Chương 12: Hắc Diên trận địa (4)
Tác giả: Mụ mị / Narcissus Olynthus.
Luồng sáng trắng kia không chút trở ngại xuyên vào ấn đường của Mộ Từ Liên, cùng lúc đó thanh kiếm cũng tuột ra khỏi bệ đá.
Đúng chính là tuột ra theo nghĩa đen, Mộ Từ Liên còn chưa có dùng sức chút nào đâu.
"Sư tôn?"
Quân Hiên Thành vừa dụi mắt vừa hướng ánh nhìn lo lắng về phía sư tôn nhà mình, có vẻ rất lo lắng.
Mộ Từ Liên sau một lúc vật lộn thì mới không bị lóa mắt nữa, lúc này hắn mới nói:
"Vi sư không sao, chỉ là một đạo cấm chế nho nhỏ không làm khó đươc ta, còn con nữa mau lại đây trích máu để kiếm nhận chủ đi."
Cấm chế này nọ chỉ là nói bừa, Mộ Từ Liên còn không biết luồng sáng kì lạ chui vào người mình là gì chứ đừng có nói đến mấy thứ phức tạp kia.
Mộ Từ Liên bắt đầu nghi ngờ cơ thể đại năng này có phải là giả hay không, cho dù là bị giảm sức mạnh nhưng cũng không đến nỗi để ngoại vật xâm nhập vào linh thức tùy tiện như vậy chứ.
[Nam chính thành công lấy được kiếm cổ 'Tịch Liên'.]
Lúc này Mộ Từ Liên mới thở phào nhẹ nhõm vì hoàn thành xong nhiệm vụ.
Thế nhưng đã mất công đến đây rồi Mộ Từ Liên cũng không muốn đi về tay không.
Danh tính về tên phá hoại cốt truyện vẫn là một ẩn số, mà tình tiết đã lộn hết lên rồi thì cố chấp đi theo lối mòn cũ chỉ hại không lợi, thế nên để thoát khỏi tình thế bị động này thì nhất quyết phải chơi đến cùng.
Lần này lấy mình và nam chính ra làm mồi nhử Mộ Từ Liên thắng rồi, tên phá hoại kia tuy đã đẩy nhanh tình tiết lên một cách chóng mặt nhưng nguyên tác là một quyển tu tiên thăng cấp, có nghĩa con đường phát triển của nam chính chắc chắn không ngắn, mỗi thử thách lại là một móc xích quan trọng, việc đẩy nhanh cũng chỉ ở mặt phiến diện thôi. Bởi vì rất đơn giản, thế giới này đều xoay quanh hành trình phát triển của Quân Hiên Thành, dù cho có cố phá hoại thì rốt cuộc bản chất của thế giới cũng sẽ không thay đổi, dần dần nó cũng sẽ thích nghi với việc đẩy nhanh này thôi.
Song không thể phủ nhận tình trạng mất kiểm soát này thực sự khó đối phó, chỉ cần tên phá hoại kia đẩy nhanh những tình tiết chính một cách chóng mặt thì thế giới cũng không thích ứng kịp, cơ mà đấy là trong trường hợp không có ai can thiệp vào những tình tiết nhỏ.
Một guồng quay mà bánh răng to đang rối mù lên thì chỉ cần một con quay nhỏ chệch hướng nữa thôi thì cả hệ thống sẽ sụp đổ.
Mà Mộ Từ Liên chính là có ý đi làm loạn bánh răng nhỏ này và tên phá hoại kia cũng biết ý định của hắn nên mới đến đây ngăn cản.
Tất cả là vì bí cảnh Hắc Diên này không chỉ liên quan mật thiết đến hoa 'Phá Chi' mà nó còn là nơi có trận truyền tống trực tiếp đến tế đàn cổ xưa của ma tộc.
Tại tế đàn ghi lại lịch sử của ma tộc từ xưa đến nay, liên hệ mật thiết tới ân oán nhân ma từ xưa đến nay, là một tình tiết quan trọng đặt nền móng cho hòa bình hai giới sau này.
Vì miễn cưỡng đẩy nhanh tiến độ nên không thể quan tâm đến những tình tiết phía trước quá nhiều, vừa hay điểm này bị Mộ Từ Liên khai thác.
Hắn thật sự tò mò không biết tên điên phá hoại kia có mục đích gì.
Mà để làm được điều đó thì tất nhiên là phải làm ra hành động còn nhanh hơn tên đấy nữa mới được.
Mộ Từ Liên nắm lấy tay Quân Hiên Thành, dẫn y ra khỏi mật thất, lúc vào thì trắc trở nhưng ra lại rất dễ, rất nhanh sau khi đối chiếu phương hướng lên bản đồ hai người đã thuận lợi tìm thấy lối ra.
