Chương : 11
Lâm Sơ Cửu biết Lâm phu nhân không muốn bỏ cuộc, nhưng hôm nay Lâm phu nhân không thể không đáp ứng. Lâm Sơ Cửu nàng tiếp nhận một thân mình rách nát như vậy, cần phải có một chút bồi thường.
Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Lâm phu nhân, "Phu nhân, thời gian của ta có hạn. Hai mươi lăm vạn lượng hoàng kim, ngươi muốn cho thì hãy cho, nếu ngươi không đáp ứng, ngươi biết tính ta......"
Câu nói kế tiếp, Lâm Sơ Cửu không nói, nhưng trong lời nói ẩn chứa uy hiếp, Lâm phu nhân lại nghe rất rõ ràng: Thời gian có hạn, còn không phải là nói với nàng, nếu không cho bạc ngày mai sẽ đại náo hôn lễ, tất cả mọi người sẽ không được dễ dàng.
Tên tuổi của Lâm Sơ Cửu đã bị huỷ hoại, nàng không hề để ý đến nó nữa, nhưng Lâm phu nhân thì khác. Ở trong kinh thành, nàng ta được biết đến như là một người từ ái, hiền thê lương mẫu, nữ nhi thân sinh còn phải gả cho Thái tử, nàng ta tuyệt không cho phép Lâm Sơ Cửu hủy đi thanh danh của mình.
Lâm phu nhân không có lựa chọn nào khác, đành phải nhận mệnh hỏi một câu: "Cầm bạc, xoá bỏ toàn bộ*?"
*Nguyên văn:一笔勾消 ( Nhất bút câu tiêu) Nghĩa: xoá bỏ toàn bộ. {Dịch: @EmilyTon}
Bất quá là vật ngoài thân, nàng không thiếu. Lâm Sơ Cửu muốn lấy mạng, cũng phải nhìn nàng ta có mạng hoa hay không, một bút hôm nay sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại từ trên người Lâm Sơ Cửu.
"Xoá bỏ dĩ vãng." Lâm Sơ Cửu đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lâm phu nhân, nhợt nhạt cười: "Phu nhân, ngày mai trước hừng đông, ta muốn nhìn thấy ngân phiếu!"
"Ngày mai, chuyện này không có khả năng......" Lâm phu nhân vốn định kéo Lâm Sơ Cửu xuống cho đến chết, khiến Lâm Sơ Cửu mất mạng trở về. Rốt cuộc tính tình Tiêu Vương không tốt, thủ đoạn tàn nhẫn là rõ như ban ngày.
"Đó là chuyện của ngươi." Lâm Sơ Cửu đứng dậy tiễn khách: "Phu nhân, đi thong thả không tiễn...... Đúng rồi, lúc ra cửa, nhớ nhắc nhở nha hoàn một chút, cháo của ta khi nào thì bưng lên? Đương nhiên, cũng nhắc nhở phu nhân một câu, nếu lại không cho ta ăn, có khả năng ta sẽ thêm một chút tầm năm vạn lượng hoàng kim với ngươi nga!"
Lâm Sơ Cửu nói xong, xoay người đi vào nội đường, để lại Lâm phu nhân ngập trong oán hận đứng tại chỗ.
Hai mươi lăm vạn lượng hoàng kim, đổi thành bạc trắng đó chính là 250 vạn lượng, đây tuyệt đối là một con số thiên văn, liền tính một tờ ngân phiếu một vạn lượng, cũng có 250 tờ......
Trong một đêm, Lâm phu nhân căn bản đào không ra được nhiều bạc như vậy, đào không ra được nhiều ngân phiếu như vậy, cho nên toàn bộ buổi tối của nàng, đều vì 250 vạn lượng bạc này mà phát sầu!
Bất quá, đây đúng là điều mà Lâm Sơ Cửu muốn!
Chỉ có khiến cho Lâm phu nhân bận rộn, không có thời gian tính kế nàng, nàng mới có thể bình an vượt qua một ngày cuối cùng ở Lâm gia, còn ngày mai......
