Chương 20: Là Một Người Hung Ác
"Cô... Nè... Cô làm gì vậy!"Giang Mật vớ lấy cái chổi quét rác dưới chân anh ta.Triệu Đông Hải vừa nhảy vừa lùi ra sau, anh ta bị Giang Mật đuổi đến tận cửa.Chân anh ta vừa trượt một cái suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất, thấy được Tiêu Lệ đang cầm lưỡi liềm đứng ở trong sân cau mày, ánh mắt đen láy thâm trầm nhìn về phía anh ta.Dáng vẻ hung dữ này, tựa như nếu anh ta còn dám gây rối thì Tiêu Lệ sẽ dùng cái liềm trong tay cắt cổ anh ta như cắt lúa.Tiêu Lệ người này nổi tiếng là một cái đinh cứng, không muốn sống.Khi cha mẹ anh gặp tai nạn, Tiêu Dương và Tiêu Noãn Noãn cũng chỉ mới ba tuổi, bà Tiêu đã lén cho Tiêu Noãn Noãn đi vì cho rằng cô bé vô dụng, nuôi chỉ tốn thức ăn.Tiêu Lệ nhờ người trong thôn đến làm trung gian hòa giải, bà Tiêu lúc này mới nói ra Tiêu Noãn Noãn đang ở nơi nào, anh lập tức đi tìm đứa nhỏ về.Mẹ mìn làm sao có thể buông tha cho Tiêu Noãn Noãn, lại chạy tới ở thôn Thanh Thủy để trộm người. Tiêu Noãn Noãn sợ đến mức khóc lóc không ngừng, khiến cho tên môn thần Tiêu Lệ này nghe tiếng chạy tới.Tiêu Lệ quật người ngã xuống đất, rồi cầm lấy một tảng đá nổi khùng mà đập lên đầu người kia, khiến người kia suýt nữa chết.Người trong thôn sợ có tai nạn chết người nên vội vàng kéo anh ra.Mắt của Tiêu Lệ đỏ thẫm, nói một câu tàn nhân với mẹ mìn: "Em gái tôi mà xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai làm thì tôi cũng sẽ tính vào trên người bà. Mười một người của nhà bà, một người cũng đừng mong sống sót!"Mẹ mìn kia làm việc không đàng hoàng sao có thể dám báo công an? Mà ngay cả tâm tư trả thù cũng không dám có!Triệu Đông Hải vấp phải trắc trở ở chỗ Giang Mật, nhưng lại càng không dám trêu chọc Tiêu Lệ.Anh ta cảm thấy rất mất mặt muốn bỏ chạy, nhưng thật sự là nuốt không trôi cơn tức này, còn trực tiếp châm ngòi ly gián: "Mật nhi, cha em là trưởng thôn, muốn mọi người đều phục mình nên không thể làm ra chuyện hủy bỏ hôn ước, cũng chẳng thèm để ý đến sống chết của em mà đẩy em vào trong hố lửa. Tiêu Lệ là người như thế nào, người trong thôn chúng ta ai mà không biết. Anh ta chính là một tên tội phạm giết người!"Anh ta nhìn thấy những cơ bắp trên cánh tay của Tiêu Lệ nổi lên, sợ đến mức chân cũng run rẩy vội vàng bỏ chạy.Đôi mắt đen của Tiêu Lệ nhìn thẳng về phía Giang Mật, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, khuôn mặt cô ửng lên chút ánh sáng, đôi mắt hoa đào đen nhánh sáng ngời kia trong suốt như nước suối khiến cho người ta chỉ liếc nhìn đã có thể thấy đáy.Nhưng trong đáy mắt cô không có sự chán ghét.Lời của Triệu Đông Hải không sai, không chỉ có người trong thôn mà ngay cả toàn bộ trấn Mã Bình cũng không ai muốn gả con gái cho anh.Tiêu Dương thường ngày hay giương nanh múa vuốt, giờ như một con nhím bị nhổ hết gai đứng ở phía sau Tiêu Lệ, bởi vì lời của Triệu Đông Hải nói là thật, ngay cả đứa con nít trong thôn cũng không dám đến chơi với cậu và Tiêu Noãn Noãn.