"Sư tôn ơi, còn sư tỷ thì sao ạ?"
"Đừng lo, nàng lợi hại lắm, xíu nữa là con được gặp ngay ấy mà." Đúng là đứa trẻ ngoan, con cứ việc đi theo là được việc còn lại đã có ta lo.
Bỗng chiếc vòng trên tay Mộ Từ Liên sáng lên, chứng tỏ Chỉ Nhiên đang phát tín hiệu khẩn cấp.
Ái chà, thời gian vừa khớp.
Quân Hiên Thành đạp phải một cục đá, tiếp đến mắt trận mở ra đưa hai người đến một lòng sông đang chảy xiết.
Mặc dù là người bày trận nhưng Mộ Từ Liên không có khả năng quyết định xem sẽ được truyền tống đến chỗ nào trong tế đàn, nhưng có ai ngờ lại bay một phát xuống sông đâu.
Mộ Từ Liên bị sặc mấy ngụm nước liền, cũng may Quân Hiên Thành vẫn bám chặt vào người hắn.
Cầm cự đến khi lên đến bờ, Mộ Từ Liên lăn ra ngất mất. Dù sao đây cũng không phải nước bình thường mà là nước lẫn rất nhiều ma khí, nếu là tán tu khác thì uống một ngụm thôi chắc đã phản phệ ngay tại chỗ rồi, may mà Mộ Từ Liên thân thể đại năng nên cần chút thời gian để tự tinh lọc ma khí rồi sẽ ổn. Có điều cũng không thể uống quá nhiều, cũng sẽ hỏng mất.
Quân Hiên Thành thân là ma tộc, nước này đối với hắn chỉ lợi không hại, thế nên y lúc này rất bình thản mà ngồi trên bờ, tay lại không yên phận. Quân Hiên Thành vạch áo Mộ Từ Liên ra, áp tay mình lên ngực hắn rồi niệm một hồi pháp chú kỳ dị, ngưng tự thành một đóa hoa đỏ thẫm rồi biến mất ngay vị trí trước tim Mộ Từ Liên.
Làm xong mọi chuyện y cũng không an phận, chọc chọc ấn đường đang cau có của Mộ Từ Liên, kéo dãn hai hàng lông mày của hắn ra, trả về nét mặt nhu hòa như nước.
"Như vậy có phải ngoan hơn không."
Luồng sáng trắng kia không chút trở ngại xuyên vào ấn đường của Mộ Từ Liên, cùng lúc đó thanh kiếm cũng tuột ra khỏi bệ đá.
Đúng chính là tuột ra theo nghĩa đen, Mộ Từ Liên còn chưa có dùng sức chút nào đâu.
"Sư tôn?"
Quân Hiên Thành vừa dụi mắt vừa hướng ánh nhìn lo lắng về phía sư tôn nhà mình, có vẻ rất lo lắng.
Mộ Từ Liên sau một lúc vật lộn thì mới không bị lóa mắt nữa, lúc này hắn mới nói:
"Vi sư không sao, chỉ là một đạo cấm chế nho nhỏ không làm khó đươc ta, còn con nữa mau lại đây trích máu để kiếm nhận chủ đi."
Cấm chế này nọ chỉ là nói bừa, Mộ Từ Liên còn không biết luồng sáng kì lạ chui vào người mình là gì chứ đừng có nói đến mấy thứ phức tạp kia.
Mộ Từ Liên bắt đầu nghi ngờ cơ thể đại năng này có phải là giả hay không, cho dù là bị giảm sức mạnh nhưng cũng không đến nỗi để ngoại vật xâm nhập vào linh thức tùy tiện như vậy chứ.
[Nam chính thành công lấy được kiếm cổ 'Tịch Liên'.]
Lúc này Mộ Từ Liên mới thở phào nhẹ nhõm vì hoàn thành xong nhiệm vụ.
Thế nhưng đã mất công đến đây rồi Mộ Từ Liên cũng không muốn đi về tay không.
Danh tính về tên phá hoại cốt truyện vẫn là một ẩn số, mà tình tiết đã lộn hết lên rồi thì cố chấp đi theo lối mòn cũ chỉ hại không lợi, thế nên để thoát khỏi tình thế bị động này thì nhất quyết phải chơi đến cùng.