Lâm Sơ Cửu không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, sự tình ngày mai còn chưa phát sinh, hiện tại nàng có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Nàng không biết Tiêu Vương gia là loại người như thế nào, cũng không biết Tiêu Vương gia tàn phế lợi hại đến đâu, hết thảy đều chờ nàng gả qua đó lại nói đi.
Dù sao, cho dù Tiêu Vương gia là người tàn bạo, nhưng vẫn là một đại nam nhân, hắn chắc sẽ không giống như Lâm phu nhân, nghĩ mọi cách độc chết nàng chứ?
Lâm Sơ Cửu vững vàng tin tưởng, chỉ cần sống thì sẽ có hi vọng.
Buổi tối, Lâm Sơ Cửu dùng một chén cháo gạo trắng, tuy rằng còn muốn ăn, nhưng nàng biết người đói tàn nhẫn không nên ăn quá nhiều, cho nên cố gắng khắc chế ăn uống của mình. Sau khi nghỉ ngơi một lát, lập tức sai hạ nhân chuẩn bị nước, nàng muốn tắm gội.
Trở thành đại tiểu thư Tả tướng gia suốt ba ngày, cuộc sống của Lâm Sơ Cửu đều quá bi thảm, hiện tại rốt cuộc có thể xoay người, cho dù nói gì thì nói nàng cũng muốn hưởng thụ một chút, giống như một tiểu thư giàu có ở cổ đại ngâm mình trong bồn tắm đầy hoa.
Tuy nhiên, khi nàng bước vào bồn tắm, Lâm Sơ Cửu mới phát hiện bồn tắm tuy lớn, nhưng cũng không phải là một bồn tắm thoải mái, cũng không thoải mái như bồn tắm mát xa nhà nàng (ở hiện đại). Đương nhiên, đây là bởi vì nàng cự tuyệt nha hoàn hầu hạ, không hưởng thụ có nhân công mát xa.
Không phải Lâm Sơ Cửu không nghĩ tới việc sử dụng nha hoàn để hưởng thụ, thật sự là nàng sợ bị nha hoàn hạ độc thủ. Trên dưới Lâm phủ đều đã bị Lâm phu nhân nắm giữ trong tay, nha hoàn bên người nàng cũng là người của Lâm phu nhân.
Vì sự an toàn, Lâm Sơ Cửu không muốn để bất luận kẻ nào chạm vào nàng.
Sau khi tắm xong, không cần phải lo lắng Lâm phu nhân sẽ nhân cơ hội hạ độc thủ đối với nàng, sau khi Lâm Sơ Cửu ăn dược từ hệ thống Y Sinh, liền yên tâm đi ngủ.
Cho dù ngày mai phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng hôm nay nói ra được những lời ác khí, Lâm Sơ Cửu cảm thấy tâm tình rất tốt, không ảnh hưởng tới giấc ngủ chút nào, ngã trên giường không lâu, Lâm Sơ Cửu đã ngủ rồi.
Một đêm này, Lâm Sơ Cửu an ổn ngủ, nhưng lại có hai người bởi vì nàng, mà suốt đêm không tài nào đi vào giấc ngủ. Trong đó một người tự nhiên là Lâm phu nhân đang gom tiền nơi nơi, mà một người còn lại khác là......
....... Người dịch: @EmilyTon......
Trong thư phòng của một toà nhà lớn ở kinh thành, một nam tử đang ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nửa khuôn mặt kia lộ ra dưới ánh nến. Khuôn mặt mờ nhạt không rõ ràng, vô cớ làm tăng thêm cảm giác thần bí.
Một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối không thấy rõ lắm, chỉ ẩn ẩn cảm giác được, người nam nhân này rất nguy hiểm; mà nửa khuôn mặt lộ diện dưới ánh nến, rực rỡ như ngọc bích, mang theo mị lực nói không nên lời......
Trán rộng, con ngươi sâu thẳm mà yên tĩnh, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ nhạt, không một chỗ không tinh xảo, kết hợp bên nhau, càng là có lực hấp dẫn chết người!
