Chương : 4
Sau khoảng 10 phút, cảnh sát đến lập tức phong tỏa hiện trường và giam giữ ba tên cướp kia, nên hiện giờ chỉ còn lại nhóm của Conan, Riyuko và thanh tra Meruge.
- Cháu tên gì?_ Thanh tra Meruge hỏi.
- Aoyama… à không Konami Sayuki._ Cô lắp bắp trả lời.
- Ta sẽ đưa cháu về nhà, còn về ba cháu thì ta xin lỗi, ông ấy đã mất._ Thanh tra nói giọng buồn lãnh.
Bỗng cô giật mình khi nhớ lại hoàn cảnh của cô bé mà mình xuyên vào, ba con bé đã mất và rồi tiếp theo là... là cái gì? Cô trầm ngâm suy nghĩ: “ Trong truyện bao giờ có đề cập đến tương lai của nhân vật qua đường đâu? Nên bây giờ làm cái gì là làm cái gì?”. Riyuko đang chôn chân tại chỗ thì Ayumi bỗng đi đến vỗ vai cô:
- Sayuki đừng buồn vì ba mất nhé, mạnh mẽ lên.
Nói thật thì nãy giờ cả nhóm ngay cả thanh tra đều ngây ngốc nhìn khuôn mặt vô tư không chút buồn bã của cô, không phải chứ một đứa bé 10 11 tuổi bị bắt cóc không tí sợ hãi, ba mình chết lại ung dung suy nghĩ gì đó ngay cả một giọt nước mắt cũng không có? Đây có phải là một đứa trẻ không vậy?
Nhận được ánh mắt khó hiểu từ mọi người xung quanh, Riyuko cảm thấy mình thể hiện không đúng tâm tư của một đứa trẻ cho lắm. Dù gì cái ông gì đấy mất cũng đâu liên quan gì đến cô? Ông ta là ba của Konami Sayuki mà... còn cô là Aoyama Riyuko, liên quan gì chứ?
Cô bắt đầu nghĩ thầm: “ Không được dù gì thân thể này cũng chỉ là một đứa trẻ và tình hình hiện tại không được thoái hóa lắm, đành tùy cơ ứng biến vậy...”. Cắt đứt dòng suy nghĩ, Riyuko cố nhào nặn ra những giọt nước mắt giả tạo, khuôn mặt mếu máo khóc toán lên:
- Huhu... ba mình... ba mình mất rồi. Ba ơi, tại sao ba bỏ lại mình con chứ?_ Cô ôm chầm lấy Ayumi dụi mắt vào vai nhỏ khóc nức nở.
Conan thấy thế liền nghĩ: “ Chỉ là một đứa trẻ...”
Thanh tra Meruge lúng túng, đi đến vỗ dành cô:
- Sayuki ngoan nhé... ta sẽ đưa cháu về nhà, chịu không?
- Dạ vâng._ Cô thút thít trả lời.
Meruge nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi dẫn về phía chiếc xe cảnh sát đậu gần đó, trước khi đi cô còn quay mặt lại liếc xéo Conan một cái cháy mặt như muốn ngấm nghiền cậu ra, cô nói vọng lại:
- Cái đồ đáng ghét.
Cả nhóm trơ mắt nhìn Conan đang chết đứng tại chỗ, không phải chứ tại sao cô bé lại ghét Conan, không phải cậu chính là người đã giải cứu nó sao? Thật khó hiểu!
- Sao Sayuki lại ghét Conan thế?_ Mitsuhiko thắc mắc hỏi.
- Tớ chẳng biết gì cả._ Conan gượng cười, tay lắc qua lắc lại.
- Một cô bé thú vị._ Haibara bước đi bỏ lại một câu.
Conan nghe thế, miệng nhếch lên một nụ cười:
- Ừ... đúng là thú vị.
Do ba của cô bé Sayuki mất nên cô phải dọn về sống cùng với người dì của mình...