Lần này lấy mình và nam chính ra làm mồi nhử Mộ Từ Liên thắng rồi, tên phá hoại kia tuy đã đẩy nhanh tình tiết lên một cách chóng mặt nhưng nguyên tác là một quyển tu tiên thăng cấp, có nghĩa con đường phát triển của nam chính chắc chắn không ngắn, mỗi thử thách lại là một móc xích quan trọng, việc đẩy nhanh cũng chỉ ở mặt phiến diện thôi. Bởi vì rất đơn giản, thế giới này đều xoay quanh hành trình phát triển của Quân Hiên Thành, dù cho có cố phá hoại thì rốt cuộc bản chất của thế giới cũng sẽ không thay đổi, dần dần nó cũng sẽ thích nghi với việc đẩy nhanh này thôi.
Song không thể phủ nhận tình trạng mất kiểm soát này thực sự khó đối phó, chỉ cần tên phá hoại kia đẩy nhanh những tình tiết chính một cách chóng mặt thì thế giới cũng không thích ứng kịp, cơ mà đấy là trong trường hợp không có ai can thiệp vào những tình tiết nhỏ.
Một guồng quay mà bánh răng to đang rối mù lên thì chỉ cần một con quay nhỏ chệch hướng nữa thôi thì cả hệ thống sẽ sụp đổ.
Mà Mộ Từ Liên chính là có ý đi làm loạn bánh răng nhỏ này và tên phá hoại kia cũng biết ý định của hắn nên mới đến đây ngăn cản.
Tất cả là vì bí cảnh Hắc Diên này không chỉ liên quan mật thiết đến hoa 'Phá Chi' mà nó còn là nơi có trận truyền tống trực tiếp đến tế đàn cổ xưa của ma tộc.
Tại tế đàn ghi lại lịch sử của ma tộc từ xưa đến nay, liên hệ mật thiết tới ân oán nhân ma từ xưa đến nay, là một tình tiết quan trọng đặt nền móng cho hòa bình hai giới sau này.
Vì miễn cưỡng đẩy nhanh tiến độ nên không thể quan tâm đến những tình tiết phía trước quá nhiều, vừa hay điểm này bị Mộ Từ Liên khai thác.
Hắn thật sự tò mò không biết tên điên phá hoại kia có mục đích gì.
Mà để làm được điều đó thì tất nhiên là phải làm ra hành động còn nhanh hơn tên đấy nữa mới được.
Mộ Từ Liên nắm lấy tay Quân Hiên Thành, dẫn y ra khỏi mật thất, lúc vào thì trắc trở nhưng ra lại rất dễ, rất nhanh sau khi đối chiếu phương hướng lên bản đồ hai người đã thuận lợi tìm thấy lối ra.
"Sư tôn ơi, còn sư tỷ thì sao ạ?"
"Đừng lo, nàng lợi hại lắm, xíu nữa là con được gặp ngay ấy mà." Đúng là đứa trẻ ngoan, con cứ việc đi theo là được việc còn lại đã có ta lo.
Bỗng chiếc vòng trên tay Mộ Từ Liên sáng lên, chứng tỏ Chỉ Nhiên đang phát tín hiệu khẩn cấp.
Ái chà, thời gian vừa khớp.
Quân Hiên Thành đạp phải một cục đá, tiếp đến mắt trận mở ra đưa hai người đến một lòng sông đang chảy xiết.
Mặc dù là người bày trận nhưng Mộ Từ Liên không có khả năng quyết định xem sẽ được truyền tống đến chỗ nào trong tế đàn, nhưng có ai ngờ lại bay một phát xuống sông đâu.
Mộ Từ Liên bị sặc mấy ngụm nước liền, cũng may Quân Hiên Thành vẫn bám chặt vào người hắn.
Cầm cự đến khi lên đến bờ, Mộ Từ Liên lăn ra ngất mất. Dù sao đây cũng không phải nước bình thường mà là nước lẫn rất nhiều ma khí, nếu là tán tu khác thì uống một ngụm thôi chắc đã phản phệ ngay tại chỗ rồi, may mà Mộ Từ Liên thân thể đại năng nên cần chút thời gian để tự tinh lọc ma khí rồi sẽ ổn. Có điều cũng không thể uống quá nhiều, cũng sẽ hỏng mất.
Quân Hiên Thành thân là ma tộc, nước này đối với hắn chỉ lợi không hại, thế nên y lúc này rất bình thản mà ngồi trên bờ, tay lại không yên phận. Quân Hiên Thành vạch áo Mộ Từ Liên ra, áp tay mình lên ngực hắn rồi niệm một hồi pháp chú kỳ dị, ngưng tự thành một đóa hoa đỏ thẫm rồi biến mất ngay vị trí trước tim Mộ Từ Liên.
Làm xong mọi chuyện y cũng không an phận, chọc chọc ấn đường đang cau có của Mộ Từ Liên, kéo dãn hai hàng lông mày của hắn ra, trả về nét mặt nhu hòa như nước.
"Như vậy có phải ngoan hơn không."