Tuy rằng nam tử đang ngồi trên xe lăn, nhưng không hề giảm nửa phần khí thế, chỉ cần ngồi nơi đó, đã có uy áp bức người, quanh thân như có một tầng ánh sáng lạnh băng bao phủ, làm người không dám nhìn thẳng......
Người nam nhân này, là ám dạ vương giả! (暗夜的王者 : Vua của bóng đêm)
Dưới ánh nến, có một hắc y nhân (người mặc đồ đen) đang quỳ dưới chân nam nhân, người nọ rõ ràng đang quỳ gối nơi đó, nhưng lại có cảm giác như không tồn tại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đều không thể nghe thấy.
Hắc y nhân nín thở, vẫn không dám nhúc nhích quỳ gối dưới chân nam nhân, cho đến khi nam nhân gõ nhẹ lên tay vịn, hắc y nhân mới mở miệng: "Chủ tử, Lâm Sơ Cửu ba ngày trước đòi chết đòi sống không chịu gả, bị Tả tướng nhốt ở phòng trong, ba ngày qua mỗi ngày chỉ có một chén cháo loãng."
"Ba ngày sau, cũng chính là chạng vạng hôm nay, Lâm Sơ Cửu xuất hiện với tinh thần rất phấn chấn, cảm giác hoàn toàn không có một tia suy yếu, hơn nữa mượn cơ hội làm khó dễ đối với Lâm phu nhân, chỉ trích Lâm phu nhân hạ độc dược mãn tính ám hại nàng, xảo trá từ trong tay Lâm phu nhân kiếm được 25 vạn lượng hoàng kim."
Ám vệ nghĩ đến chứng kiến một màn chạng vạng kia, trong lòng âm thầm khen: Vị Lâm cô nương kia thật đúng là có thể đóng kịch, lúc trước giả ngây giả dại, nguyên lai chính là vì ngày hôm nay, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ bị lừa bởi lời đồn đãi, thật sự đem Lâm Sơ Cửu trở thành bao cỏ.
Tốt thôi, trước đây chính hắn đem Lâm Sơ Cửu trở thành bao cỏ, cho nên giờ mới thua tại trên tay nàng.
Nam tử ngồi ở ghế trên, đôi mắt hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt, bộ mặt lạnh lùng, đến giờ cũng chưa từng động một chút, nghe thuộc hạ báo cáo, nam nhân cũng không nói lời gì......
Tay phải đặt ở chiếc nhẫn ngọc nằm trên ngón tay cái bên trái, chậm rãi xoay từng vòng từng vòng. Động tác nhìn qua như là không có ý thức, nhưng là do nam tử làm ra, lại khiến người có một loại cảm giác áp bức, làm trái tim người căng thẳng.
Tí tách, tí tách......
Mồ hôi trên trán nhỏ giọt, rơi xuống trên mặt đất, bắn tung toé, trông giống như hoa máu......
Mồ hôi càng ngày càng nhiều, rất nhanh trước mặt đã ướt một mảnh, nhưng hắc y nhân quỳ trên mặt đất, lại không dám vươn tay lau đi.
Khi nam nhân dừng lại động tác quay vòng chiếc nhẫn, không khí trong phòng tựa hồ như dừng lại. Hắc y nhân âm thầm nuốt nước miếng một cái, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp sâu lắng của nam nhân: "Ba ngày trước, chuyện gì đã xảy ra?"
Giọng nói của người nam nhân rất trầm và rất nhẹ, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng sẽ không có người ngộ nhận, người này là một người ôn hòa......
Hắc y nhân càng cúi thấp đầu: "Thỉnh chủ tử trách phạt."
"Bổn vương muốn biết, ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của nam nhân không thay đổi, không nhận ra là đang vui vẻ hay đang tức giận.
Bổn vương?
Không sai, người nam nhân này chính là người trong đồn đãi, cựu chiến thần tê liệt trên giường, hiện tại chính là Tiêu Vương -- Tiêu Thiên Diệu (萧天耀).
Tiêu Thiên Diệu tay phải chống đầu, đôi mắt hơi rũ xuống, chờ hắc y nhân trả lời.
