết đi."
"Xem như?"
Yến Thanh Trì đang nghĩ ngợi nên trả lời cô thế nào, đã thấy Vệ Lam quay đầu lại, lập tức thấy được y.
"Nha, cậu cũng tới thử vai a." Vệ Lam vừa nói vừa đi về phía y.
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ đáp, "Đúng vậy."
"Giang Mặc Thần đề cử?"
"Ừ."
"Ai." Vệ Lam ôm cổ y, để sát vào y, nhỏ giọng nói, "Cậu thật sự kết hôn với Giang Mặc Thần?"
Yến Thanh Trì nhớ rõ lúc ấy rõ ràng mình chỉ là nói đã kết hôn, lại không nói là ai, cho nên, "Cậu làm sao biết là Giang Mặc Thần?"
"Giang Mặc Thần tự mình nói với anh tôi. Bằng không, đánh chết tôi cũng không thể tin được vậy mà Giang Mặc Thần lại ở bên cậu? Anh ta mù sao? Hay thuần tuý chỉ là xem mặt?"
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Cậu làm trò trước mặt đương sự làm thấp người ta vậy mà được sao?"
"Chẳng lẽ không phải tôi ăn ngay nói thật." Vệ Lam nhìn y, "Bằng không cậu cảm thấy cậu có chỗ nào xứng với Giang Mặc Thần? Gia thế? Tài hoa? Hay là tính cách? Cậu chỉ có cái mặt là xứng với anh ta."
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tài hoa và tính cách của tôi đều không tệ lắm."
"Mười hạng không toàn tài và tính cách thích nói bậy sau lưng người khác?"
"Người xưa có câu, cây cao đón gió, nói ra có thể cậu không tin, tôi chỉ là cố ý áp chế mà thôi."
Vẻ mặt Vệ Lam không tin, "À, vậy cơ hội triển lãm mình của cậu tới rồi, lần này thử vai cậu không cần áp chế đi."
Yến Thanh Trì nghe vậy, không nói gì.
Vệ Lam lắc lắc đầu, "chậc chậc" chặc lưỡi, "Vốn dĩ tôi còn cảm thấy tôi không có khả năng thông qua lần này, bây giờ nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy tôi có khả năng tám chín phần mười rồi."
"Vậy cũng không nhất định."
"Được a, chúng ta đánh cuộc, nếu cậu thử vai thành công, tôi sẽ bỏ qua thành kiến trước kia của tôi với cậu, thừa nhận tài hoa và tính cách của cậu không tồi. Nhưng nếu cậu không được, tôi thành công, như vậy," Vệ Lam nhìn y, "Cậu phải ăn tôi và anh tôi một bữa cơm."
Yến Thanh Trì: "........ Tôi chỉ là nói sau lưng cậu một lần, cậu đừng đuổi cùng giết tuyệt như vậy."
"Bây giờ anh tôi là người làm ăn đứng đắn, cậu sợ cái gì?"
"Bây giờ?" Yến Thanh Trì cường điệu.
Vệ Lam cười tủm tỉm, "Yên tâm, có Giang Mặc Thần chống lưng cho cậu, anh ấy sẽ không động đến cậu."
Quả thật Yến Thanh Trì không rõ sao mình lại lọt vào vũng nước đục của anh em họ Vệ, y đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy Vệ Lam lấy di động nghiêng đầu chụp hai người họ amột tấm.
"Cậu làm gì vậy?"
"Khó được gặp nhau, chụp chung một tấm lưu niệm."
"Không đơn giản vậy đi."
Y vừa nói xong, đã có người tới kêu Vệ Lam, nói là đến phiên cậu, Vệ Lam lập tức cất điện thoại vào túi, "Bye bye, chờ tôi đón cậu đi ăn cơm."
Yến Thanh Trì đỡ trán, mau cút mau cút.
Thẳng đến khi Vệ Lam rời đi, Quản Mai nhìn y bất lực ngồi trên ghế, mới mở miệng nhắc nhở, "Cậu biết Giang Mặc Thần là ông chủ sau màn của Nam Tranh đi."
"Biết."
"Cho nên, tuy rằng tôi là người đại diện của cậu, nhưng có một số việc tôi cần báo cáo cho cậu ấy."
"Ví dụ?"
"Hình như Vệ Lam rất ân cần với cậu." Quản Mai nghiêm mặt nói: "Vệ Lam ở trong giới được xưng tiểu vương tử điện đụng, trừ mấy người bạn của mình, thấy ai cũng hờ hững, nếu ai không có mắt trêu chọc cậu ta, cậu ta trực tiếp công khai dỗi. Thế mà lại muốn cùng ăn cơm với cậu còn có Vệ Huân, cậu biết Vệ Huân là ai không, vậy cậu cũng nên biết địa vị của Vệ Huân ở Vệ gia đi, ngay cả bạn bè của Vệ Lam cũng chưa gặp mặt Vệ Huân."