Tối đến, Riyuko nằm vắt vẻo trên nệm, suy nghĩ đâm chiêu để tìm cách trở về:
- Xuyên không? Sao phản khoa học thế? Huống chi bây giờ mình chỉ là một đứa trẻ... làm sao trở về đây? Hazza... Kudo shinichi gì chứ? Ta hận không thể đem mi nghiền thành sốt được._ Cô nằm đấy mắng thầm các nhân vật trong Detective Conan, hết than rồi mắng cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Bỗng một ý nghĩ lóe sáng trong đầu cô:
- Có khi nào chỉ cần truyện kết thúc không? Đúng vậy chỉ cần truyện kết, 90 % mình có thể trở về được... nhưng đến khi nào truyện mới kết đây... hazzz...
- Khoan đã..._ Cô nhanh chóng bật người dậy.
HỒI TƯỞNG:
- Truyện của ông hơn tám trăm tập rồi đấy... bao giờ mới kết?_ Cô hỏi gấp... đúng vậy, chỉ cần Detective Conan ra tập cuối, Aoyama Riyuko cô không phải mệt mỏi như vậy nữa.
- Ông chưa nghĩ tới._ Ông phản bác ý kiến kết truyện của cô.
Cô thẫn thờ, mặt càng ngày càng đen lại:
- Vậy nội dung truyện như thế nào thì ông mới chịu kết thúc?
- Thì Shinichi yêu quý của ta sẽ trở lại, tổ chức áo đen tan rã, Kaito Kid ra mặt...v..v._ Ông nói.
KẾT THÚC HỒI TƯỞNG.
- Chỉ cần Edogawa Conan trở lại thành Kudo Shinichi, tổ chức áo đen tan rã, Kaito Kid ra mặt... thì truyện sẽ kết thúc hay nói cách khác là cơ hội trở về của mình chính là nó. Nhưng không lẽ phải sống trong cái thế giới truyện mà mình ghét nhất này đến truyện kết thúc sao? Không được... không được, mình phải làm gì đó để truyện kết sớm nhất có thể.
- Cháu tên gì?_ Thanh tra Meruge hỏi.
- Aoyama… à không Konami Sayuki._ Cô lắp bắp trả lời.
- Ta sẽ đưa cháu về nhà, còn về ba cháu thì ta xin lỗi, ông ấy đã mất._ Thanh tra nói giọng buồn lãnh.
Bỗng cô giật mình khi nhớ lại hoàn cảnh của cô bé mà mình xuyên vào, ba con bé đã mất và rồi tiếp theo là... là cái gì? Cô trầm ngâm suy nghĩ: “ Trong truyện bao giờ có đề cập đến tương lai của nhân vật qua đường đâu? Nên bây giờ làm cái gì là làm cái gì?”. Riyuko đang chôn chân tại chỗ thì Ayumi bỗng đi đến vỗ vai cô:
- Sayuki đừng buồn vì ba mất nhé, mạnh mẽ lên.
Nói thật thì nãy giờ cả nhóm ngay cả thanh tra đều ngây ngốc nhìn khuôn mặt vô tư không chút buồn bã của cô, không phải chứ một đứa bé 10 11 tuổi bị bắt cóc không tí sợ hãi, ba mình chết lại ung dung suy nghĩ gì đó ngay cả một giọt nước mắt cũng không có? Đây có phải là một đứa trẻ không vậy?
Nhận được ánh mắt khó hiểu từ mọi người xung quanh, Riyuko cảm thấy mình thể hiện không đúng tâm tư của một đứa trẻ cho lắm. Dù gì cái ông gì đấy mất cũng đâu liên quan gì đến cô? Ông ta là ba của Konami Sayuki mà... còn cô là Aoyama Riyuko, liên quan gì chứ?