Hắc y nhân không dám dấu diếm, đem sự tình phát sinh ba ngày trước, một năm một mười bẩm báo, chưa xong lại cẩn thận bồi thêm một câu: "Chủ tử, thuộc hạ dám thề với trời, lúc ấy thật sự đã đánh trúng Lâm Sơ Cửu. Khi Lâm Sơ Cửu té ngã trên đất, thời gian ước chừng khoảng hai nén hương chưa từng nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không còn. Nhưng sau đó không hiểu thế nào, Lâm tướng đến, Lâm Sơ Cửu đột nhiên đứng lên."
Nói đến sự tình ba ngày trước, hắc y nhân có vẻ muốn chảy nước mắt. Ba ngày trước, hắn phụng mệnh đi ám sát Lâm Sơ Cửu, rõ ràng là đã đắc thủ, nhưng không nghĩ đến người cư nhiên không chết, điều này đối với hắn mà nói quả thực chính là sỉ nhục.
Mà sự sỉ nhục này, trong một khoảng thời gian ngắn sợ là không có cơ hội rửa sạch.
"Phải không......" Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng mở miệng, nghe không ra là hắn tin hay không tin, hắc y nhân càng thêm khẩn trương, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, đến nỗi sau lưng càng không cần phải nói, đã sớm mướt mồ hôi.
"Thuộc hạ không dám lừa gạt chủ tử." Hắc y nhân trong lòng thấp thỏm, giọng điệu lại rất kiên định. Hắn rất tin tưởng vào thân thủ của mình, vấn đề tuyệt đối là nằm ở trên người Lâm Sơ Cửu.
Tiêu Thiên Diệu ngước mắt, đôi mắt quét một vòng trên người hắc y nhân, hắc y nhân lập tức khẩn trương lại chờ mong, Tiêu Thiên Diệu nói lời trừng phạt hắn: "Đi lãnh mười roi."
Mười roi...... Ít nhất sẽ phải nằm trên giường nửa tháng, bất quá đây đã là hình phạt nhẹ nhất, rốt cuộc lần này mặc kệ hắn nói như thế nào đều là thất trách nghiêm trọng.
Hắc y nhân không dám nhiều lời, lập tức dập đầu cáo lui.
Vừa ra khỏi cửa, hắc y nhân nhẹ nhàng thở ra, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán, phát hiện tay áo của mình cũng mướt mồ hôi, hắc y nhân cười khổ một tiếng, đi nhanh về phía trước, không dám dừng lại.
Phòng trong, Tiêu Thiên Diệu tiếp tục xoay từng vòng từng vòng chiếc nhẫn trên tay, đôi môi hồng nhạt khẽ mở, "Lâm Sơ Cửu? Bổn vương nhớ kỹ ngươi."
Thanh âm rất nhẹ, giống như nỉ non, nếu không cẩn thận, căn bản là nghe không rõ ràng lắm.
..........
Cùng thời khắc đó, Lâm Sơ Cửu đang ngủ ngon lành, đột nhiên bừng tỉnh, cả người bắn lên từ trên giường, hai tay che ngực lại, thở dốc từng ngụm, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy nàng có chút kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch, còn ánh mắt có chút hoảng loạn bất lực.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy sợ hãi.
" Hô, hô......" Lâm Sơ Cửu hít vào thở ra thêm vài lần, vỗ vỗ ngực, lại nhéo nhéo chính mình, mới xác định vừa rồi chỉ là bị ác mộng.
"May mắn chỉ là ác mộng, may mắn không bị rơi vào trong tay của cục tình báo CIA nước M, bằng không thì thật thảm."
Lâm Sơ Cửu dựa đầu vào giường, nghĩ đến tình tiết trong mộng, nhịn không được ôm chặt chính mình. Âm thầm nghĩ nàng thật may mắn đã bước vào thế giới này, mà không phải bị quốc gia M bắt đi, tiếp nhận nghiêm hình bức cung của bọn họ.
So với rơi vào trong tay của cơ quan tình báo CIA, nguy hiểm hiện tại của nàng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể chút nào.