"Cho nên?"
"Cho nên, cho dù có một ngày trên đầu Giang tổng vạn mã lao nhanh, một mảnh thảo nguyên, tôi cũng không hy vọng là lúc tôi mang cậu."
Yến Thanh Trì: "........ Tôi cảm thấy chị nghĩ hơi nhiều."
"Hy vọng như thế." Quản Mai mỉm cười.
Yến Thanh Trì dở khóc dở cười, con gái đều mẫn cảm như vậy sao? Y lắc lắc đầu, nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần: Em gặp được Vệ Lam, cậu ấy cũng tới thử kính, lại nói vài câu với em, hình như còn muốn tiếp tục dùng em làm anh trai cậu ấy tức giận. Quản Mai đã bị kinh sợ, lo lắng em trồng cỏ trên đầu anh, để anh thành một mảnh thảo nguyên, cho nên em nói trước với anh một tiếng."
Giang Mặc Thần:........ Đã biết.
Yến Thanh Trì giơ giơ di động về phía Quản Mai, "Chị nhìn xem, tôi đã nói chị nghĩ hơi nhiều rồi."
Quản Mai không nhìn di động của y, nhưng lại bị hiệu suất làm việc của y làm cho kinh sợ, nghệ sĩ này, không bình thường a........
Yến Thanh Trì thấy Quản Mai không nói nữa, định nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Kết quả vừa nhắm mắt lại, di động lại vang lên một tiếng, Yến Thanh Trì mở ra, đã thấy là Giang Mặc Thần nhắn: Cố gắng thử vai.
Yến Thanh Trì cười cười, gửi cho hắn một cái moah moah, sau đó cất di động.
Bên kia, Giang Mặc Thần nhìn tiểu racoon trên di động phun ra một bong bóng tình yêu hồng nhạt, bên cạnh nhảy nhót ba chữ to hồng nhạt —— moah moah. "Ầm" một tiếng, Giang Mặc Thần nhanh chóng quăng điện thoại lên bàn, bây giờ hắn cảm thấy sâu sắc, đối tượng kết hôn của hắn thích hắn, không chỉ thích hắn, còn thích thả thính hắn! Mọi người đều là đàn ông, thính gì mà thính, không thể làm việc cho đàng hoàng sao! Quăng ngã!
Một lát sau, rốt cuộc Vệ Lam cũng xuất hiện trước mặt Yến Thanh Trì, sắc mặt cậu cũng coi như bình tĩnh, nhìn qua không buồn không vui, "Đi thôi, đến phiên cậu." Cậu nói.
Yến Thanh Trì nói cảm ơn, cũng không hỏi nhiều, ra khỏi phòng, gõ gõ cửa phòng cách vách, sau đó đi vào.
Lần này giám khảo phỏng vấn chỉ có ba người, Vương đạo, Trương phó đạo và Liễu biên kịch. Yến Thanh Trì đi vào, chuyên viên trang điểm dẫn y đi thử trang trước, bởi vì nhân vật trong kịch bản vốn là một sinh viên, Yến Thanh Trì lại vừa mới tốt nghiệp đại học, cho nên chỉ đơn giản vẽ hai bút, đè ép minh diễm của y, thêm chút cảm giác thanh thuần.
Biên kịch cho y một đoạn miêu tả ngắn —— Mạnh Lạc ở dưới lầu gặp cảnh sát, cảnh sách dò hỏi cái chết của phụ thân hắn, Mạnh Lạc an tĩnh trả lời, văn nhã hữu lễ. Sau đó đi về nhà, hắn vào cửa, đi vào phòng ngủ của mình, sau đó đẩy cửa sổ, nhìn cảnh sát dưới lầu đặt nghi vấn với những người khác, sắc mặt Mạnh Lạc rất bình tĩnh, thậm chí còn chống cằm đạm mạc nhìn một lát, sau đó hắn đóng cửa sổ, lúc cúi đầu, chậm rãi cười.
Đoạn biểu diễn này thật ra cũng không khó, cái khó chính là thân phận của Mạnh Lạc không chỉ là sinh viên bình thường, con trai người bị hại, còn là hung thủ cuối cùng của toàn bộ vụ án. Liễu Manh hy vọng y có thể diễn ra một Mạnh Lạc an tĩnh nội liễm trước mặt người khác, đồng thời cũng vì trải chăn cho đoạn cuối hắn xoay ngược bị vạch trần là hung thủ.
Yến Thanh Trì gật đầu, chỉ là đoạn diễn này thật sự thái bình, thậm chí thiếu khuyết triển lãm sức bật, điểm tương phản duy nhất, chính là nụ cười cuối cùng kia, Yến Thanh Trì nghe biên kịch nói lời kịch cho y, nội tâm chậm rãi có chủ ý.
- ------------------