Cô bắt đầu nghĩ thầm: “ Không được dù gì thân thể này cũng chỉ là một đứa trẻ và tình hình hiện tại không được thoái hóa lắm, đành tùy cơ ứng biến vậy...”. Cắt đứt dòng suy nghĩ, Riyuko cố nhào nặn ra những giọt nước mắt giả tạo, khuôn mặt mếu máo khóc toán lên:
- Huhu... ba mình... ba mình mất rồi. Ba ơi, tại sao ba bỏ lại mình con chứ?_ Cô ôm chầm lấy Ayumi dụi mắt vào vai nhỏ khóc nức nở.
Conan thấy thế liền nghĩ: “ Chỉ là một đứa trẻ...”
Thanh tra Meruge lúng túng, đi đến vỗ dành cô:
- Sayuki ngoan nhé... ta sẽ đưa cháu về nhà, chịu không?
- Dạ vâng._ Cô thút thít trả lời.
Meruge nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi dẫn về phía chiếc xe cảnh sát đậu gần đó, trước khi đi cô còn quay mặt lại liếc xéo Conan một cái cháy mặt như muốn ngấm nghiền cậu ra, cô nói vọng lại:
- Cái đồ đáng ghét.
Cả nhóm trơ mắt nhìn Conan đang chết đứng tại chỗ, không phải chứ tại sao cô bé lại ghét Conan, không phải cậu chính là người đã giải cứu nó sao? Thật khó hiểu!
- Sao Sayuki lại ghét Conan thế?_ Mitsuhiko thắc mắc hỏi.
- Tớ chẳng biết gì cả._ Conan gượng cười, tay lắc qua lắc lại.
- Một cô bé thú vị._ Haibara bước đi bỏ lại một câu.
Conan nghe thế, miệng nhếch lên một nụ cười:
- Ừ... đúng là thú vị.
Do ba của cô bé Sayuki mất nên cô phải dọn về sống cùng với người dì của mình...
Tối đến, Riyuko nằm vắt vẻo trên nệm, suy nghĩ đâm chiêu để tìm cách trở về:
- Xuyên không? Sao phản khoa học thế? Huống chi bây giờ mình chỉ là một đứa trẻ... làm sao trở về đây? Hazza... Kudo shinichi gì chứ? Ta hận không thể đem mi nghiền thành sốt được._ Cô nằm đấy mắng thầm các nhân vật trong Detective Conan, hết than rồi mắng cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Bỗng một ý nghĩ lóe sáng trong đầu cô:
- Có khi nào chỉ cần truyện kết thúc không? Đúng vậy chỉ cần truyện kết, 90 % mình có thể trở về được... nhưng đến khi nào truyện mới kết đây... hazzz...
- Khoan đã..._ Cô nhanh chóng bật người dậy.
HỒI TƯỞNG:
- Truyện của ông hơn tám trăm tập rồi đấy... bao giờ mới kết?_ Cô hỏi gấp... đúng vậy, chỉ cần Detective Conan ra tập cuối, Aoyama Riyuko cô không phải mệt mỏi như vậy nữa.
- Ông chưa nghĩ tới._ Ông phản bác ý kiến kết truyện của cô.
Cô thẫn thờ, mặt càng ngày càng đen lại:
- Vậy nội dung truyện như thế nào thì ông mới chịu kết thúc?
- Thì Shinichi yêu quý của ta sẽ trở lại, tổ chức áo đen tan rã, Kaito Kid ra mặt...v..v._ Ông nói.
KẾT THÚC HỒI TƯỞNG.
- Chỉ cần Edogawa Conan trở lại thành Kudo Shinichi, tổ chức áo đen tan rã, Kaito Kid ra mặt... thì truyện sẽ kết thúc hay nói cách khác là cơ hội trở về của mình chính là nó. Nhưng không lẽ phải sống trong cái thế giới truyện mà mình ghét nhất này đến truyện kết thúc sao? Không được... không được, mình phải làm gì đó để truyện kết sớm nhất có thể.