Hiện tại, ít nhất nàng vẫn có thể phản kích, có khả năng sống sót. Nếu rơi vào trong tay của cục tình báo CIA nước M, nàng chắc chắn sẽ chết.....
Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Lâm phu nhân, "Phu nhân, thời gian của ta có hạn. Hai mươi lăm vạn lượng hoàng kim, ngươi muốn cho thì hãy cho, nếu ngươi không đáp ứng, ngươi biết tính ta......"
Câu nói kế tiếp, Lâm Sơ Cửu không nói, nhưng trong lời nói ẩn chứa uy hiếp, Lâm phu nhân lại nghe rất rõ ràng: Thời gian có hạn, còn không phải là nói với nàng, nếu không cho bạc ngày mai sẽ đại náo hôn lễ, tất cả mọi người sẽ không được dễ dàng.
Tên tuổi của Lâm Sơ Cửu đã bị huỷ hoại, nàng không hề để ý đến nó nữa, nhưng Lâm phu nhân thì khác. Ở trong kinh thành, nàng ta được biết đến như là một người từ ái, hiền thê lương mẫu, nữ nhi thân sinh còn phải gả cho Thái tử, nàng ta tuyệt không cho phép Lâm Sơ Cửu hủy đi thanh danh của mình.
Lâm phu nhân không có lựa chọn nào khác, đành phải nhận mệnh hỏi một câu: "Cầm bạc, xoá bỏ toàn bộ*?"
*Nguyên văn:一笔勾消 ( Nhất bút câu tiêu) Nghĩa: xoá bỏ toàn bộ. {Dịch: @EmilyTon}
Bất quá là vật ngoài thân, nàng không thiếu. Lâm Sơ Cửu muốn lấy mạng, cũng phải nhìn nàng ta có mạng hoa hay không, một bút hôm nay sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại từ trên người Lâm Sơ Cửu.
"Xoá bỏ dĩ vãng." Lâm Sơ Cửu đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lâm phu nhân, nhợt nhạt cười: "Phu nhân, ngày mai trước hừng đông, ta muốn nhìn thấy ngân phiếu!"
"Ngày mai, chuyện này không có khả năng......" Lâm phu nhân vốn định kéo Lâm Sơ Cửu xuống cho đến chết, khiến Lâm Sơ Cửu mất mạng trở về. Rốt cuộc tính tình Tiêu Vương không tốt, thủ đoạn tàn nhẫn là rõ như ban ngày.
"Đó là chuyện của ngươi." Lâm Sơ Cửu đứng dậy tiễn khách: "Phu nhân, đi thong thả không tiễn...... Đúng rồi, lúc ra cửa, nhớ nhắc nhở nha hoàn một chút, cháo của ta khi nào thì bưng lên? Đương nhiên, cũng nhắc nhở phu nhân một câu, nếu lại không cho ta ăn, có khả năng ta sẽ thêm một chút tầm năm vạn lượng hoàng kim với ngươi nga!"
Lâm Sơ Cửu nói xong, xoay người đi vào nội đường, để lại Lâm phu nhân ngập trong oán hận đứng tại chỗ.
Hai mươi lăm vạn lượng hoàng kim, đổi thành bạc trắng đó chính là 250 vạn lượng, đây tuyệt đối là một con số thiên văn, liền tính một tờ ngân phiếu một vạn lượng, cũng có 250 tờ......
Trong một đêm, Lâm phu nhân căn bản đào không ra được nhiều bạc như vậy, đào không ra được nhiều ngân phiếu như vậy, cho nên toàn bộ buổi tối của nàng, đều vì 250 vạn lượng bạc này mà phát sầu!
Bất quá, đây đúng là điều mà Lâm Sơ Cửu muốn!
Chỉ có khiến cho Lâm phu nhân bận rộn, không có thời gian tính kế nàng, nàng mới có thể bình an vượt qua một ngày cuối cùng ở Lâm gia, còn ngày mai......
Lâm Sơ Cửu không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, sự tình ngày mai còn chưa phát sinh, hiện tại nàng có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Nàng không biết Tiêu Vương gia là loại người như thế nào, cũng không biết Tiêu Vương gia tàn phế lợi hại đến đâu, hết thảy đều chờ nàng gả qua đó lại nói đi.
Dù sao, cho dù Tiêu Vương gia là người tàn bạo, nhưng vẫn là một đại nam nhân, hắn chắc sẽ không giống như Lâm phu nhân, nghĩ mọi cách độc chết nàng chứ?
Lâm Sơ Cửu vững vàng tin tưởng, chỉ cần sống thì sẽ có hi vọng.
Buổi tối, Lâm Sơ Cửu dùng một chén cháo gạo trắng, tuy rằng còn muốn ăn, nhưng nàng biết người đói tàn nhẫn không nên ăn quá nhiều, cho nên cố gắng khắc chế ăn uống của mình. Sau khi nghỉ ngơi một lát, lập tức sai hạ nhân chuẩn bị nước, nàng muốn tắm gội.
Trở thành đại tiểu thư Tả tướng gia suốt ba ngày, cuộc sống của Lâm Sơ Cửu đều quá bi thảm, hiện tại rốt cuộc có thể xoay người, cho dù nói gì thì nói nàng cũng muốn hưởng thụ một chút, giống như một tiểu thư giàu có ở cổ đại ngâm mình trong bồn tắm đầy hoa.
Tuy nhiên, khi nàng bước vào bồn tắm, Lâm Sơ Cửu mới phát hiện bồn tắm tuy lớn, nhưng cũng không phải là một bồn tắm thoải mái, cũng không thoải mái như bồn tắm mát xa nhà nàng (ở hiện đại). Đương nhiên, đây là bởi vì nàng cự tuyệt nha hoàn hầu hạ, không hưởng thụ có nhân công mát xa.
Không phải Lâm Sơ Cửu không nghĩ tới việc sử dụng nha hoàn để hưởng thụ, thật sự là nàng sợ bị nha hoàn hạ độc thủ. Trên dưới Lâm phủ đều đã bị Lâm phu nhân nắm giữ trong tay, nha hoàn bên người nàng cũng là người của Lâm phu nhân.
Vì sự an toàn, Lâm Sơ Cửu không muốn để bất luận kẻ nào chạm vào nàng.
Sau khi tắm xong, không cần phải lo lắng Lâm phu nhân sẽ nhân cơ hội hạ độc thủ đối với nàng, sau khi Lâm Sơ Cửu ăn dược từ hệ thống Y Sinh, liền yên tâm đi ngủ.
Cho dù ngày mai phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng hôm nay nói ra được những lời ác khí, Lâm Sơ Cửu cảm thấy tâm tình rất tốt, không ảnh hưởng tới giấc ngủ chút nào, ngã trên giường không lâu, Lâm Sơ Cửu đã ngủ rồi.
Một đêm này, Lâm Sơ Cửu an ổn ngủ, nhưng lại có hai người bởi vì nàng, mà suốt đêm không tài nào đi vào giấc ngủ. Trong đó một người tự nhiên là Lâm phu nhân đang gom tiền nơi nơi, mà một người còn lại khác là......
....... Người dịch: @EmilyTon......
Trong thư phòng của một toà nhà lớn ở kinh thành, một nam tử đang ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nửa khuôn mặt kia lộ ra dưới ánh nến. Khuôn mặt mờ nhạt không rõ ràng, vô cớ làm tăng thêm cảm giác thần bí.
Một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối không thấy rõ lắm, chỉ ẩn ẩn cảm giác được, người nam nhân này rất nguy hiểm; mà nửa khuôn mặt lộ diện dưới ánh nến, rực rỡ như ngọc bích, mang theo mị lực nói không nên lời......
Trán rộng, con ngươi sâu thẳm mà yên tĩnh, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ nhạt, không một chỗ không tinh xảo, kết hợp bên nhau, càng là có lực hấp dẫn chết người!
Tuy rằng nam tử đang ngồi trên xe lăn, nhưng không hề giảm nửa phần khí thế, chỉ cần ngồi nơi đó, đã có uy áp bức người, quanh thân như có một tầng ánh sáng lạnh băng bao phủ, làm người không dám nhìn thẳng......
Người nam nhân này, là ám dạ vương giả! (暗夜的王者 : Vua của bóng đêm)
Dưới ánh nến, có một hắc y nhân (người mặc đồ đen) đang quỳ dưới chân nam nhân, người nọ rõ ràng đang quỳ gối nơi đó, nhưng lại có cảm giác như không tồn tại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đều không thể nghe thấy.
Hắc y nhân nín thở, vẫn không dám nhúc nhích quỳ gối dưới chân nam nhân, cho đến khi nam nhân gõ nhẹ lên tay vịn, hắc y nhân mới mở miệng: "Chủ tử, Lâm Sơ Cửu ba ngày trước đòi chết đòi sống không chịu gả, bị Tả tướng nhốt ở phòng trong, ba ngày qua mỗi ngày chỉ có một chén cháo loãng."
"Ba ngày sau, cũng chính là chạng vạng hôm nay, Lâm Sơ Cửu xuất hiện với tinh thần rất phấn chấn, cảm giác hoàn toàn không có một tia suy yếu, hơn nữa mượn cơ hội làm khó dễ đối với Lâm phu nhân, chỉ trích Lâm phu nhân hạ độc dược mãn tính ám hại nàng, xảo trá từ trong tay Lâm phu nhân kiếm được 25 vạn lượng hoàng kim."
Ám vệ nghĩ đến chứng kiến một màn chạng vạng kia, trong lòng âm thầm khen: Vị Lâm cô nương kia thật đúng là có thể đóng kịch, lúc trước giả ngây giả dại, nguyên lai chính là vì ngày hôm nay, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ bị lừa bởi lời đồn đãi, thật sự đem Lâm Sơ Cửu trở thành bao cỏ.
Tốt thôi, trước đây chính hắn đem Lâm Sơ Cửu trở thành bao cỏ, cho nên giờ mới thua tại trên tay nàng.
Nam tử ngồi ở ghế trên, đôi mắt hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt, bộ mặt lạnh lùng, đến giờ cũng chưa từng động một chút, nghe thuộc hạ báo cáo, nam nhân cũng không nói lời gì......
Tay phải đặt ở chiếc nhẫn ngọc nằm trên ngón tay cái bên trái, chậm rãi xoay từng vòng từng vòng. Động tác nhìn qua như là không có ý thức, nhưng là do nam tử làm ra, lại khiến người có một loại cảm giác áp bức, làm trái tim người căng thẳng.
Tí tách, tí tách......
Mồ hôi trên trán nhỏ giọt, rơi xuống trên mặt đất, bắn tung toé, trông giống như hoa máu......
Mồ hôi càng ngày càng nhiều, rất nhanh trước mặt đã ướt một mảnh, nhưng hắc y nhân quỳ trên mặt đất, lại không dám vươn tay lau đi.
Khi nam nhân dừng lại động tác quay vòng chiếc nhẫn, không khí trong phòng tựa hồ như dừng lại. Hắc y nhân âm thầm nuốt nước miếng một cái, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp sâu lắng của nam nhân: "Ba ngày trước, chuyện gì đã xảy ra?"
Giọng nói của người nam nhân rất trầm và rất nhẹ, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng sẽ không có người ngộ nhận, người này là một người ôn hòa......
Hắc y nhân càng cúi thấp đầu: "Thỉnh chủ tử trách phạt."
"Bổn vương muốn biết, ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của nam nhân không thay đổi, không nhận ra là đang vui vẻ hay đang tức giận.
Bổn vương?
Không sai, người nam nhân này chính là người trong đồn đãi, cựu chiến thần tê liệt trên giường, hiện tại chính là Tiêu Vương -- Tiêu Thiên Diệu (萧天耀).
Tiêu Thiên Diệu tay phải chống đầu, đôi mắt hơi rũ xuống, chờ hắc y nhân trả lời.
Hắc y nhân không dám dấu diếm, đem sự tình phát sinh ba ngày trước, một năm một mười bẩm báo, chưa xong lại cẩn thận bồi thêm một câu: "Chủ tử, thuộc hạ dám thề với trời, lúc ấy thật sự đã đánh trúng Lâm Sơ Cửu. Khi Lâm Sơ Cửu té ngã trên đất, thời gian ước chừng khoảng hai nén hương chưa từng nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không còn. Nhưng sau đó không hiểu thế nào, Lâm tướng đến, Lâm Sơ Cửu đột nhiên đứng lên."
Nói đến sự tình ba ngày trước, hắc y nhân có vẻ muốn chảy nước mắt. Ba ngày trước, hắn phụng mệnh đi ám sát Lâm Sơ Cửu, rõ ràng là đã đắc thủ, nhưng không nghĩ đến người cư nhiên không chết, điều này đối với hắn mà nói quả thực chính là sỉ nhục.
Mà sự sỉ nhục này, trong một khoảng thời gian ngắn sợ là không có cơ hội rửa sạch.
"Phải không......" Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng mở miệng, nghe không ra là hắn tin hay không tin, hắc y nhân càng thêm khẩn trương, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, đến nỗi sau lưng càng không cần phải nói, đã sớm mướt mồ hôi.
"Thuộc hạ không dám lừa gạt chủ tử." Hắc y nhân trong lòng thấp thỏm, giọng điệu lại rất kiên định. Hắn rất tin tưởng vào thân thủ của mình, vấn đề tuyệt đối là nằm ở trên người Lâm Sơ Cửu.
Tiêu Thiên Diệu ngước mắt, đôi mắt quét một vòng trên người hắc y nhân, hắc y nhân lập tức khẩn trương lại chờ mong, Tiêu Thiên Diệu nói lời trừng phạt hắn: "Đi lãnh mười roi."
Mười roi...... Ít nhất sẽ phải nằm trên giường nửa tháng, bất quá đây đã là hình phạt nhẹ nhất, rốt cuộc lần này mặc kệ hắn nói như thế nào đều là thất trách nghiêm trọng.
Hắc y nhân không dám nhiều lời, lập tức dập đầu cáo lui.
Vừa ra khỏi cửa, hắc y nhân nhẹ nhàng thở ra, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán, phát hiện tay áo của mình cũng mướt mồ hôi, hắc y nhân cười khổ một tiếng, đi nhanh về phía trước, không dám dừng lại.
Phòng trong, Tiêu Thiên Diệu tiếp tục xoay từng vòng từng vòng chiếc nhẫn trên tay, đôi môi hồng nhạt khẽ mở, "Lâm Sơ Cửu? Bổn vương nhớ kỹ ngươi."
Thanh âm rất nhẹ, giống như nỉ non, nếu không cẩn thận, căn bản là nghe không rõ ràng lắm.
..........
Cùng thời khắc đó, Lâm Sơ Cửu đang ngủ ngon lành, đột nhiên bừng tỉnh, cả người bắn lên từ trên giường, hai tay che ngực lại, thở dốc từng ngụm, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy nàng có chút kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch, còn ánh mắt có chút hoảng loạn bất lực.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy sợ hãi.
" Hô, hô......" Lâm Sơ Cửu hít vào thở ra thêm vài lần, vỗ vỗ ngực, lại nhéo nhéo chính mình, mới xác định vừa rồi chỉ là bị ác mộng.
"May mắn chỉ là ác mộng, may mắn không bị rơi vào trong tay của cục tình báo CIA nước M, bằng không thì thật thảm."
Lâm Sơ Cửu dựa đầu vào giường, nghĩ đến tình tiết trong mộng, nhịn không được ôm chặt chính mình. Âm thầm nghĩ nàng thật may mắn đã bước vào thế giới này, mà không phải bị quốc gia M bắt đi, tiếp nhận nghiêm hình bức cung của bọn họ.
So với rơi vào trong tay của cơ quan tình báo CIA, nguy hiểm hiện tại của nàng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể chút nào.
Hiện tại, ít nhất nàng vẫn có thể phản kích, có khả năng sống sót. Nếu rơi vào trong tay của cục tình báo CIA nước M, nàng chắc chắn sẽ chết.....